Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới bên cạnh pháp trận, cũng không cần xóa bỏ lệnh cấm chế, Bố Tự Du đưa nàng tiến thẳng vào trấn nhỏ chỉ có ba người kia.
Ba người bên trong quay đầu liếc nhìn bọn họ, Kim Phi Dao thật tự nhiên thả cái ô ra sau lưng, Bố Tự Du thì gật đầu cười với bọn hắn, dẫn nàng đi đến cái bàn của con rối.
Ba gã Hợp Thể kỳ tò mò nhìn Kim Phi Dao một cái, Luyện Hư kỳ chạy đến Độ Thiên giới đúng là phi thường hiếm thấy. Tuy nhiên, cũng chỉ là một người Luyện Hư sơ kỳ, cộng thêm Bố Tự Du Hợp Thể kỳ đi cùng, bọn họ cũng không sinh ra ý nghĩ muốn cướp đồ của tiểu hài tử.
“Ngươi đến xem đi, đây là những thứ mà Ảnh Nguyệt cư sĩ bán, ngoài thứ mà hắn tự luyện chế thì còn có đồ của tu sĩ khác đưa tới nhờ bán, không mua được thì nhìn thêm kiến thức cũng tốt.” Bố Tự Du đứng trước bàn, cười cười chỉ vào tờ giấy Thủy Nguyệt trên bàn, nói với Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao nhìn vào tờ giấy, bên trên viết rất nhiều thứ, chi chít chi chít, chữ còn nhỏ hơn cả con kiến, dùng thần thức xem mới thấy rõ ràng. Bên trên xếp một đống lớn gì đó, có cái còn vẽ lại bộ dáng, tuy nhiên cơ hồ đều là những thứ nàng không biết. Tùy tiện nhìn một cái, nàng thu hồi ánh mắt, cũng không nghĩ đến chuyện xem giá, nếu nhìn sẽ cảm thấy muốn chết.
“Đã xem, mua không nổi, cũng không biết là cái gì.” Kim Phi Dao thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt nói với Bố Tự Du.
Tên tu sĩ bên cạnh thiếu chút nữa thì bật cười, hắn phải nén lại, tiếp tục nói chuyện với con rối: “Giá các ngươi đưa ra quá thấp, còn không đủ lộ phí.”
“Đâu có khác biệt lắm, một trăm hai mươi vạn k hối linh thạch đã là cực hạn rồi, nếu ngươi cảm thấy ít thì đi chỗ khác xem sao.”
“Nếu nhờ bán thì các ngươi thu bao nhiêu?”
“Bốn phần, luôn luôn là cái giá này.”
“… Trực tiếp bán thôi.”
Kim Phi Dao trợn mắt nhìn cảnh nhẹ nhàng bâng quơ bàn chuyện buôn bán đắt đỏ, người nơi này thật sự là quá giàu có. Hơn nữa, con rối này thật thú vị, thoạt nhìn mộc đầu mộc não mà nói chuyện rất lưu loát, còn có thể cò kè mặc cả.
Thấy nàng nhìn chằm chằm vào con rối gỗ, Bố Tự Du nói: “Đây là Ngôn Giải thuật, có thể làm con rối nói và hành động đơn giản, ngươi muốn thì có thể mua về học. Nơi này quá hoang vắng, không có ai mang theo nhiều người lên cho nên không có người để làm những việc vặt vãnh, những con rối này là chuyên môn luyện ra để dùng.
“Ngôn Giải thuật, chờ ta có linh thạch rồi mua.” Kim Phi Dao nghe mà tâm động, tiểu Hắc tiểu Hồng không biết nói, chỉ có thể làm vài việc đơn giản đã được ra lệnh, tới tới lui lui. Nếu có Ngôn Giải thuật thì có thể làm việc giống như con rối này, đó còn không phải giống như thu một đống đệ tử không cần ăn uống sao? Làm việc thành thật lại không lãng phí linh thạch, còn tốt hơn việc chiêu đệ tử, dưỡng linh thú nhiều.
“Tiểu tiên tử, Ngôn Giải thuật cũng không đắt, chỉ cần hai trăm vạn khối linh thạch thôi, mua rồi ngươi sẽ có những con rối đáng yêu như ta.” Con rối sau bàn không đánh mất thời cơ, bắt đầu đẩy mạnh tiêu thụ, bình thường vốn không có nhiều người tới, chỉ thỉnh thoảng có vài khách nhân tới cửa cho nên phải tóm lấy thời cơ. Mặc kệ ngươi là Hợp Thể kỳ hay Luyện Hư kỳ, chỉ cần giao linh thạch ra thì đều là khách nhân.
Kim Phi Dao cười nói: “Ngươi thật sự biết làm ăn buôn bán, ta đây mua một bộ Thiểm Liêm trận đi, chờ sau này ta phát đạt sẽ đến chỗ ngươi mua Ngôn Giải thuật.”
Chỉ mua Thiểm Liêm trận cũng xong, dù sao cũng là sinh ý, con rối sờ mó trong túi càn khôn treo trên cổ, lấy ra một bộ Thiểm Liêm trận, “Tiên tử, đây là Thiểm Liêm trận sáu mươi tư thứ, ngươi hãy cất đi, phương pháp sử dụng ở trong này.” Nói xong, hắn còn đưa một mảnh giấy Thủy Nguyệt dài rộng đúng bằng một ngón tay cho Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao nhận lấy tờ giấy, không biết phải nói gì, thế này cũng quá keo kiệt, chỉ một chút giấy như vậy, sao không làm cho lớn lên một chút chứ. Tuy nhiên, nàng vẫn cất đi, vẻ mặt nghèo kiết hủ lậu đưa linh thạch cho con rối. Nơi này đúng là phương tiện, ra giá không hề nói là trung phẩm hay thượng phẩm, mặc định là từ trung phẩm trở xuống đều là rác, không có ai muốn.
“Hai vị có thể ở trong này nhìn xem, nghỉ ngơi một cái, nếu có gì muốn bán hoặc muốn mua thì sẽ thương lượng.” Con rối khanh khách cười nói, kết hợp với bộ mặt gỗ kia khiến người xem có chút sợ hãi.
“Nói như vậy là ta có thể tìm một trấn nhỏ của tu sĩ Đại Thừa, cứ ở lại đó?” đi đến bên cạnh Bố Tự Du, hai mắt Kim Phi Dao sáng lên, lặng lẽ hỏi.
Bố Tự Du dừng một cái, truyền âm nói: “Tác dụng quan trọng nhất của những thôn trấn này ngoài giao dịch ra thì kỳ thực còn là để cho các tu sĩ đi ngang qua có nơi nghỉ ngơi. Nếu dùng hết linh thạch thì có thể bán đồ với giá thấp, đổi linh thạch tiếp tục chạy đi. Nhưng ngươi cũng không thể ở lại một thôn trấn mấy chục đến trăm năm a, ai lại không biết xấu hổ mà làm như vậy, hơn nữa nếu chọc cho chủ nhân của thôn trấn mất hứng thì phiền toái.”
“Vậy sao, ta hiểu rồi. Ta còn đang thắc mắc những điểm nhỏ trên bản đồ này là cái gì, chính là những trấn nhỏ của các vị tiền bối mở ra đúng không?” Kim Phi Dao cười nói, lời Bố Tự Du nói nàng chỉ nghe có nửa phần vào tai.
“Nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai xuất phát.” Có thôn trấn thì cứ nghỉ ngơi một, hai hôm. Bố Tự Du kéo Kim Phi Dao tìm một góc ngồi xuống, dọc đường đi đã phi thường mỏi mệt, phải kịp thời nghỉ ngơi mới có thể bảo trì linh lực tốt nhất.
Nhưng Kim Phi Dao lại không nghỉ ngơi mà mà mở ô, lấy ra linh dịch màu xám. Cầm bút chấm vào linh dịch, nàng bắt đầu vẽ lên cái ô.“Ngươi thật sự muốn viết chữ Lang lên đó sao?” Bố Tự Du nhìn bóng lưng của nàng mà nghẹn lời, đồ ngu ngốc này, nếu viết không phải sẽ càng phải nộp lên sao? Hơn nữa, nếu gặp phải cừu gia của Lang đại nhân thì phải làm sao? Hắn là người cứ thấy mặt là đánh nhau với người khác, chắc chắn không được bao nhiêu năm sẽ có cừu gia. Cầm một cái ô có viết chữ Lang không phải nói cho người biết bản thân có quan hệ với Lang, các ngươi cứ yên tâm tới tìm ta phiền toái đi à?
Kim Phi Dao cẩn thận vẽ nửa ngày lên cái ô, vượt xa thời gian để viết chữ Lang khiến cho Bố Tự Du cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ còn vẽ cả người lên sao?
Đúng lúc này, Kim Phi Dao ngừng bút, đắc ý cười nói: “Vẽ xong rồi!”
“Cho ta nhìn một cái!” Bố Tự Du tò mò nói, thật muốn xem xem nàng vẽ cái gì.
“Cho ngươi xem, vẽ đẹp chứ!” Kim Phi Dao cất linh dịch và linh bút, quay mặt cái ô tới trước mặt Bố Tự Du.
Nhìn lên hình trên cái ô, Bố Tự Du nhất thời ngẩn ra. Sau một lúc lâu, hắn mới chậm rãi nói: “Ngươi làm như vậy chính là muốn chết, ta thật nghi ngờ ngươi đã chán sống rồi.”
“Sao? Như vậy không phải sẽ không có ai đoạt sao? Ngươi yên tâm đi, ta còn dùng linh khí để tập trung linh dịch, muốn luyện hóa xóa bỏ đồ án này không dễ đâu.” Kim Phi Dao mạc danh kỳ diệu quay ô lại nhìn, cảm thấy mình vẽ rất đẹp nha.
Trên mặt cái ô xám trắng xiêu xiêu vẹo vẹo viết một chữ Lang rất xấu, chữ xấu còn chưa tính, nàng còn vẽ thêm một con rùa méo mó trên đó, bên cạnh chướng khí mù mịt không biết còn có cái gì, thoạt nhìn giống mây, lại giống tảng đá.
“Ngươi viết chữ xấu như vậy sao?” Bố Tự Du cảm thấy nếu để Lang đại nhân nhìn thấy thì chắc chắn sẽ đoạt cái ô đi, hủy thành bột phấn, sau đó một tát chụp chết Kim Phi Dao. Vậy mà dám đặt tên của hắn và rùa ở cùng nhau, lại còn xấu như vậy nữa.
Kim Phi Dao đắc ý nói: “Đương nhiên là không xấu như vậy, đây không phải là ta làm để tăng hiệu quả sao? Thật vất vả mới viết xấu được như vậy đấy. Thế nào, ta thông minh chứ hả?”
“Quá thông minh! Chữ đã đủ xấu, ngươi còn vẽ con rùa làm gì?” Bố Tự Du hít vào một hơi, chỉ vào con rùa hỏi.
“Ngươi nói xem, ai sẽ muốn cướp một ái ô vẽ rùa về dùng?” Kim Phi Dao lại hỏi ngược lại.
Bố Tự Du cắn cắn môi nhắc nhở: “Nếu ngươi gặp Lang đại nhân thì phải làm sao? Vĩnh viễn đừng bung dù trước mặt hắn!”
“Ngươi quá ngu ngốc, nếu gặp Lang đại nhân thì ta liền nói là ta hy vọng Lang đại nhân trường mệnh vạn vạn tuế. Không phải có loại Thiên Thọ quy đó sao, chỉ cần không bị người khác giết chết là sẽ sống đồng thọ cùng thiên địa. Ta đây là mong ước Lang đại nhân sống thọ như rùa, có thể phi thăng Thần cấp giới, đồng thọ cùng thiên địa. Ta vì hắn suy nghĩ như vậy, sao hắn lại phải giận ta? Chẳng lẽ Lang đại nhân không muốn phi thăng, không muốn đồng thọ cùng thiên địa sao?” Kim Phi Dao chau mày cười nói.
“Ngươi thật sự cho rằng hắn sẽ mắc lừa?” Bố Tự Du nhìn Kim Phi Dao, đã triệt để hết chỗ nói rồi, cuối cùng hắn chỉ vào khối bùi nhùi vừa giống mây lại vừa giống đá, hỏi: “Vậy đây là cái gì? Không phải ngươi sẽ nói là Thiên Thọ quy thải phân đó chứ?”
“Ngươi cũng quá thô tục!” Kim Phi Dao lườm hắn, vậy mà nói đây là phân, không biết là ánh mắt dạng gì nữa! Sau đó, nàng thận trọng nói: “Đây là linh dịch ta không cẩn thận dây ra tay, lúc vẽ bị dính vào, không phải là cố ý vẽ.”
Bố Tự Du nhìn kỹ, quả nhiên trên vùng màu đen đó còn có dấu vân tay, thật sự là bị dính lên chứ không phải cố ý vẽ. Vì thế, hắn phi thường bội phục nói với Kim Phi Dao: “Ngươi điên rồi, ta sẽ chờ nhìn xem ngươi chết như thế nào.”
“Đáng ghét, để ta dùng cho ngươi xem như vậy còn có thể làm cho người ta sinh ra ý nghĩ muốn cướp không.” Kim Phi Dao cầm ô dạo qua một vòng cho Bố Tự Du xem.
Không đợi Bố Tự Du mở miệng, xa xa đã có tu sĩ thấp giọng nói: “Không ngờ lại có cái ô xấu như vậy, thật muốn cầm lại dẫm thành bột phấn.”
Sắc mặt Kim Phi Dao hơi biến, âm tình bất định nhìn Bố Tự Du. Bố Tự Du thì che miệng cười không ngừng, vừa cười vừa nói: “Hiện tại ngươi có thể yên tâm rồi, sẽ không có ai dám dùng cái ô này đâu, ngươi cứ an tâm mà che đi. Chỉ cần phải cẩn thận, đừng để cho Lang đại nhân nhìn thấy, đến lúc đó sẽ không phải là ô có vấn đề đâu mà là mạng có vấn đề đấy.”
“Yên tâm, ta là vẽ Thiên Thọ quy, chẳng qua là kỹ thuật vẽ hơi tệ thôi.” Kim Phi Dao nuốt nước miếng, như không hề lo lắng nói.
Hai người nghỉ ngơi một đêm trong trấn nhỏ, đến ban ngày nhân lúc lôi điện yếu liền rời đi, tiếp tục chạy tới bộc tộc Hoàng Đế. Ba gã tu sĩ Hợp Thể kỳ cũng không đuổi theo bọn họ, mọi người đều có tu vi cao, muốn trực tiếp giết một người là phi thường khó, loại việc như cướp bóc rất khó phát sinh ở Độ Thiên giới.
Bình thường nếu không có thù hận lớn thì cơ hồ sẽ không có tu sĩ vì chút lợi ích nhỏ mà gây chiến sinh tử. Việc cướp bóc như ở hai giới Linh, Thần thì ở đây chỉ có người đói rách mới có thể làm, đáng tiếc tu sĩ Hợp Thể kỳ làm sao có thể đói rách?