Mục lục
[Dịch] Liên Hoa Bảo Giám - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Francesca không thẹn hai chữ thiên tài, trong lúc Đỗ Trần sửng sốt, mũi trường kiếm trong tay nàng đã điểm tới cách cổ Đỗ Trần không tới nửa thước, một kiếm này vừa nhanh lại vừa độc, mà Đỗ Trần cũng không muốn trước mặt quá nhiều người xuất ra Liên Hoa pháp bảo, hắn vứt bỏ tạp niệm trong đầu, cấp tốc huy kiếm chặn lại.

Đinh, hai thanh kiếm va vào nhau, đột nhiên trường kiếm của Francesca bùng lên một ngọn lửa, theo trường kiếm giao nhau cháy lan về phía cổ tay cầm kiếm của Đỗ Trần:
- Francis đồng học, trong quyết đấu không thể phân thần a.

- Xin lỗi, trong lúc quyết đấu mà phân thần đúng là không tôn trọng đối thủ, ta xin lỗi ngươi, có thể nói cho ta biết, ngươi sao lại nhìn ra không?
Đỗ Trần vừa cười vừa nói, cổ tay nhẹ nhàng rung lên, Thệ Tuyết kiếm chấn động một chút, từ thân kiếm tản ra hơi nước, cơ hồ trong nháy mắt cắn nuốt toàn bộ ngọn lửa, nhưng hắn không thừa dịp truy kích, ngược lại lùi về phía sau ba bước, hai tay cầm kiếm.

Dưới đài Charles phẫn hận nói:
- Nếu đã phá được lưu hỏa kiếm của nàng, sao không thừa dịp truy kích, chiếm lấy thượng phong? Còn nhàn rỗi nói nhảm nữa!

Steven không hiểu được cử động của tam đệ, hoàn toàn các học sinh trong giai đoạn đấu sĩ cũng không ai hiểu nổi.

Kỳ thật cử động của Đỗ Trần phi thường dễ giải thích, đây là Dịch Cốt dạy, chiêu thức hỏa hệ cương mãnh vô cùng, chỉ cầu nhất chiêu giết địch, nhưng còn có thuyết pháp tinh hỏa liệu nguyên, nếu không nhìn rõ đối thủ, tuyệt không thích hợp tiến lên, nếu không lâm tỏa liễu tinh hỏa liên hòa kiếm pháp, chính mình ngược lại chịu nhiều đau khổ.

Đỗ Trần mỉm cười nhìn Francesca, không vội tiến công.

- Ta sau khi báo danh thấy mắt ngươi loạn động, không phải phân thần thì là gì?
Francesca hoành kiếm trước ngực, lại chém ngang ra, trường kiếm đột nhiên tản ra một đoàn quang hoa khiến cho Đỗ Trần cùng mọi người suýt nữa không mở được mắt, nếu không thấy, Đỗ Trần rõ ràng đã nhắm mắt lại, nhưng hơi nước trên thân thệ tuyết càng nồng...

Francesca sau khi phóng qua quang hoa đang muốn xuất một kiếm đánh bại Đỗ Trần, đột nhiên nàng cảm thấy trường kiếm trong tay tựa hồ đâm trúng một màng đàn hồi dính dính, liên tục co giãn, muốn tiến nửa bước cũng khó.

Cao cấp bí pháp lưới sương của thủy hệ? Francesca thấy không ổn, không dám tiếp tục tiến công, lùi về sau thu hồi trường kiếm. Nhưng lúc này, kiếm của nàng lại bị Thệ Tuyết kiếm của Đỗ Trần hút lấy, rốt cục không thể động.

Đỗ Trần hai mắt ngưng thần, một tay giữ chặt kiếm của Franceska, một tay đột nhiên xuất chỉ, “Đinh” một tiếng vang lên, Đỗ Trần cũng dùng lực một ngón tay giải lực hút của Thệ Tuyết kiếm, buông tha Francesca! Lucy lão tổ mẫu có nói qua, niêm vụ hút lấy hỏa kiếm dây dưa, nếu không muốn cùng đối thủ đánh nhau sống chết thì dò xét cường độ đấu khí của đối thủ rồi thu chiêu, chiếm lấy tiên cơ.

Cũng quả nhiên, Francesca thấy Đỗ Trần buông tha cho kiếm của mình khựng lại trong chốc lát, bằng vào chốc lát này Đỗ Trần đủ để chiếm lấy tiên cơ. Bất quá hắn không truy kích, mà tiếp tục đứng tại chỗ mỉm cười.

Francesca cũng không vội vàng tấn công, nàng ngạc nhiên nói:
- Francis đồng học, ngươi nhường cho ta hai chiêu là có ý gì?

Ta nhường ngươi hai chiêu? Đỗ Trần cười thầm trong lòng. Nha đầu ngốc, ta đây được cao thủ cấp đại tông sư đương thời Dịch Cốt, cùng Hồng Loan vũ trận thân kinh bách chiến, kinh nghiệm thật chiến vô cùng phong phú đổ máu có được mà giáo huấn, tích lũy kinh nghiệm chiến đấu dạy bảo! Hơn nữa, ta còn có ý thử ngươi... điều này, sao lại trở thành cố ý thả ngươi chứ?

Vừa nghĩ, Đỗ Trần đã hiểu được, mình dùng kinh nghiệm cấp tông sư đối phó với một tứ cấp đấu sĩ, Francesca dù là thiên hạ kỳ tài, nhưng dù sao thực lực không bằng, ánh mắt cũng không nhìn thấu ý nghĩ cùng cách tác chiến của cao thủ cấp tông sư.

Phi, đương nhiên mình lại coi mình là tông sư cấp cao thủ, mọi người đồng thời khinh bỉ hắn... Đỗ Trần hình như nghe được một thanh âm.

Francesca thiên tài này đã hiểu lầm, vậy đồng học dưới đài càng thêm hiểu lầm, Steven giật mình gật đầu:
- Ân, không hổ là đệ đệ của ta, đối mặt với cường địch như thế còn có thể bảo trì phong độ thân sĩ ưu nhã, tốt lắm... mẹ nó, tiểu tử này không đi tán gái thật đáng tiếc.

Charles da mặt đỏ bừng, không chút phẫn nộ nói:
- Không đúng, cha có nói qua, trên chiến trường trong khoảnh khắc quyết sinh tử, chiến huống ngay lập tức thiên biến vạn hóa, Francis giảng cứu lễ nghi, sớm muộn gì sẽ ở trên chiến trường thụ hại.

Được Steven lớn tiếng khen ngợi, thanh âm than thở của các học sinh liên tiếp vang lên, Francesca nghe dược cảm thấy chói tai, trong lòng cười lạnh. Đáng chết, luận bàn ngang hàng mà ngươi còn muốn nhường cho ta sao? Đây là tư thế của cao thủ nhìn kẻ yếu hơn, ngươi, ngươi dám coi thường ta sao?

Francesca lòng nảy sinh ác độc, nhất chiêu này nhất định bức cho ngươi không cách nào không xuất chiêu, nếu không, để ngươi nhường ba chiêu, ta chẳng phải bị ngươi xem thường sao?

Nàng nhìn thẳng Đỗ Trần, đột nhiên cúi người vọt tới, lập tức nhảy lên cao, trường kiếm biến ảo, chia ra, hai, hai phân bốn... trong chớp mắt thiên địa dày đặc kiếm quang hướng tới Đỗ Trần công kích.

Đỗ Trần vừa nhìn thế tới hung mãnh với kiếm quang hỏa diễm đầy trời, không hoảng hốt mà nở nụ cười, hỏa diễm trước mắt, Đỗ Trần một tay giơ kiếm quét ngang phá không, một tay để sau lưng, năm ngón nhếch lên, đột nhiên, một thủy tinh cầu lớn bằng nắm tay tụ lại thàh hình trong lòng bàn tay hắn, sau đó được ném ra ngoài:
- Francesca đồng học, ta là ma đấu sĩ.

Theo thanh âm của hắn, thủy cầu bay xẹt qua không trung, vượt qua sự phong tỏa của kiếm quang, bay tới phía sau Francesca.

- Ngươi là ma đấu sĩ?
Francesca trong lòng kinh hãi, trước có trường kiếm của Đỗ Trần, sau có thủy hệ quang đạn đánh bất ngờ, nàng không dám liều, khẽ quát một tiếng, chuyển thân, hỏa diễm trên thân trường kiếm đang rực cháy hừng hực theo thân hình nhu mỹ của nàng rất nhanh xoay tròn, nhanh chóng lui sang một bên.

Trong lúc này thì, Đỗ Trần lại thu chiêu.

Hai bóng người tách ra, Francesca giật mình nhìn Đỗ Trần:
- Ma đấu sĩ dùng kiếm tương tranh... hừ, ghê tởm, ngươi lại nhường ta một chiêu, ngươi dám xem thường ta vậy sao.

Đỗ Trần ôm kiếm cười thầm, hắc hắc, Francesca đồng học, chi tiết về ngươi ta đã biết gần như rõ ràng, tiếp đây quyết đấu chính thức sẽ bắt đầu. Hắn trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng lại nói:
- Francesca đồng học, cùng nữ sĩ giao chiến theo lý đương nhiên phải nhường ba chiêu, đây là bổn phận của thần duệ quý tộc, bây giờ đã qua ba chiêu, xin cẩn thận.

- Francis thật sự quá có phong độ thân sĩ! Quá đẹp trai a.
Dưới đài có một tiếng quát lớn, Steven lại càng vỗ tay kêu tốt! Trên đài, Đỗ Trần tóc vàng phiêu dật, cử chỉ ôn văn nho nhã, làm việc theo lễ nghĩa, nhất thời khiến rất nhiều nữ đồng học có một ý nghĩ, mơ hồ có mấy phần thân thiết.

- Cẩn thận!
Một vài vị nữ đồng học cùng là lớp ngũ cấp ủng hộ Francesca hô lớn, thanh âm có chút lo lắng.

Francesca trong lòng tức giận, nhưng trong nháy mắt lại bình tĩnh lại, mặt vô biểu tình nói:
- Tốt, sắc trời không còn sớm nữa, chúng ta một chiêu quyết thắng bại.

Nói xong, nàng hai tay cầm chuôi kiếm, dùng sức vung lên, một tường màu đỏ cùng hai thanh nhuyễn kiếm hợp làm một, nàng hai tay nắm kiếm, một kiếm dần dần hạ xuống, một kiếm dần dần đưa lên cao, hai tay bắt đầu xoay tròn trường kiếm:
- Bí truyền của gia tộc St. Darke, thái dương thần nộ, Francis đồng học ngươi cẩn thận.

Steven dưới đài nhất thời sắc mặt đại biến:
- Đáng chết, Charles, nguyên lai trong khi nàng thu thập ngươi căn bản chưa có xuất toàn lực.

Hắn khẩn trương nắm lấy tay Charles, lo lắng nói:
- Làm sao bây giờ? Đấu kỹ bí truyền của gia tộc thần duệ đều là từ các Vẫn Thần anh hùng lưu lại! Francis vốn không có học quá thần kỹ bí truyền này, bằng vào các chiêu cốt cơ bản của học viện sao có thể đánh thắng thần kỹ bí truyền chứ?

Charles mặt như tro tàn:
- Đại ca, ta, khi ta cùng Francesca quyết đấu, đã sử dụng thần kỹ gia truyền “Thánh viêm phần thiên” rồi. Nhưng, nhưng ngay cả thần kỹ thì người ta cũng phá giải...

- Ai nha, vậy là ngươi tu luyện chưa tốt, không phải là thần kỹ của nhà chúng ta không mạnh!
Steven vội la lên:
- Đáng chết, đáng chết, Francis là thủy hệ, nếu không, ta đã sớm đi trách cha sao không truyền Thánh viêm phần thiên cho hắn, nhưng bây giờ, hắn một chiêu thần kỹ đều không....

- Sai rồi! Ai nói hắn đến một chiêu thần kỹ đều không có?
Bên tai Steven đột nhiên vang lên một thanh âm uy nghiêm.

- Ta, từng diễn qua cho hắn xem một chiêu, tung hoành thiên hạ thời kỳ Vẫn Thần, tuyệt thế bí kỹ bễ nghễ vạn chúng, với thiên phú của Francis, hắn nhất định học xong rồi.

Steven kinh hỉ nói:
- Tam đệ học được thần kỹ sao? Là thần kỹ do vị phong hào đấu thần nào lưu lại?

- Hừ hừ, một chiêu nọ là....
Bóng người Demis sau khi xuống thuyền nghe được tin tức, cũng tới xem náo nhiệt, lão đổ quỷ cười kiêu ngạo, tiếp tục nói:
- Một chiêu gọi là .... Thú Hoàng Tuyệt Bích.

- A, Thú Hoàng Tuyệt Bích? Chính là thần kỹ này sao?
Steven nghi hoặc hỏi lại.

Mấy người dưới đại điện đang nghe chuyện thì trên đài đã tới thời khắc mấu chốt.

Francesca xoay tròn song kiếm, càng chuyển càng nhanh, huyễn hóa ra một vòng tròn ánh sáng, vòng tròn tỏa sáng, Francesca trên người hỏa quang đại thịnh, giống như mặt trời, đột nhiên, mặt trời chớp động, nhất thời lao tới phía trước Francis, thân thể phiêu hốt, cuối cùng, nàng bay lên cao, lại từ trên cao lao xuống.

Ngước mắt nhìn lên, bầu trời tựa hồ xuất hiện hai mặt trời, mà một trong hai đang rơi xuống, mục tiêu tự nhiên là Đỗ Trần.

Mặt trời chói chang trước mắt, áp lực từ trên cao ép xuống khiến Đỗ Trần tay cầm chắc kiếm, một nguy cơ tự nhiên sinh ra, hai, hai mắt hắn mở to nhìn thằng vào mặt trời đang rơi xuống, khóe miệng nở nụ cười lạnh.

- Thệ tuyết!
Đài đấu thần đột nhiên kết thành mặt băng, tiếp đó mây mù tụ lại, bông tuyết tung bay, bão tuyết đột nhiên kéo tới, nhìn kỹ, trong bông tuyết còn kém theo băng phiến trong suốt, sắc bén, lạnh thấu xương.

Mặt trời hạ xuống, tuyết trắng bay bay, trên đài đấu thần cũng xuất hiện tình cảnh cực kỳ hiếm thấy, mặt trời tuyết.
Mặt trời rực lửa lao vào giữa tuyết, thế tới mạnh mẽ, băng phiến trong bông tuyết mạnh mẽ theo gió lạnh ùa vào mặt trời, gió lạnh thổi nhanh chóng làm giảm nhiệt độ của lửa cháy. Mặt trời mặc dù bị cản trở, nhưng vẫn tản ra quang huy nóng rực, hòa tan băng tuyết ngáng đường, từng buớc bức tới gần Đỗ Trần.

Lửa cùng băng hòa vào nhau, chỉ có hai loại kết quả, lửa tắt hoặc băng tan.

Đỗ Trần cười lạnh lùng ưu nhã, trường kiếm vung lên, dẫn động băng tuyết hộ thể, tuyết động thành băng phiến nhanh chóng xoay tròn quanh người hắn, trong khoảnh khắc, tự đóng băng mình trong một băng điêu.

Cảnh đẹp quá! Francesca thúc dục mặt trời chói chang trong tuyết bay trong lòng không khỏi thở dài, nhưng tiếp đó, đấu khí của nàng bộc phát, nhìn thẳng vào bằng điêu, lờ mờ có thể thấy được Đỗ Trần:
- Tốt, ta liền chính diện phá đi băng tuyết hộ thuẫn của ngươi.

Ầm một tiếng, mặt trời đánh thẳng vào băng điêu, ngọn lửa bốc lên, băng phiến bắn ra bốn phía. Băng cùng lửa đan xen vào nhau, cảnh sắc càng thêm tuyệt mỹ.

Băng điêu tan nát, trường kiếm của Francesca vẫn rực lửa, nhưng đã yếu đi rất nhiều, ngực nàng phập phồng không ngừng, thở hổn hển chỉ kiếm vào băng điêu nói:
- Francis, ngươi thua...

Nàng bỗng cười khổ, bởi vì sau khi băng điêu tan vỡ, Đỗ Trần cũng không có ở trong đó, mới vừa rồi trong băng điêu còn có bóng người, bất quá là ảnh ảo của thủy hệ, bất quá là một cái bẫy.

Băng phiến trước mắt phản xạ, Francis có thể thấy Đỗ Trần đang cười dài đứng sau lưng mình, tóc vàng thật dài theo gió phiêu phiêu, bạch y như tuyết. Trường kiếm khẽ động, tuyết bay, cười thản nhiên thích chí:
- Francesca đồng học, hôm nay đến đó thôi.

Francesca còn đang sửng sốt, Đỗ Trần đã đi xuống đài, trong đám đồng học đang né tránh dư chấn tìm được huynh trưởng của mình, nhanh chóng thu kiếm rời đi.

- Chuyện này, tới cùng là ai thắng?

- Đúng vậy. ai thắng?
Các học sinh mờ mịt hỏi.

Mà có mấy đồng học có nhãn lực xuất chúng còn sợ hãi than mãi không thôi, quyết đấu của tứ cấp đấu sĩ có thể có uy thế như vậy. Bọn họ, bọn họ đủ để khiêu chiến vượt cấp với các ngũ cấp đấu sĩ sắp trở thành đấu thần! Mà thắng bại... không cần nói cũng biết. Francesca đã rơi vào kế hoạch dụ địch của Francis, khi đấu khí của nàng hao tổn hết, một khắc thất thần, Francis có rất rất nhiều biện pháp để đánh bại nàng, hoặc là dễ dàng giết chết nàng.

Bất quá Francis đồng học tâm tính thiện lương, sau khi Francesca trúng kế cũng không có ra tay truy kích, lưu lại cho nữ đồng học thể diện.

Mấy ngũ cấp nữ đồng học làm bạn với Francesca chạy lên trên đài. vội la lên:
- Francesca, tới cùng...

Francesca khoát tay, kiên định nói:
- Hôm nay ngươi thắng, ta thua tâm phục khẩu phục, thủy hệ huyễn tượng sao.. hừ, cho ta một tháng, ta nhất định có thể đánh bại ngươi.
Nói xong, nàng nâng kiếm rời đi.

Ở một chỗ khác, Steven kéo tay hai đệ đệ, cười to ha hả:
- Thống khoái! Quá thống khoái! Lão tam, ta xem ra hẳn là ngươi thắng?
Hắn cười he he:
- Tốt lắm, tốt lắm, he he, thật sự tốt, so với lão già thân kinh bách chiến còn sảng khoái hơn.

Đỗ Trần hai mắt liếc qua, nhìn đại ca với phương thức tư duy thật sự không thể nói chuyện. Nhưng thật ra Charles ở một bên cúi đầu, chẳng biết đang suy nghĩ cái gì, đột nhiên, Charles đẩy tay của Steven ra, há mồm muốn nói gì đó.
Đỗ Trần trong lòng biết rõ ý nghĩ của hắn, cười lạnh nói:
- Sao? Francesca thu thập ngươi khó coi sao, kết quả ta là phế vật lại thu thập được Francesca, ngươi trong lòng không phục sao?

Nhớ lại bộ dáng của Angius cùng Charles trong trang viên St. Kain, Đỗ Trần có vài phần ác độc:
- Muốn đánh với ta sao, có thể, bất quá ngươi nên nghĩ biện pháp đánh thắng Francesca rồi tính tiếp.

Thấy hình dáng nhị đệ cùng tam đệ, Steven thở dài, tâm tình vui thích vừa rồi không còn tồn tại, hắn cười ha ha, làm trung gian giữa hai người.

Đỗ Trần vừa rồi đích xác có năng lực đánh bại Francesca, bất quá cuối cùng, hắn nghĩ tới tin tức Mayfair lưu lại - gia tộc St. Darke, bởi vậy, hắn lưu lại bảy phần, làm ra chuyện rất ưu nhã! Thật sự là rất ưu nhã! Cho nên cũng nhận được danh tiếng.

Cùng bọn người Demis xem náo nhiệt hàn huyên vài câu, Đỗ Trần có chút kinh ngạc vì không thấy Anne đâu, sau đó liền cùng bọn họ ra đi:
- Đại ca, có hai sự kiện không biết ngươi biết không, đầu tiên là gia tộc St. Darke cùng gia tộc St. Kain có quan hệ gì, thứ hai, ngày 13 tháng 5 sang năm sẽ phát sinh sự tình gì ở gia tộc St. Kain?

- Gia tộc St. Darke?
Steven mờ mịt:
- Không rõ lắm, ta trong khi cùng Francesca quyết đấu nghe nàng nói qua, làm sao? Chẳng lẽ gia tộc của Francesca cùng gia tộc chúng ta có quan hệ gì sao?

Hắn suy nghĩ một chút:
- Ngày 13 tháng 5, không có đại sự gì chứ? A, đúng rồi, ta còn thiếu tiền tháng sau, sau vài ngày nữa phải trả tiền! Cho nên, .... ngươi hiểu chứ.
Hắn nhếch miệng cười.

Đại ca của ta! Đỗ Trần khóc cười không được, bất quá cũng hiểu Mayfair rất có thể gạt trượng phu cùng nhi tử, hơn nữa Đỗ Trần thầm hiểu được, chuyện Mayfair làm, hình như có hoàn cảnh và vị trí căn bản không cùng tầng thứ với hắn?

Vậy mình có nên nói cho đại ca không, Đỗ Trần thuận tay lấy ra một túi lớn kim tệ, thuận miệng lấy cái cớ dấu diếm Steven, sau đó đầy tâm sự về tới túc xá.

Hơn nửa năm không về lại, tiểu viện không người dọn dẹp đã đầy tro bụi, bất quá Harry đã thuê mấy lao công tới quét dọn, mà Tuyết Bỉ nhân Harry quản gia lại đang trong đại sảnh lầu một chế tác một cái thật lớn, thật hoa lệ, thật đẹp... bát ăn cho chó.

Một mặt làm, một mặt còn dặn dò Andy:
- Nhớ kỹ, sau này ngươi ở chỗ này! ăn cơm thì vào trong phòng, thoải mái nhá, nếu đi về sau viện...
Hắn không hài lòng nhéo nhéo cổ Andy, lắc lắc đầu nói:
- Đáng chết, mấy ngày nay ngươi lại béo ra, nghe cho rõ! Chủ nhân anh tuấn đẹp trai vô cùng nhân từ của chúng ta có thân phận, có địa vị, ngươi thân là thần sủng của người, phải khiến chủ nhân thể nở mày nở mặt! Hắc, ngươi nghe rõ ta nói chứ? Ta gần đây quá cưng chiều ngươi, có phải không...

Andy thích thú nằm dưới đất, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm vào nhà mới của mình, nhếch miệng cười rất hạnh phúc rất ngốc nghếch:
- Ta sủng nhi của nguyệt thần nữ, Chris Andy rất phiền não a, ta muốn nằm ngủ, nhưng nằm ngủ ở đâu? Ai u!

Nó nghe được câu nói cuối cùng của Harry, biết không tốt. Nhưng nó gần đây thật sự là lại béo ra, động tác lại chậm chạp hơn.... cho nên đầu nó đã trúng bản nhân chuyên của Harry. Bản nhân chuyên này là thuần kim a, tiếp đó nghe Harry rống to:
- Nhớ kỹ, sau này mỗi ngày sớm muộn gì cũng phải đi mười vòng quanh thượng thủy các, nếu không không có cơm ăn.

Tiểu Bối Bối ở một bên, nhìn hai người cười hì hì.

Đỗ Trần đứng trên lầu đã được quét dọn, nói:
- Dịch Cốt, ngươi lấy đại kỳ trên Belkesi xuống, Bác Bì hẳn là rất nhanh sẽ trở về liên lạc với ta. Trong khoảng thời gian này, ngươi lưu ý Francesca kia. Francesca của gia tộc St. Darke.

Dịch Cốt nhíu mày:
- Thiếu gia, ta vẫn nghi hoặc một chuyện, từ trên hình ảnh thánh nữ Mayfair lưu lại cho thấy, thực lực của thánh nữ tuyệt đối cao hơn ta, theo thực lực của nàng thì tương lai của ngài hung hiểm vô cùng, đối thủ của chúng ta sợ rằng là tổ chức hoặc đấu thần cao nhất đương thời.

Đỗ Trần thản nhiên nói:
- Có lẽ vậy, chuyện này không vội, chỉ có thể chậm rãi tra xét! Được rồi, trận chiến vừa rồi của ta cùng Francesca, ngươi thấy sao?

- Ta ẩn thân từ một nơi bí mật gần đó thấy được, Francesca kia thật sự là một thiên tài, thái dương thần nộ của nàng là bí kỹ được hỏa hệ phong hào đấu thần của thời đại Vẫn Thần lưu lại, Francesca còn nhỏ tuổi mà đã có thể tu luyện thần kỹ tới bước này, đích thật là một thiên tài hiếm thấy.
Dịch Cốt suy nghĩ một chút:
- Nếu nói về thiên phú, sợ rằng trong vòng hai năm có thể đạt tới lục cấp, hơn nữa tương lai nàng cực kỳ có hy vọng đạt tới cửu cấp đỉnh phong, cảnh giới dung hợp tư nhiên nguyên hồn, thậm chí... có thể trở thành phong hào đấu thần!

Đỗ Trần hồi tưởng áp lực Francesca gây cho hắn, gật đầu nói:
- Thái dương thần nộ.. ân, là một đối thủ tốt! Ta đây đã cải tạo “Thệ tuyết” thế nào?

Dịch Cốt đột nhiên dừng một chút, hồi lâu mới nói:
- Rất đẹp!

- Tiếp?

- Rất đẹp!

Đỗ Trần trừng mắt:
- Gì nữa?

- Còn có .. rất vô dụng.

Đỗ Trần không phục:
- Sao có thể? Ta đã dụng nó đánh bại thái dương thần nộ của gia tộc St. Darke mà!

- Thiếu gia, vừa rồi ngài bằng vào huyễn tượng mê hoặc đối thủ, đánh bất ngờ mà thắng. Có đúng là đối thủ chỉ là tứ cấp đấu sĩ? Francesca dù là thiên tài, nhưng nhãn lực cùng kinh nghiệm của nàng vẫn là tứ cấp, tự nhiên không thể nhìn ra huyễn tượng của ngài, nhưng trong mắt cao cấp đấu thần, một chiêu này của ngài thật sự quá dễ dàng phá giải.

Đỗ Trần chép miệng, Dịch Cốt vội hỏi:
- Bất quá! Ta dùng ánh mắt của cửu cấp đỉnh phong bình phán một chiêu này của thiếu gia, mà trong mắt tứ, ngũ, lục cấp đấu thần, thệ tuyết của thiếu gia người là...

- Được, được, ta sẽ dùng ánh mắt của cửu cấp bình phán.

Đỗ Trần phất tay:
- Nói đi, hẳn là phải cải tiến thế nào?

Dịch Cốt cười cười:
- Dụng gió tuyết tăng tốc, bỏ huyễn tượng (ảo ảnh), ngưng tụ lực trên thân kiếm... dứt bỏ hoa tuyết gì đó, dùng tốc độ cực nhanh để dễ dàng thắng địch.

Đỗ Trần một mặt nghe, một mặt cảm thấy may mắn, có một cao thủ cấp bậc tông sư bên người tùy thời chỉ đạo, lại có Liên Hoa nguyên thần trợ giúp, muốn tốc độ tiến bộ từ từ cũng khó a.

Đột nhiên, Đỗ Trần phát hiện có một ánh mắt từ bức tường cách vách đang nhìn chằm chằm vào mình, trộm nhìn lại... Ai, Anne, quên đi, mau cùng nàng nói rõ ràng a.

- Chuyện cải tiến thệ tuyết để tối nói tiếp, ta bây giờ phải đi xem đã.
Đỗ Trần xoay người đi tới dưới lầu, trong lúc này túc xá đã được thu dọn sạch sẽ, hắn mới đi vào trong viện đã thấy Anne chủ động ngồi trước trước.

- Francis đồng học, ta có việc phải nói với ngươi.
Anne ngượng ngập đi tới trước mặt Đỗ Trần, cúi đầu, thanh âm rất nhỏ.

- A, vừa rồi, ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi.
Đỗ Trần đột nhiên hiểu được tình trường, đối mặt với quân đội hải tộc còn dễ hơn đối mặt với nữ hài tử.

- Ngươi cũng có chuyện nói với ta sao?
Anne kinh ngạc ngước đầu lên, mắt to nhìn Đỗ Trần tràn đầy ngượng ngùng:
- Ta nói trước được không? Bởi vì chuyện của ta thật sự gấp.

- Hay là ta nói trước a.
Đỗ Trần da đầu tê dại, trong lòng thầm nghĩ, loại chuyện này nếu để cho Anne nói ra khỏi miệng, mình mà cự tuyệt, cái này thì nàng sao mà chịu nổi? Hắn giành nói trước:
- Gần đây, ta...

Anne lo lắng khoát tay:
- Để ta nói trước, ta thật sự rất gấp.

Nàng hai tay lo lắng vân vê vạt áo, khuôn mặt trắng nõn ngượng ngập, một mảnh đỏ hồng, nhìn qua động lòng người:
- Ta, ta có bí mật muốn nói cho ngươi.

- Anne đồng học, ta nghĩ ngươi hẳn là hiểu lầm cái gì. Ta...

- Francis, xin cho ta nói được không?
Anne lớn mật giơ tay bịt miêng Đỗ Trần, ngón tay ngọc cùng đôi môi thân mật tiếp xúc, khiến cho Đỗ Trần mộng mơ.
Anne cũng ý thức được cử động của mình quá thất lễ, nhưng, lửa đã cháy tới chân rồi, nàng sao không nóng nảy chứ?

- Bí mật của ta là ....ai!

Tay kia của Anne không biết đặt ở nơi nào, trong lòng thiên ngôn vạn ngữ nhất thời cũng không biết nói sao mới tốt:
- Hôm nay, hôm nay ta...

Thu hồi ngón tay đặt trên môi Đỗ Trần, hai tay xoa xoa, tiểu nữ nhân Anne khiến Đỗ Trần ngây người:
- Hôm nay ngươi làm sao?

Anne rốt cục cũng có dũng khí, nhìn chằm chằm vào Đỗ Trần, khuôn mặt hồng hồng, nói nhỏ:
- Hôm nay, ta, dì của ta tới.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK