Mục lục
[Dịch] Liên Hoa Bảo Giám - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Liên Hoa Bảo Giám

- Ngươi, dì của ngươi tới sao?
Đỗ Trần lắp ba lắp bắp nhắc lại lời của Anne, hắn chỉ cảm thấy một cỗ hàn ý từ trong xương tủy trực đi lên não, tiếp đó từ não tản ra toàn thân.

Trời ạ, dì của ngươi tới, thì sao, nói cho ta làm gì? Loại tư sự này không nên tùy tiện nói cho nam đồng học chứ?
Đỗ Trần luôn luôn cho mình rất linh mẫn lại hiểu được hiện tại trong đầu mình trống rỗng.

Anne ngượng ngùng gật gật đầu:
- Uhm, dì của ta thật sự tới, bà nói bà muốn gặp ngươi.

Đỗ Trần ngơ ngẩn gật gật đầu:
- A, nguyên lai là a di của ngươi tới, bà ở đâu? Hẳn là ta phải đi bái phỏng bà mới đúng.

- Không cần đâu, ta đến gặp ngươi, không cần đa lễ như vậy.
Ngoài cửa có hai người đi tới, Đỗ Trần thấy một vĩ lão giả, vóc người trung bình, trên người mặc một trường bào bình thường màu xanh, trang phục nhìn phi thường bình thường, nhưng lão một đầu tóc trắng bạc, khuôn mặt quắc thước không nghiêm mà uy, đặc biệt nhất là, khuôn mặt lão giống người phương tây, nhưng da tay màu vàng, cực kỳ giống màu da của Đỗ Trần kiếp trước.

Bất quá Đỗ Trần trong lòng rõ ràng, ý nghĩa chính thức của loại da màu vàng này biểu trưng cho việc lão giả ra vẻ bình thường này đã tu luyện thổ hệ đấu khí tới cảnh giới cực kỳ cao thâm, tuyệt đối là một cao thủ trong cao thủ! Chỉ riêng về tu vi đấu khí, còn trên cả Dịch Cốt.

Thấy lão, đầu Đỗ Trần có chút thanh tỉnh lại, bản năng tự động lưu tâm tới nhất cử nhất động của lão giả, đây là bản năng tự nhiên của đấu thần khi gặp cao thủ.

Ân? Dung mạo lão nhân này mặc dù vô cùng xa lạ, nhưng hình thể nhìn có chút quen mắt, mình hình như gặp qua ở đâu rồi thì phải? Đỗ Trần cảm thấy một tia nghi hoặc, đáng tiếc hắn tuyệt không thể tuởng tượng được, lão nhân này chính là tên khất cái mắc trọng bệnh mà hắn đã cứu tại cổng biên giới Drowning. Cũng là kẻ tại cảng Antwerp đã bị tiểu quý tộc bình dân khi dễ đánh gẫy chân...

Có thể bởi vì thuật dịch dung của lão giả cực kỳ cao minh, mà Đỗ Trần đã làm quá nhiều việc thiện, căn bản không có khả năng nhớ kỹ mỗi người mà hắn đã trợ giúp, hay là ác nhân mà hắn đã giáo huấn.

Lão giả vào cửa viện, gật đầu với Đỗ Trần, thần thái rất hiền lành, trong mắt cũng toát ra một chút tán thưởng cùng hâm mộ. Tiếp đó, hắn đột nhiên khom lưng, với tư thái của người hầu, khom người giơ tay mời một vị phụ nhân trung niên ở phía sau, cũng chính là dì của Anne.

Dì của Anne có hình dáng tầm ba mươi tuổi, nhưng da tay bảo dưỡng hết sức trắng trẻo. Nhờ tư thái thành thục cùng da tay hiển lộ tuổi chân thật của nàng… từ đó cho thấy lúc còn trẻ cũng không kém Anne bao nhiêu. Mà trang phục của nàng cũng không phải hết sức xa hoa, mặc một kiện quần áo dài màu đỏ của quý tộc phổ thông, tóc dài màu vàng sau lưng, tóc suôn mượt, có lẽ thứ đồ vật xa hoa duy nhất xứng với nàng là một cái châm cài ngực...

Đuôi châm, có hình kích màu tím.

Không cần giới thiệu, Đỗ Trần đã nhận ra. Dung mạo của vị dì này cùng Anne có năm sáu phần giống nhau. Đứng cùng một chỗ, nhìn các nàng cũng có thể nhận ra các nàng nhất định có quan hệ huyết thống rất gần?

Trong lúc này, Dịch Cốt cũng từ trên lầu đi xuống viện, hắn sau khi thấy lão bộc nọ trong đôi mắt tinh quang chợt lóe, hai người bốn mắt trong phút chốc nhìn thẳng vào nhau lại nhanh chóng tách ra, trong mắt lão giả tinh quang bột phát, mà Dịch Cốt cũng hờ hững, hắn đi tới đằng sau Đỗ Trần, ánh mắt hai người lại gặp nhau, bất quá chỉ là mỉm cười mà thôi.

Anne lập tức giới thiệu:
Vị này là di mụ của ta Betty! Vị này là quản gia của nhà ta, Keane.

Đỗ Trần nghiêng người:
- Betty a di, tiên sinh Keane, các người khỏe, ta là đồng học của Anne, Francis.

Betty nhìn thẳng vào khuôn mặt Đỗ Trần một lúc, ngay khi Đỗ Trần cảm thấy không được tự nhiên, nàng nở nụ cười:
- “Tốt lắm.” ha ha, so với bức họa còn anh tuấn hơn, ánh mắt của Anne thật tốt.

Gần đây, Keane đã nhiều lần thử Francis, phẩm hạnh của hắn cơ hồ có thể nói là không chút tỳ vết, dung mạo cùng cử chỉ mình đã gặp qua, hết sức hài lòng!

Betty cười nói:
- Nghe Anne nói, ngươi trong khi ở học viện cùng du học đã chiếu cố nàng rất nhiều, ta là gia trưởng, còn phải cảm tạ ngươi đã chiếu cố Anne.

Đỗ Trần lập tức khiêm tốn, sau đó chỉ vào cửa phòng nói:
- Betty a di, ngài quá khách khí rồi, xin vào bên trong, Harry, chuẩn bị chiêu đãi khách quý.

Mọi người ngồi trong đại sảnh tầng một, không thể không nói, Harry là một người rất để tâm, trước kia dùng lời không dễ nghe mà nói thì hắn xuất thân là một thổ phỉ, cử chỉ thô bỉ, nhưng từ sau khi làm quản gia của Đỗ Trần, Tuyết Bỉ nhân dụng tâm học tập, lúc này thấy khách đến thì hoàn toàn chiêu đãi khách theo nghi lễ cung đình, không có cử động nào thất lễ.

Keane có chút kinh ngạc nhìn Tuyết Bỉ nhân bưng lên đồ uống, cười cười, tay rụt vào trong tay áo, chẳng biết từ lúc nào, tay lão đã mang vào một cái bao tay bằng ngân ty, sau đó hắn từ trong đai lưng lấy ra một hộp nhỏ, rồi quỳ xuống, sau khi mở hộp nhỏ lấy từ trong ra hai cái chén xinh xắn có hoa văn tinh trí đặt trên khay để chén.

Keane chăm chú, một tay đỡ lấy khay, một tay từ trong hộp lấy ra hai đoá hoa bảy sắc, mỗi chén nhỏ cho vào một đóa, sau đó lại lấy từ hộp nhỏ ra hai mai tinh thể màu lam trong suốt, nhẹ nhàng thả vào chén nhỏ.

Không một tiếng động, hai cái chén nhỏ trong khoảnh khắc tràn ngập chất lỏng, chất lỏng bán trong suốt, nhìn cực kỳ đẹp mắt, Kean đứng dậy, trước tiên thu lại hai cái găng tay bằng ngân ti, bưng hai chén nhỏ đặt vào trung ương, đặt trước mặt Betty cùng Đỗ Trần, sau đó thu hồi hộp nhỏ, hai tay khoanh trước ngực, đứng sau lưng cách Betty một bước.
Một loạt động tác này khiến cho Tuyết Bỉ nhân đã tốt nghiệp với thành tích hạng ưu tại trường cung đình phải trợn mắt há mồm, tay chân luống cuống, suýt nữa không dụng được nữa.

Đỗ Trần trong lòng nghi hoặc, từ cử chỉ của Betty cùng Keane cho thấy, gia tộc của Anne thực sự không đơn giản! Ít nhất, Lanning vương trong tửu yến chính thức của hoàng thất cũng không có lễ nghi như vậy.

Bất giác, Đỗ Trần đảo mắt nhìn Anne đang thẹn thùng đứng sau Betty, Anne cảm giác được ánh mắt nghi hoặc của Đỗ Trần, mặt đỏ bừng nở nụ cười gượng gạo, thấp giọng nói:
- Betty di mụ, ta ra kia trước.

- Uhm.
Betty gật nhẹ đầu.

Anne như từ trong vạn quân thoát ra khỏi chiến trường, lúc đi ngang qua cửa phòng, nàng đột nhiên thấy tiểu Bối Bối đang cầm vài “Món đồ chơi”, ngồi trên người Andy vui vẻ chơi đùa, nàng lập tức hô:
- Bối Bối, cùng ra ngoài chơi với tỷ tỷ.

- Bối Bối biết, Bối Bối hiểu! Hì hì!
Tiểu nha đầu kia cưỡi Andy, dụng “Món đồ chơi” làm roi ngựa, bức Andy đi ra khỏi phòng khách.

Keane đưa mắt nhìn tiểu thư rời đi, đang mỉm cười thiện ý với tiểu thư, đột nhiên, hắn thấy món đồ chơi tiểu Bối Bối đang cầm thì cả kinh! Đó là một món đồ chơi giống ấn tín, phía trên là một đầu hùng sư màu vàng, phía dưới còn là bốn góc để đặt xuống...

Chẳng lẽ là... không, không có khả năng, thứ đồ đó sao có thể rơi vào tay Francis, lại làm đồ chơi cho một tiểu nha đầu... a a, mình không có thấy qua vật đó, cũng chỉ là nghe nói mà thôi, nhất định là trân bảo cùng loại a.

Hơn nữa, thứ đồ này dù với thực lực của lão gia cùng lão thái gia cũng không dám tự tiện lấy nó, Francis nếu thật sự là có được thứ này...sợ rằng sớm đã xương cốt không còn rồi! Hơn nữa hắn cũng không có năng lực có được thứ đó, “Món đồ chơi” vừa rồi trên tay tiểu cô nương đó, cũng không có tự nhiên nguyên lực gì ba động.

Keane cười tự giễu, âm thầm nghĩ mình lớn tuổi rồi, lòng nghi ngờ cũng quá lớn! Thất thố rồi?

Đỗ Trần ngồi cẩn thận, phi thường khó ứng phó với loại quý tộc kết giao cần nhiều lễ nghi như vậy, Betty vẫn thản nhiên nở nụ cười, mở miệng nói:
- Franics bá tước lĩnh chủ, ta đối với sự tích của ngươi có nghe qua, ngươi là một vị lĩnh chủ nhân ái.

- Betty a di quá khen, ta chỉ làm một vài việc nhỏ không thẹn với lương tâm, may mắn được chút tán thưởng. Kỳ thật ta thật sự không có làm cái gì.

Vinh nhục không sợ, khiêm nhường có lễ độ, thật sự rất tốt! Betty gật gật đầu, lại hỏi:
- Các hạ đã là lĩnh chủ của tám trăm dặm lĩnh thổ sông New Zealand, theo ta được biết, hai bên sông New Zealand hàng năm thiên tai địch họa không ngừng, bình dân thất tán khắp nơi, hiện tại trên vùng này chỉ còn lại ba mươi vạn dân chúng bần cùng, các hạ, có lo lắng sau này làm sao để thay đổi cuộc sống của dân chúng nghèo khổ không, hẳn là có tự tin rất lớn a?

Điều này.. điều này là biến tướng của việc hỏi mình làm sao quản lý lãnh địa, sao lại là chính trị chứ? Đỗ Trần cảm thấy cổ quái, Betty a di hình như đang khảo tra năng lực chính trị của mình.

Mặc dù trong lòng nghi hoặc nhưng Đỗ Trần vẫn đáp:
- Ta còn trẻ, kinh nghiệm còn phi thường thiếu, chỉ có thể nói là cần phải xem xét.

Hắn tiếp tục nói:
- New Zealand có ba cái khó “Thủy hoạn, đói kém, Ngư nhân tao nhiễu, đạo phỉ hoành hành!” Trong đó đạo phỉ là chuyện dễ giải quyết nhất, bởi vì đại bộ phận đạo phỉ đều là bình dân không có đường sống...

Betty lẳng lặng lắng nghe, trên mặt nở nụ cười, bất quá trong lòng nàng lại đánh giá... năng lực chính trị... hẳn là tốt rồi. Tiếp đó, nên khảo tra một chút về năng lực quân lược - con rể của gia tộc ta, phải đạt tới trình độ vĩ đại có thể đánh khắp thiên hạ.

Hai người một hỏi một đáp, đột nhiên, Dịch Cốt thần sắc chấn động, ánh mắt nhìn vào trong viện, mà lão bộc Keane cũng nhìn ra ngoài.

Đỗ Trần dừng trả lời, ngạc nhiên nói:
- Brook, bên ngoài có chuyện gì?

Vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến một tiếng hét lớn:
- Francis, ngươi ra đây cho ta, hôm nay ngươi phải cho ta một cái giải thích, nếu không... đừng trách kiếm trong tay ta vô tình.

Là thanh âm của Arthur.

Đỗ Trần cảm thấy quái lạ, hắn chưa bao giờ có lỗi với Arthur, vương tử huynh đệ kia sao vậy? Sao lại như có thâm cừu đại hận với mình, vội vã tới báo cựu thù.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK