Mục lục
[Dịch] Thần Tọa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giờ này khắc này hắn làm sao không rõ tình cảnh của mình.

Trước mặt Lâm Hi hắn cơ bản không có đường sống.

- Ha ha ha, không thể ngờ ta đường đường là thần tử cuối cùng lại thua trong tay của tiểu tốt.

Sự đáo lâm đầu, thần tử đột nhiên cười ha hả, trong giọng của hắn mang theo bi phẫn.

- Nhưng mà Lâm Hi, ngươi không nên cao hứng quá sớm!

Lời này quá đột ngột, thần sắc của Lâm Hi lạnh lẽo, nhưng mà hắn cũng không nóng nảy, trong nội tâm quyết định chú ý phải giết thần tử ở đây, nhưng phải xem hắn còn trò gì đã.

- Hôm nay ta tài nghệ không bằng người, cũng chỉ còn đườn chết. Nhưng mà hài tử và xú nữ nhân của ngươi phải chôn cùng ta!

Câu cuối cùng là gào thét lên, gương mặt thần tử vặn vẹo. Trấn định lúc trước biến mất không còn lại gì, mà chuyển biến thành cảm xúc mặt trái, oán hận, ngoan độc, căm hận, cừu hận, phàm là là loại nào cũng khiến người ta giật mình, giống như bị độc xà nhìn chằm chằm vào.

- Ân?

Lâm Hi nheo mắt, nói:

- Ngươi có ý gì?

Thần tử không hiểu lời này, thần thái như nhìn tên điên. Lâm Hi cố tình không để ý tới, nhưng mà nghĩ tới thần tư sắp chết cũng không cần phải lại cố làm ra mê hoặc gì, cũng không cần phải nói dối, lúc này dần sát tâm xuống, đồng thời trong lòng cũng có nghi hoặc.

Câu này không đầu không đuôi, hoàn toàn làm cho không người ta khó hiểu.

- Có ý gì? Ha ha ha!

Thái độ của Lâm Hi trong mắt thần tử là châm chọc, thần sắc tức giận và oán độc nhiều hơn, tức giận cười nói:

- Ngươi còn không biết ý gì? Ngươi và con kỹ nữ kia giảng hòa, còn lưu lại một đứa ‘ con hoang ’, ngươi nghĩ làm ra chuyện này còn giấu được ta sao. Cho dù ta chết thì các ngươi cũng phải trả giá thật nhiều!

Cảm xúc của thần tử càng trở nên kích động, phẫn nộ nhìn qua Lâm Hi, trong mắt của hắn điên dại như chó hoang.

Lâm Hi nhíu mày, không nói gì, nhưng mà trong lòng suy tư, dường như muốn tìm ra thứ gì đó trong lời của thàn tử.

- Ha ha ha, ngươi không biết? Ngươi rõ ràng không biết?

Thần tử nhìn thấy phản ứng của Lâm Hi thì ban đầu còn cực kỳ phẫn nộ, cho rằng Lâm Hi đang giả bộ, nhưng lập tức nghĩ đến cái gì, tức giận quét sạch, đột nhiên cười ha hả thoải mái không nói nên lời:

- Ngươi không biết đúng không! Hai người các ngươi tằng tịu với nhau, Long Băng Nhan kỹ nữ có thai với ngươi, đã sinh ra đứa con hoang rồi, ngươi rõ ràng còn không biết, ha ha ha, quá buồn cười!

Ầm ầm!

Những lời này giống như sét đánh giữa trời quang, cho dù thiên địa sụp đổ cũng không chấn động như vậy.

- Ngươi nói hưu nói vượn cái gì?

Lâm Hi tức giận gào lên, Long Băng Nhan là người của thần tử, hai người vẫn là địch, thần tử không ngờ ở trước mặt hắn nói Long Băng Nhan có con với hắn, chuyện buồn cười nhất trên đời cũng chỉ đến thế là cùng.

Lâm Hi vô ý thức muốn nói "Thần tử" nói hưu nói vượn, nhưng mà trong tối tăm trực giác hiện ra, nói cho hắn biết thần tử nói cũng không phải nói bậy đơn giản như vậy, giống như chuyện trọng yếu bị hắn quên đi mất.

- Hừ! Ta nói hưu nói vượn, các ngươi tằng tịu với nhau mà còn không nhận? Long Băng Nhan kia mất trinh rồi, ta còn chưa từng chạm qua nàng ta, chẳng lẽ đứa con trong bụng của nàng ta là giả sao?

Thần sắc thần tử oán độc, hắn từ trước đến nay tự cho mình rất cao, bởi vì tu luyện "Hỗn Nguyên Vô Cực đại tiên thuật" cho nên phải bảo trì thân đồng tử, thẳng đến khi chứng đạo "Tiên dương" đạt tới nửa bước "Quỷ thần" mới có thể tiếp xúc nữ sắc.

Nhưng mà hắn không ngờ rằng lại bị Lâm Hi chui vào "Chỗ trống ", trên đầu thần tử đội nón xanh, trong nội tâm của hắn làm sao không giận, làm sao không muốn giết tên phản đồ này nhanh cho thống khoái?

Ầm ầm!

Lâm Hi lúc này gương mặt không còn chút máu, trong tối tăm có một ít trí nhớ ẩn sâu hiện ra. Hắn vốn cho rằng đã quên lãng, không nghĩ tới bây giờ thần tử nói mới nhớ lại.

Đó là một đoàn hỗn loạn, trí nhớ hoang đường, tuy cụ thể đã mơ hồ không rõ, nhưng mà thân ảnh dây dưa không ngớt cũng từ những lời của "Thần tử" nói mà trở nên rõ ràng hơn.

Là Long Băng Nhan?

Làm sao có thể!

Trong nội tâm Lâm Hi có sóng to gió lớn, đây quả thực là chuyện hắn chưa từng nghĩ tới.

- Hừ! Ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, kỹ nữ và đứa con hoang kia đã bị ta đưa tới một nơi bí ẩn, bị ta tra tấn đời đời, ta tuyệt đối không nói cho ngươi biết, ngươi vĩnh viễn không thể tìm được bọn chúng đâu.

Giọng nói oán độc, đột nhiên thần tử đánh tới, thừa dịp Lâm Hi phân thần thì lực lượng toàn thân bộc phát đánh tới.

- Muốn chết!

Tâm thần Lâm Hi chấn động, đột nhiên phục hồi tinh thần lại, không chút nghĩ ngợi đánh ra một chưởng, một tiếng ầm vang, "Thần tử" tan thành mây khói, nổ thành bột mịn!

Song phương chênh lệch quá lớn, hiện tại "Thần tử" cho dù có liều chết đánh cược một lần cũng chẳng phải là đối thủ của Lâm Hi.

- Nên trở về thôi!

Lâm Hi thở dài, tuy đánh chết "Thần tử " nhưng trong lòng của hắn không có vui sướng quá lớn, chỉ cảm thấy có chút trống rỗng, có chút mờ mịt không nói rõ.

Tuy báo được đại thù, nhưng mà người chết không thể sống lại, sư phụ Hình Tuấn Thần cuối cùng vẫn không thể sống lại. Hơn nữa không thể không thừa nhận, "Thần tử" nói những câu trước khi chết đúng là tạo thành rung động mạnh cho Lâm Hi.

- Chẳng lẽ thật sự là Long Băng Nhan?

Lâm Hi lẩm bẩm nói ra, trong nội tâm ngũ vị trần tạp.

Hắn và Long Băng Nhan dây dưa từ thế tục tới Thần Tiêu Tông, từ Luyện Khí Cảnh dây dưa đến Quỷ Thần Cảnh. Cơ hồ có thể nói song phương là tử địch, không có khả năng hòa hoãn.

Chẳng lẽ bọn họ thực sự phát sinh loại quan hệ này, nhưng lại có "Hài tử" ?

Lâm Hi chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có hài tử với địch nhân, đặc biệt là Long Băng Nhan còn là nữ nhân của thần tử!

- Chuyện này cuối cùng sẽ được phơi bày.

Lâm Hi cảm thán một tiếng, ngẩng đầu lên. Tuy "Thần tử" rất không có khả năng nói dối, nhưng mà hắn cũng không muốn tin. Lâm Hi phải tự mình xác định mới có thể tin tưởng.

Đi ra vài bước, đột nhiên cảm giác bất an mạnh mẽ hiện ra trong lòng, nội tâm Lâm Hi chấn động và quay đầu lại.

- Coi chừng!

Cảnh báo trước nhất chính là "Sinh Mệnh Chi Môn", hào quang lóe lên, pháp khí cổ xưa này bắn tới trước ngực Lâm Hi, ngăn ở trước mặt Lâm Hi.

Lâm Hi kết bạn với nó tới nay, chưa từng nhìn thấy "Sinh Mệnh Chi Môn" hoảng sợ qua, nhưng mà hiện tại Lâm Hi lần đầu tiên cảm thấy nó sợ hãi.

- Rống --

Một tiếng rống thô bạo, hắc ám, tử vong đột nhiên từ trước mặt đánh tới, đạo khí tức này vô cùng thâm trầm, để lộ ra hương vị cổ xưa của vũ trụ.

Ầm ầm!

Trong khoảng thời gian ngắn nương theo âm thanh ù ù, Lâm Hi chỉ thấy được một nắm đấm to lớn dùng tốc độ không thể tưởng tượng nổi từ sâu trong vũ trụ đánh ra.

Nắm đấm này vô cùng khổng lồ, quả thực còn lớn hơn cả "Đại Thế Giới", Lâm Hi trước mặt nắm đấm này còn không tính là hạt bụi.

Lâm Hi ngược lại hít một hơi, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh như băng. Hắn chưa từng nhìn thấy ai có một quyền như vậy, dù là Thái Cổ Chân Long trước mặt một quyền này cũng giống như con sâu cái kiến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK