Mục lục
[Dịch] Thần Tọa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một thời gian ngắn không gặp, khí tức của Địa Ngục Ma Long trở nên mạnh hơn thật nhiều. Hiển nhiên Lâm Hi tại Tử Vong Hắc Hỏa Sơn tu luyện nó cũng được không ít chỗ tốt.

- Đi thôi. Lần này tới Tử Vong Hắc Hỏa Sơn nhiệm vụ đã hoàn thành. Kế tiếp chúng ta xuất phát đi Bắc Băng Nguyên.

Lâm Hi nhìn qua hai người, cười nói.

- Ha ha, quá tốt. Chính dễ dàng mượn cơ hội này nhìn xem thế giới loài người có thú vị hơn địa ngục hay không.

Địa Ngục Ma Long bay tới dưới chân Lâm Hi, vẻ mặt hưng phấn.

- Ân. Ta từ vị diện đi ra chưa từng theo chủ nhân hạ sơn. Lần này cũng nên đi xem một chút.

Trong mắt Tạp Mễ Lạp hiện ra thần sắc chờ mong.

Sau chuyện ở Tài Quyết Phong thì nàng ngủ say. Đây là lần đầu tiên xuống núi, đối với thế giới loài người thì Tạp Mễ Lạp kiến thức còn ít hơn Địa Ngục Ma Long, cho nên vô cùng chờ mong.

- Sẽ thấy thôi!

Lâm Hi cười cười.

Ông!

Đột nhiên lúc sâu trong hư không truyền ra âm thanh như sấm rền.

Lâm Hi ngẩng đầu nhìn thì thấy tầng mây chấn động, một đạo lực lượng tinh thần truyền xuống.

- Đây là cái gì?

Địa Ngục Ma Long kinh ngạc ngẩng đầu lên, miệng há to.

- Coi chừng. Đây là cường giả Luyện Ký Cảnh tầng bảy Đạo Căn Kỳ đỉnh phong thi triển Sưu Thiên Địa. Chỉ tìm kiếm tung tích của địch nhân.

Lâm Hi trầm giọng nói.

- Sưu tầm địch nhân? Ai? Không phải là chúng ta đấy chứ?

Hấp Huyết Nữ Vương lo lắng nói.

Lâm Hi đang muốn trả lời thì sóng tinh thần kia lúc xẹt qua hắn thì dừng lại, ẩn ẩn sinh ra một tia chấn động hỗn loạn.

Lâm Hi cười lạnh một tiếng:

- Rốt cuộc là tìm ai thì ta không rõ. Có phải chúng ta hay không thì lát nữa sẽ rõ ràng. Ma Đồ, đứng quan tâm tới chúng, đi thôi!

- Vâng, chủ nhân.

Địa Ngục Ma Long từ trước đến nay rất thức thời, hoặc nói là lười, loại suy nghĩ mệt óc nàynó chẳng thèm làm. Thân hình biến lớn và làn da như đá đen, ma khí xuất hiện từng hồi chấn động tứ phương.

- Chủ nhân, lên đây đi.

- Rống!

Một tiếng gào thét vang lên, thân hình Địa Ngục Ma Long nhảy lên trời và bắt đầu bay đi, bay về hướng bắc.

Vừa mới bay đi hơn mười dặm thì Địa Ngục Ma Long cau mày.

- Chủ nhân, có người tới đây, ta ngửi được mùi của hắn. Thối quá ah! Ta biết hắn là ai rồi, chúng ta gặp hắn trong đại điện, là tên đầu trọc.

Địa Ngục Ma Long chỉ cần gặp qua một lần là vĩnh viễn nhớ mùi.

Đây cũng là năng lực bình thường của sinh vật địa ngục, thường thường sau khi ăn thiệt thòi sẽ nhớ rõ, ở cách mấy trăm dặm là nhanh chóng bỏ chạy ngay.

- Đầu trọc?

Lâm Hi đang cưỡi trên lưng Ma Long tóc dài tung bay, tay áo bồng bềnh. Đột nhiên trong đầu nhớ lại, nói:

- Ta biết rõ. Hẳn là Xích Thiết Nhân Ma, đúng là náo nhiệt nha. Không cần để ý tới hắn.

Lâm Hi bên này tiếp tục bay đi thì phía sau vang lên tiếng cười to như sấm, có giọng nói:

- Ha ha ha, tiểu tử, ngươi chạy không thoát đâu. Gặp được Xích Thiết Nhân Ma thì ngươi chắp cánh cũng không thoát được...

- Muốn chết! Ta đi giết hắn! ...

Hàn quang trong mắt Hấp Huyết Nữ Vương Tạp Mễ Lạp bay ra ngoài.

- Trở về. Đầu trọc này có chút bổn sự. Ngươi không phải đối thủ của hắn. Người này chỉ đang diễn kịch thôi, không cần để ý, chính chủ còn ở phía sau.

