Mục lục
[Dịch] Thần Tọa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới mặt đất và sương lạnh trên vách động bị nóng chảy đầu tiên, rất nhanh một lớp không khí lạnh bộc phát, trên vách động lần nữa ngưng kết thành băng lạnh.

Cơ hồ tất cả năng lượng băng hệ là từ khối băng cứng này. Lâm Hi khu trừ sương lạnh mức độ nào đó là suy yếu băng cứng.

Hô!

Nhiệt độ không ngừng tăng cao, Lâm Hi nghiễm nhiên biến thành mặt trời dưới đất, đối kháng với băng cứng kia.

Từng đợt rồi lại từng đợt hàn khí tỏa ra ngoài, từng đợt hỏa diễm không ngừng sinh rồi diệt, diệt rồi sinh.

Sương lạnh trên vách động bị đốt chảy không còn.

Một giờ, hai giờ, ba giờ... Địa Ngục Ma Long hộ pháp đều cảm giác đứng ngồi không yên, nhưng Lâm Hi vẫn bình tĩnh, khá tốt giống như lúc bắt đầu mới vận công.

- Đây rốt cuộc là đồ khốn kiếp ah, tại dưới mặt đất bố trí xuống loại này cấm chế. Cái này không phải làm khó người sao?

Địa Ngục Ma Long vẻ mặt bực bội.

- Đừng nói. Chậm rãi chờ đi, chủ nhân đều không có không kiên nhẫn, ngươi gấp cái gì?

Tạp Mễ Lạp thản nhiên nói.

Ánh mắt của nàng nhìn qua Lâm Hi trong biển lửa, ánh mắt vẫn bình tĩnh.

Hấp Huyết Yêu Nữ Tạp Mễ Lạp hiểu Luyện Khí sĩ nhân loại hơn xa Địa Ngục Ma Long nhiều.

Tiên đạo vốn chính là một đường quanh co, chỉ có người nhịn được tịch mịch mới có thể đạt con đường cuối cùng!

Không hề nghi ngờ Lâm Hi chính là người như vậy!

Thời gian chậm rãi đi qua, cũng không biết qua bao lâu...

Lộc cộc!

Một giọt bọt nước rơi xuống truyền tai mọi người.

Trong nội tâm Lâm Hi chấn động, mở mắt ra, liếc nhìn lại chỉ thấy băng cứng ở cửa động buông lỏng lộ ra khe hở thật nhỏ...

Ầm ầm!

Nửa canh giờ sau trên băng cứng xuất hiện ra khe hở to lớn, rốt cục nó không thể nào ngăn cản cửa động được nữa, tiếng nổ vang lên và sườn núi lộ ra ngoài.

- Rốt cục mở ra!

Lâm Hi đứng lên và thở dài một hơi.

Sắc mặt của hắn trắng bệch và mồ hôi rậm rạp. Hắn sử dụng Liệt Dương chân khí quá lâu cho nên có chút không chịu đựng nổi.

- Ha ha, thành công.

Địa Ngục Ma Long thấy thế nhếch môi cười rộ lên:

- Lão đại, ta đi đem cái này khối băng đẩy ra. Chúng ta đi vào.

Băng cứng trượt ra sau lộ ra cửa động trông rỗng, không còn gì trở ngại nữa. Nhưng mà Băng cứng trong lúc vô hình vẫn ngăn một nửa cái động.

- Đừng đẩy!

Lâm Hi thấy Địa Ngục Ma Long muốn đẩy khối Hàn Băng, thì ngăn cản lại. Nhưng mà tốc độ của Ma Đồ cực nhanh, lời nói còn chưa dứt thì nó đã vui vẻ vọt tới gần khối băng rồi, hai móng vuốt đặt lên băng cứng.

Hô!

Một luồng không khí lạnh tỏa ra, toàn thân của Địa Ngục Ma Long run lên vài cái, trên người nhanh chóng có một tầng băng sương đông cứng lại, hơn nữa nhanh chóng dày lên. Chỉ trong nháy mắt giữ băng cứng này càng dày đặc trầm trọng bên ngoài thân Ma Đồ, sắp đông cứng nó thành băng điêu dính vào khối băng.

- Ma Đồ!

Tạp Mễ Lạp thấy một màn này và kinh hô lên.

Mà uy lực của hàn băng này quá khủng khiếp. Ma Đồ tốt xấu gì cũng là sinh vật địa ngục lục trọng đỉnh phong, ngay cả năng lực phản kháng cũng không có, trong nháy mắt đã bị đông cứng thành băng

- Đúng là quỷ liều lĩnh! Nếu đơn giản như vậy ta còn không tự mình đi làm sao. Cần gì cho nó đi lên đẩy chứ?

Lâm Hi oán hận mắng một câu, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Khối băng này ẩn chứa hàn khí quá mức khủng khiếp. Lâm Hi thiêu đốt vài giờ cũng chỉ dung hòa được một phần của nó mà thôi, năng lượng băng hàn ẩn chứa trong đó không nói cũng biết.

Địa Ngục Ma Long muốn dùng móng vuốt đẩy ra quả nhiên là tự chuốc lấy khổ. Khá tốt chỉ dính vào một chút, chỉ đông cứng kinh mạch và ma khí của nó mà thôi, khiến nó không cách nào nhúc nhích được chứ không trí mạng.

- Lần sau nên học thông minh một chút!

Lâm Hi đi qua, hắn dùng một chưởng vỗ lên người Địa Ngục Ma Long. Hỏa diễm mạnh mẽ tan chảy băng ngoài bên ngoài thân thể Địa Ngục Ma Long.

Răng rắc!

Một tiếng giòn vang, Địa Ngục Ma Long thoát ra khỏi khối băng. Nhưng mà bản thân không có chút biến hóa nào cả.

- Ti! Lạnh quá!

Ma Đồ run lên, hàm răng cũng đông cứng thành băng, ngay cả hô hấp cũng có khói lạnh bay ra ngoài.

Lâm Hi lắc đầu:

- Lần sau nhớ dùng cái đầu một chút.

- Khanh khách!

Tạp Mễ Lạp ở bên cạnh cười rộ lên.

Phanh!

Lâm Hi đánh vỡ vách tường kế bên cửa động bị mở ra, sau đó hắn lại cầm đá ném vào trong.

Ba!

Cục đã xuyên qua cửa động và bên trong im ắng, không có bất kỳ phản ứng nào thì Lâm Hi mới yên tâm mang theo Tạp Mễ Lạp đi vào trong đó.

- Lạnh quá!

Hàn khí tức bốn phương tám hướng thổi qua, Lâm Hi rùng mình và vô ý thức nhớ tới Băng sương chi tỉnh.

Động phủ này còn rét lạnh hơn cả Năng sương chi tỉnh. Bốn phía khắp nơi đều là băng cứng, đông cứng các góc độ khác nhau, ngay cả con đường cũng đóng băng, tạo thành một đường trượt băng, nhìn qua nơi này người ta liên tưởng tới thế giới băng tuyết.

Trung tâm của cái động này là một bộ xương khô đang ngồi khoanh chân. Huyết nhục trên đó không còn, chỉ còn lại khung xương băng tinh lõa lồ. Khung xương óng ánh hào quang lập lòe, trong đó ẩn chứa tiên khí cường đại, hàn khí từ trung tâm của bộ xương này tỏa ra ngoài.

Bọn người Lâm Hi ở ngoài động mơ hồ nhìn thấy bóng người mông lung chính là bộ hài cốt này, hiển nhiên không có người nào khác.

- Đây là cái gì? Người sao? Tại sao xương cốt người lại thế này?

Tạp Mễ Lạp giật mình nhìn qua bộ hài cốt.

Bộ hài cốt này cho nàng cảm giác phi thường trầm trọng, cường đại, giống như một ngọn núi lớn hiện ra trước mặt. Bộ xương khô này trong suốt như ngọc, nàng lúc trước chưa từng gặp qua.

Lâm Hi lơ lửng cách mặt đất một tấc, không nói gì, ánh mắt cẩn thận đánh giá bộ xương và trong đầu nghĩ tới cái gì đó.

- Là người.

Lâm Hi nhớ lại và khẳng định.

- Đó là tiên cốt, người này lúc còn sống chắc chắn là cường giả Tiên Đạo Cảnh. Hơn nữa còn là cường giả Tiên Đạo băng hệ, cho nên xương cốt của hắn mới lóng lánh như thế này.

Ánh mắt của Lâm Hi hiện ra thần sắc này, trên khung xương màu xanh này tỏa ra trăm ngàn vết thương, chỉ nhìn qua đã bị trùng kích thật lớn, dường như khi còn sống đã trải qua chiến đấu thảm thiết.

- Thương thế nặng như vậy, xem ra nơi này trước kia từng trải qua một trận đấu thật thảm thiết.

Trong nội tâm Lâm Hi nói thầm.

Không biết vì cái gì, tuy không biết người này đã chết bao lâu, tuy chỉ còn lại bộ tiên cốt ở nơi này. Nhưng lại cho Lâm Hi cảm giác cực kỳ không ổn, hắn không rõ không ổn ở điểm nào.

- Tạp Mễ Lạp, trước khi thăm dò rõ ràng, tạm thời trước đừng hành động thiếu suy nghĩ. Cũng đừng đụng vào mặt đất, tốt nhất không chạm vào mặt đất.

Lâm Hi ngẫm lại đột nhiên nhìn qua Hấp Huyết Nữ Vương Tạp Mễ Lạp nói ra.

- Ân.

Tạp Mễ Lạp gật gật đầu, tuy không biết Lâm Hi vì cái gì nói như vậy, nhưng mà Tạp Mễ Lạp vẫn tín nhiệm Lâm Hi tuyệt đối.

- Khặc khặc kiệt...

Âm thanh còn chưa dứt đã nghe được tiếng cười to từ ngoài cửa truyền vào.

- Lão đại, ta cũng tới. Tìm được bảo bối tốt gì không?

Địa Ngục Ma Long lắc lư lấy cái đuôi, cười quái dị từ bên ngoài xông vào trong, long trảo cực lớn nện vào con đường băng.

Cùm cụp!

Địa Ngục Ma Long chạm vào mặt đất động phủ trong nháy mắt thì âm thanh thanh thúy vang lên, vang lên trong tai Lâm Hi cùng Tạp Mễ Lạp thì hai người biến sắc, sau đó nhìn qua bộ tiên cốt màu xanh kia thì thấy đầu lâu của nó đột nhiên ngẩng lên, trong hai mắt trống rỗng có hào quang màu lam hiện ra, hai đạo ánh sáng này giống như đôi mắt nhìn chằm chằm chằm vào Lâm Hi.

Yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh!

Lâm Hi nhìn qua cảnh này cảm thấy miệng khô lưỡi đắng.

Trong lòng Tạp Mễ Lạp chấn động sợ hãi.

Ma Đồ đứng ở cửa trợn mắt há hốc mồm!

Thời khắc này giống như vô cùng dày dằng dặc. Một cảm giác nguy hiểm và khí tức khủng bố đột nhiên từ trong tiên cốt này tỏa ra ngoài, hào khí khiến người ta hít thở không thông.

Xì xào!

Địa Ngục Ma Long trừng to mắt, cổ họng khô đắng khó nói nên lời, một ý niệm hiện ra trong đầu của nó.

- Không thể nào!

Oanh!

Sau một khắc quang mang màu lam vô tận giống như nước thủy triều nổ tung lên. Một cánh tay màu băng lam đột nhiên giơ lên, điểm qua phía Lâm Hi.

- Ma Đồ!

Lâm Hi cùng Tạp Mễ Lạp đồng thời thét lên.

Băng trảo càng ngày càng gần, năm thước, bốn thước, ba thước...

Chân khí của Lâm Hi chấn động điên cuồng, nhưng mà không biết vì cái gì mà thân thể không kịp phản ứng.

Giống như bị khống chế thân thể.

Khoảng cách gần trong gang tấc làm cho Lâm Hi biết rõ trong cánh tay bộ xương này ẩn chứa lực lượng khủng khiếp. Chỉ một trảo đơn giản nhưng mang theo uy lực hủy thiên diệt địa, cho dù là thời không cũng chẳng ngăn được.

Ba thước, hai thước, một thước... Trong nội tâm Lâm Hi vô cùng nôn nóng nhưng mà thân hình không cách nào phản ứng được.

Phanh!

Cánh tay băng lam kia mang theo xu thế lôi đình vạn quân đánh vào lồng ngực Lâm Hi. Cho đến giờ phút này Lâm Hi mới phát hiện không phải thân thể mình không phản ứng.

Mà là một chưởng này nhanh tới mức hắn không có thời gian phản ứng.

Oanh!

Thiên địa kịch chấn, sau đó cả động quật bao phủ trong không khí lạnh, hàn khí tỏa ra bốn phía, hào quang màu băng lam của tiên cốt sáng lên, sau đó dùng khí thế kinh thiên động địa tiến vào người Lâm Hi.

Không khí lạnh vô tận hiện ra.

Giờ khắc này Liệt Dương Đại Pháp trong cơ thể Lâm Hi cũng khó chông cự được.

Răng rắc xoạt!

Lâm Hi nghe đươc bên ngoài có âm thanh giòn vang, đó là âm thanh kết băng. Một tầng hàn băng bao phủ thân thể của hắn.

- Chủ nhân!

- Chủ nhân!

Tạp Mễ Lạp cùng Địa Ngục Ma Long kinh hô lên, theo trong tai trở nên mờ ảo không nghe được cái gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK