Thi thể nhanh chóng thối rữa phong hóa, trường bào màu đỏ rách nát trên người, da thịt như cát tiêu tán, da tay tan hết, xương cốt lộ ra...
Steven cúi người tính toán:
- Một, hai, ba,... nếu Dịch Cốt thấy Jolie sẽ mừng rỡ như điên, hắn đời này còn chưa có gặp qua một nhân loại có mấy cái xương như thế.
Đỗ Trần cũng ngồi xổm xuống:
- Ta thật ra có nghe nói qua nhân loại thiếu mấy mảnh xương, bất quá người ít xương tới mức này... hôm nay mới được mở rộng tầm mắt.
Bất quá chi tiết lại khác biệt một trời một vực, mượn xương sườn mà nói, con người đều có từng cái xương sườn riêng biệt, nhưng nàng chỉ có hai phiến, bảo hộ ở vị trí ngực...
Nhìn xương cốt của Jolie, Đỗ Trần đầu tiên nghĩ tới phụ mẫu của Jolie, tiếp đó chẳng biết sao nghĩ tới sản xuất phi pháp trong xã hội đen ở kiếp trước.
Hai người đều có một điểm chung, chính là cái gì có thể giản lược thì giản lược, không cầu chất lượng tốt nhất, chỉ cầu dùng ít nguyên liệu nhất! Bất quản xương ngươi thế nào, dù sao phủ thêm chút da thì không ai nhìn ra được.
Đếm một chút, Jolie tổng cộng chỉ có ba mươi sáu cái xương, nhưng “Vật liệu” dùng làm xương sống chỉ là một nửa nhỏ, nếu không, Đỗ Trần đã hoài nghi phụ mẫu của Jolie, hoặc những người làm ăn phi pháp - sao lại lược bớt?
Xương của Jolie cũng bắt đầu tiêu tán, chỉ còn lai một trường bào màu đỏ.
Đỗ Trần hỏi:
- Đại ca, ngươi nghĩ đến cái gì sao?
Steven nói:
- Jolie năm đó thật sự là thi cốt vô tồn, nhưng thi thể nàng rơi vào tay Xích Quân, được Xích Quân cải tạo, hơn nữa người cải tạo phi thường khốn nạn, mẹ nó, chỉ dụng ba mươi sáu cái xương, hắn thật sự là giản lược không còn gì để giản lược nữa.
Đỗ Trần vuốt mũi nói:
- Nhưng, chúng ta không thể không thừa nhận, người cải tạo là tuyệt thế thiên tài! Jolie chỉ có ba mươi sáu cái xương, nhưng lại không chút khác thường, có thể làm được điều này, trí tuệ của người nọ đủ để khiến Phillip xấu hổ.
Steven nhìn trường bào Jolie lưu lại, gói một chút mảnh xương nát, đưa cho Đỗ Trần:
- Da tay của Jolie giống nhân loại, ta nhìn không ra sự khác biệt! Xương này ngươi thu lấy, mang về cho Dịch Cốt xem qua, Brook lão tiểu tử có lẽ có thể nhìn ra chút gì đó.
Đỗ Trần lại thu tất cả tro cốt. Mặc kệ thế nào, Jolie trung tướng năm đó cũng là anh hùng vì nhân loại mà hiến thân, tuy nói hôm nay thay đổi bản chất, nhưng nhìn lại công tích của nàng năm đó, mang tro cốt về, lập bia để được mãi mãi tôn trọng.
Về phần Jolie làm sao chỉ có ba mươi sáu cái xương, vậy Đỗ Trần không biết, ít nhất là trước mắt không cần biết, hắn cũng nghĩ không ra.
Hắn đặt nghi vấn này lên người Xích Quân, mà muốn truy tra Xích Quân...
Bước đầu tiên, là tới Jolie cổ bảo tìm được thứ mà Jolie nói lúc lâm chung.
Rốt cục cũng tới lúc rời khỏi Tánh Mạng Mê Cung đáng chết này, có tiểu Đỗ Đinh thì đường về thông suốt vô cùng.
Ngắn ngủi mười ngày sau, tiểu Đỗ Đinh đã ở trong Liên Hoa nói cho Đỗ Trần:
- Lão đại, chúng ta bây giờ cách mặt đất năm mươi dặm, trên đầu chúng ta đại khái là trung bộ hoang nguyên đại lục Einstein, phía trước là cuối đường, ngươi định ra khỏi ở nơi này sao?
Nghe thấy lời này, Czech lập tức khẩn trương nhìn chằm chằm Đỗ Trần.
Người gia tộc Brockman được tự do, nhưng sau này thì sao? Bọn họ là phản đồ của Ma tộc, mà Hồng Huyết Nhân cũng sẽ không buông tha, lang thang trên tam đại lục. Nếu Đỗ Trần không an bài cho bọn họ một địa phương an thân, gia tộc Brockman cũng vẫn như cũ không có tương lai.
Đỗ Trần vỗ vỗ vai Czech:
- Ngươi yên tâm, thành viên gia tộc các ngươi nên an bài thế nào ta đã nghĩ ổn thỏa. Ta có một căn cứ bí mật lớn đủ để dung nạp các ngươi, các ngươi trước tiên ở tạm đó, sau đó từng bước hòa nhập xã hội loài người! Về phần thức ăn vật phẩm của các ngươi.... a a, tuyệt đối là thứ tốt nhất trong xã hội nhân loại.
Tòa căn cứ bí mật đó, đúng là cung điện dưới đất mà hai năm trước Đỗ Trần kêu người Orc đào ra! Năm đó Đỗ Trần chỉ là từ bản tính cẩn thận tính tới một đường lui, không nghĩ hôm nay lại đem ra sử dụng.
Czech cười hề hề:
- Tình cảm này thật quý, nhưng còn có chút lo lắng, dù sao... có nhiều chuyện không phải tiền có thể giải quyết nổi.
Đỗ Trần ghé tai nói nhỏ:
- Sắp ra khỏi đây, ta cũng không gạt ngươi, Á Lực kỳ thật là tên giả.
- Vậy thân phận của ngài trong nhân loại là...
- Ta tên thật là Francis, thần duệ Shigeru, lĩnh chủ thành Duerkesi đế quốc Lanning, cũng là chấp sự giáo phụ thánh giáo, thần sứ của Đỗ Trần thần giáo! Hôm nay tám trăm dặm lĩnh thổ hai bên bờ New Zealand, nam bộ đại lục Einstein đều chịu sự khống chế của ta, bằng vào điều này, đủ để bảo đảm bình an cho các ngươi chưa?
Czech càng nghe mắt càng sáng, cuống quít gật đầu.
- Bây giờ yên tâm rồi chứ?
- Yên tâm rồi! Tuyệt đối yên tâm.
Czech đột nhiên nắm lấy tay Đỗ Trần:
- Nguyên lai ngài chính là Francis! Hả, sao không nói sớm? Nguyên lai chúng ta quả nhiên là người một nhà!
Ân? Người một nhà? Đỗ Trần đột nhiên nhớ tới một sự tình.
Czech vui vẻ nói:
- Một vị thê tử khác của ngài, cháu gái Helen của ta có khỏe không? Nhị ca ta - Ted bây giờ có tin tức không?
Cũng quả nhiên là đại phiền toái! Đỗ Trần quay đầu hung dữ trừng mắt với Steven, ngày đó sắc quỷ hồ loạn... giờ di chứng mới hiện ra.
Lão thiên, giải thích thế nào a? Chẳng lẽ muốn ta bây giờ nói cho Czech, hắc, đại ca ta nói xạo, lừa các ngươi, lão tử cùng Helen nhiều nhất xem là “Bằng hữu”....
Đỗ Trần chỉ cảm thấy da đầu tê dại! Việc Tuyết Cơ còn chưa lo xong, Helen lại chui ra! Trời ạ, ta sao lại có một đại ca như vậy?
Trong lúc này, Steven đột nhiên chõ miệng vào:
- Czech, Tuyết Cơ còn không biết chuyện Helen, bây giờ Helen theo đệ đệ ta có chút không thuận, đã rời nhà ra ngoài, he he, tất cả đều là nam nhân, ngươi cũng nên thông cảm chứ...
Czech thoáng sửng sốt, cười mập mờ:
- Ta lúc còn trẻ cũng gặp phải loại chuyện này, mọi người đều là nam nhân mà... a a, ta hiểu nỗi khổ của ngươi.
Hắn vô cùng thông cảm, vỗ vỗ vai Đỗ Trần, trời mới biết hắn tưởng tượng ra thứ gì.
Bất quá vấn đề này dưới sự “Giải thích” mập mờ của hai nam nhân, đương nhiên tạm thời đối phó được.
Ánh mắt Czech nhìn Đỗ Trần nhất thời thay đổi, trước kia tôn trọng kính sợ, giờ phút này có vài phần thân thiết như thân nhân, cái này cũng khiến Đỗ Trần sung sướng.
Ba người đang nói chuyện, Czech đột nhiên ngậm miệng, cười hắc hắc:
- Tiên sinh Steven, chúng ta trước tiên tránh đi một chút.
Đỗ Trần theo ánh mắt Czech nhìn lại, Tuyết Cơ từ xa xa chậm rãi cúi đầu đi tới. Chẳng biết trong lòng nghĩ gì, từ ngày bị Đỗ Trần cường hành hôn một cái, hai người vẫn tránh né đối phương, ai cũng không có chủ động nói chuyện. Giờ phút này Tuyết Cơ chủ động tìm tới, Đỗ Trần trong lòng ẩn ẩn có chút phát hoảng, càng mơ hồ biết Tuyết Cơ tới làm gì...
Muốn trở lại mặt đất, trước tiên có một số việc phải giải quyết! Đỗ Trần nhìn Tuyết Cơ, trong lòng trong phút chốc trở nên trống rỗng, phảng phất mất đi một thứ gì đó trọng yếu.
Đi tới trước mắt Đỗ Trần, Tuyết Cơ mấp máy môi, muốn nói lại thôi, ánh mắt hai người đều ngượng ngập, một lát sau, Tuyết Cơ mới khó khăn mở miệng:
- Á Lực, chúng ta sẽ trở lại mặt đất, có chuyện gì có thể gây phiền toái cho ngài không?
Giọng điệu khách khí khiến Đỗ Trần đột nhiên hiểu được khoảng cách hai người đã giãn xa ra nhiều.
- Mấy ngày nay thương thế của Tuyết Cơ đã tốt hơn chút ít, hành động đã không còn gì ái ngại, Tuyết Cơ muốn, muốn nhờ ngài đưa ta tới mệnh môn Thấm Thủy Hồ.
Thanh âm Tuyết Cơ càng nhỏ:
- Tuyết Cơ hiểu, nhưng Thấm Thủy Hồ gặp đại nạn, Tuyết Cơ không thể không trở về cùng sư tôn cộng kháng cường địch, hơn nữa hung thủ chỉ ở ngoài mệnh môn vây giết. Nếu ngài, ngài có thể cho Đỗ Đinh đưa ta tới sâu trong thông đạo mệnh môn...
- Ngươi trở về có ý nghĩa sao? Bây giờ ngươi trọng thương chưa lành, đi đối phó hắc bào sát thủ là chịu chết a.
- Tuyết Cơ là đệ tử Thấm Thủy Hồ, cho dù chết, cũng phải chết bên người sư tôn...
Càng nói, thanh âm càng nhỏ, cuối cùng Tuyết Cơ nói không được nữa, ngước đầu lên, nhìn Đỗ Trần, chần chờ, ánh mắt ngượng ngùng khiến người ta ái ngại.
Nàng tới nói lời từ biệt...
- Ngươi thật sự muốn trở về?
Thanh âm của Đỗ Trần thấp xuống, cho tới giờ hết thảy đều là lấy cớ nói nhảm, hai người đều hiểu được thỉnh cầu tầm thường nọ, cùng lời từ biệt, còn ẩn chứa ý tứ thâm sâu thế nào! Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay Tuyết Cơ, cắn răng vận khởi dũng khí.
- Ở lại được không?
Thần sắc kinh hãi hiện lên trong mắt Tuyết Cơ, nhưng rất nhanh lại cười khổ:
- Tuyết Cơ không dám chống lệnh sư tôn... Á Lực, để cho ta đi.
- Mệnh lệnh, mệnh lệnh của Margaret đối với ngươi trọng yếu như vậy sao?
Đỗ Trần chẳng biết sao trong lòng nổi lên một ngọn lửa ngút trời, cao giọng, nhìn về xa xa.
Tuyết Cơ không nói lời nào, chỉ không ngừng lắc đầu cười khổ, nhưng cũng không có buông tay Đỗ Trần ra.
- Đại ca ta tinh thông dịch dung thuật, Liên Hoa ta am hiểu ẩn tàng khí tức, chỉ cần ta muốn giấu người dù là thần hoàng sống lại cũng tìm không được.
Đỗ Trần cường ngạnh nói:
- Lưu lại được không?
Tuyết Cơ ánh mắt đau khổ:
- Sư tôn nuôi ta lớn thành người, cho ta một thân đấu khí, 19 năm qua càng dùng thiên tài địa bảo của Thấm Thủy Hồ cho ta... Tuyết Cơ thật không thể lưu lại.
Làm sao bây giờ? Bắt Tuyết Cơ lưu lại? Cho dù mình giữ được chân, có thể giữ được tâm nàng không? Đỗ Trần đột nhiên cười lớn, càng lúc càng lớn, nói:
- Ngươi nói đúng, một người bất quá mới quen mấy tháng, trong lòng ngươi là cái gì chứ? Sao có thể so với sư phụ nuôi ngươi quá 19 năm! Đại ca, ngươi tới đây!
Francis gọi Steven tới, đưa tiểu Đỗ Đinh cho hắn:
- Ta dẫn gia tộc Brockman từ mệnh môn Đồ Lạp Mỗ đi ra, ngươi cầm theo Đỗ Đinh, theo địa đạo đưa nàng về Thấm Thủy Hồ.
Nói xong, Đỗ Trần bỏ tay Tuyết Cơ ra, xoay người nhanh chóng rời đi, chỉ có Tuyết Cơ yên lặng không nói gì, cúi đầu rưng rưng.
Một mặt là sư tôn, một mặt là Á Lực, nàng còn có thể lựa chọn thế nào? Ngàn năm qua, từ đại tỷ Tuyết Lan cùng thánh Bowen bắt đầu, rể của Thấm Thủy Hồ có kết cục tốt sao? Nhẹ thì ly tán thê tử, thất hồn lạc phách, nặng thì bị Margaret ngàn dặm truy sát, thi cốt vô tồn.
Yêu một người, là giết một người... đây là quy củ của Thấm Thủy Hồ! Chỉ cần Margaret còn sống, Tuyết Cơ có thể lựa chọn sao?
- Á Lực, hẹn gặp lại.
Thiên ngôn vạn ngữ đều chỉ còn lại một câu này.
Đỗ Trần vốn đi xa, quay đầu thấy bộ dáng cúi đầu khổ sở của Tuyết Cơ, trong lòng mềm nhũn, cát của quẻ thứ 4 ngưng kết nơi tay, lấy ra một bộ phận huyễn hóa thành một vòng cổ tinh thạch màu vàng, trên vòng cổ có bộ dáng một tiểu cô nương chạy trốn - nếu Demis ở chỗ này, có lẽ hắn có thể nhận ra họa đồ thứ mười của họa thần, ấu nữ giống như trong ấu nữ tịch dương đồ!
Đỗ Trần tự mình đeo vòng cổ lên cái cổ thon dài của Tuyết Cơ.
Steven nhíu mày, cấp Đỗ Trần một ánh mắt lạnh lùng, huynh đệ ăn ý, trong lòng nảy sinh ý tưởng: “Lão tam, ngươi điên rồi sao? Hôm nay Tuyết Cơ vừa đi, không chừng ngày khác, các ngươi sa trường gặp lại, trong lúc này ngươi lại giao một bộ phận cơ mật của pháp bảo cho nàng... muốn chết sao?”
Đỗ Trần lạnh lùng nhìn chằm chằm Steven: “Đây là quyết định của ta.” đảo mắt phất tay với Tuyết Cơ:
- Tốt lắm, ngươi bây giờ có thể về nhà rồi! Nếu trên đường gặp phải sát thủ quân khôi màu đỏ, vậy cho hắn xem vòng cổ này, có lẽ, có thể có chút tác dụng, nếu không, ngươi ném vòng cổ này xuống đất cho vỡ tan ra.
Tuyết Cơ nhẹ nhàng vuốt ve vòng cổ trước ngực, đưa tay cắt xuống một lọn tóc dài, đặt vào tay Đỗ Trần, yên lặng rời đi, một câu cũng không nói.
Steven kêu tiểu Đỗ Đinh lưu lại bản đồ, che chở Tuyết Cơ rời đi. Đỗ Trần cũng quay mình không có nhìn lại, cát ở quẻ thứ 4 chậm rãi xoay quanh ngón tay, đều quay vòng quanh lọn tóc dài...
- Thủy Minh Thuẫn, Hỏa Liên Đăng,...các huynh đệ quẻ thứ 4, các ngươi tên là... Chỉ Gian Sa.
Tuyết Cơ đã đi xa, Đỗ Trần đột nhiên hạ mặt nạ xuống, quay mặt với người Brockman cười nói:
- Từ hôm nay trở đi, thế gian không có Á Lực, chỉ có đại công tước Duerkesi - Francis.
Hắn nhẹ nhàng cho lọn tóc đen vào trong ngực.
Dựa theo bản đồ một đường hướng đông, xuyên qua đoạn tính mạng mê cung cuối cùng, Đỗ Trần mang theo gia tộc Brockman trong đêm xuất hiện tại hải cảng New Zealand, theo đường thuỷ đi bảy tám dặm, đi tới chân núi Ẩn Mãng sơn. Từ nơi này, bốn ngàn người gia tộc Brockman tiến vào mật đạo, an ổn trong căn cứ tuyệt mật dưới thành Duerkesi.
An bài xong bốn ngàn người, Đỗ Trần đi tới thành chủ phủ, trong khoảng thời gian rời đi, hết thảy đều không ngoài dự đoán, Giáo hoàng phát ra tuyên ngôn chiến tranh với Ma tộc, nhân ma đại chiến lần thứ hai khai mạc, nhưng tình huống thì một đoạn thời gian nữa mới có thể biết rõ. Mà chỉ có hai trong vô số tin tức lẫn lộn khiến Đỗ Trần cảm thấy hứng thú là - một là Dịch Cốt, người kia là Andy.
Ngày đó, hai người đều bị Cốt Lâu thú hãm hại, thiếu chút nữa bị nhốt chết trong tính mạng mê cung, bất quá, biện pháp để bọn họ bình an thoát hiểm lại khiến mọi người phì cười.
Dịch Cốt một mình, đơn độc trong mê cung, hắn nảy sinh ác độc, bằng vào thực lực siêu trác cùng hiểu rõ kết cấu xương, tại địa bàn Cốt Lâu thú hung hăng tàn sát, trong vòng một ngày, dùng bảy trăm Cốt Lâu thú thành linh kiện, sau đó dùng “Linh kiện” này tổ hợp thành một sợi dây xương dài, lưu lại đầu mối cho cao thủ thánh giáo sau khi thanh tảo chiến trường, theo đó tìm tới.
Andy cùng thú Tyre ở cùng một chỗ, bọn họ bị nhốt một thời gian dài, kết quả... Andy sắp chết đói, tuyết lang này đói với trình độ kinh khủng nào? Tyre làm chứng, Andy cùng Hoàng Kim Bỉ Mông đạt thành hiệp nghị, biến thân thành tổ hợp dị thú Parmir, trực tiếp đánh tan tính mạng thụ, sát hồi mặt đất, sau đó xông vào tế điện Mc Allen, ăn sạch tất cả tế phẩm dành cho Auerbach...
Tiếc nuối duy nhất là, trong khi Andy biến thân, Brockman cõng Phillip sớm đã chạy xa, lúc này bọn họ có thể đã trong vực sâu dưới đất đối mặt JuJu thú.
Hôm nay Dịch Cốt cùng Andy còn tại Đại Hạp cốc Auerbach tìm kiếm Đỗ Trần, Đỗ Đức cùng Porter đều vì chuyện tiếp nhận tù binh thú nhân, mà trong thành chủ phủ chỉ có quản gia Harry cùng hai hài tử của Đỗ Trần. Không cần nhiều lời, Đỗ Trần dặn dò Harry bí mật trông nom gia tộc Brockman, hơn nữa thông tri cho người nhà ở Đại Hạp cốc, mình đã bình an, sau đó mang nữ nhi và nhi tử cùng một đội thân vệ tâm phúc đi tới Jolie cổ bảo.
Tại nơi giáp danh hành tỉnh Hongkong ở Lanning cùng lãnh địa New Zealand, phía nam là bờ biển, trời chiều tà hạ, Jolie cổ bảo ngàn năm không đổi, đơn độc đứng bên bờ biển, xa xa nhìn lại, tuy không có âm trầm đáng sợ, nhưng cũng cô đơn lẻ loi.
- Ba ba, chúng ta nhanh tới.
Tiếu Bối Bối chạy trước hàng ngũ, một thân nhỏ nhỏ màu đỏ, thân thể run lên đáng yêu. Đỗ Trần cưỡi trên bạch mã cười thích thú nhìn nữ nhi, khóe miệng mỉm cười, tràn đầy phụ ái hiền lành.
Mà Alex như tiểu lão đầu, ngồi ở xe ngựa, trước mắt là một bồn nước lớn, một núi quần áo bẩn, “Xoát xoát” giặt giũ. Còn ngẩng đầu lên, lắc lắc ngón tay, lạnh lùng nói với xa phu đang nhìn hắn cười:
- Thu hồi nụ cười của ngươi lại! Cao thủ, giặt quần áo không cần lý do.
- Ai nha!
Tiểu Bối Bối trượt chân, ngã trên bờ biển, đầy người cát bẩn. Đỗ Trần tiến lên, thay cho nữ nhi một bộ quần áo mới, xoay người mang quần áo bẩn tới trước mặt Alex.
Alex ngưng thần tĩnh khí, như lâm đại địch:
- Ba ba, ngươi xác định?
Đỗ Trần vỗ đầu nhi tử:
- Tiểu tử ngốc, giặt quần áo cần phải trịnh trọng thế sao?
- Cao thủ, tự có phong độ của cao thủ.
Alex tiếp nhận quần áo, sau đó ngồi trên xe, khóc lóc cầu khẩn:
- Ba ba, kêu tỷ tỷ không nên chơi nữa, Alex dọc đường toàn phải giặt quần áo bẩn cho tỷ tỷ.
Nhi tử van cầu khiến Đỗ Trần bật cười to, lúc này thì tiểu Bối Bối ở phía trước kêu lên sợ hãi:
- Ai nha, ba ba ngươi xem ngoài khơi.
Đỗ Trần nhìn lại, tinh thần lực của tiểu tử kia tiến cảnh càng thêm kinh khủng, chờ đến khi nàng cảnh báo nửa phút, mắt Đỗ Trần mới có thể thấy được từ biển chậm rãi hiện ra biến hóa, trên biển rộng màu lam lúc chiều tà, ẩn ẩn hiện ra một màu đỏ, gió biển càng nồng mùi huyết tinh.
Chẳng lẽ phụ cận có thảm án phát sinh? Ngư nhân nam hải Einstein đã hoàn toàn bị thanh trừ, hải vực phụ cận cổ bảo Jolie đã bị coi là khu cấm, rất ít người, chỉ có ngư dân tiến hành khai thác hải sản, hôm nay sao lại có mùi máu tươi nồng như thế?
Tiểu Bối Bối đột nhiên chạy ra ngoài khơi:
- Ba ba, theo ta.
Tiểu nha đầu kia ra sức nhảy vào trong nước, không bao lâu, nàng nhô đầu lên từ trong nước biển, tay nhỏ bé còn cố sức kéo... một người!
- Ba ba, hắn còn sống.
Đây là một tráng hán hơn bốn mươi tuổi, cơ thể phi thường cường tráng, nhưng quần áo trên người cũng là vải thô, y phục của nô lệ, mà ngực hắn, vai hắn, sau lưng đều bị nước biển làm nát, miệng vết thương kinh khủng. Đỗ Trần vén lên tóc rối trước mặt, không khỏi nhíu mày.
Khuôn mặt tráng hán cũng không có gì kỳ là, chất phác, hồn hậu, nhìn qua cũng như nông phu cường tráng bình thường, nhưng trán hắn lại có hai vết! Dấu ấn này có lưỡng kích giao nhau, mà ở giữa, có một loạt văn tự, Đỗ Trần cũng không biết.
- Tất cả hộ vệ tới đây, các ngươi ai nhận ra dấu hiệu này?
Tùy tùng đều tới, nhưng đều lắc đầu, một ngũ trưởng hộ vệ nói:
- Công tước đại nhân, văn tự này ta không biết, nhưng hình hai kích giao nhau, tựa như dấu hiệu của hải tộc, bất quá là hải vực nào thì không rõ lắm.
- Hải tộc? Dám chắc không phải đại tam giác hải vực, dấu hiệu của Goethe bọn họ không phải kích, đó là...
Tiểu Bối Bối đột nhiên kéo Đỗ Trần, chỉ ra ngoài khơi, Đỗ Trần nhanh chóng ôm nữ nhân vào lòng - hắn cũng cảm ứng được! Quát lớn:
- Đối diện là đại nhân vật nào của hải tộc? Tại hạ đại công Lanning Francis, nơi này là biên giới lãnh địa của tại hạ, xin các hạ tự trọng.
- Tự trọng? A! Đã lâu không ai dám nói từ “Tự trọng” này với ta...
Một thanh âm trầm thấp vang lên trong nước, cũng không phải ngôn ngữ tiêu chuẩn của đại lục Einstein, nghe vô cùng chói tai:
- Đã bao lâu?
Thanh âm một người siểm mị:
- Hải hoàng tôn quý, từ khi Vạn Lưu sơn Roland nói với ngài, 20 năm nay còn thật sự không ai dám kêu ngài tự trọng! Người đối diện nghe đây! Hải hoàng Sainz giá lâm, lập tức quỳ lạy nghênh đón.
Vốn nghĩ tới cổ bảo lấy di vật của Jolie, không nghĩ lại gặp vạn lưu ngũ tuyệt phong hải hoàng Sainz, thú vị.
Đỗ Trần ngắm liếc tráng hán hôm được hắn cứu đang hôn mê. Ai lại có thể diện lớn thế, đương nhiên dẫn động hải hoàng ngàn dặm truy sát...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK