Đột nhiên khí chất của Đỗ Trần biến hóa khiến Anji khó hiểu, nhưng nhiều điểm sát khí trong hai con mắt màu lam Anji lại thấy rõ ràng, đau đớn, nàng mơ hồ cảm giác được, mình như bị một ma quỷ đánh thức.
Chuyển thế ba năm qua, Đỗ Trần ngoại trừ một lần động nộ với Angius, tức giận thì thật ra rất ít tức giận người khác, nhưng khi đó hắn còn lo lắng một cái từ xấu xa “Giết cha”, nên khắc chế vài phần. Nhưng hôm nay... chẳng có gì cản trở, Anji rất bất hạnh, cũng rất may mắn, nàng thành người thứ nhất làm bùng lên sự tức giận của Đỗ Trần, hết lần này tới lần khác nhằm vào Đỗ Trần không chút cố kỵ.
Anji luống cuống, con người trong khi bối rối thường làm ra vài việc ngu ngốc, Tử Huyết Nhân cũng không ngoại lệ. Nàng giơ Liên Hoa trong tay lên, quát lớn đến khàn cả giọng:
- Á Lực, thê tử của ngươi còn trong tay ta.
- Cái gì? Thê tử của ta còn trong tay ngươi?
Đỗ Trần “Trợn mắt há mồm”, cười cười vỗ vỗ Mười Ba trên vai Steven:
- Ta đây giao người cho ngươi, liệu thê tử ta có được bình an không?
Anji sửng sốt, nàng tuyệt không nghĩ tới Đỗ Trần đương nhiên nói như vậy, thuận miệng nói:
- Tốt, nhưng các ngươi phải cùng ta đi tới địa huyệt, trong địa huyệt đổi người. Nếu không...
- Nếu không thì sao?
Đỗ Trần cười tà dị.
Anji càng thêm khủng hoảng, tay nắm chặt Liên Hoa, nhưng đồ vật nhỏ thần thánh này, bằng vào nàng có thể động vào sao? Chỉ lắc một cái, Liên Hoa đã bay ra từ tay Anji, lúc này nàng mới ý thức được, thánh khí của phong hào đấu thần, nàng căn bản không thể động tới.
Đỗ Trần đi tới trước mặt Anji đang kinh hoảng thất thố, giơ một nắm tay, mặt trên băng tuyết ngưng kết:
- Biết đây là lực lượng cấp bậc gì không?
Dự cảm không rõ nổi lên trong lòng, Anji từng bước lui về phía sau:
- Phong, phong hào đấu thần.
- Nếu biết... vậy ngươi còn dám cùng lão tử trao đổi?
Đỗ Trần một quyền tự do vung lên, đấm Anji văng vào tường, đánh cho nha đầu hộc máu, đánh vào vách hầm cứng rắn, Liên Hoa hạ xuống tay Đỗ Trần.
Anji chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, lau một dòng máu rỉ ra bên miệng, vừa muốn đứng lên, giày của Đỗ Trần đã dẫm lên má nàng.
- Ngươi, ngươi hỗn đản, côn đồ ác ôn.
Nghe được tiếng Anji chửi rủa, Đỗ Trần bĩu môi, chân lại tăng thêm vài phần lực đạo, cúi người cười tà nói:
- Tiểu muội muội thân ái, thật lâu thật lâu trước kia, có rất nhiều người cũng hình dung ta giống như ngươi nghĩ, hiện tại lại được nghe thật phi thường thân thiết. bất quá...
Hắn dùng chân hất Anji lên, thừa dịp lúc Anji còn trên không trung, tung ra một quyền:
- Bất quá bọn họ đều chết rất thê thảm.
Anji lại bị đánh văng vào vách tường, ôm bụng, co quắp nằm tại chỗ.
Steven nhíu mày:
- Thương hoa tiếc ngọc, đệ đệ, thương hoa tiếc ngọc.
Đỗ Trần một tay xách Anji lên, tựa như bắt con gà con, một tay lại sờ mũi, hừ nói:
- Thương hoa tiếc ngọc? Lão đại, ngươi có khi nào gặp qua côn đồ ác bá hắc bang bị chọc giận lại thương hoa tiếc ngọc chưa?
Phần tử hắc bang, lưu manh, ác ôn, trộm vặt,... đó mới là Đỗ Trần chính thức! Mỹ đức thành St. John, cứu tinh New Zealand, Vẫn Thần 1278 tới 1280, liên tục ba năm là lĩnh chủ được địa phương hoan nghênh nhất? Đây chỉ là việc thiện phải làm...
Steven nhún vai, không thể làm gì khác hơn là đồng tình nhìn Anji một chút:
- Ai, nha đầu ngốc, ngươi chọc ai không chọc? Hết lần này tới lần khác đụng tới đệ muội ta, lão tam nhà ta cả đời chỉ thích có mình Tuyết Cơ, kết quả bị ngươi náo động... khách khách, ca ca cũng không giúp được ngươi.
Liên tục dính hai quyền nặng, Anji ngay cả nói cũng không ra lời, nhưng Đỗ Trần lại nắm lấy nàng kéo lên phía trước mặt, nhìn chằm chằm vào con mắt nàng, cười nói:
- Tiểu nha đầu, ngươi đoán ta tiếp theo sẽ làm gì để thu thập ngươi?
Anji mở miệng, miệng đầy răng gẫy không nói ra lời. Lúc này, mấy lớp người thứ 3 đi theo Anji thấy chuyện không thành, xoay người chạy trốn, Đỗ Trần cười quái dị nói tiếp một câu:
- Chạy mau, ai chạy chậm, bị băng sương quang hoàn của ta chọc vào đít đó.
Mấy người đồng thời biến sắc, băng sương quang hoàn? Thứ này so với hai chân của bọn chúng còn nhanh hơn! Ai còn dám tiếp tục chạy trốn? Mấy người thành thật đứng tại chỗ.
- Ân, đây mới là hài tử ngoan.
Đỗ Trần vung vẩy Anji ở trong tay:
- Nói đi, nói ra tất cả chuyện các ngươi muốn làm.
Mười Ba ngẩng đầu lên:
- Hồng Loan, không cho nói... ô!
Steven chặn miệng lại, dùng miệng mình để chặn lại, loại trạng thái này, mọi người đều xưng là... cưỡng hôn.
- Ba!
Steven tách miệng ra, còn cố ý tạo ra thanh âm thật lớn:
- Tiểu thư xinh đẹp, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn Anji như vậy, bởi vì không chịu phối hợp với chúng ta, mà chịu khốc hình sao?
Ánh mắt Mười Ba oán độc, Steven lại sờ sờ mũi:
- Đừng oán ta, muốn oán, thì oán cái mũi ta.
Kế hoạch của Mười Ba vốn không sơ hở, nhưng không may lại đụng vào cái mũi của Steven, lúc ấy Mười Ba hóa trang thành tam thúc công vào cửa, Steven với thiên phú “Ngửi mùi nữ nhân” lập tức biết thân phận của nàng, cho nên khi nghe được Heidy xảy ra chuyện cảm thấy kinh ngạc - nếu không biết Mười Ba tới, Bác Bì lãnh huyết kinh ngạc với chuyện Heidy làm gì? Một nữ nhân không quan hệ tới hắn mà thôi.
Tiếp đó Steven lưu lại ký hiệu rồi ra cửa, Đỗ Trần vừa nhìn hình cái mũi rất dễ liên tưởng tới chuyện gì xảy ra, vì vậy cũng tìm cớ trộm đi theo, vừa ra cửa, hắn thu nhỏ Liên Hoa chữa thương cho Tuyết Cơ, sau đó lặng lẽ đi theo Steven, ngay khi Mười Ba tưởng rằng thành công, chuẩn bị ra tay đối phó Steven, thì bị hai huynh đệ liên thủ bắt giữ, lại quay đầu lại chặn Anji.
Tuyết Cơ đích thật trong Liên Hoa, nhưng giờ phút này đã bình an về tới bên người Đỗ Trần.
Anji không có loại phong cốt quân nhân như Mười Ba, mắt thấy Đỗ Trần thật sự dám ra tay giết nàng, lập tức lắc đầu, phun ra mấy cái răng gẫy:
- Đừng, ta bây giờ, bây giờ nói không tiện, ngươi, ngươi để cho ta chậm rãi nói...
Đỗ Trần vỗ vỗ mặt nàng:
- Hài tử ngoan luôn sống rất lâu... Mười Ba gọi ngươi là gì? Hồng Loan? Tên này ngươi cũng xứng sao?
Hỏa khí của Đỗ Trần lại tăng thêm, Hồng Loan là xưng hô thuộc các lão tổ mẫu, những người chưa tới 20 tuổi chết trận sa trường, ngàn năm thủ hộ cổ bảo.
Anji cố dụng từ ngữ giản khiết nhất nói ra toàn bộ kế hoạch của các nàng, còn có tất cả bí mật mà nàng biết, Đỗ Trần vuốt mũi, cười híp mắt nhìn chằm chằm nàng:
- Nói như vậy, Mười Bốn thương thế chưa lành, chỉ có thập cấp sơ giai, mang theo Tánh Mạng Tiệp Kính, trong địa huyệt chờ tiếp ứng các ngươi rời khỏi phạt tội chi thành... A a, đại ca, cuối cùng tìm được hay không tìm được luyện kim phẩm “Thanh thiết” cũng không có gì quan trọng nữa.
Steven cười hắc hắc:
- Chúng ta dùng Tánh Mạng Tiệp Kính ra ngoài.
Đỗ Trần lại hỏi:
- Đỗ Đinh, thực lực của huynh đệ ngươi thế nào?
Tiếu Đỗ Đinh trong Liên Hoa khinh thường nói:
- Cứt nát, không phải cứt nát bình thường! Huynh đệ tỷ muội của ta trước khi lớn thành đại thụ chỉ có thể dùng để chữa thương cùng truyền tống, bất quá ta là ngoại lệ, bị vương bát đản Phillip kích phát lực lượng... ta dễ dàng bị chửi sao, mỗi ngày bị một vong linh chọc vào mắt...
Tiểu tử kia lại oán thán, nhưng Đỗ Trần không có tâm tình nghe hắn than vãn, thuận tay giao Anji cho Steven:
- Ta đi thu thập Mười Bốn, đoạt Tánh Mạng Tiệp Kính của hắn, ngươi coi Anji. Xú nha đầu, chờ ta trở lại nếu phát hiện ngươi nói dối một câu...
Steven phối hợp nói:
- Bản thân ta tinh thông một trăm bảy mươi ba hình pháp ác độc Vẫn Thần thời đại, không tin ngươi bây giờ có thể thử một lần.
Anji sắc mặt trắng bệch, nhìn Đỗ Trần biến mất trong Liên Hoa. Tiến vào Liên Hoa, Đỗ Trần nhìn thoáng qua Tuyết Cơ đang ngủ, đột nhiên nhẹ nhàng vỗ hai má nàng:
- Nha đầu ngốc, ta nói rồi, nhất định sẽ mang ngươi ra khỏi địa phương quỷ quái này, đợi lát nữa lão công...
Liên Hoa như điện quang hỏa tinh, chớp mắt vọt tới vách tánh mạng thụ trong địa huyệt, thủ vệ nơi này đã bị Anji điều đi, chỉ có Mười Bốn ẩn mình tại góc phòng chờ đợi tiếp ứng cho Mười Ba cùng Hồng Loan.
Không lâu trước hai người đều bị thương, Mười Bốn nhờ vào Tánh Mạng Tiệp Kính khôi phục thương thế, mà Đỗ Trần, hắn lại nhờ làm việc thiện khôi phục nội kình, như vậy mấy ngày, Đỗ Trần trợ giúp Tử Huyết Nhân chống cự JuJu thú, bảo vệ bao nhiêu tính mạng Tử Huyết Nhân? Hôm nay Liên Hoa đệ ngũ quái đã có một đóa nở, nội thương đã sớm khỏi hẳn, khôi phục trình độ thập cấp đỉnh phong.
Liên Hoa không một tiếng động lẻn vào huyệt động, nhìn chằm chằm Mười Bốn trong góc phòng cười lạnh lùng, Đỗ Trần ngồi ngay ngắn trên đài sen:
- Thiện niệm thiên ti tỏa!
Ngàn vạn tia nước bắn nhanh tới, Mười Bốn thị lực tinh tường hơn người, đấu khí tinh thuần cũng cả kinh, khó khăn né tránh tia nước đầu tiên, nhưng liền đó, lần thứ hai tia nước đánh úp lại...
Mười mấy chiêu qua đi, Mười Bốn bị Đỗ Trần khốn trụ, nhốt vào trong Liên Hoa.
Lúc này thì, Đỗ Trần định quay đầu lại tìm Steven, Steven đã cùng Czech vội vã chạy tới, Czech vừa chạy vừa kêu:
- Á Lực tiên sinh, mau, mau chút! JuJu thú thay đổi thủ lĩnh, hôm nay đang liều mạng công kích địa bảo, các huynh đệ sắp chống không nổi rồi.
Đỗ Trần thần sắc chớp biến, nhưng không chút nào lo lắng:
- Czech, lập tức tổ chức người triệt ly tới đây, bất quá ưu tiên người gia tộc Brockman - ta lập tức mang mọi người ra ngoài.
Nói xong, Đỗ Trần đè Mười Bốn, băng đao từ mười ngón tay áp sát cổ hắn, lạnh nhạt nói:
- Táng mạng trong miệng JuJu thú, hay là làm tù binh của chúng ta, lưu lại một mạng, ngươi tự lựa chọn đi.
Mười Bốn buồn bã thở dài, lúc này còn lựa chọn thế nào nữa? Hắn dưới sự uy hiếp của Đỗ Trần lấy ra Tánh Mạng Tiệp Kính, giống như mấy ngày trước Mười Ba mở ra thông đạo cho Anji, nhẹ nhàng cắt lên vách tánh mạng thụ, một cái động khẩu không quá lớn, nhưng cũng đủ cho một lần có trăm người đi qua.
Czech hưng phấn đi triệu tập thành viên gia tộc lui lại, Đỗ Trần một câu “Ưu tiên người gia tộc Brockman” càng khiến hắn trong lòng vô cùng thư thả.
Lúc này thì, hạt cây trong tay Mười Bốn đột nhiên bị cướp đoạt, biến mất trong tính mạng thụ..
Nhìn lòng bàn tay trống rỗng, Mười Bốn như u mê, mẹ nó, ai đã đoạt hạt cây ta dùng để cứu mạng?
Hạt cây biến mất, đường lui tự nhiên không có...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK