"Kiếm đạo" vốn chính là sát nhân chi kiếm, nếu như xuất kiếm do do dự dự, kiếm đạo còn uy lực gì nữa. Đối với địch nhân tự nhiên có thể hung ác bao nhiêu thì tốt bây nhiêu rồi, lề mề, lòng dạ đàn bà sao thành chuyện lớn được.
"Ma Kiếm trưởng lão" vẫn luôn làm như vậy đấy, cho nên đối với sự trả thù lôi đình vạn quân của Lâm Hi cũng có chút tán thưởng. Làm đàn ông, phải như thế.
- Đa tạ sư bá khích lệ.
Lâm Hi cười cười.
"Ma Kiếm trưởng lão" giao hảo với Hình Tuấn Thần, về mặt bối phận tự nhiên là sư bá của Lâm Hi. Nếu không phải hắn tọa trấn ở chỗ này, Lâm Hi quả thật khó có thể giáo huấn Lục Thanh Thiên thuận lợi như thế.
Lâm Hi nhìn Âu Dương Nạp Hải một cái, Bạch Nguyên đang chiếu cố hắn.
Ma Kiếm trưởng lão dù sao cũng là cường giả Tiên Đạo Cảnh có hắn ra tay, cho Âu Dương Nạp Hải dùng Tiên Đạo liệu thương thánh dược, lại độ khí cho hắn, tình huống hiện giờ đã tốt hơn nhiều, hô hấp cũng rất thông thuận.
Lâm Hi thậm chí trông thấy trên mặt hắn đã hồng nhuận hơn không ít.
Bất quá vẫn chưa tỉnh lại. Cũng không phải thương thế của hắn đã nặng đến tình trạng đó, mà Ma Kiếm trưởng lão cảm thấy tình huống của hắn cần tĩnh dưỡng, cho nên mới điểm vào huyệt ngủ của hắn.
- Cũng may, sư huynh cũng không có trở ngại. Lục Thanh Thiên, ngươi có lẽ nên may mắn, bằng không, ngươi đã chết rồi.
Lâm Hi ánh mắt chợt lóe lên.
Lâm Hi sở dĩ cuối cùng vẫn không có giết Lục Thanh Thiên, nguyên nhân mấu chốt chính là do Âu Dương Nạp Hải không chết. Lúc Lục Thanh Thiên ra tay có lẽ cũng không phải cố ý, nhưng sự vô tình đã cứu được hắn một mạng.
Âu Dương Nạp Hải là một trong các Thánh vương có giao tình tốt nhất với Lâm Hi trong Thần Tiêu Tông, luận trình độ tới lui, còn vượt qua cả Hải Thánh Vương. Ba người đồng hành, đến Tiên La xem lễ, nếu như Âu Dương Nạp Hải chết ở Tiên La Phái, đây là chuyện Lâm Hi không cách nào tiếp nhận, trong lòng cũng sẽ cảm thấy tự trách.
Đấu trường rất nhanh được rửa ráy sạch sẽ, một đạo tiên khí đảo qua, vết máu đều được lau khô.
Trận đấu lần nữa tiếp tục, nhưng hào khí đã có chút không đúng, tràn đầy một cổ hương vị giương cung bạt kiếm.
Xoạt!
Trên vị trí của Thái Nguyên Cung, Lý Tranh Phong đứng lên.
- Tranh Phong, trận đấu vừa rồi ngươi cũng thấy đấy. Thế nào, ngươi có nắm chắc đánh bại hắn không?
Một hồi thanh âm già nua truyền đến bên tai.
- Hừ, yên tâm đi, trưởng lão. Thái Nguyên Cung là Tiên Đạo đại phái đệ nhất, sẽ không thua. Mà ta, cũng tuyệt đối sẽ không thua. "Thủy Hỏa đại pháp" tuy rằng lợi hại, đáng tiếc, gặp ta. -- ta sẽ kết thúc hắn thôi.
Lý Tranh Phong thản nhiên nói, trong thanh âm tràn ngập tự tin mãnh liệt.
Sau khi nhìn thấy Lâm Hi chiến đấu với Lục Thanh Thiên còn có thể có loại tự tin này, không hề nghi ngờ, Lý Tranh Phong có tự tin và tiền vốn đầy đủ.
Là nhân tài mới xuất hiện ở Thái Nguyên Cung, trẻ tuổi đệ nhất nhân, hắn tự nhiên cũng đã đứng ở vị trí đệ nhất toàn bộ Tiên Đạo Đại Thế Giới. Sự thất bại của Lục Thanh Thiên mặc dù có chút đáng tiếc, nhưng đó là vấn đề của hắn, không thể đại biểu cho mình được.
Mặc dù Lục Thanh Thiên lúc toàn thịnh cũng không phải là đối thủ của mình. Lâm Hi cũng giống như vậy.
- Tiên Đạo Cảnh ta không dám nói, nhưng Luyện Khí Cảnh chỉ có một thiên tài, đó chính là ta!
Ánh mắt Lý Tranh Phong đảo qua toàn trường, ánh mắt của hắn lướt qua, ẩn ẩn có tia chớp xẹt qua.
Oanh!
Lý Tranh Phong chấm dứt chiến đấu cũng rất nhanh.
Chỉ một chiêu đã phân thắng bại.
Hô!
Lý Tranh Phong áo bào rung động, lập tức bay trở về đình đài.
Lúc này đã không còn ai lên đài nữa.
- Không sai biệt lắm!
Tiên Mộng trưởng lão ánh mắt hiện lên một tia hào quang sáng như tuyết, sau đó đứng lên.
Cơ hồ đồng thời, tất cả mọi người đều có một loại cảm giác "Rốt cục cũng chờ được".
Hô!
Áo bào rung động, Tiên Mộng trưởng bay ra khỏi chỗ ngồi, lập lòe một cái đã đến trên không tái tràng.
- Tốt rồi, hiện giờ chỉ còn lại ba người cuối cùng. Lâm Hi, Lý Tranh Phong, Kim Vương Tôn, xuất hiện đi.
Tiên Mộng trưởng lão lớn tiếng nói.
Ba người không có cách nào hai đấu hai được. Kết quả này có chút ngoài ý muốn, trong đó Lâm Hi và Lý Tranh Phong phải thi đấu một hồi, Kim Vương Tôn tự động tấn cấp.
Mặc dù có chút may mắn, nhưng cũng không có ai tỏ vẻ dị nghị gì cả.
Chỉ có người mạnh nhất mới có thể đạt được "Quả Trường Sinh". Điều kiện tiên quyết này không thay đổi, quá trình các trận đấu, cùng với cuối cùng còn lại những ai đều chỉ là râu ria cả.
Hô!
Lý Tranh Phong đầu tiên tung người lên, mái tóc dài của hắn bay múa, áo bào bay lên, khoanh lấy hai tay, tự nhiên toát ra một cổ khí thế bễ nghễ bát phương.
Lý Tranh Phong xuất hiện ở giữa sân, cũng không nhìn những người khác. Chỉ bình tĩnh nhìn qua Lâm Hi, ý tứ khiêu chiến không cần nói cũng biết.
- Sư bá, ta đi xuống.
Lâm Hi đứng dậy.
- Ân.
Ma Kiếm trưởng lão nhẹ gật đầu, ngồi ngay ngắn trong đình đài, không nói một lời.
- Sư đệ, cố gắng lên!
Bạch Nguyên ngẩng đầu, chỉ nói một câu.
- Ân.
Lâm Hi khẽ gật đầu, vươn người tung lên, bay xuống đấu trường.
Phanh!
Cùng lúc đó, hào quang lóe lên, phịch một tiếng, một đạo nhân ảnh đáp xuống mặt đất, áo choàng màu vàng, phảng phất như gương sáng, tán phát ra đạo đạo sáng rọi.
- Thiếu Đế, cố gắng lên!
- Ha ha ha, Thiếu Đế, tiêu diệt hắn.
- Thiếu Đế, thay Hải Ngoại Thập Phái chúng ta hung hăng giáo huấn hắn!
- Hải Ngoại Thập Phái chúng ta không phải dễ trêu đâu!
...
Lúc tên cao thủ thanh niên kia của Tiên Đế Cung đáp xuống đất, trong trận doanh Hải Ngoại Thập Phái lập tức bộc phát ra một hồi tiếng hoan hô kinh thiên.
- Thiếu Đế!... Nguyên lai là ngươi!
Lý Tranh Phong vốn không để tên đệ tử của Hải Ngoại Thập Phái kia vào mắt, nhưng lúc này nghe được hai chữ "Thiếu Đế" thân hình lại chấn động, phảng phất nhưng rất rõ ràng hai chữ "Thiếu Đế" này.
Nhân loại ở Tiên Đạo Đại Thế Giới đếm không hết, ba chữ "Kim Vương Tôn" đặt trong đám người, không có chút ý nghĩa nào cả. Nhưng hai chữ "Thiếu Đế" vừa ra lại không như trước nữa.
Ở hải ngoại thế giới, hai chữ "Thiếu Đế" đại biểu cho một truyền kỳ, một danh hiệu "Đệ nhất cao thủ" lớp trẻ chính thức.
"Tạo vật" cũng không phải chính tính ở lục địa, đối với hải dương cũng giống như thế.
Đệ tử của Hải ngoại thế giới đại bộ phận đều là thế hệ hời hợt, không cách nào sánh với đệ tử của "Thập Đại Tông Phái". Nhưng "Thiếu Đế" này lại là ngoại lệ.
Lúc Lý Tranh Phong ở trong tông đã từng nghe nói qua, trong tông một gã Thánh vương rất có thực lực đi hải ngoại thu thập một loại tài liệu trân quý. Kết quả lại bị một gã đệ tử hải ngoại tuổi còn trẻ đả bại, hơn nữa còn bị áp chế triệt để.
Bắt đầu từ lúc đó, hai chữ "Thiếu Đế" cũng bắt đầu được Thái Nguyên Cung chú ý tới.
Một vị trưởng lão Tiên Đạo Cảnh Thái Nguyên Cung đã từng muốn dùng Thiên Cơ Toán Thuật suy diễn tin tức về "Thiếu Đế". Kết quả dưới tình huống không gặp phải bất luận ngoại lực nào quấy nhiễu lại đột nhiên lọt vào cắn trả, trọng thương tại giường, nghỉ ngơi rất lâu, đến bây giờ vẫn chưa khôi phục lại.
Thanks