Đáng tiếc, công tác giữ bí mật yến hội nội bộ hoàng thất thật sự quá hoàn mỹ, Videnov căn bản không biết chút gì, thậm chí các đại nhân vật ở đây cũng không biết - ngoại trừ Baergena cùng người tham dự yến hội! Có thể tưởng tượng, một vị bận tâm đến danh tiếng, tự hào là hoàng đế thánh vương, lại mai phục cao thủ hạ bẫy, chuẩn bị đối phó một vị công thần, dám chắc là chuyện tuyệt đối cơ mật.
Thậm chí ngay cả giáo phụ Ferdinan cũng chỉ biết Yuna dùng xe ngựa đưa Đỗ Trần vào hoàng cung, nhưng chuyện gì xảy ra sau đó, hắn cũng không biết chút gì.
Ngoài trừ động tác khẽ gãi đầu, Baergena cũng không có biểu lộ ra vẻ mặt nhiều lắm, mà lẳng lặng nhìn Videnov biểu diễn, bất quá trong lòng hắn rõ ràng, lễ pháp đại thần chế tạo oan án thật sự là một cao thủ lành nghề, nếu người chế tạo oan án cũng phân cấp bậc đấu thần, thì hắn cũng là một vị cửu cấp thượng vị đấu thần, thậm chí là thập cấp đấu thần trong truyền thuyết! Bởi vì chính mình từng lợi dụng qua năng lực “chế tạo” hoàn mỹ của hắn để loại trừ không ít kẻ chướng mắt, cho nên từ góc độ pháp luật, tuyệt đối không có khả năng Videnov xuất ra sơ hở - dù sao rất nhiều chế định pháp luật là do Videnov tự thân nghĩ ra.
Nhưng hết thảy đều vì hoàng thất yến hội cơ mật nọ mà trở nên thay đổi... tâm Baergena đã cảm giác có chút hỏng việc, chính mình nên khóc hay nên cười đây? Đã biết quốc vương là nhân chứng có lực có thể chứng minh Francis vô tội, a a, thật là thú vi! Chính là vĩ đại thần tử của mình hôm nay sẽ...
Videnov đắc ý liếc mắt nhìn Đỗ Trần bị binh lính áp giải dưới đài, cất cao giọng nói:
- Bệ hạ tôn quý, chư vị đại nhân, còn có mọi người ở đây.
Hắn tựa như một diễn thuyết gia, nói ra rất nhiều ngữ ngôn có tính dẫn dụ, dưới sự trợ giúp của đấu khí truyền vào tai mỗi người.
- Nếu khép một người vào một tội danh, điểm trọng yếu là, thời gian gây án, địa điểm, động cơ, còn có trọng yếu nhất là - chứng cớ!
Hắn ý bảo mấy quan thư ký lên đài hiệp trợ hắn, đại nghĩa lẫm nhiên chỉ vào Đỗ Trần:
- Bây giờ ta sẽ dẫn ra bằng chứng hạng nhất chứng minh Francis tuyệt đối là hung thủ của án mưu sát quý tộc. Sau đó sẽ tống hắn lên giàn hỏa thiêu, sẽ bị trừng phạt tương ứng.
Trong sự huyên náo của bình dân, hắn phẫn nộ phất phất tay, tựa như bị sự “bạo hành” của Đỗ Trần chọc giận. như một vị quan công bằng chính trực, hắn nhìn chằm chằm Đỗ Trần quát:
- Francis! Đêm qua huân tước bị ngươi làm hại tên là Aino! Ngày bảy tháng mười năm ngoái, huân tước Aino tại khu mậu dịch ở thành bắc cùng hai vị bình dân phát sinh xung đột, ngươi mệnh lệnh Ariza đánh hắn! Sau đó huân tước Aino dẫn người tìm mi tầm cừu, cùng ngươi xảy ra xung đột kịch liệt! Cho nên, hai người các ngươi là cừu nhân, điểm này... ngươi thừa nhận chứ?
Không đợi Đỗ Trần nói, trong đám bình dân có một lão nhân hô:
- Không đúng, không phải xung đột, là Aino muốn cướp đoạt nữ nhi của ta, Francis đại nhân đã cứu cha con chúng ta! Ta nguyện ý làm chứng, cho dù là sau khi xét xử ta bị quý tộc sách nhiễu ta cũng muốn nói.
- Cảm tạ ngươi, vị lão nhân này! Ngươi chứng thật Francis cùng Aino trong lúc đó có cừu hận.
Videnov vui vẻ cười.
- Ngươi không nên nói bậy, ta không phái có ý này, ý của ta là...
Lão nhân còn chưa có nói xong, đã bị hai vệ sĩ rất có “lễ phép” mời đứng sang một bên.
- Cảm tạ ngươi, lão nhân không sợ cường quyền, lời của ngươi quá có giá trị, đây là một nhân chứng trọng yếu để xác định tội danh của Francis.
Tiếng la ó của bình dân nổi lên bốn phía, tất cả mọi người hiểu đuợc lời nói vừa rồi của lão nhân, hay là phải nói chỉ có Videnov mới có thể giải thích như vậy, Videnov tiếp tục đắc ý lên tiếng, tựa hộ âm thanh của bình dân đang khen hắn, đây cũng là tuyệt chiêu của hắn.
- Vừa rồi vị lão nhân kia đã nói, ngươi thừa nhận chứ? Francis, nếu ngươi phủ nhận, ta sẽ phán định lão nhân kia ô miệt Quý tộc, ta sẽ phán xử hắn tử hình.
Lại mà một tuyệt chiêu thành danh “Ai chết ai sống”?
Videnov kỳ thật không thèm để ý tới Đỗ Trần có thừa nhận hay không, nếu Đỗ Trần phủ nhận, cái lão nhân kia phải chết, như vậy thanh vọng của Đỗ Trần sẽ chịu đả kích vô cùng lớn, nhưng nếu Đỗ Trần thừa nhận, vậy...
Đỗ Trần nở nụ cười:
- Tại sao ta phải phủ nhận, ta thừa nhận, ta làm thì tại sao lại phải phủ nhận, lập tức thả lão nhân kia ra, lời lão nói đều là sự thật.
- Ngươi thừa nhận sao? Ngươi thừa nhận là ngươi giết huân tước Aino rồi! Còn gian sát hôn thê của huân tước Aino, ngươi, ngươi cũng là hung thủ, vậy động cơ là thấy sắc động tâm.
Videnov thấy Đỗ Trần thừa nhận việc này, tiếp tục phát huy tuyệt chiêu “Đoạn chương chủ nghĩa”
- Không, ta phủ nhận, chỉ là ta thừa nhận ta cùng huân tước Aino năm ngoái có xích mích, mặt khác, ta căn bản là chưa thấy qua vị hôn thê của huân tước Aino, càng đừng nói gì là gian sát nàng.
Đỗ Trần cười khinh miệt.
Videnov cũng không chút bất ngờ về sự phủ nhận của Đỗ Trần, hắn cười lạnh lùng, xoay người đi tới sau bục thẩm phán:
- Bây giờ ta phải nói rõ cho ngươi biết, rạng sáng ngày mười ba tháng chín, đến tột cùng là ngươi làm cái gì!
Đỗ Trần ngẩng đầu nhìn bệ hạ, Videnov vỗ mạnh xuống bục thẩm phán, hắn rất nhanh nói:
- Nếu ngươi không thể nói rõ điểm này, vậy trong pháp luật, sẽ không bài trừ thời gian này, trong ngày tại khu thứ năm sát hại huân tước Aino, hơn nữa tàn nhẫn gian sát hôn thê của hắn.
Videnov hét lớn đến khàn cả giọng! Đây là tuyệt chiêu “Đương đầu bổng hát.
- Tốt, động cơ, thời gian, địa điểm, toàn bộ đều có! Francis, ngươi có chứng cớ gì phản bác không? Bất quá làm lễ pháp đại thần, ta nhắc nhở ngươi, trước pháp luật người hầu cùng tùy tùng của ngươi không thể là chứng nhân cho ngươi, hơn nữa trong lúc xét án mưu sát quý tộc, nô đãi không có tư cách làm chứng, nhất là chứng minh cho chủ nhân mình! Mà chứng từ của bình dân chỉ có thể để tham khảo, không thể làm chứng cớ để kết án cuối cùng!
Videnov trong lòng cười lạnh, pháp luật này, là hắn chế định.
Đỗ Trần nhún vai, không nói gì, hoặc là nói, hắn căn bản là đang chờ xem hài kịch.
Videnov tiếp tục biểu diễn, thở dài một hơi, ai thống nói:
- Bây giờ chúng ta có thể suy tưởng một chút, rạng sáng ngày mười ba tháng chín, ngươi tại nhai khu thứ năm gặp một nữ tử xinh đẹp, hơn nữa bị sắc đẹp của nàng hấp dẫn, ngươi tàn nhẫn cường bạo nàng hơn nữa sau đó lại sát hại nàng... hơn nữa, từ dấu vết trên thi thể cho thấy, thủ đoạn của ngươi phi thường tàn nhẫn... sau đó ngươi phát hiện vị nữ tử này là vị hôn thể của huân tước Aino...
Đây là tuyệt chiêu cao nhất của Videnov “Chế tạo sự thật”! Bởi vì hắn nói kỳ thật không khác gì sự thật, ngoại trừ, người làm không phải Đỗ Trần.
Trong lúc này, các vị vương tử trên thành lầu đột nhiên phát hiện, sắc mặt công chúa Yuna luôn đoan trang trầm ổn có chút cổ quái.
Videnov đáng chết, ngươi đang chỉ trích phẩm cách của phụ hoàng thấp kém sao. Bây giờ lại... hừ, Francis đích xác gặp một vị nữ tử quý tộc. Bất quá là ta, Yuna công chúa.
Videnov a! Vì mục đích chính trị chế tạo oan án là chuyện thường, nhưng ngươi cũng nên chọn thời gian mà giả tang chứng hãm hại! Xong hết rồi, ngươi đã hoàn toàn xong rồi, lúc này không ai có thể cứu được ngươi. Yuna xem thế cục trước mắt, đột nhiên trong lòng thoáng nghĩ, nói vài câu bên tai Baergena rồi biến mất trên thành lâu.
Đỗ Trần hứng chí đánh giá sự “Công chính vô tư, chính khí lẫm nhiên của Videnov” đột nhiên cắt đứt lời hắn nói:
- Videnov đại nhân, chứng cớ, ngươi cần chứng cớ.
Videnov nhìn Đỗ Trần, nhìn một vòng xung quanh. trước mặt bình dân đang vây xem ra vẻ tư thái:
- Ta đương nhiên có chứng cớ, hơn nữa là chứng cớ xác đáng! Là chứng cớ khiến ngươi không thể phản bác! Bởi vì đêm đó, có một vị thành đội nhị cấp đấu sĩ xảo hợp đi ngang qua, hắn vừa vặn thấy tràng cảnh ngươi sau khi hành hung đang xử lý thi thể! Vạn hạnh, hoàn hảo là hắn rất am hiểu ẩn thân thuật của nhị cấp đấu sĩ thổ hệ, lúc này mới không bị ngươi là tam cấp đấu sĩ phát hiện, nếu là một vị đấu sĩ khác, tin tưởng nhất định sẽ bị ngươi diệt khẩu.
Dưới sự triệu tập của Videnov, một thanh niên cao lớn tầm hai mươi tuổi đi lên bục thẩm phán, khuôn mặt hắn non nớt, còn có chút khẩn trương, gây cho mọi người thiện cảm:
- Ta tên là Curitiba, với vinh dự của đấu thần khởi thệ, ta đã tận mắt thấy Francis gây tội, hơn nữa nguyện ý nói ra sự thật sở kiến, chỉ có sự thật và toàn bộ sự thật...
Trong nháy mắt, thanh âm kêu Đỗ Trần hàm oan cũng nhỏ xuống, Curitiba này cũng xuất thân từ khu bình dân thành nam, thông qua cố gắng của bản thân trở thành một đấu sĩ, trong bần dân ở đây có nhiều người hiểu rõ hắn, tự nhiên đối với hắn có tín nhiệm rất lớn.
Đối mặt với người có cùng bối cảnh xuất thân, thì càng dễ dàng tin tưởng đối phương.
Đỗ Trần nhìn thoáng qua Baergena bệ hạ trên thành lâu, ánh mắt hai người tương giao, Baergena nói cho Đỗ Trần “Tự mình giải quyết”, ánh mắt lạnh lùng, quốc vương tuyệt sẽ không trước mặt vô số bình dân chính miệng chứng thật, hắn có thể nói lễ pháp đại thần chế tạo oan án, nhưng nếu vậy uy tín của chính phủ đế quốc ở đâu? Dân tâm ở đâu? Uy nghiêm của quốc vương ở đâu?
Nghĩ vậy, Đỗ Trần trong lòng rùng mình, lại nhìn thoáng qua Antoine cùng Angius mới tới không lâu, Đỗ Trần cười lạnh trong lòng, hừ, ta biết hai lão bất tử các ngươi sẽ không chủ động ra mặt giúp ta, các ngươi hi vọng ta cầu xin các ngươi, để ta thiếu các ngươi một món nhân tình, các ngươi chờ xem, hôm nay ta sẽ cho các ngươi thấy, Liên Hoa tại sao lại sáng lạn như vậy.
Chứng nhân Curitiba chỉ hướng Đỗ Trần:
- Đúng vậy, hung thủ chính là hắn.
Nhìn Curitiba khuôn mặt trẻ còn non nớt, giờ phút này là hung hăng nhìn mình, Đỗ Trần nhíu mày.
Đáng chết, bệ hạ vì danh tiếng không chịu hỗ trợ, ít nhất sẽ không hỗ trợ bây giờ! Vậy, chính mình dùng cái gì phản bác lại Videnov?
Thanh âm của bình dân trên quang trường tụ lại, dần dần có chút chói tai.
Ngay khi Đỗ Trần vất vả suy tư, trong đám bình dân nằm ở tuyến phong tỏa của vệ sĩ hoàng gia vang lên một thanh âm mỏng manh yếu ớt:
- Để cho ta đi! Xin cho ta đi.
Một vị lão nhân bị trường mâu của vệ sĩ ngăn cản bên ngoài, hắn lớn tiếng hô:
- Ta là cha của chứng nhân Curitiba, ta có mấy câu muốn nói với nhi tử của ta.
Videnov sửng sốt, thần sắc Curitiba đột nhiên khủng hoảng, không tự giác nhìn thoáng qua thủ trưởng đang ngồi trên bục thẩm phán, thống lĩnh thành vệ đội Boozer, còn có thượng tướng Gicirek sắc mặt âm lãnh.
Dưới sự cho phép của hoàng gia vệ sĩ đoàn, lão nhân tay chống quải trượng bò lên trên bục thẩm phán, sắc mặt phẫn nộ của lão được che bớt bởi bộ tóc xám trắng có vẻ đau khổ.
Videnov cười nói:
- Vị lão nhân thiện lương, ngươi là bình dân, ngươi không thể làm chứng nhân, ngươi hẳn là đang cảm thấy kiêu hãnh vì có một nhi tử không sợ cường quyền như vậy?
- Kiêu hãnh? Ta thật sự rất kiêu hãnh! Ta tới là muốn nói với nhi tử ta vài câu, điều này không phạm pháp chứ?
Lão nhân thần sắc dị thường bình tĩnh, nhưng bình tĩnh đến đáng sợ, tựa như sự bình lặng trước gió bão phong cuồng, lão đi tới trước người Curitiba, đột nhiên vung tay “Bốp” một cái tát giáng vào mặt nhi tử, sau đó quay đầu lại mỉm cười với Videnov nói:
- Đại pháp quan tôn quý, ta đánh nhi tử của mình, cũng không phạm pháp chứ?
Videnov nhất thời cứng họng.
Quải trượng của lão nhân chống xuống đài, lão tập tễnh bước đi, từng bước từng bước lảo đảo đuổi theo nhi tử đang lui về phía sau, “Bốp” lại một cái tát, lão tức giận tới cả người run rẩy:
- Ngươi súc sinh này, ngươi cút ra đây cho ta.
Bốp! Cái tát thứ ba vào mặt Curitiba, lão nhân xoay người tới trước mặt Đỗ Trần cúi chào:
- Ân nhân a, ta xin lỗi ngài.
Đỗ Trần sửng sốt, hắn thật sự không có ấn tượng gì với lão nhân này, chỉ là một vị bình dân già cả bình thường mà thôi. Hắn đã giúp nhiều người lắm...
Lão nhân xoay người chỉ vào nhi tử, tức giận quát:
- Qùy xuống.
Ngón tay run run chỉ vào trán Curitiba, lão nhân rơi lệ, rung giọng nói:
- Ngươi bây giờ là người thành vệ đội, là đấu thần rồi, là quý tộc rồi! Ta không quản được ngươi! Ta không dám để đại nhân ngài xuống đài...
- Cha...
Curitiba muốn nói gì đó, nhưng lập tức lại bị một cái tát của lão nhân cắt đứt.
- Ta tới nói cho đại nhân tôn quý mấy việc... năm ngoái, cha ngài bị bệnh sắp chết, nhưng cũng không dám nói cho nhi tử của hắn đang tập luyện tại thành Berwick, lúc ấy cha ngài nằm trong gian nhà cỏ bị phong hàn, lại bị đói, nhưng tất cả tiền trong nhà đều đã đưa cho ngài đi cầu học! Không có biện pháp nào khác, cha ngài lão già bảy mươi tuổi phải ra đường xin ăn, mới miễn cưỡng sống tiếp...
- Nhưng cha ngài trong khi ăn xin ở thành bắc, khiến cho một vị quý tộc không vui, kết quả bị bốn năm võ sĩ cường tráng ném vào đống rác, lại đánh gẫy một chân.
Curitiba kinh hãi:
- Cha, người sao chưa bao giờ...
- Câm miệng!
Lão nhân tức đến ngực phập phồng không ngừng, ho vài tiếng, lại nói:
- Lúc ấy mưa lớn, cha ngài nằm ở đống rác đầy người bẩn thỉu cùng máu, ngay cả những bình dân ngày thường có thiện tâm đều không muốn để ý tới lão... cuối cùng ngài biết cha ngài sao mà sống sót không?
Lão cao giọng:
- Là Francis huân tước đại nhân cõng cha ngài dưới mưa lớn chạy ba con phố, tìm đến tế tự tốt nhất đế đô.
Curitiba khẽ nhếch miệng, sững sờ tại chỗ.
- Bây giờ ta nói cho đại nhân việc thứ hai, Francis đại nhân sau khi cứu cha ngài, biết ngài đang tiến hành đấu thần thí luyện tại Berwick, cấp tiền phí dụng...
Lão nhân nghẹn ngào nói không nổi nữa.
- Cha, phí dụng đấu thần thí luyện của ta...
Lão phất tay cắt đứt lời hắn, đột nhiên lại cúi mình với Đỗ Trần, run giọng nói:
- Francis đại nhân, mệnh của ta là ngài cho, nhi tử của ta có thể trở thành đấu sĩ, cũng là nhờ vào ngài trợ giúp! Chúng ta... chúng ta cả nhà xin lỗi ngài.
Lão nhân tựa hồ dùng hết khí lực cuối cùng của lão, lão vô lực ngã trên đài thẩm phán, Curitiba vội chạy đến bên lão nhân, đỡ lấy lão, lão nhân ra sức đẩy Curitiba ra, Đỗ Trần đi nhanh tới, nâng lão dậy.
Đỗ Trần giúp lão nhân, đưa lão xuống dưới đài:
- Không việc gì, nhi tử của ngươi bất quá là bị người lợi dụng mà thôi! Ta không trách hắn, hắn tuổi còn quá trẻ.
Francis mười sáu tuổi nói ra lời như vậy, hẳn khiến cho người đi đường cười to, nhưng không ai cười được, bình dân nhớ tới việc tốt mà Đỗ Trần thường làm, nhất thời, âm thanh hàm oan lại la lên.
- Chúng ta tuyệt không tin, Francis đại nhân phạm tội.
- Curitiba, ngài phải nói thật.
Đỗ Trần đi tới trước mặt Curitiba đang sửng sốt, vỗ vỗ vai hắn:
- Ta biết, ngươi là thành vệ đội, nếu thủ trưởng của ngươi dùng quan pháp bức ngươi làm một việc, ngươi căn bản là không thể cự tuyệt.
Curitiba mở miệng lại khép lại, sắc mặt biến hóa kịch liệt.
Videnov tâm niệm nhanh chóng quay ngược trở lại, thấy có biến, lập tức nói:
- Curitiba đấu sỹ, nhiệm vụ của ngươi đã kết thúc, Francis có đúng hay không từng trợ giúp ngươi, cũng không ảnh hưởng tới tội trạng hôm nay của hắn. ngươi có thể đi xuống.
Ý bảo vệ sĩ mang Curitiba rời đi.
Tựa hồ một khắc thoáng qua này, Curitiba hoàn toàn hiểu được gì đó, hắn tháo kiếm thành vệ đội bên hông xuống, ném mạnh xuống đất.
- Boozer thống lĩnh, ta không làm! Ta thừa nhận, ngài dùng lệnh tấn thăng của thượng tướng Gicirek để dẫn dụ ta vu hãm đại nhân Francis.
- Ba!
Giricek vỗ án đứng lên:
- Curitiba, ngươi phải nói rõ ràng.
Curitiba cắn răng, mặt đỏ lên, phẫn nộ nói:
- Francis đại nhân đã cứu cha ta một mạng, lại giúp ta hoàn thành đấu thần thí luyện... ta nếu hãm hại ngài, thì cả súc sinh cũng không bằng.
Hắn lấy trong ngực ra một tờ giấy:
- Đây là lệnh tấn thăng ngươi cho ta, nói để ta vu khống đại nhân Francis, hơn nữa hứa tấn thăng ta là đại đội trưởng của đại đội thứ ba.
Quảng trường thánh Bowen ầm ĩ.
Baergena bệ hạ ở trên thành lầu cùng Ferdinand giáo phụ liếc nhau, quốc vương bệ hạ lắc đầu thở dài, thầm nghĩ, bình dân ngu muội vô tri, không đủ thành đại sự, nhưng có đôi khi, đại nhân vật hết lần này tới lần khác bị lật thuyền bởi đám bình dân này.
- Bệ hạ, ngài hẳn là có quyết đoán, vì danh vọng của ngài.
Ferdinand thấp giọng, nhẹ nhàng nói:
- Ta sẽ phối hợp với ngài.
Baergena chậm rãi đứng lên:
- Vệ sĩ Verne đâu? Bắt Giricek lại cho ta, giam hắn vào địa lao sở thẩm phán.
Giricek thần sắc cuồng biến, lúc này thì, minh hữu của hắn Videnov nói một câu âm lạnh:
- Không thể tưởng, thượng tướng ngài cũng làm ra loại chuyện này, dám hãm hại một vị quý tộc, hơn nữa còn lừa gạt ta... hừ, ngươi phải bị trừng phạt thích đáng.
- Ngươi, ngươi giảo hoạt.
Giricek đột nhiên rút bội kiếm bên hông. Trong lúc này bỗng Yuna công chúa vừa rời đi đã nhẹ nhàng phi thân hạ xuống đài thẩm phán, đi tới sau lưng Giricek, tiếu nhan kiều diễm, bên tai Giricek nói vài câu khiến cho quân đoàn trưởng thủ bị đế đô tâm hàn ý lạnh:
- Thượng tướng, binh quyền của ngài vừa mới bị ta tiếp lấy. Cho nên, vì người nhà của ngài, vì thể diện của ngài, ngàn vạn lần không nên phản kháng.
Gicirek cắn răng, thấp giọng nói:
- Ta nguyện ý tố cáo Videnov, chỉ mong bệ hạ khoan thứ.
Yuna lắc lắc đầu:
- Các hạ còn không rõ tình huống sao? Nói thật cho ngươi biết, tối qua và rạng sáng hôm nay Francis tham gia yến hội của nội bộ hoàng thất, bởi vì bệ hạ sắc phong hắn là bá tước.
Âm lượng của nàng khống chế tương đối tốt, chỉ có Videnov ở bên nghe được.
Thần sắc của lễ pháp đại thần lập tức cuồng biến! Nhưng Yuna lại tiếp tục nói:
- Thượng tướng, ngươi hẳn đã minh bạch? Tình hình bây giờ phải dùng một đầu người bãi bình sự phẫn hận của dân chúng, cứu lại uy vọng của bệ hạ! Đáng tiếc Videnov đại nhân là thần duệ, lại là đại pháp quan đại biểu sự công chính của pháp luật đế quốc... a! Cho nên chỉ có thể hi sinh ngươi. Xin lỗi.
Giricek nhất thời mặt như tro tàn, mà Videnov mặc dù biết bệ hạ không có khả năng trước mặt bình dân tuyên bố đại pháp quan hãm hại người khác - luật pháp đế quốc sẽ mất đi uy tín. Nhưng sau đó... xong rồi, chính mình cũng xong rồi, có lẽ thối lui sẽ có thể diện hơn so với Giricek một chút, hơn nữa lưu lại tính mạng là kết cục tốt nhất...
Trong lúc này, thanh âm bất mãn của bình dân cũng vang lên:
- Giricek đáng chết, hắn phải bị trừng phạt.
- Trời ạ, hắn cũng dám dối gạt đại pháp quan, hơn nữa hãm hại đại nhân Francis thiện lương...
Thanh âm uy nghiêm của Baergena vang lên:
- Con dân của ta, hôm nay ta rất đau lòng, bởi vì, một vị tướng quân của ta đã làm ra chuyện vô sỉ như thế. Chuyện này, ta cũng có trách nhiệm!
Baergena thở dài một hơi, bất quá, trong lòng hắn lại nghĩ, biện pháp tốt nhất dời ánh mắt bình dân, là Francis.
- Bất quá vậy cũng tốt, nội bộ chính phủ của đế quốc đã loại bỏ bớt một con sâu, hơn nữa sự thật chứng minh, Francis không thẹn với vinh dự mỹ đức của thành St. John, hắn là tấm gương để tất cả quan viên đế quốc noi theo.
Quả nhiên, nhắc tới Francis, bình dân lập tức nổi lên tiếng hoan hô.
Baergena cười cười:
- Mặt khác, hôm nay ta có việc muốn tuyên bố, Francis đối với việc chẩn tai ở phương nam đế quốc là một cống hiến thật lớn, có công với đế quốc! Phải có tưởng thưởng xứng đáng. Ta tuyên bố, tứ phong Francis là bá tước của đế quốc, lĩnh chủ của tám trăm dặm hai bên bờ sông New Zealand.
“Oa.” tiếng kinh ngạc của bình dân vang lên, trong mắt bọn họ, đây là ân tứ lớn lao, chẳng biết là ai bắt đầu, dần dần:
- Ca ngợi Francis!
Thanh âm càng lúc càng lớn.
Trong lúc này, Curitiba làm nhân chứng giả buồn bã cúi đầu, hắn biết, chính mình mặc dù phá hỏng âm mưu của thượng tướng đế quốc, nhưng tiền đồ của mình đã xong rồi... bất quá, mình không có hối hận.
Curitiba ngước đầu lên, đột nhiên thấy Đỗ Trần đang thiện ý nhìn hắn, tiếp đó, Francis bá tước lĩnh chủ đại nhân cúi mình với bệ hạ, cao giọng nói:
- Bệ hạ, ta thỉnh cầu ngài. Curitiba mặc dù làm ngụy chứng, nhưng hắn cũng phá âm mưu của Giricek, ngài có phong phạm của thánh vương thưởng phạt phân minh thiên hạ đều biết, cho nên ta thỉnh cầu ngài, thưởng cho Curitiba! Mà tội danh của hắn... ta nguyện ý là người bị hại tha thứ cho hắn, với thân phận thần duệ thỉnh cầu thánh giáo tha thứ cho tội của hắn, hơn nữa nguyện ý vì hắn chi toàn bộ tiền chuộc tội.
Được Baergena gật đầu, tiếng hoan hô của bình dân đạt tới cao trào, dần dần thanh âm chuyển từ “Ca ngợi Francis” thành “Đại nhân Francis vạn tuế.”
Tiếng kêu to này khiến cho Baergena nhíu mày, Đỗ Trần lập tức kêu khổ, lập tức xoay người đối với bệ hạ trên thành lầu cúi mình, đấu khí vận chuyển, lớn tiếng nói:
- Cảm tạ ân tứ của bệ hạ, là ngài dạy ta, ta mới có thể có chút công lao, không có ngài, cũng không có Francis! Xin cho phép ta cùng mọi người ca ngợi ngài, Lanning thánh vương. Baergena bệ ha.
Đỗ Trần cao giọng hô:
- Baergena bệ hạ vạn tuế.
Tất cả bình dân cũng theo thần tượng của bọn họ bắt đầu hô:
- Baergena bệ hạ vạn tuế.
Chuyển sự ca ngợi của bình dân lên người bệ hạ, nhìn ánh mắt tán thưởng của Baergena, Đỗ Trần thở phào nhẹ nhõm, mẹ nó, bạn với vua như bạn với hổ, những lời này quá kinh điển.
Đại hội công thẩm kết thúc.
Bình dân hài lòng từ từ rời đi, nhưng không lâu sau, bên trong sứ quán công quốc Fancino tại Lanning, Demis cười gian:
- Hắc hắc, Francis thăng quan phát tài rồi, vậy, hắn là đệ tử của ta, hẳn là hắn sẽ có nhiều hơn ngân tệ tư trợ kiếp sống nghệ thuật của ta.
Demis mới thua mất cái áo đang đứng ở góc tường, cười hắc hắc.
Anne nhìn thoáng qua Demis, bất quá nàng thở ra một hơi thật dài:
- Ai, lo lắng chết mất, Francis không việc gì là tốt rồi! Porter đồng học, ngươi thật là thông minh, cũng tiên đoán trước Francis sẽ được thưởng.
Porter thúc kính mắt, nở nụ cười.
Nhưng kế tiếp, tiểu nữ nhân Anne đa sầu thiện cảm lại muốn đi, được rồi, chiêm tinh thuật của tiên sinh Bowen có coi là linh nghiệm hay không? Francis thật sự không có nguy hiểm, vậy, hắn nói chính mình gặp phải tình địch, là một tình địch rất cường đại, có đúng không...
- Hắc, nói cho các ngươi một đại hỷ sự.
Sam với thần tình vui vẻ chạy vào phòng:
- Đại sứ vừa nói cho ta biết, sau khi chấm dứt đại hội công thẩm, tộc trưởng gia tộc St. Kain Angius đại công cùng thủ tướng Antoine liên danh thông báo tất cả quý tộc ở đế đô, mười ngày sau huynh đệ Francis cùng cháu gái thủ tướng, tiểu thư Avril đính hôn.
Hắn nhếch miệng cười chân thành, vì huynh đệ mà vui mừng.
Đột nhiên, Fancino phát hiện không khí trong phòng có vẻ không bình thường, nhất là ánh mắt tuyệt vọng của Anne, khiến hắn ý thức được sự sai lầm của mình.
Hắn lập tức bổ cứu:
- Hắc, Anne đồng học... được rồi, bất quá lại có tin tức nhỏ, nói Francis huynh đệ cũng không đồng ý hôn sự này... bất quá phụ mệnh nan vi...
Fancino còn không nói xong, đã bị Jason kéo ra....
Porter tiếc hận nhìn Anne:
- Anne đồng học, ngươi...
- Ta không có việc gì, ta muốn đi ra ngoài một chút.
Anne thất hồn lạc phách đi ra khỏi đại sứ quán, trên đường đi không đích, Francis phải đính hôn... đối phương là cháu gái của một vị thủ tướng, chiêm tinh thuật của lão Bowen thật sự linh nghiệm, nhưng Francis cũng không có đáp ứng.
Đúng, Francis bản thân không đáp ứng, vậy hết thảy đều có đường thoát.
Anne nhanh chóng chạy tới sở bưu chính của đế đô, vừa vào cửa, hô phục vụ sinh:
- Các ngươi có khai thông bưu lộ tới Thành Emerald không? Thật tốt, ta xin một phần tín chỉ.
Nàng cầm bút lông, ngượng ngùng cười, trên thư viết:
- Gia gia, phụ thân, Anne sai rồi, Anne không nên rời nhà ra ngoài, càng không nên bức các ngươi không cho phái hộ vệ đi theo bảo vệ Anne! Bất quá, Anne định ra ngoài, muốn gia tộc phái người tới tìm ta được không? Ta có một đối tượng phi thường tốt, ta, ta ngoài hắn không lấy ai làm chồng! Xin tin tưởng con mắt của Anne.
Cuối chỉ tín nàng vẽ một phù hòa kỳ dị:
Tốt lắm, các ngươi phóng bưu tín tới (Emerald City - Thành Emerald ) Dampier lữ quán ở Thành Emerald, giao chủ lão bản của lữ quan được rồi.
Làm xong hết thảy, Anne tươi cười rời đi sở bưu chính.
Anne cười, Đỗ Trần cũng đang cười, bởi vì chuyện ở đế đô đều đã giải quyết xong - ngoại trừ nghi thức đính hôn mà hắn căn bản không để trong lòng.
Vậy, mấy trăm hương thân vì Đỗ Trần mà kiếm một cái công đạo, cũng đã thuận lợi được cứu ra, mấy trăm người vốn định làm hy sinh phẩm, toàn bộ được Liên Hoa Bảo Giám tính lên đầu Đỗ Trần.
“Lão ngũ”, còn không có triển hiện tác dụng, “Lão lục” đã sinh...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK