Mục lục
[Dịch] Thần Tọa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Trương Huyền Lãm, Trương đại chưởng môn, đây là lần cuối ta gọi ngươi như vậy. Thuận tiện nhắc nhở ngươi một câu, ta không phải đệ tử Thần Tiêu Tông, cho nên không nên dùng ngữ khí giáo huấn nói chuyện với ta. Mặt khác tất nhiên đã thoái vị thì nên nhớ kỹ một chút, ngươi bây giờ chỉ là thái thượng trưởng lão, mà không phải là chưởng môn tông phái.

- Làm càn!

Trương Huyền Lãm giận tím mặt, ở đây toàn là đại lão của Tiên Đạo Đại Thế Giới, ở trước mặt các đại lão hắn bị một tiểu bối giáo huấn thì sao chịu nổi.

- Trương sư điệt, không cần so đo với hắn. Hắn bây giờ có chạy đằng trời, chỉ còn đường chết, ngươi cần phải so đo đại sự quan trọng hơn.

Phía đông, "Thái Tiến Tông" cùng tổ sư "Thái A Tông" Tiên Đạo Đại Thế Giới sáng lập ra, xoay chuyển ánh mắt, nhìn qua phía Lâm Hi, lãnh đạm nói:

- Người trẻ tuổi, ngươi chọn chết kiểu này à, là tự mình giao chìa khóa và tự sát; hay là chúng ta giết ngươi sau đó từ thi thể của ngươi tìm chìa khóa?

Nói là lựa chọn nhưng mà có quyết tâm Lâm Hi "Phải giết thật nhanh". Chìa khóa có quan hệ trọng đại, Lâm Hi là tuyệt đối không thể lưu.

- Ha ha, các ngươi quá tự đại.

Lâm Hi lắc đầu, khinh miệt cười cười, nói:

- Các ngươi cho rằng vây quanh có thể giam giữ ta sao? Quá ngây thơ, ‘Thần tọa chi thìa’ các ngươi vô phúc tiếp thu!

Mọi người biến sắc, cảm giác không ổn.

- Bắt hắn!

Cả đám người lao tới.

- A!

Trong thời gian ngắn trong tai mọi người nghe được tiếng cười khẽ, lập tức nhìn thấy Lâm Hi xoay người lại tiêu sái vào trong gió lốc đen sau lưng, mà "Bạch Cốt Thần Quân" và hai đại ma sủng, còn có Sinh Mệnh Chi Môn cũng biến mất.

! ! !

Chuyện quá đột ngột, cơ hồ tất cả công kích không đánh trúng, cường giả bốn phái kinh ngạc. Ai cũng không ngờ Lâm Hi thật sự dám bước vào trong "Tử vong quốc độ" hẳn phải chết?

- Làm sao bây giờ?

Một tên thái thượng trưởng lão của Thái Nguyên tông xoay người lại, vẻ mặt mờ mịt.

"Tử vong quốc độ" là cấm khu linh hồn, là cấm kỵ tánh mạng, Lâm Hi tiến vào trong đó cơ bản là hắn phải chết không thể nghi ngờ, mà chìa khóa tự nhiên cũng biến mất.

Chuyện quá mức đột nhiên, hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của tất cả mọi người. Đến nỗi trong thời gian Lâm Hi biến mất mọi người vẫn ngây ngốc.

Lúc này nghe được giọng của "Thái Thượng trưởng lão", tất cả mọi người vô ý thức nhìn qua tổ sư Thái Nguyên.

- Làm sao bây giờ? Còn có thể làm sao?

Tổ sư Thái Nguyên sắc mặt tái nhợt, Lâm Hi dùng chiêu này chẳng khác gì tát vào mặt của hắn, hắn lúc này tức giận còn hơn người khác nhiều. Nhưng mà giận thì giận, nhưng mà hắn cũng không dễ dàng hết hy vọng với chìa khóa như vậy.

Sống ở Hạch tâm vũ trụ hơn mười vạn năm mới có một lần chìa khóa xuất hiện, nó có tỷ lệ nhỏ bé rơi xuống người của Tiên Đạo Đại Thế Giới. Mắt thấy cơ hội trước mặt lại biến mất, hắn làm sao cam tâm.

- Sống phải thấy người, chết phải thấy xác! Tiểu tử này cho dù chết ta cũng phải nhìn thấy xác của hắn! Tất cả mọi người vây quanh nơi này. Thời gian là một tháng! Trong một tháng này con ruồi cũng không thể bay qua đây. Nếu như một tháng sau không có tin tức thì hắn đã chết, đến lúc đó chúng ta rời khỏi đây.

Tổ sư Thái Nguyên nén tức giận trong lòng nói ra.

- Vâng!

Mọi người ứng tiếng nói. Kỳ thật trong lòng của bọn họ cam tâm sao?

...

Trong Tử vong quốc độ là bóng tối. Bất luận là sinh mạng gì đi vào nơi này đều bị cắn nuốt linh hồn, hóa thành xương khô. Mấy trăm vạn năm qua là như thế, tuyệt không ngoại lệ.

Nhưng mà Lâm Hi đứng trong khu vực mây đen, cũng không cảm giác được khủng bố như bên ngoài nói, thậm chí ngay cả phong bạo cũng không cảm giác được.

Lâm Hi hành tẩu trong gió lốc, chỉ cảm thấy "Thân thiết", hắn như dung làm một thể với nơi này.

Đó là cảm giác "Nhà"!

Trước mặt hắn là một con đường tự động kéo dài, nó dẫn vào sâu trong "Tử vong quốc độ". Càng đi tới thì khí tức quen thuộc hiện ra.

Trong gió lốc có một hình cầu cực lớn lơ lủng trước mặt, rốt cuộc Lâm Hi dừng lại.

Hình cầu hơi mờ, cảnh tượng trong đó là núi xanh, nước biếc chảy dài, gống như bức họa cuộn tròn.

Đây không phải là phong cảnh của "Tiên Đạo Đại Thế Giới", cũng không phải phong cảnh của "Hạch tâm vũ trụ", thậm chí cũng không phải khung cảnh vũ trụ này.

Đó là phong cảnh chỉ thuộc về ký ức trong lòng Lâm Hi mà thôi.

Chỗ đó gọi là địa cầu!

Chẳng bao lâu sau Lâm Hi cho rằng mình đã quên, thẳng đến khi nhìn thấy lần nữa thì ký ức sâu trong linh hồn mới hiện ra, mới biết được chính mình sai.

Có nhiều thứ có thể vứt bỏ, nhưng mà có nhiều thứ không thể quên.

Lâm Hi kinh ngạc đứng ở nơi đó. Trong tích tắc này hắn nhìn thấy bao nhiêu ký ức, nhưng mà cẩn thận thì tiếng vọng mông lung, mơ mơ hồ hồ, không biết nghĩ cái gì.

Lâm Hi cứ như vậy đứng ở nơi đó, trong đầu hỗn loạn.

Đối với "Thế giới" sinh ra chính mình, Lâm Hi từng có rất nhiều suy nghĩ, cũng vô số lần tưởng tượng sẽ quay về, nhưng bây giờ không ngờ chính mình lại dùng phương thức này, ở loại địa phương này cảm giác được khí tức của thế giới đó.

Nhìn thấy một màn trước mặt, trong tối tăm Lâm Hi giống như hiểu ra cái gì, nhưng lại không quá hiểu. Hắn muốn cẩn thận suy tư.

Hắn đang "Sợ hãi"!

Lần đầu tiên trong đời Lâm Hi sinh ra cảm giác sợ hãi.

Trên Tài Quyết Phong, Hộ pháp trưởng lão muốn giết hắn, thanh lý môn hộ, Lâm Hi không có sợ hãi qua; trong Phong bạo chi môn Lâm Hi bị cường giả ba phái đuổi giết, bốn bề thọ địch, Lâm Hi không có sợ hãi.

Mà bây giờ đứng trước mặt "Cố hương" của mình thì Lâm Hi lần thứ lần đầu tiên sợ hãi.

Lâm Hi hít sâu một hơi, cố gắng bình phục nỗi lòng, sau đó duỗi tay phải qua hư không.

Ông!

Hào quang lóe lên, Lâm Hi lập tức tiến vào trong "Hình cầu", cảnh vật chung quanh biến hóa, từng cảnh quen thuộc hiện ra trong mắt Lâm Hi.

Chỉ thấy từng vách núi, long bàng hổ cứ. Trên núi lớn có cổ mộc che trời, từng gốc cây mấy người ôm hết cũng không biết sinh trưởng bao nhiêu năm.

Sâu trong rừng rậm có ngàn vạn dòng suối tụ tập cùng một chỗ, tạo thành một dòng "Nước lũ" chảy qua hướng đông nam.

Lâm Hi đứng ở giữa núi lớn, bên người là nước chảy róc rách, sâu trong đầu thức tỉnh trí nhớ.

Thâm sơn này lúc Lâm Hi mười lăm tuổi dựa theo quy củ gia tộc trốn nhà đi, lựa chọn làm nơi lịch lãm rèn luyện; mà Lâm Hi đang đứng chính là nơi lũ bất ngờ bộc phát mang Lâm Hi xuyên việt.

Chậm rãi, Lâm Hi xoay người lại nhìn qua bên phải. Nơi đó có vách núi lộ ra phân nửa, bùn đất đục ngầu. Dưới dốc núi là bùi đất xói mòn!

Đây là "Thế giới" sinh ra Lâm Hi, tất cả quá quen thuộc. Lâm Hi thậm chí có thể nhìn thấy đôi chim trên cành non đang âu yếm nhau.

Nhưng mà thế giới này không còn là thế giới hắn biết. Không có tiếng gió, không có tiếng mưa rơi, thậm chí ngay cả dòng nước lao nhanh cũng dừng lại, giống như bức ảnh vậy.

Đây là thế giới không có thời gian, đầy đủ mọi thứ đang ở trạng thái bất động. Giống như máy móc ngừng vận chuyển, sau khi đạt mục đích thì nó cũng không cần thiết vận hành nữa.

Thanks

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK