- Hộp thánh khí?
Angius nhướng mày, cả giận nói:
- Đó là di sản quý giá mà Mayfair lưu lại cho ta, bây giờ đã thuộc về ta, chúng không phải là di vật của Mayfair.
Lão Fuye trong lòng hiểu rõ mình chỉ là một người hầu, lão chỉ nói cho Đỗ Trần sáng tỏ rằng Mayfair còn lưu lại cho Angius một cái hạp, còn lại cái gì cũng không nhiều lời, lùi ra phía sau Đỗ Trần.
Thà giết lầm còn hơn bỏ sót, Đỗ Trần ôm tâm tính như vậy vươn tay ra:
- Một hộp thánh khí bình thường mà thôi, phó tổng trưởng đại nhân cũng không thiếu thánh khí, không bằng cho ta đi! Ta hy vọng ngươi có thể cho ta.
- Đây không phải thương lượng, tuyệt đối không thể.
Angius đột nhiên trở nên kiên định dị thường.
Gì? Phản ứng của Angius tựa hồ kịch liệt quá mức! Đỗ Trần vuốt mũi suy nghĩ, vậy kiện hộp thánh khí cũng không có gì đặc thù, chỉ là Angius cố niệm vong thê, không chịu tùy ý tặng người, sự thật mặc dù Đỗ Trần rất không thích Angius, nhưng tin tức có được từ đại ca, lão Fuye cùng dân cư cho thấy, cảm tình của Angius với Mayfair tốt phi thường, từ khi Mayfair qua đời đã qua hơn mười năm, Angius quyền khuynh nhất phương cũng không chịu cưới người khác, cho nên hắn không chịu giao ra kiện di vật cuối cùng của Mayfair cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng có thể còn có điểm khác, chính là... nó có bí mật trọng đại.
- Angius đại nhân, ngươi không nên như vậy, thật không tốt đâu.
Đỗ Trần vuốt mũi nở nụ cười:
- Ta đã nói rồi, chúng ta đã giao dịch điều kiện là có được hết thảy tùy vật của mẫu thân! Là hết thảy, ngươi hiểu chứ?
- Đông!
Angius hữu quyền đánh mạnh vào ngực, giờ phút này hắn còn chưa cởi áo giáp, chiến giáp của Shigeru cùng thiết quyền sáo đánh vào, kim loại tạo ra âm thanh hết sức chói tai.
Đây là hành động tuyên ngôn trước khi quân nhân Lanning quyết chiến, truyền từ khai quốc thánh Bowen bệ hạ. Angius làm như vậy, không thể nghi ngờ là báo cho Đỗ Trần biết, muốn hộp thánh khí nọ, trừ khi giết hắn.
Nhưng cứ như vậy, Đỗ Trần càng cảm thấy hứng thú. hắn cười nói:
- Công tước đại nhân, ngươi đang ép ta đó, xem ra...
- Thiếu gia, từng bước nói chuyện.
Lão Fuye đột nhiên nói với Đỗ Trần, Đỗ Trần xem ra thấy lão Fuye thiện lương không muốn thấy Francis cùng cha ruột nảy sinh xung đột vũ lực, cho nên ra mặt khiến không khí hòa hoãn xuống đôi chút, bất quá Đỗ Trần cũng thuận ý cùng lão Fuye ra khỏi phòng.
- Thiếu gia. Nhắc tới kiện hộp thánh khí nọ, lão bộc đột nhiên nhớ tới tình hình năm đó phu nhân lưu lại hộp thánh khí! Nếu không phải hôm nay ngài để cho lão bộc kiểm tra vật phẩm của phu nhân. lão bộc cũng đã quên mất.
Lão Fuye gãi gãi đầu đầy tóc bạc, cười nói:
- Năm đó trong khi phu nhân lâm trọng bệnh, lệnh cho lão bộc mời đại nhân Angius còn có cả ba vị thiếu gia tới bệnh phòng, hơn nữa giao hộp thánh khí cho đại nhân Angius… lúc ấy ngoài thiếu gia Charles còn là hài tử không hiểu sự, Steven thiếu gia mới tám tuổi.
- Ân, mẫu thân lúc ấy còn dặn dò cái gì không?
- Lúc ấy lão bộc tự biết thân phận đê tiện, không dám ở lại trong phòng nghe phu nhân dặn dò di ngôn, ngay lúc ra khỏi cửa, phu nhân hình như tâm tình phi thường kích động... Thanh âm cũng phi thường lớn, hình như, hình như nàng dùng đấu khí chống đỡ một hơi cuối cùng nói ra di ngôn, cho nên lão bộc cũng nghe được một chút. Lúc ấy phu nhân nói... thiếu gia ngài đừng cho là quái, lão bộc chỉ là phục thuật phu nhân nói...
Đỗ Trần bắt lấy tay lão Fuye, giúp đỡ lão nhân tóc bạc đáng thương:
- Bá bá, ngài chính là dưỡng phụ của ta, có gì cứ nói thẳng.
Lão Fuye trong lòng cảm động, lại nhớ tới di ngôn lúc phu nhân lâm chung, con mắt ửng đỏ, thấp giọng nói:
- Lúc ấy phu nhân nói, Francis không cách nào tu luyện đấu khí, là đứa nhỏ ngốc đáng thương, cho nên xin Angius đại nhân chiếu cố tốt ngài...ai, nói xong những lời này, hơi thở của phu nhân đã yếu lắm rồi...
Sau đó nàng giao cái hộp thánh khí cho đại nhân Angius, lại đặc biệt dặn dò, hộp thánh khí này của một vị bằng hữu của nàng, bất quá, phu nhân nàng lưu lại bên trong vài món tiểu đồ vật. Tương lại, Angius đại nhân, Steven thiếu gia, Charles thiếu gia, trong ba người ai có thể đạt tới cửu cấp đấu thần, có thể mạnh mẽ bức hộp thánh khí nhận chủ, có được mấy món tiểu đồ vật thú vị của nàng, đương nhiên, bằng hữu của phu nhân cũng sẽ không phản đối.
Đỗ Trần có chút nhíu mày, Mayfair có ý gì? Có di vật lưu lại cho trượng phu cùng nhi tử, vậy trực tiếp lưu lại, sao còn muốn thiết hạ hạn chế phức tạp như vậy? Mười năm rồi, Angius vẫn dừng ở cảnh giới bát cấp đấu thần, tấn thăng vô vọng, đại ca Steven... tư chất của hắn miễn cưỡng là vĩ đại, còn hao phí lượng lớn tinh lực trên người nữ nhân. Xem ra, nếu không có điều gì ngoài ý muốn, hộp thánh khí cuối cùng thuộc về Charles.
Lão Fuye lại nói:
- Thiếu gia, ý tứ của lão bộc là, hộp thánh khí này mặc dù là di vật của phu nhân lưu lại, nhưng nàng cũng có di mệnh, ai trong phụ tử các người đạt tới cửu cấp trước, cái hộp thánh khí này tự quy về người đó... cho nên, ngài đừng nên làm khó dễ lão nhân gia.
- Bá bá, ta biết rồi. chuyện này ta sẽ xử lý tốt. Được rồi, vậy cái hộp nọ có hình gì?
Sau khi Lão Fuye hình dung một chút, Đỗ Trần về tới phòng, cười nói:
- Phó tổng trưởng đại nhân, ta đã hiểu rồi, hộp thánh khí là của mẫu thân lưu lại cho người đầu tiên trong nhà tấn cấp cửu cấp đấu thần, vậy, ta cũng sẽ không bức ngươi. Brockman. chúng ta đi.
Đỗ Trần vuốt cái mũi đi ra từ trang viên St. Kain, trước tiên dặn dò lão Fuye về trạch viện ở thành nam, sau đó đột nhiên thấp giọng:
- Dịch Cốt, ngươi cùng Bác Bì tại trang viên St. Kain ẩn núp nhiều năm, có biết cái hộp thánh khí này không?
Dịch Cốt lắc đầu:
- Không có, ta chưa bao giờ chú ý tới một thánh khí bình thường, Bác Bì cũng không có nhắc tới.
Đỗ Trần gật gật đầu:
- Ngươi có biết mật thất của trang viên St. Kain không, hoặc là một vài nơi che dấu đồ vật trọng yếu?
- Biết, Bác Bì có nói với ta, thiếu gia, ngài muốn...
- Từ sau khi giáo huấn Brockman, đã lâu không có làm, cũng là ta động gân cốt một chút...
Trong lúc này, trên một con đường nhỏ trong rừng, phì lang có giấc mộng cũng đang thư giãn gân cốt. Bất quá....
bốp.
Tiếng roi nổi lên trong rừng khiến vô số chim bay đi, sau khi chim kinh hoàng bay đi, khi chuẩn bị hạ xuống thì, một tiếng rống to khiến bọn nó sợ chạy trốn chết:
- Đại phế vật đáng chết, mau một chút! Nếu trước khi trời tối, chúng ta không tới mục tiêu! Brockman đại nhân tôn quý sẽ làm thịt ngươi.
Một đường dài lê thê, Brockman cùng Fancino chẳng biết từ đâu tìm ra quần áo hoa lệ, cảnh tượng cuối mùa thu lá rụng, quý tộc đại nhân an nhàn du sơn, nhàn nhã đi chơi. Brockman trong tay cầm một bao quả tử hương vị ngọt ngào, chậm rãi nhấm nháp, thỉnh thoàng cỏn chỉ điểm Fancino đánh xe:
- Hắc, một roi nữa, như vậy không đủ! Đúng, đúng, đánh nữa, đánh nữa đi! A, chúng ta không thể để “Số 6” chết đói.
- Brockman đại nhân, ngài thật là thiện lương.
Fancino một tay cầm cành trúc dùng để câu cá, thỉnh thoảng lại nhấc cần. Bất quá vị trí mồi câu, là thịt lợn mà rất nhiều quý tộc không ăn. Hắn một tay còn lại cầm roi ngựa, thỉnh thoảng đánh cho phì lang đang kéo xe một cái.
Andy đáng thương, Andy rõ ràng đã gầy đi rất nhiều, bất quá cùng mang tới chỗ tốt, động tác của nó nhanh hơn. Nhìn xem, trên lưng là ách ngựa nặng nề, còn kéo theo hai người, hắn cũng còn có thể đi với tốc độ bình thường trên sơn đạo.
Harry đại nhân mất thời gian rất dài với kế hoạch giảm béo cho phì lang, trong lúc vô tình thì lúc này lại thực hiện một phần, đương nhiên, chỉ là một tiểu bộ phận, Andy tiên sinh của chúng ta nhìn qua từ một đầu phì lang, đã biến thành có chút tinh tráng, giống dã trư một chút... dù sao hắn thoạt nhìn thì giống trư nhiều hơn giống lang.
Trơ mắt nhìn miếng thịt trên đỉnh đầu, Andy nuốt nước miếng, cười siểm nịnh:
- Hai vị đại nhân vô cùng cường đại, anh tuấn tiêu sái, các ngài có thể cho Andy đáng thương một chút thức ăn không? Như vậy, Andy ăn no sẽ có lực chạy.
Ba! Trả lời hắn là một ngọn roi ngựa.
Andy hừ hai tiếng, lắc đầu thở dài:
- Ta, sủng nhi của nguyệt thần nữ, Chris Andy! Là một quý tộc tuyết lang có khẩu vị! Đương nhiên, ta còn là một tuyết lang đại nhân thông minh, cho nên giờ phút này, ta thề trong lòng... trời ạ, Francis chủ nhân, Harry quản gia, Andy sai rồi, Andy cũng không dám bị người lừa nữa! Tuyệt đối sẽ không để bất luận kẻ nào dụ dỗ, các ngài ai tới cứu Andy đi.
- Mẹ nó, câm miệng.
Fancino nhảy xuống lang xa, hung dữ đá cho Andy một cước:
- Không ai có thể cứu được ngươi, đáng chết.
Nhớ tới sự tra tấn phi nhân vài ngày trước đó, Fancino trong lòng toát ra một cỗ tà hỏa, tay không lưu tình gia tăng khí lực.
- Đủ rồi, Fancino, không nên đánh chết nó, mặc dù ta cũng rất muốn làm vậy, nhưng Phillip còn cần nó làm thí nghiệm phẩm.
Brockman đứng trên xe, thanh âm lạnh lẽo:
- Nửa ngày nữa, chúng ta có thể tới phụ cận cứ điểm của tổ chức, Fancino, sau khi trở về cái gì nên nói, cái gì không nên nói, ngươi hẳn là rõ ràng. Nếu chuyện chúng ta gặp phải tại cơ địa số 5 lộ ra... hừ!
Ánh mắt lạnh lẽo của hắn khiến Fancino run rẩy.
- Hiểu, tao ngộ của ta cùng đại nhân giống nhau, vì bản thân ta, ta cũng sẽ không nói ra. Bất quá, Andy cũng biết chúng ta....
- Dừng xe, ta cho Andy một giáo huấn suốt đời khó quên, để hắn vừa nghĩ tới giáo huấn này, sẽ vĩnh viễn không dám nói ra chuyện của ba con mẫu long.
Andy phản ứng trì độn đột nhiên run run, mơ mơ màng màng thấy, hai bóng đen che trước mặt...
Bầu trời tối đen.
- A, không!!!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK