Thiên Thứu nghe vô cùng cẩn thận, có lúc phát ra một tiếng cười không giải thích được, ý nghĩa không rõ, cũng không biết là suy nghĩ cái gì.
- Nói nhưu vậy, có một kẻ không có mắt đoạt đồ đạc của các ngươi, còn giết ba tên trưởng lão của chúng ta?
Trong mắt Thiên Thứu rõ ràng mang theo nụ cười.
Hai người đều có chút ít lúng túng, cũng nghe được ý vị trào phúng trong lời nói của Thiên Thứu.
Tổn thất lớn như vậy ở dĩ vãng cùng đám địa ngục yêu ma chiến đấu cũng rất ít khi phát sinh, huống chi đối thủ lại là một gã tiểu bối không có danh tiếng gì, thực lực không bằng bọn họ.
- Quân Bình, ta bất kể ngươi nghĩ ra sao, vô luận như thế nào mặt mũi của Thái Nguyên cung chúng ta không thể khinh nhục. Lần này tổn thất lớn như vậy vô luận như thế nào cũng phải khiến cho đối thủ giao ra cái giá thảm trọng. Mà cái giá này chính là tử vong. Nếu không mà nói, sau này còn ai tôn trọng Thái Nguyên cung chúng ta, còn ai nghe hiệu lệnh của chúng ta? Chúng ra nhiều đệ tử như vậy chẳng lẽ không phải ngày sau người người đều dám hạ thủ với chúng ta?
Thái Xuyên trưởng lão tránh nặng tìm nhẹ, trịnh trọng nói.
- Không sai. Chuyện lần này sau khi báo lên, đã khiến cho trong tông tương đối coi trọng.
Thái Loan trưởng lão cũng ở một bên phụ họa nói:
- Chuyện này trong tông đã quyết định do ngươi ra mặt, ngọc chỉ của thượng diện liền ở chỗ này, ngươi xem một chút đi.
Thái Loan trưởng lão nói xong, từ trong tay áo lấy ra một bộ quyển trục, tiên khí mênh mông, tản ra một cỗ uy nhiêm vô cùng giống như thiên đế thần chi, chính là ngọc sắc thánh chỉ của Thái Nguyên cung.
- Ha hả.
Thiên Thứu cười cười, giẫm xuống yêu ma ở dưới chân, ném ra một cái ruột nuốt vào, cũng không có đi đón xem cái thánh chỉ kia.
Thần thái của hắn lộ ra vẻ không thèm để ý chút nào, hiển nhiên đối với ngọc sắc thánh chỉ trong lòng bàn tay của Thái Loan trưởng lão cũng không có bao nhiêu kính ý.
- Nói cho thượng diện, chuyện này ta biết rồi.
Thiên Thứu thản nhiên nói.
Đây coi như là dặn dò rồi, không hề để ý tới hai tên trưởng lão Thái Loan Thái Xuyên nữa, như cũ mổ ăn yêu ma ở dưới chân. Nhìn yêu ma cường giả thống khổ vặn vẹo ở dưới chân, chịu phải hành hạ muốn khóc thét nhưng không phát ra được thanh âm nào, hai con ngươi đen nhánh của Thiên Thứu lộ ra nụ cười thích ý.
'Ăn' chỉ là một chuyện, nhưng 'hành hạ' lại có thể mang cho hắn khoái ý khổng lồ!
Thiên Thứu vẻ mặt hưởng thụ, khẽ hé mắt.
- Khốn kiếp!
Thấy hung cầm một bộ đuổi khách ở trên ngọn núi, trong lòng Thái Loan trưởng lão tức đến muốn chết.
Mỗi một đệ tử môn phái đều phải vì tông môn phục vụ, cho dù là chết! Thiên Thứu đại bất kính, hìn ở trong mắt Thái Loan quả thực là phổi cũng muốn tức điên rồi, nếu như không phải là thực lực sai biệt quá lớn, hắn đã sớm động thủ.
- Bại hoại, nghịch đồ! Nếu như không phải là phía trên tông phái có thể chứa ngươi, nếu như không phải là thực lực ngươi quá cao, ta nhất định đem ngươi ném vào trong hắc ngục!
Trong lòng Thái Loan căm tức không thôi.
Nhục nhã như vậy hắn chưa từng thừa nhận qua. Song giận là thuộc về giận, Thái Loan nhưng lại không thể không đè nén.
Một câu 'Thực lực quá cao' nói lên hết thảy bí mật của tiên đạo giới. Ở trong thế giới nhược nhục cường thực này, thực lực chính là hết thảy. Lấy tâm tính của Thiên Thứu, Thái Nguyên cung có thể dung tha cho hắn cũng là bởi vì thực lực của hắn đủ cao; Thái Loan nén giận, vẫn là bởi vì thực lực của hắn đủ cao.
Thực lực liền đại biểu tất cả mọi thứ, chỉ sợ có kỳ quái đi nữa cũng phải tiếp nhận.
Thái Xuyên ngẩng đầu nhìn thoáng qua ngọn núi, trong lòng như có điều suy nghĩ.
Hắn cũng không tức giận như Thái Loan, nhưng trong lòng thì đang nhới lại một chuyện, cũng là một vị trưởng lão trong tông phái nói với hắn.
Tâm tính của Thiên Thứu mặc dù bất thường háo sát, nhưng cũng không phải là người nào cũng giết. Phàm là người động thủ với Thiên Thứu, hoặc là thực lực đối phương đủ cao, có thể khiến cho hắn hứng thú; hoặc là muốn hắn động thủ sẽ phải có đầy đủ chỗ tốt.
- Không lợi không đi làm!
Từ điểm này mà nói, Thiên Thứu cùng với những chân truyền đệ tử khác có bản chất giống nhau.
- Tên tiểu bối kia…, trên người tên tiểu bối kia có một chiếc thuyền lớn. Không phải là thuyền lớn mình thường, mà là dùng U Minh thần thiết cực kỳ hi hãn chú tạo. Chúng ta chết đi ba trưởng lão cũng là bởi vì chiếc thuyền lớn này.
Thái Xuyên trưởng lão nhìn thoáng qua trên ngọn núi, đột nhiên nói.
- Ông!
Hư không yên tĩnh, không hề có tiếng động, chung quanh ngọn núi giờ khắc này đột nhiên vô cùng yên tĩnh. Ánh mắt của Thiên Thứu nghiêm nghị, dừng lại.
- Chuyện này, ta tiếp xuống rồi.
Trên ngọn núi quang mang chợt lé, đầu yêu ma kia trong nháy mắt bị một ngụm nuốt xuống, Thiên Thứu khổng lồ biến mất rồi, ngược lại xuất hiện một gã thanh niên lãnh tuấn, mặt mũi tuấn mỹ, mặc y phục màu đen, áo bào lay động, khí khái phi phàm khiến người ta sợ hãi, sinh ra một cỗ cảm giác nghiêm nghị.
- Bá!
Người trẻ tuổi áo đen bàn tay một chiêu, ngay cả Thái Loan cũng không phát hiện hắn làm sao làm được, phong ngọc sắc thánh chỉ kia liền đã ở trong tay hắn.
Hai người lúc này cũng bất chấp nhiều như vậy, mừng rỡ trong lòng.
Chỉ cần Thiên Thứu tiếp nhận, trên căn bản đối phương hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
- Lời đồn quả nhiên không sai.
Thái Xuyên trưởng lão mừng thầm trong lòng.
U Minh thần thiết là vật gì, có ích lợi gì, phàm là cường giả có chút lịch duyệt đều biết. Không cần nhiều lớn, mọi người đều biết rõ.
Một phong Ngọc sắc thánh chỉ do cao tầng Thái Nguyên cung hạ xuống lại so ra kém bốn chữ U Minh thần thiết, cũng làm cho trong lòng Thái Xuyên trưởng lão cảm thán không thôi, có loại tư vị nói không ra lời!
- Mặc dù các ngươi nói tu vi của hắn không cao, bất quá có thể đánh giết mấy người các ngươi, tiểu tử kia ít nhất cũng phải là Tư Mệnh cảnh. Cái cấp độ này đã chặt đứt mệnh huyền, Tiên thiên sổ thuật cũng thôi diễn không được.
Người trẻ tuổi áo đen ngạo nghễ mà đứng, ở trên ngọn núi liếc hai người một cái, ánh mắt kia khiến cho hai người đặc biệt khó chịu:
- Bất quá ta vẫn có thể truy tung đến hắn. Nhwung mà cần phải có trí nhớ của các ngươi.
- Ông!
Quang mang chợt lóe, người trẻ tuổi áo đen trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt hai người, Thái Loan còn chưa kịp phản ứng liền một ngón tay đặt ở trán của hắn.
- Hô!
Tiếng gió rung động, người trẻ tuổi áo đen cũng đã không thấy bóng dáng.
- Khốn kiếp!
Thái Loan bị hắn mạnh mẽ lấy ra trí nhớ, giận đến nói tục:
- Nếu không phải hắn còn có mấy phần thực lực, tông phái đã sớm không dung được hắn. Không phục điều lệnh, không tôn trưởng lão, thật là đáng chết!
- Quên đi, chuyện có thể giải quyết là được rồi.
Thái Xuyên lắc đầu:
- Chúng ta hồi tông phái đi phục mệnh thôi.
… … Thời gian từ từ qua đi, lúc Lâm Hi giấu ở dưới quáng mạch tế luyện kiếm đạo tu vi càng ngày càng cao giống như trước vẫn có người nhớ tới hắn.