Trải qua thời gian dài, "Tiên Đạo Đại Thương Minh" một mực tuân theo lấy truyền thống này, tôn trọng các thế lực khác, đồng thời cũng được thế lực khác tôn trọng.
Đây là một loại vi diệu cân đối!
Như nếu như đối phương không động thủ trong "Tiên Đạo Đại Thương Minh", vậy thì không thể nào trừng phạt được. Đối phương hiển nhiên rất thông minh, đã lợi dụng điểm ấy.
Thượng Quan Dao Tuyết trong thơ, năn nỉ lão quản gia đối phó những tên "bại hoại đối đầu với Lâm Hi" kia, tới một mức độ nào đó, là bảo lão quản gia đánh vỡ lập trường trước sau như một của "Tiên Đạo Đại Thương Minh", đây cũng là chỗ khó xử của lão quản gia.
Một khi Tiên Đạo Đại Thương Minh đánh vỡ quy tắc và sự ăn ý này trước, như vậy kẻ phá hoại quy tắc tiếp theo sẽ liên tục không ngừng. Dần dần sẽ ảnh hưởng rất lớn đến "Tiên Đạo Đại Thương Minh"! -- chuyện có chút khó làm!
- Ha ha, tiểu thư rốt cục trưởng thành.
Lão quản gia cầm pháp phù, trên mặt lộ ra một tia mỉm cười hiểu ý.
Đã lâu như vậy, Thượng Quan Dao Tuyết rốt cục cũng trưởng thành, biết lợi dụng thân phận địa vị của mình để cầu tình, làm việc cho nam nhân của mình.
Đối với tiểu tử gọi là "Lâm Hi" lúc trước đi theo Thượng Quan Dao Tuyết vào thành kia, lão quản gia cũng có ấn tượng không tệ lắm. Trên thực tế, có thể được người Thượng Quan gia nhìn trúng đấy, cho tới bây giờ không ai là thế hệ hời hợt cả.
- Xem trên mặt mũi tiểu thư, lần này đã giúp ngươi một phen a!
Trong mắt lão quản gia hiện lên vẻ mĩm cười.
Tuy có chút khó làm, nhưng cũng chỉ là khó làm thôi. Là "Tiểu công chúa" của Tiên Đạo Đại Thương Minh, người thừa kế tương lai, nếu như ngay cả chuyện này cũng không cách nào làm được, vậy thì cũng quá tệ rồi.
- Người tới!
Lão quản gia quay người lại, cầm pháp phù, từ trên lầu đi xuống... Cùng lúc đó, rất nhiều pháp phù, cũng từ bốn phương tám hướng, bay vào các nơi trong "Tiên Đạo Đại Thương Minh". Các thế lực bất đồng, vì một tên "Lâm Hi" không biết mà hành động... ... ... Thời gian ngày từng ngày trôi qua, trong nháy mắt, đã hơn mười ngày trôi qua.
Kết cấu lục địa khổng lồ của Tiên Đạo Đại Thế Giới lúc này đã được bày ra.
Hơn mười ngày, mặc dù Âu Dương Nạp Hải toàn lực chạy đi, cũng không thể lập tức đuổi tới "Ngũ Lôi Sơn".
- Nghỉ ngơi một chút đi!
Âu Dương Nạp Hải đột nhiên nói, sau đó tiên khí nhấn một cái, lập tức từ phía trên trên đáp xuống đất mặt.
Sắc trời đã tối, hơn mười ngày, mặc dù là thập trọng Thánh vương Âu Dương Nạp Hải cũng có chút ăn không tiêu. Tăng tiên khí trong cơ thể lên tới đỉnh phong, lao nhanh chẳng phân biệt được ngày đêm tiêu hao chân khí rất lớn Mặc dù luân phiên "Khổ chiến" cũng không mệt mỏi như vậy.
Một đường đi tới, đan dược trên thân mọi người cũng tiêu hao không ít.
- Sư huynh? ! !
Lâm Hi đột nhiên cả kinh, phục hồi tinh thần lại.
"Ngũ Lôi Sơn" còn cách không ngắn, mỗi một khắc đều là giành giật từng giây. Trên đường trì hoãn thêm một khắc, nói không chừng lúc đuổi tới chỉ thấy được một mảnh hoàng tàn.
Đây cũng không phải là thứ mà Lâm Hi muốn thấy.
- Sư đệ, nhất định phải nghỉ ngơi một chút. Ngươi xem bọn hắn.
Âu Dương Nạp Hải nhìn qua Lâm Hi, cười khổ một tiếng.
Lâm Hi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mọi người nguyên một đám đầu đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt. Tiên Đạo tu sĩ lực lượng cường đại, theo đạo lý nước lửa không thấm, ngay cả mồ hôi cũng rất ít chảy ra, nhưng bây giờ nguyên một đám đầu đầy mồ hôi, giống như nguyên một đám người thường mệt mỏi đến lực tẫn vậy.
Trong khoảng thời gian này, Âu Dương Nạp Hải mang theo mọi người chạy đi, cơ hồ phát huy vượt xa trình độ. Tất cả mọi người không ngừng đưa tiên khí vào cơ thể Âu Dương Nạp Hải, hơn mười ngày qua đi, tất cả mọi người đều cảm thấy ăn không tiêu.
- Sư huynh, không việc gì đâu. Chúng ta còn có thể.
Thanh Liên Thánh nữ mỉm cười nói. Chỉ là thần sắc có chút miễn cưỡng, mồ hôi chảy ra trên đầu cũng khiến mái tóc ướt nhẹp.
Trong những người này, thực lực của nàng là yếu nhất. Bởi vậy chân khí tiêu hao cũng lớn nhất.
Lâm Hi im lặng, hắn đương nhiên nhìn ra được, Thanh Liên Thánh nữ đã đến cực hạn rồi.
- Yên tâm, sư đệ. Chúng ta đã rất nhanh rồi. Đâu Suất Cung không có khả năng nhanh hơn cả chúng ta. Dù sao, -- chúng ta đều đang liều mạng cả.
Âu Dương Nạp Hải vỗ vỗ bả vai Lâm Hi, nói đến câu sau cùng, chính hắn cũng cười:
- Hơn nữa, hơn mười ngày qua, chúng ta cũng có thể nghỉ ngơi một chút. Chớ quên, Đâu Suất Cung là một đám người. Nếu như chúng chân khí chúng ta tiêu hao quá lớn, gặp nhau giữa đường, bọn hắn dùng khỏe ứng mệt, chúng ta căn bản không phải là đối thủ. Tạm thời nghỉ ngơi một chút đi, mọi người khôi phục chân khí sẽ lập tức đi tiếp.
Lâm Hi trong mắt hiện lên một tia thần sắc giãy dụa, nhìn các đồng môn sư huynh đệ xem mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, không kịp thở dốc, hắn cuối cùng cũng không thể ích kỷ như vậy được.
- Sư huynh, cứ làm theo ngươi nói đi.
Lâm Hi mở miệng nói.
Tất cả mọi người đã hết sức, hơn nữa quả thật đúng như lời Âu Dương Nạp Hải nói.
Với tình huống chân khí hiện giờ, một khi gặp phải người Đâu Suất Cung, mười thành lực lượng không phát huy ra nổi một thành, đến lúc đó toàn quân bị diệt thì quả thật hối hận không kịp.
- Ha ha, buông lỏng đi. Kỳ thật ngươi cũng cần nghỉ ngơi
một chút.
Âu Dương Nạp Hải nói.
Trong đầu Lâm Hi xẹt qua một ý niệm, bờ môi giật giật, nhưng vẫn nhịn xuống, nhẹ gật đầu:
- Ân.
Hành động lần này, đang mang theo táng mạng gần vạn đệ tử Ngũ Lôi Phái, còn có Đại trưởng lão mà Lâm Hi tôn kính nhất cùng với cô cô Lâm Như Vân.
Lâm Hi vốn muốn bỏ lại bọn người Âu Dương Nạp Hải, một mình chạy tới Ngũ Lôi Sơn trước. Nhưng nghĩ nghĩ, vẫn bỏ đi ý niệm này.
Hơn mười ngày chạy đi, Lâm Hi đã sớm minh bạch, mình tuy rằng thực lực cường đại, nhưng đơn thuần tốc độ vô luận như thế nào, cũng không sánh bằng Âu Dương Nạp Hải.
Sớm chạy tới "Ngũ Lôi Sơn" cứu mọi người, tuy rằng nguyện vọng mỹ hảo. Nhưng trên thực tế, mặc dù hắn xuất phát, dùng tốc độ của bọn người Âu Dương Nạp Hải thì ngược lại sẽ phát sau mà đến trước, đuổi tới "Ngũ Lôi Sơn" trước cả mình.
Lâm Hi cũng không sở trường tốc độ.
Như vậy một trước một sau tách ra, ngược lại sẽ suy yếu tốc độ mọi người. Chỉ có mọi người đồng tâm hiệp lực, mới có thể đuổi đến Ngũ Lôi Sơn trước Đâu Suất Cung.
Những hành động khác, đều là dục tốc bất đạt cả!
Lâm Hi tuy rằng lo lắng cho vận mệnh mọi người Ngũ Lôi Phái, nhưng lúc này cũng chỉ có thể cưỡng ép đè lại.
Ông!
Lâm Hi khép mắt lại, lập tức cũng khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu thôn thổ thu nạp "Thứ cấp tiên khí" ở sâu trong Chu Thiên thời không, bổ sung tiêu hao trong cơ thể.
Cùng một thời gian, những người khác cũng phân bố khắp nơi, bắt đầu thôn thổ tiên khí rời rạc khắp Chu Thiên.
Ti!
Từng sợi tiên khí, không ngừng từ trong khe hở Chu Thiên thời không rủ xuống, phảng phất như tinh quang chui vào trong cơ thể Lâm Hi.
Những tiên khí này cũng không phải rất nhiều, đều là từ sâu trong thời không Tiên Đạo Đại Thế Giới chảy xuôi ra cả.
Thanks