- A, Âu Dương sư huynh, huynh đây liền sai lầm rồi. Chẳng lẽ huynh đã quên đi, bình thường là ngựa từ cách rất xa đều ngửi được những nơi có đồng cỏ um tùm và nguồn nước. Chớ nói chi là loại thiên địa dị chủng. Xác thật đệ cũng không biết nó ở nơi nào, nhưng chỉ cần cho nó ngửi được mùi của loại khúc rễ tròn trịa thì liền có khả năng.
Lâm Hi vừa nói, trong mắt bừng lên một ngọn lửa hừng hực.
Âu Dương Nạp Hải cảm giác được ý chí chiến đấu trên người Lâm Hi, cũng không khỏi hơi bị thán phục. Hắn biết tâm trí của Lâm Hi đối với con Tứ Cực Đại Uyển này là nhất định phải bắt bằng được.
- Ngươi chuẩn bị làm như thế nào?
Âu Dương Nạp Hải hỏi.
- Hỏa thiêu!
Lâm Hi chỉ nói hai chữ.
... Hô!
Những cơn gió kéo dài mênh mông cuồn cuộn, sau một lát, loại khúc rễ tròn trịa trên cả dãy núi Ly Long Sơn mà có liên quan đến loại lục đằng này bị Lâm Hi nhổ tận gốc toàn bộ.
Ở trên trời cao cách mặt đất mấy ngàn trượng, bão lốc mãnh liệt, Lâm Hi trôi nổi ở trên không trung, còn cách đó không xa chính là Âu Dương Nạp Hải.
Ở loại tầng gió giật này, các dòng khí lưu đảo chiều mãnh liệt. Khí lưu dao động kịch liệt thật đúng là phù hợp có khả năng giúp cho Lâm Hi đưa mùi của loại khúc rễ tròn trịa này, thổi chúng đến những chỗ xa vô cùng.
- Không tệ lắm. Còn có thể thu phục con Tứ Cực Đại Uyển này trước khi đi dự lễ Tiên La hay không, thì đành trông chờ vào vận may.
Lâm Hi ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn lên phía trên. Chỉ thấy cách hơn mười trượng đỉnh đầu hắn, dây leo quấn quanh, rể cây trải ra, toàn bộ trôi nổi trong chân khí dồi dào của Lâm Hi.
Đây chính là tất cả loại thực vật đó trên khắp cả Ly Long Sơn.
- Tiểu sư đệ, bắt đầu đi!
Âu Dương Nạp Hải liền la lớn.
Phùng!
Lâm Hi không có nhiều lời, tâm niệm khẽ động. Bàn tay xòe ra, phùng một cái, một cỗ Liệt Diễm đỏ như lửa bay lên dựng lên. Ngọn lửa bốc cháy hừng hực đang thiêu đốt đám rể cây và dây lục đằng ở phía trên.
-Phừng phừng phừng!
Trong nháy mắt, khói đặc cuồn cuộn, ngọn lửa bay lên không, vọt lên độ cao mấy trăm trượng, giống như một con Cự Long từ khói xanh đang giương nanh múa vuốt trên không trung.
Ở giữa trời cao, các dòng khí lưu đổi hướng kịch liệt. Những luồng khói đặc, mang theo loại mùi vị đặc hữu của khúc rễ hình tròn này. Chúng phiêu dạt ở trong gió, cứ thế thổi đi bốn phương tám hướng ra ngoài rất xa.
Các loại mùi thơm ngát của thân củ nướng chín và dây leo bị thiêu đốt, ở trong tầng gió giật tùy ý cuốn trôi. Đâu chỉ là Ly Long Sơn, ngay cả rong vùng rộng mấy ngàn dặm, đều vận chuyển đi ra ngoài rất xa.
- Tứ Cực Đại Uyển, đến đây đi!
Trong mắt Lâm Hi hiện lên một ánh sáng ngời rạng rỡ, như đao như kiếm. Hắn chuyên tâm thao tác ngọn lửa trong tay, thổi phù phù cho mùi của thân củ, các loại mẩu vụn của thân củ lan đi trong gió, càng thổi càng xa.
Trên không trung của Ly Long Sơn, khói đặc cuồn cuộn, hỏa diễm ngút trời, từ rất xa đều có thể nhìn thấy.
Lâm Hi chỉ chuyên tâm điều khiển ngọn lửa, để chúng phát tán đi mùi vị của loại củ kia nhằm thu hút Tứ Cực Đại Uyển đến. Tuy nhiên không ngờ, khói đặc và ngọn lửa ngút trời kia lại hấp dẫn sự chú ý của một nhóm người ở cách Ly Long Sơn có hơn bảy trăm dặm.
Một nhóm mười mấy người, phong thái hiên ngang, đạp không mà đi, đúng là đang chạy gấp rút. Bỗng đột nhiên trong lúc đó, họ nhìn thấy khói lửa mịt mù trên bầu trời xa xa, lập tức liền bị kinh động, những đôi mắt lạnh toát nhất tề nhìn về phía đó.
- Ngọn lửa quá lớn, phương hướng này là từ nơi nào tới đây?
Ở ngay phía đầu đoàn người, một người người trẻ tuổi dung nhan tuấn tú, mũ vàng dát ngọc, ngang hông thắt một đai Mãng Long màu xanh đậm. Hắn đang ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Khuôn mặt của hắn cực kì lạnh lùng, chỉ cần khẽ động chân động tay liền toát ra một sự uy nghiêm không gì sánh bằng và điệu bộ Sát Phạt quả quyết.
Ở phía sau hắn, hai tên nam nhân thân mặc Thập Trọng pháp bào chia ra tả hữu đứng hầu. Trên pháp bào trắng tinh có đạo án như hai Tiểu thái dương đang bập bùng cháy, làm cho người ta nhìn thấy mà ghê người.
Tuy rằng là Thập Trọng Thánh Vương như vậy, nhưng ở bên cạnh người trẻ tuổi dung nhan tuấn tú này thì họ lại chỉ là hộ vệ, dáng vẻ hoàn toàn vâng dạ nghe lời tên người trẻ tuổi mà như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Ở trên ngực hai người này, rõ ràng dùng tơ vàng thêu một chữ Hoàng to cực kì đẹp đẽ. Rõ ràng là cường giả hoàng thất bí ẩn được Thái Bạch hoàng triều Cung Phụng.
- Khởi bẩm điện hạ, phương hướng kia hình như là về phía Ly Long Sơn.
Bên này âm thanh vừa dứt, còn có một vị cường giả Luyện Khí cấp Cửu Trọng Đạo Quả từ phía sau nhanh chóng đi ra. Hắn khoanh tay, hơi hơi cúi đầu, thần thái cung kính, thật giống như thần tử ra mắt Quân Vương vậy. Không thấy được một chút nào sự kiêu ngạo tương ứng của cường giả Đạo Quả.
- Hả?
Hai tròng mắt của Thập Bát hoàng tử nhíu lại, đôi mắt sáng ngời phóng xạ ra một luồng hàn quang sắc bén như kiếm. Một đạo kiếm ý đậm đặc ùn ùn tuôn ra từ trong cơ thể hắn.
Giờ khắc này Thập Bát hoàng tử đã toát ra luồng khí tức lạnh lẽo kia, làm ngay cả hai tên Nhị Quả Thánh Vương ở phía sau đều phải âm thầm kinh hãi.
- Không phải ta đã tuyên bố mệnh lệnh nghiêm cấm tất cả mọi người tiến vào dãy núi Ly Long Sơn sao? Vì sao hiện tại lại có người xuất hiện ở nơi này ?!
Thập Bát hoàng tử lạnh lùng hỏi.
Hắn một mực bị những thứ linh tinh ở thế tục làm vướng víu, luôn phải bận rộn ứng phó với những cuộc nội đấu giữa các hoàng tử trong Thái Bạch hoàng thất. Thật vất vả mới rút được chân ra, hắn quyết định tự mình đi điều tra đối phó con Tứ Cực Đại Uyển kia.
Lúc nãy không phải đã phái người đi trước, còn hắn chạy tới theo sau. Không nghĩ tới đã có người xuất hiện trên Ly Long Sơn, coi cấm lệnh của chính mình như không có gì.
- Khởi bẩm điện hạ, chúng thuộc hạ cũng không biết rõ lắm là xảy ra chuyện gì. Có thể là những người khác lỡ xông vào.
Tên cường giả Đạo Quả đáp.
- Hừ! Cho dù là ai, nếu vào trong dãy núi Ly Long Sơn, hết thảy đều phải chết!
Thập Bát hoàng tử nheo mắt lại, xòe ống tay áo ra. Xoạt một cái, lập tức hóa thành một dải lụa trắng bạc, mang theo âm thanh ti ti mãnh liệt mà gia tốc điện xạ về hướng tới dãy núi Ly Long Sơn xa xa.
Xoạt!
Cùng trong lúc đó, các cao thủ Thái Bạch hoàng triều khác đồng thời điện xạ ra.
Một nhóm hơn mười cá nhân này, so với người bay ở phía trước thì tuyệt không giống nhau. Nhưng cảnh giới thấp nhất cũng là Hư Tiên, còn lại đa phần là Đạo Quả và Thánh Vương. Đội hình như thế quả là làm cho người khác kinh hãi.
Đây rõ ràng là Thập Bát hoàng tử đã dẫn theo tất cả tinh anh mà vốn hắn phải bỏ ra tất cả của cải để chiêu mộ về dưới trướng, cùng với toàn bộ hoàng thất Thái Bạch hoàng triều liên quan cùng đi ra ngoài.
Tứ Cực Đại Uyển là vật hiếm có trong thiên hạ, Thập Bát hoàng tử cũng đã sử dụng đủ mọi cách, hắn muốn có được loại bảo câu thiên địa này.