Lâm Hi thản nhiên nói.

- Cái gì?

Tạp Mễ Lạp chấn động, nhắm mắt lại cảm thụ một chút, lập tức cảm giác được cái gì, mở mắt ra và thần sắc chấn động.

Lâm Hi có chút gật gật đầu, khẳng định cảm giác của nàng. Sau đó nhìn qua bốn phía sau đó nói:

- Ma Đồ, tới đó đi. Chúng ta tới ngọn núi đó nghỉ ngơi.

Một người hai sủng hạ xuống đỉnh núi và dừng lại.

Chung quanh ngọn núi mười dặm có một khu vực bằng phẳng, không có gì chung quanh.

- Hô!

Cương phong mênh mông, một đạo hào quang đen kịt từ Tử Vong Hắc Hỏa Sơn bay thẳng tới đây.

- Ha ha ha, tiểu tử, tại sao không trốn?

Xích Thiết Nhân Ma cất tiếng cười to, mặc dù còn cách thật xa thì cái đầu trọc sáng bóng tỏa ra hào quang.

Oanh!

Đất đá bắn ra tung tóe, tay áo Xích Thiết Nhân Ma cổ đãng giống như phi đạn trùng trùng điệp điệp hạ xuống đỉnh núi, giẫm chận cách bọn người Lâm Hi không xa.

- Hắc hắc, tiểu tử, coi như ngươi thức thời. Biết rõ khó tránh khỏi cái chết nên không trốn đi, giao Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại ra, quỳ xuống nhận lấy cái chết ta chỉ ăn mất cánh tay rồi cho ngươi được chết một cách thống khoái.

Xích Thiết Nhân Ma cái đầu tỏa sáng và nhe răng dữ tợn, cười cười dữ tợn. Trong mắt hắn hiện ra thần sắc trêu tức, giống như nhìn người chết quan sát Lâm Hi.

- Xích Thiết Nhân Ma, ngươi quá ngu xuẩn mà.

Lâm Hi khoác tay, bật cười lớn, ánh mắt hắn nhìn qua phương xa, thần tình lạnh nhạt, hắn chưa từng nhìn Xích Thiết Nhân Ma chứ nói gì chờ đợi.

- Tiểu tử, ngươi có ý gì?

Xích Thiết Nhân Ma lập tức biến sắc, hung tợn nhìn Lâm Hi.

- Ngươi cho rằng ta ở đây chờ ngươi sao?

Lâm Hi cười lạnh nói.

- Ân?

Trong mắt Xích Thiết Nhân Ma hung quang chớp động, vẻ mặt hung tợn muốn động thủ.

Lâm Hi cũng không có nhiều lời, chỉ cười nói:

- Lúc trước trong đại điện nhiều người như vậy ngươi không đánh chủ ý lên ai, lại đánh chủ ý lên ta. Chẳng phải nói rõ ngươi quá ngu xuẩn sao?

- Hắc hắc, đánh cá đương nhiên phải đánh lớn nhất. Lấy được Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại thì ta đi tới Tiên Đạo Đại Thương Minh bán ra. Tiên La Đan cũng đổi được mấy vạn viên. Hắc hắc, cơ hội như vậy không thường có.

Xích Thiết Nhân Ma sờ sờ cái đầu trọc và cười nói.

Trong mắt hắn Lâm Hi đã là người chết. Xem như Cá con thức thời, chỉ cần hắn đủ thông minh không bỏ chạy thì Xích Thiết Nhân Ma cũng không keo kiệt nhiều lời nói mấy câu với người chết!

- Ha ha, đây là điểm ngươi ngu xuẩn. Nếu như không phải trong Tử Vong Hắc Hỏa Sơn có minh chủ trấn áp. Cấm người động thủ thì ta lúc ấy đã vặn gãy cổ ngươi rồi.

Lâm Hi lạnh nhạt cười nói.

- Ân!

Ánh mắt Xích Thiết Nhân Ma phát lạnh, hoạt động cổ tay và nói:

- Xú tiểu tử, ta thấy ngươi chán sống mà!

- Không phải ta, là ngươi.

Lâm Hi nhìn qua phương xa và nói.

- Từ đại điện đi ra và tiến vào lòng núi ngươi vụng trộm đi theo ta, chẳng lẽ cho rằng ta không biết. Coi như ngươi mạng lớn, lúc đó ta đã thả ngươi một con ngựa. Không nghĩ tới hiện giờ ra khỏi núi lửa thì ngươi còn chưa bỏ ý định, đi theo tới đây.

Rốt cuộc Lâm Hi xoay đầu lại nhìn qua Xích Thiết Nhân Ma:

- Trời tạo nghiệp chướng còn có thể sống, tự gây nghiệt không thể sống. Xích Thiết Nhân Ma, ta đều buông tha ngươi hai lần, ngươi đạt được thành tựu này không dễ. Ngươi nói ngươi có phải muốn chết hay không?

Lâm Hi nói xong tươi cười.

Cùng một thời gian, Xích Thiết Nhân Ma hoảng sợ phát hiện khí tức trên người Lâm Hi lập lòe. Giống như băng sơn khổng lồ trồi lên mặt nước.

Trong sát na ngắn ngủi này khí tức của Lâm Hi tăng vọt tới mức khủng bố, cái khí tức này làm cho Xích Thiết Nhân Ma bị ép không thở nổi, vô cùng hoảng sợ.

- Ngươi, ngươi, ngươi...

Xích Thiết Nhân Ma sợ quá lui ra sau vài bước, nhìn qua Lâm Hi vẻ mặt sợ hãi.

Khóe miệng của Lâm Hi tươi cười trong mắt Xích Thiết Nhân Ma trở nên vô cùng dữ tợn đáng sợ.

Xích Thiết Nhân Ma vốn muốn nói "Ngươi ẩn dấu thực lực", nhưng mà khiếp sợ thật lớn làm cho hắn không nói ra lời.

Lâm Hi tiết lộ khí tức chính thức chỉ trong tích tắc và khôi phục bình thường. Nhưng mà trong lòng Xích Thiết Nhân Ma giống như bị sét đánh.

Hắn vốn cho rằng chính mình truy tung một con dê béo. Nhưng thật không ngờ dê béo chính là con cá mập, căn bản không đặt hắn vào mắt.

Trong khí tức Lâm Hi tiết lộ ra thì nội tâm Xích Thiết Nhân Ma sinh ra cảm giác nguy cơ đáng sợ. Thật giống như một con cừu non đưa vào miệng sư tử vậy.

Đó là biên giới tử vong mới có cảm giác này.

Cảm giác tử vong mãnh liệt vô cùng chân thật, bao phủ toàn thân của hắn.

Lâm Hi thoả mãn nhìn qua Xích Thiết Nhân Ma sợ hãi không nói nên lời. Dùng thực lực "Nửa bước Pháp Lực Kỳ" của hắn thì muốn giết Xích Thiết Nhân Ma đúng là dễ như lật bàn tay.

- Xích Thiết Nhân Ma, còn nhớ rõ vừa rồi ta đã nói gì với ngươi không? Ngươi cho rằng ta đang chờ ngươi sao?

Lâm Hi cười nói.

- Ngươi nói là...

Trong lòng Xích Thiết Nhân Ma cảm giác và im bật, đưa mắt nhìn qua thì thấy ở hướng Tử Vong Hắc Hỏa Sơn có một đạo hào quang năm màu phóng lên trời, bóng người lờ mờ mặc đạo bào lơ lửng hư không, từ chân trời bay thẳng về phía Lâm Hi.

Khí thế cường đại phô thiên cái địa, chấn động bát hoang!

Trong nội tâm Xích Thiết Nhân Ma chấn động, đạo khí thế hung hãn trước kia không còn sót lại cái gì. Hắn từ phản ứng trì độn tỉnh táo lại, Lâm Hi căn bản không chờ hắn, mà là chờ người này.

- Hiện tại, cút đi! Có thể thoát một mạng hay không phải nhìn ngươi hiện giờ có đủ thông minh hay không.

Lâm Hi khoát khoát tay nói.

- Dạ!

Xích Thiết Nhân Ma như được đại xá, làm gì dám nói thêm cái gì, oanh, lập tức thả người bay ra ngoài.

- Chủ nhân, ngươi dễ dàng bỏ qua cho hắn vậy sao?

Nhìn thấy Xích Thiết Nhân Ma càng bay càng xa, Tạp Mễ Lạp cũng phải hỏi lại.

Hấp Huyết Nữ Vương từ trước đến nay có có thù tất báo, tuyệt đối không có chuyện buông tha.

- Ha ha, ta đã nói tha cho hắn chưa? Các ngươi nhìn hắn đi. Ta đã nói hắn có thông minh hay không mà!

Lâm Hi chỉ vào xa xa nói.

Xích Thiết Nhân Ma bay đi thật xa nhưng đột nhiên gập lại trên không trung, không ngờ dám bay thẳng về phía người kia ở phía chân trời.

- Khặc khặc, chủ nhân. Tên đầu trọc này muốn cấu kết với đám người kia quay đầu đối phó ngươi đây mà.

Địa Ngục Ma Long nhìn phía xa, cười rộ lên.

- Đúng vậy a. Hắn đúng là không thông minh.

Lâm Hi cũng cười rộ lên.

Lâm Hi sớm biết thân phân lai lịch của người tới, nếu như bọn họ là tán tu bình thường có lẽ còn có khả năng cùng Xích Thiết Nhân Ma liên hợp lại đối phó hắn. Chỉ tiếc người của Đâu Suất Cung đã từng hợp tác với người trong tà đạo chưa?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK