Mục lục
[Dịch] Liên Hoa Bảo Giám - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Đỗ Trần chăm chú đánh giá lão Womar một phen, hắn nhìn qua lão nhân già cả, ngay cả tuổi tác cũng khó đoán định, liền cười nói:
- Đa tạ tin tức của lão bá, chúng ta còn vội vã đi tìm bằng hữu, sẽ không quấy rầy ngài nữa.

Lão Womar đứng dậy tiễn, đi tới dưới hai gốc cây, miệng lộ ra nụ cười với mấy cái răng còn lại, khiêm cung nhìn Đỗ Trần mang phục sức công tước, cười nói:
- Đại nhân thật sự là người tốt, lão nhân ta còn chưa thấy qua một công tước khách khí với người coi mộ như thế, chúng thần sẽ ban phúc cho ngài.

Đỗ Trần mỉm cười, tâm trạng có chút không cam lòng buông tha cho lão già này như vậy, thử hỏi:
- Chúng thần ban phúc ta không dám nhận, ta tin Đỗ Trần thần, có được Đỗ Trần thần ban phúc là được rồi... lão bá tín phụng vị thần nào?

Lão Womar có chút lắc đầu:
- Lão nhân ta mặc dù là người coi thần mộ, tôn kính thần, nhưng không tin thần.

- A? Bây giờ bình dân không tin thần cũng không nhiều lắm a.

- A a, vị thần, bất quá là người có lực lượng mạnh mẽ mà thôi. Lão nhân năm đó cũng tin thần, nhưng sống quá lâu, chuyện này cũng hiểu được, cũng không tin thần nữa.

Lão Womar bình thản nói:
- Nhưng ta tôn kính thần, bởi vì họ là anh hùng vì nhân loại hiến thân, không có bọn họ, cũng không có lịch sử của tam đại lục ngàn năm qua. Từ này chỉ xứng với chủ nhân bốn mươi tám ngôi mộ trong thần mộ, còn có vô số mộ bi kỷ niệm các binh lính vô danh, đều xứng với chữ thần này.

Đỗ Trần nghe được sửng sốt, Dịch Cốt hừ lạnh nói:
- Bọn lính này mặc dù đáng kính, nhưng đạt tới thập nhất cấp đấu thần mới là cảnh giới của thần. Chỉ mạnh hơn thường nhân một chút mà bọn họ được xưng là thần sao?

Lão Womar cười, xoay người chống gậy lảo đảo tiến vào căn nhà gỗ nhỏ, thanh âm phiêu hốt tương xứng với hoàn cảnh thần mộ:
- Tinh không Charleman, thánh giáo giáo hoàng, Long thần núi Miguel. Thương khung song kiêu - vũ thần Robert cùng Sư Tâm vương Alonso! Mấy trăm năm qua cũng rất nhiều thần, nhưng...

Đi qua một bia kỷ niệm, lão vỗ vỗ:
- Bọn họ có thể sánh với mấy đứa nhỏ hơn mười tuổi đã chết trận sa tường, ngay cả tên cùng xương cốt cũng không còn, ai mới xứng với chữ thần hơn chứ?

Lão quay mình, cúi mình:
- Lão sống quá lâu, lão hồ đồ rồi, nói lời không nên nói, đại nhân ngàn vạn lần thứ lỗi.

Đỗ Trần khoát tay, không để cho Dịch Cốt không tiếp tục đặt câu hỏi, nói:
- Lão bá thực ra hết sức thấu hiểu chữ thần, thụ giáo.

Lão Womar phất tay từ biệt, về ngôi nhà gỗ nhỏ của mình.

Dịch Cốt hừ một tiếng:
- Tới thập nhất cấp đấu thần còn chưa tính là thần, cách nghĩ của lão già này thật là nực cười! Chẳng lẽ thập nhất cấp đấu thần không bằng cả một binh lính bình thường sao?

- Có lẽ thật sự không bằng.
Đỗ Trần lắc lắc đầu:
- Quên đi, bây giờ tìm được Bác Bì cùng đại ca mới là quan trọng, đi thôi.

Nhìn lại tính toán, khoảng cách với Trường Đao phong với thần mộ A Mulang ước chừng hơn hai trăm dặm đường chim bay, ngày thường dù cho phi hành Đỗ Trần cũng mất một giờ là có thể tới. Bất quá lúc này hắn cùng Dịch Cốt lại đi phi thường thong thả, Đỗ Trần thu nhỏ ẩn thân trong Liên Hoa bay lên trời cao, mà Dịch Cốt lại đi trên đường. Hai người một mặt đi, một mặt kiểm tra dấu vết Bác Bì lưu lại, tốc độ tự nhiên không cách nào so với phi hành.

Đỗ Tư nói, Bác Bì đi lại trong một phạm vi tìm thứ gì đó, vậy mục tiêu của hắn hẳn là ngay phụ cận ba ngọn đao phong, cho nên Đỗ Trần cũng không vội, mà chăm chú tìm tòi Bác Bì với năng lực tiềm hành (ẩn giấu hành tung) rất mạnh.

Nhiều giờ sau khi hai người Đỗ Trần rời khỏi thần mộ A Mulang, ba thân ảnh như thiên tiên phiêu hốt xuất hiện dưới hai cái cây, quần áo trắng như tuyết, trên người mắc đầy sương, tựa nhìn cửu thiên tiên nữ hạ trần. Nhất là người đứng giữa, một đầu tóc dài đen vũ động theo dó, dung nhân tuyệt sắc làm cho người ta ngưng thần ngừng thở, không dám nhìn thẳng.

Mỹ phụ trung niên đứng bên tay trái nàng tiến lên gõ cửa căn nhà gỗ nhỏ, quát:
- Ra đây, có chuyện hỏi ngươi.

- Dát chi!
Lão Womar đã ngủ, mơ mơ màng màng ra mở cửa, còn không thấy rõ trước mắt là ai, trung niên mỹ phụ lại quát:
- Nói, phụ cận có thấy người nào mặc áo đen, đầu đội quân khôi màu đỏ không?

Lão Womar tựa hồ bị dọa sợ, run rẩy nói:
- Vị phu nhân này, a, không, tiểu thư! Lão nhân ta chưa từng thấy qua người có hình dung như ngài nói.
Lão mới phát hiện trung niên mỹ phụ này là người chưa xuất giá.

- Hừ! Nếu để chúng ta biết ngươi nói xạo, cẩn thận... tiểu thư?
Trung niên mỹ phụ lùi lại một chút, cúi mình - nguyên lai mỹ nhân tóc đen đã đi tới trước mặt lão Womar, nàng mỉm cười, nhất thời khiến cho tiếng chim hót cùng mùi hoa tại thần mộ nhất thời buồn bã mất sắc màu:
- Lão bá, xin lỗi, chúng ta ít khi giao thiệp với người khác, làm khó lão nhân gia.

Lão Womar thở ra một hơi, có thể là tuổi quá lớn, ý nghĩ dục niệm cũng ít, hắn đối với mỹ nhân tóc đen cũng không chút động dung.

Mỹ nhân tóc đen cười nói:
- Lão bá, chúng ta tìm mấy vị bằng hữu, bọn họ ở trong vùng núi A Mulang này, mà phụ cận Tam Đao phong chỉ có ngài sống, cho nên chúng ta mới tới hỏi, nếu ngài chưa thấy qua, vậy sẽ không quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa.

Lão Womar lập tức hỏi:
- Không quấy rầy, không quấy rầy, mấy vị tiểu thư muốn tìm người đội quân khôi, mặc áo đen, lão nhớ rồi, nhất định lưu ý giúp ngài.

Mỹ nhân tóc đen nhẹ nhàng gật đầu, đưa cho lão Womar một viên đồng, động tác hết sức ưu nhã:
- Lão bá nếu thấy qua mấy bằng hữu của ta, nhớ rằng tính tình bọn họ cổ quái, không tiện kết giao, hơn nữa sẽ động thủ giết người, xin không nên trêu chọc họ, chỉ cần nhẹ nhàng sờ lên viên đồng này mấy lần là được.

Nói xong, nàng biểu diễn một lần, bên hông mỹ phụ gõ cửa trước vang lên tiếng “Đinh đang”, thì ra thứ nọ là một đồ vật dùng để viễn trình thông tấn.

Lại để lão Womar dùng thử một lần, mỹ nhân tóc đen mới giương mắt nhìn mộ bia, bái một lễ, sau đó ba nữ nhân bay về phía đối diện Trường Đao phong - Duệ Đao phong.

Trên không trung, trung niên mỹ phụ không còn hình dáng bá đạo nữa, ngược lại như một tiểu nha đầu mừng rỡ nhìn quanh, mau mắn nói:
- Tiểu thư, đây là cảnh vật tam đại lục sao? Cũng quả nhiên không giống Thấm Thủy Hồ chúng ta, mặc dù không khí ô trọc, không có cảm giác thần thánh, nhưng cũng xem như tốt.

Mỹ nhân tóc đen hờ hững:
- Đừng nhìn cảnh sắc nữa, Donna ra đi chín tháng rồi không về, chúng ta đã hi sinh ba nhóm tỷ muội, thậm chí nhóm Thấm Thủy kiếm thứ tư cũng chỉ có thể miễn cưỡng chạy thoát về Thấm Thủy Hồ, nói rõ ra đối thủ có hình dáng gì rồi ôm hận mà chết. Có thể thấy được, đối thủ của chúng ta lần này phi thường cường đại, nên lưu ý một chút mới phải.

Mỹ phụ trung niên hừ lạnh nói:
- Lần này tiểu thư tự mình ra tay, sợ gì mấy tiểu mao tặc tép riu? Hừ, tiểu thư không thể vô dụng như mấy tên Thấm Thủy kiếm trận!

Mỹ nhân tóc đen có chút lắc đầu:
- Chín tháng, một trăm hai mươi tám tỷ muội, toàn bộ chết ở phụ cận mệnh môn vùng núi A Mulang, không có ai có thể sống sót mà ra khỏi! Điều này nói rằng địch nhân đã nắm giữ vị trí mệnh môn Thấm Thủy Hồ, chúng ta tuyệt không thể coi thường...

Nếu Đỗ Trần ở chỗ này, hắn nhất định vui vẻ cả kinh, thích thú nhìn. Thoạt nhìn thế lực thần bí mặc áo đen đội quân khôi đã khai chiến với Thấm Thủy Hồ, hơn nữa giết chết không ít lão yêu bà! Hắc hắc! Cả kinh là, mấy lão yêu bà đã bảy tám mươi mà nhìn như xuân sinh đang theo một thuần tình tiểu nha đầu ở ngay phụ cận, nếu muộn một giờ thì hắn đã gặp đại phiền toái.

Hoàn hảo là vùng núi A Mulang thật sự rất lớn, ít nhất Trường Đao phong mà Đỗ Trần tới cách Duệ Đao phong mà người của Thấm Thủy thần nữ tới cách nhau mấy trăm dặm, mọi người không ai thấy được ai.

Nhưng thần mộ A Mulang lại phi thường nhỏ, tựa hồ tối nay nó nhất định không an bình.

- Dát chi!
Lão Womar mở cửa lần thứ ba, cúi đầu, thuận mắt nhìn một đôi giày đen, áo bào trắng bình thường, ngữ khí cũng không quá cung kính:
- Người trẻ tuổi, lão bá ta...ô?

Lão Womar day day con mắt mơ màng, cười hề hề, nụ cười với mấy cái răng có chút xấu hổ. lập tức sửa lời:
- Lão đệ, ta không thấy rõ, ngươi đừng để tâm a.

Người tới cũng là một vị lão nhân, hơn nữa so với lão Womar chẳng trẻ hơn mấy tuổi, đúng là người truy tung Bác Bì...
Lão Fuye.

Hắn thần sắc tiều tụy, còn thở hổn hển, hồn nhiên không chút giống cao thủ, khách sáo nói mấy câu:
- Lão ca, ta tới tìm người, ngươi có thấy một quái nhân bao phủ trong sương khói đen và đỏ không?

Lão Womar nói thầm:
- Thật sự quái, tối nay sao lại toàn người đi tìm kẻ khác?

- Chẳng lẽ còn có người có chung mục đích với ta sao?
Lão Fuye ngạc nhiên nói.

- Đúng vậy, có hai vị đại nhân vật của thánh giáo, trong đó một là đại công tước.
Lão Womar cũng không có giấu diếm chỉ ngọn núi phía đông:
- Ta ban ngày gặp qua người mà ngươi nói. Hắn đi về hướng Trường Đao phong, bất quá đã đi hơn nửa ngày rồi, lão đệ ngươi muốn tìm hắn thì nhanh lên một chút... lão đệ.

Lời còn nói chưa dứt, chỉ thấy lão Fuye thần sắc khẽ biến, lặng yên xoay người.

Francis cũng tới? Năm đó mình chịu ơn cứu mạng của phu nhân Mayfair, hôm nay Francis còn coi mình là dưỡng phụ, hiếu kính với mình... mình thiếu mẫu tử bọn họ nhiều lắm, nhưng mình lại che giấu thân phận, ai! Nhưng không nên gặp Francis, nếu quyết định giấu diếm thân phận, vậy ngay cả Francis cũng phải giấu! Nếu không một khi thân phận mình bại lộ, Renault Alonso, Thấm Thủy Margaret, thú hoàng Basarba Dayton... những người này sẽ biết ta là dưỡng phụ của Francis, sợ rằng sẽ gây cho đứa nhỏ đại phiền toái.

Hơn nữa chuyện năm đó, hết sức không cho Francis biết là tốt nhất, để cho đứa nhỏ này an phận làm đại công tước, hưởng thụ vinh hoa phú quý cả đời, được người tôn sùng không phải tốt lắm sao? Cần gì khiến hắn mang trọng trách này chứ?

Hai năm nay, lão Fuye một năm bận bịu với từ thiện cơ kim, một năm sau lại vì thân thể không khỏe mà tới Nam Hải điều dưỡng, cho nên hiểu biết rất ít về Đỗ Trần so với người khác - bởi vì thiện tâm được Đỗ Trần thần ủng hộ, một bước lên mây, tuổi còn trẻ mà có được gia nghiệp lớn - Đỗ Trần cũng không nói chuyện nguy hiểm của mình cho lão Fuye. Từ cảm tình của Francis cùng bản thân tôn trọng lão Fuye nên không muốn lão nhân này phải lo lắng.

Hai người tin tức câu thông có nhiều chút sơ thất, mới có hết thảy hôm nay.
Lão Fuye chậm rãi đi về hướng - Thiên Đao phong.

Hắn thầm nghĩ: “Francis sao lại biết Bác Bì chạy tới đây? Bất quá đây không phải trọng yếu, trọng yếu là phải tìm được Bác Bì trước Francis, tuyệt không để cho Francis biết bí mật kia! ân, phải tới Thiên Đao phong đón đầu.”

Lão Womar nhìn Fuye rời xa, ánh mắt nhìn vào đại đao màu vàng sau lưng, không khỏi cung kính ngạc nhiên:
- Nguyên lai ngài cũng là đấu thần, thánh khí của ngài sao lại không thay đổi a! Hả, thánh khí là bí mật của đấu thần, ta đây lắm miệng, thật đáng chết.

Lão Fuye mỉm cười:
- Thánh khí của ta đã bị hủy nhiều năm trước, bây giờ chỉ còn lại một nửa, không thể biến được! Lão ca, không có gì đáng ngại, ngươi không cần tự trách.

Lão Womar phất tay cất bước tiễn vị đấu thần lão đệ rất khách khí, cười ha ha, hàm răng còn sót lại vài chiếc cười rất đáng yêu:
- Đêm nay thật sự là người tốt người xấu đều gặp... lão đệ, ngươi đi lầm đường, bằng hữu của ngươi là đi hướng Trường Đao phong, không phải Thiên Đao.

Lão Fuye quay đầu cười:
- Đúng vậy, là Thiên Đao.
Hắn đứng dậy bay đi.

Lão Womar có chút sững sờ, lập tức lắc đầu cười khổ:
- Đúng vậy, là Thiên Đao.

Lão nháy mắt mấy cái:
- Quỷ đao Green, Minh Đao Brook, Thiên Đao Benz, ba thanh đao cực mạnh trong thiên hạ đã tới vùng núi A Mulang... bất quá không có liên quan tới thủ mộ lão nhân? A a, tiếp tục ngủ, ngàn vạn lần đừng có người quấy rầy lão nhân này! Tuổi lớn rồi, không chịu nổi sự phiền nhiễu...

- Cọt kẹt!!!
Cửa của căn nhà gỗ đóng lại.

Không bao lâu, bên trong truyền ra tiếng ngáy, cái miệng còn lại vài chiếc răng cũng không ngừng hít vào thở ra, có tiếng lẩm bẩm rất đáng yêu.

Mà lúc này Đỗ Trần cùng Dịch Cốt đang vừa đi tới vừa thăm dò, hắn sợ kinh động Bác Bì, Liên Hoa trong không trung biến nhỏ phi thường, trong thiên hạ ngoại trừ thú Seattle, không có kẻ nào có thể phát hiện ra hắn. Mà Bác Bì cũng ẩn hình trên mặt đất, không để lại dấu vết trong núi rừng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK