- Bái kiến công chúa!
Những lời này vẫn còn chưa nói ra.
Lancine khóc rống lên, quỳ gối đi tới trước mặt Porter, dập đầu trên mặt đất, nức nở nói:
- Liya công chúa, lão nô không nghĩ tới đời này còn có thể còn sống để nhìn thấy người!
Vành mắt Porter cũng đỏ lên, hai hàng thanh lệ theo má chảy xuống, vội vàng nâng lão nhân lên:
- Lancine, chỉ còn một mình ngươi sao? Những người khác đâu?
Lancine khóc ròng nói:
- Những người khác hoặc còn đang làm nô lệ, hoặc đều, đều chết rồi! Nửa tháng trước đảo Borg cháy lớn, Kwame mang theo bảy tám trăm người chúng ta thừa loạn chạy trốn, còn thuận tay đoạt chút bảo vật của Hải Hoàng. Nhưng, nhưng không ngờ rằng Hải Hoàng tự mình dẫn đại quân vào sáng ngày hôm sau đuổi theo chúng ta, lão nô ỷ vào năm đó biết bí mật của “Chiến”, ở trong lửa lớn từ trong cung nữ thần trộm lấy “Chiến”, biến thành nữ nhân đạp nước mà đi mới miễn cưỡng thoát được một mạng... nhưng Kwame bọn họ... đều bị Sainz giết chết rồi!
- Sainz! Kiếp này ta nhất định lấy cái đầu cá của ngươi!
Porter “Rầm” một cái đập nát đầu giường, gân xanh trên trán nổi lên, Đỗ Trần chưa bao giờ thấy hắn giận dữ như thế.
Lancine tiếp tức khóc ròng nói:
- Công chúa, người, người sao lại ở đây? Năm năm trước ba mươi vạn di dân và người cùng chạy khỏi đảo Borg đâu? Bọn họ, bọn họ không phải đã...
Hắn nghĩ tới một khả năng máu tanh, nhất thời sắc mặt trắng bệch.
Porter vội vàng an ủi:
- Không, bọn họ rất tốt! Ta đã an bài tốt cho bọn họ rồi...
Đơn giản kể lại những năm mình trải qua, nhìn lão nhân khóc tới ruột gan đứt từng khúc, Porter tìm một đề tài dễ chịu hơn:
- Ngươi yên tâm đi, lần trước ta đã nhận được thư của bọn họ, bên trong nói, bây giờ cháu ngươi đã sáu tuổi rồi, là một hài tử ngoan! Còn ta đảm nhận chức nội vụ tổng quản ở lãnh địa của Francis, cũng rất tốt!
- Công chúa người bình an là tốt rồi, bình an là tốt rồi. Năm đó mấy nghìn nhân mạng cấm vệ nữ thần không hề uổng phí...
Lancine lau nước mắt vẩn đục, nhìn Đỗ Trần nói:
- Nói như thế, hắn quả nhiên là người tốt, lão nô trước đó đã đa nghi rồi!
Porter lau nước mắt, gượng cười nói:
- Đúng vậy, không lâu trước những di dân ẩn cư ở núi cao đã xảy ra bệnh dịch quy mô lớn, nhờ có kim tệ của hắn, cháu của ngươi và các hài từ khác mới tránh được một nạn!
Hắn dứt nước mắt mỉm cười:
- Tên gia hỏa này nhìn qua là người tốt, nhưng trong lòng lại xấu, bất quá kỳ thực hắn vẫn là một người tốt!
Lancine bị một chuỗi mô tả này làm cho hồ đồ, bất quá hắn lại biết rõ một việc - cháu của mình là nhờ có Francis mới sống sót được! Lão nhân liền xoay người lài. “Bộp bộp” dập đầu với Đỗ Trần vài cái.
Porter lại nói:
- Lancine gia gia, ngươi nói chuyện cẩn thận một chút, Francis không biết trên người ta mặc “Trí”
Lancine nghển cổ sửng sốt một chút, lúc này mới nói:
- Francis đại nhân, lão nô tên thật là Lancine, là nội vụ tổng quản của công quốc Mickey. Lần trước thật là xấu hổ với ngài a!
- Ngài đứng lên trước đã, ngài còn bị thương đó!
Đỗ Trần cười đỡ lão nhân dậy:
- Ngài không phải tự trách mình, tình huống ngày đó đổi lại là ta cũng sẽ không nói thật, bất quá... các ngươi vừa nói là ngôn ngữ gì?
Vừa rồi Porter và Lancine đối thoại Đỗ Trần nghe được, nhưng một câu cũng chẳng hiểu - bọn họ dùng ngôn ngữ quê nhà - Mickey!
Giải thích ngôn ngữ rồi, Đỗ Trần nheo mắt nhíu mày nhìn Porter, trong lòng buồn cười bội phần.
Porter xấu hổ nhìn Đỗ Trần một cái, chỉ đành nói:
- Kỳ thực ta là người Mickey. Tổ tiên là nữ thần chiến tranh và trí tuệ Mickey, còn ta là tiểu vương tử của công quốc Mickey, tên đầy đủ... ngươi cứ gọi là Porter đi. Ta đã quen với cách xưng hô này rồi.
Đỗ Trần mấp máy môi, đột nhiên hỏi:
- Mẫu tổ tiên của các ngươi là nữ thần Mickey, vậy còn phụ tổ tiên nữa?
Lời này vừa thốt ra, Lancine liên tục đánh mắt ra dấu với Porter, giải thích:
- Francis, ta xin lỗi người, nhưng bí mật của phụ hệ công quốc Mickey chúng ta, tiểu vương tử hắn không thể nói, ngài muốn trách, cứ trách lão nô ta đi!
Đỗ Trần nhếch môi cười mỉa:
- Có cái gì không tiện nói chứ?
- Đúng vậy, có gì mà không tiện nói chứ?
Porter nhún vai:
- Nói thẳng nhé, người Mickey chúng ta là hài tử có mẹ không cha, kỳ thực chúng ta đều không biết phụ hệ tiên tổ là ai, bởi vì năm đó nữ thần Mickey không chịu nói ra trượng phu của bà là ai... Lời này nói thẳng ra thật mất mặt, cho nên mới liệt vào cơ mật tối cao của công quốc!
Lancine dậm chân nói:
- Ài, vương tử, ngài sao lại nói ra chứ!
- Quốc gia cũng không còn nữa, ngươi còn quan tâm tới cái này làm gì?
Porter có hơi chút thương cảm nói.
Đỗ Trần đánh giá Porter từ trên xuống dưới:
- Porter, sau này gọi ta là biểu ca đi! Theo ta được biết… nữ thần Mickey bình sinh chỉ có một nam nhân - là tổ tiên của ta, Wolfe!
Lancine trợn mắt há hốc mồm:
- Ôh, ngươi nói thật sao? Vậy chúng ta chẳng phải là thân thích sao?
Porter cũng chấn kinh nhìn Đỗ Trần, Đỗ Trần gật đầu:
- Lần này ta thu hoạch rất lớn, sau này từ từ nói cho ngươi, bất quá chúng ta có chung tổ tiên là không hề nghi ngờ! Thần sủng Snoopy của Wolfe làm chứng!
Đầu Porter nghiêng sang một bên, xéo mắt đánh giá Đỗ Trần:
- Đại ngu ngốc, chúng ta thật sự là thân thích sao?
- Chính xác ngàn vạn lần! Huynh đệ của ta, hay là trước tiên nói về việc công quốc Mickey của các ngươi đi!
Porter trong lòng quái dị tuyệt luân, thầm lẩm bẩm may mắn là họ hàng xa, trong miệng nói ra từ đầu. Từ sau khi mình sinh ra đã có thiên phú dị bẩm, nói đến năm năm trước Hải tộc đột ngột tập kích công quốc Mickey, quốc vương Mickey bỏ mình vì nước, còn Porter được cấm vệ nữ thần bảo hộ phá vòng vây tới Đấu Thần đảo, bái Tuyết Ny trước kia có giao tình với vương hậu Mickey làm thầy.
Lời này có chín phần thật, một phần giả, Đỗ Trần dưới tình huống được Bối Bối làm chứng cũng không sinh ra nghi ngờ, vuốt mũi nói:
- Việc này trước đây sao không nói cho ta biết?
Porter nhún vai, cười cam chịu.
Đặt vào vị trí của mình suy nghĩ một chút, Đỗ Trẫn tuy là có thể ngược lại được nỗi khổ của Porter, hắn suy tư một trận, giữ vai nói:
- Ngươi và Hải Hoàng Sainz có thù mất nước, bây giờ con dân của ngươi chỉ có ba mươi vạn trốn thoát, còn lại đều là dưới sự nô dịch của Sainz… muốn phục quốc không?
Porter cười càng thêm cay đắng:
- Hai chữ phục quốc không cần nhắc lại nữa, cho dù là Thần Hoàng sống lại, cũng không thể đối kháng với cả Hải tộc! Ài!
Đỗ Trần búng cho Porter một cái:
- Tên tiểu tử này làm sao đột nhiên ngu đi vậy? Phục quốc nhất định phải khai chiến với Hải tộc sao? Hải tộc luôn không hề có hứng thú với lục địa, nếu dùng thủ pháp hòa bình từ trong tay bọn chúng đoạt lại đất đai cũng không phải là không có khả năng!
Lancine vốn nhìn động tác thân mật của Porter và Đỗ Trần cảm thấy là lạ, nhưng nghe được nói có hi vọng phục quốc, trong lòng nháy lên một cái, vội nói:
- Đúng, lời này nói rất có đạo lý!
Porter lại lắc đầu:
- Những việc này ngươi cho rằng ta không nghĩ đến sao? Nhưng quan trọng là ta vẫn luôn không rõ vì sao Sainz chiếm đảo Borg, hơn nữa lãng phí tiền của cai trị đảo này... đây căn bản là mua bán lỗ vốn! Hải Hoàng không phải là đồ ngu, hắn sẽ không chịu thua thiệt! Trước khi biết rõ Sainz vì sao chiếm đảo Borg… mọi thứ đều không cần bàn luận nữa!
- Cái này còn không đơn giản sao? Hải Hoàng hẳn là sẽ không nói, nhưng chúng ta không tự mình tra ra sao?
Đỗ Trần vỗ vỗ đầu vai Porter.
- Tra như thế nào? Đảo Borg ở giữa tam giác hải vực, do Hải Hoàng trực tiếp cai quản, đó là cấm địa của Hải tộc, chúng ta lên được đảo đã khó khăn rồi!
Đỗ Trần nheo mắt cười:
- Rất khéo, giáo hoàng để ta lấy cờ hiệu thần thánh liên minh tới đảo Borg một chuyến, bởi vì... thi thể của tổ tiên Mickey mất tích rồi!
Một câu này, khiến cho Porter ba phần sợ, ba phần mừng, bốn phần tức giận. Mộ tổ bị người ta đào móc, thi thể của tiên tổ bị mất tích, ai có thể không giận? Lúc này sắc mặt của Porter trở nên âm trầm, tức giận tới cắn nát hàm răng trắng.
Đỗ Trần lại nói:
- Chớ vội, ta và Dịch Cốt đi trước ứng phó mặt Lanning, ngươi chuẩn bị một chút, sau đó theo ta tới đảo Borg một chuyến! Lần này, ta nhất định lấy đảo Borg từ trong tay Hải Hoàng trả lại cho ngươi, giải phóng những bách tính bị Hải Hoàng thống trị!
Rầm, Lancine quỳ xuống tại chỗ, lão lệ tung hoành, nắm chặt tay Đỗ Trần:
- Francis đại nhân, mặt kệ phục quốc có thành hay không, ba trăm vạn con dân Mickey ta nhớ kỹ trong tim lời nói hôm nay nay của ngài!
Ngược lại Porter có vài phần chần chừ:
- Francis, đối nghịch với Hải tộc, ngươi sẽ trả giá rất lớn... ta không muốn ngươi vì ta mạo hiểm cùng một nửa sinh linh nguy hiểm trong thiên hạ là địch...
Đỗ Trần vỗ ngực:
- Huynh đệ của Francis, sẽ không có ai phải chịu ủy khuất!
Nói tự tin chắc chắn như thế, trong lòng Đỗ Trần vẫn còn vài phần nắm chắc, hơn nữa hắn giúp đỡ Porter phục quốc một mặt đích xác là nể tình huynh đệ với Porter, mà nửa khác...
Vành mắt của Porter lại có chút đỏ lên, Đỗ Trần và Dịch Cốt đã đi tới cửa, hắn đột nhiên quay đầu lại hỏi:
- Lancine, vừa rồi ngươi nói công quốc Mickey các người có bao nhiêu nhân khẩu?
Lancine phẫn hận nói:
- Trước khi mất nước chúng ta có năm trăm vạn, trải qua đồ sát và nô dịch của Sainz, còn có sau khi chạy thoát, hiện tại trên đảo còn có ba trăm vạn người đang làm nô lệ cho Sainz giết hàng ngày!
Đỗ Trần hơi gật đầu, đi ra ngoài.
Từ thời khắc này, đại thiện sự “Giải thoát ba trăm vạn nô lệ trong tay kẻ bạo quân xâm lược, ban cho bọn họ tương lai và tự do” chính thức được thành lập. Mẹ nó, ba trăm vạn người, tính ra chẳng phải ba trăm vạn nhân mạng sao, nếu mình thật sự có thể giải cứu bọn họ, vậy quẻ thứ năm không sai biệt lắm cũng hẳn là sẽ nở toàn bộ chứ?
Hải Hoàng, vì mông đít nở hoa, lão tử bất kể dùng thủ đoạn gì cũng phải chơi chết ngươi!
Đỗ Trần và Dịch Cốt trở lại thành Duerkesi an bài một chút việc vặt, sau đó mang theo một đội quân phòng thành Duerkesi tới lãnh địa cùng biên cảnh tỉnh Rick, mấy vạn đại quân của Angius đồn trú ở chỗ này!
Liếc mắt nhìn quân doanh liên miên đồn trú trên đồi, Đỗ Trần cười lạnh lùng:
- Angius, chúng ta lại gặp nhau rồi!
Hắn bước nhanh vào quân doanh.
Binh sĩ quân đoàn Shigeru ở cửa doanh vung trường mâu lên:
- Đứng lại, muốn làm gì?
Đỗ Trần cao giọng nói:
- Các ngươi không nhận ra ta sao? Francis đại công Duerkesi Lanning, đến đây hội kiến nguyên soái Angius!
Binh sĩ nhìn một chút, một người đi vào thông báo, không lâu sau đi ra quát to:
Quân lệnh của nguyên soái, lệnh thống soái thượng tướng Francis báo danh mà vào! (Nguyên văn “Báo môn nhi nhập” kiểu xuất trình chứng minh thư cho bảo vệ)
“Báo danh mà vào?” Lông mi Đỗ Trần lập tức nhướng lên, Angius, lão tử quả nhiên là thấy ngươi tức khắc không phiền người khác a!
Đỗ Trần lạnh lùng quát:
- Brook!
Rồi vẫy tay chỉ cửa doanh:
- Đưa cho ta kim bài Đỗ Trần thần giáo, dẫn các huynh đệ mở đường, ta xem ai dám bảo ta báo danh vào!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK