“Cái gì? Ngươi nói lại cho ta một lần, ta nghe không rõ.” Kim Phi Dao ngoáy ngoáy lỗ tai, nghiêng đầu về phía người vừa rồi, hỏi lại.
Người nọ là tu sĩ Hóa Thần trung kỳ, vì tu vi tương đương với Kim Phi Dao cho nên căn bản không để nàng trong mắt. Nhìn diện mạo thì biết người này không phải người Nhậm gia. Người Nhậm gia đều có ngoại hình hơi giống nhau, còn có đặc thù là người người đều vô cùng tuấn tú, một đám khoác lớp vỏ chính nhân quân tử.
“Ta bảo ngươi câm miệng, ăn bánh bao rách nát của ngươi đi, đừng có xen vào việc người khác.” Người nọ không biết có phải là người nóng tính không mà rống lên với Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao phi thường ghét có người quấy rối lúc nàng đang ăn gì đó, mà đây lại là bánh bao mà nàng thật vất vả mới làm ra, tâm tình cơ hồ có thể so sánh được với tu sĩ lần đầu tiên luyện ra đan dược, biết bản thân có thể đề cao tu vi vậy. Loại việc mà hẳn phải bày tiệc này lại bị quấy rối, còn mắng là bánh bao rách nát.
Hai phe có tổng cộng năm người, Nhậm gia hai, đối phương ba, trong đó, tu vi cao nhất chính là người mắng Kim Phi Dao. Nhìn hắn hếch cằm, bộ dáng khinh thường, Kim Phi Dao quay đầu nói với hai người Nhậm gia: “Nhậm gia các ngươi sao lại ngốc như vậy, không phải bọn họ chỉ dựa vào một nữ nhân mới Hóa Thần trung kỳ thôi sao, vậy mà các ngươi lại sợ bọn họ. Chỉ một kẻ dựa vào song tu kéo tu vi lên cao, trực tiếp gọi tu sĩ Luyện Hư kỳ của Nhậm gia tới, giết chết toàn bộ bọn họ là xong.”
“…” người hai bên đều nhìn nàng, người này thật đúng là dứt khoát, vừa mở miệng là đòi giết toàn bộ.
“Đừng nói với ta là các ngươi không có tu sĩ Luyện Hư kỳ, cứ tiêu diệt nàng ta đi là khỏi lo có người tranh cướp địa bàn với các ngươi. Vì chút chuyện nhỏ này mà cả ngày ném hết thể diện tu sĩ sang một bên, tranh cãi ầm ĩ như tiểu hài tử, đang chơi trò chơi sao?” Kim Phi Dao khẽ chớp mắt, trên tay cầm bánh bao, vẻ mặt nghiêm nghị nói.
Bộ dáng này quá không có sức thuyết phục, bản thân đã không có hình tượng còn đi giáo huấn người khác. Không đợi người Nhậm gia phát biểu ý kiến, người bên kia đã rống lên: “Khẩu khí thật lớn, lại muốn diệt toàn bộ chúng ta, chỉ bằng đám gia hỏa Nhậm gia nằm sấp kiếm cơm trên bụng nữ nhân ki sao?”
“Ngươi nói cái gì!” người Nhậm gia biến sắc, vẻ mặt phừng phừng nhìn bọn họ.
“Phế vật!” nếu là Nhâm Hiên Chi thì đã sớm động thủ rồi, hai gã Nhậm gia này sao lại như vậy, vậy mà vẫn còn động khẩu không động thủ. Kim Phi Dao mắng một tiếng, nhét bánh bao vào miệng, vụt xông ra ngoài, hai tay nhoáng lên, Thú Bạo đã mang trên tay.
Thấy nàng đột nhiên khởi xướng công kích, ba gã tu sĩ kia sửng sốt một cái rồi lập tức phản ứng lại, kết xuất linh quang che phủ bên ngoài thân thể, trên tay xuất hiện pháp bảo.
Lúc này Kim Phi Dao đã vọt tới trước mặt bọn họ, tay trái cuộn lên linh lực màu đen, rầm một tiếng đã đập vỡ linh quang che phủ, thú nha trên quyền sáo bên tay phải mạnh mẽ vươn ra, đâm vào ngực tu sĩ vừa mắng chửi người kia. Máu tươi phụt một tiếng phun ra từ phía sau quyền sáo, văng lên hai người Nhậm gia đang giằng co cách đó không xa làm họ ướt đầm đìa.
Chỉ chưa đến thời gian hai mươi hơi thở, tu sĩ không thể tránh thoát được quyền sáo của nàng trong vòng năm tức thì chỉ còn nước chờ chết. Chưa từng có ai thấy công kích huyết tinh như vậy, máu của tu sĩ kia phun hết lên không trung, tưới cho mặt đất bốn phía một màu huyết vụ. Hai người Nhậm gia thì khỏi nói, máu tươi trực tiếp phun lên người, giống như hai huyết nhân đứng đó, ngây ngẩn cả người.
Đúng lúc này, hai gã tu sĩ bên cạnh quay người bỏ chạy, Mập Mạp lắc người, xuất hiện ở phía sau bọn họ, nhổ hai ngụm nước miếng vào hai người, sau đó liền mặc kệ bọn họ bỏ chạy, hắn thì tiếp tục ăn bánh bao.
Ba tức sau, hai người kia rớt từ không trung xuống, Mập Mạp không thèm nhìn một cái, đưa tay hút hai cái túi càn khôn lại, sau đó hắn khinh thường nhìn Kim Phi Dao, nói: “Nhìn tư thế của ngươi đi, chỉ giết có một người thôi mà làm cho cả mặt đất đầy những máu, mang quyền sáo của ngươi đi rửa đi.”
“Rửa ra cho ngươi làm huyết vượng tử ăn sao? Hai người kia là Nguyên Anh kỳ, đây là Hóa Thần kỳ, phẩm giai hoàn toàn khác biệt, ngươi lại còn mang ra so với ta.” Kim Phi Dao rút thú nha ra, tên tu sĩ kia ngã ra đất, thân thể trắng bệch không còn một giọt máu.
“Nguyên Anh đâu?” Mập Mạp nhìn chằm chằm vào thi thể tu sĩ Hóa Thần kỳ, khó hiểu hỏi.
Kim Phi Dao cũng liếc nhìn hắn một cái: “Nguyên Anh đâu?”
Mập Mạp nhún vai: “Thất Khiếu Đường Độc, không chỗ để trốn, đã sớm bị độc chết rồi.”
“A, rất lợi hại.” Kim Phi Dao gật đầu định bỏ đi, lại bị Mập Mạp cản lại, cau mày tiếp tục hỏi: “Nguyên Anh đâu?”
Kim Phi Dao nhìn hắn một lúc lâu, nâng tay lên nói: “Thú Bạo ăn rồi!”
“Đồ biến thái, ngươi sẽ bị tu sĩ chính phái bầm thây vạn đoạn.” Mập Mạp khựng lại một chút, nàng lại hút Nguyên Anh vào trong pháp bảo trong lúc hút máu, đây là dùng Nguyên Anh để luyện pháp bảo nha, là việc mà chỉ có tà tu mới làm.
“Không phải ta đã sớm bị tu sĩ chính phái ngầm bầm thây vạn đoạn mấy trăm năm rồi sao? Hơn nữa, ai thấy?” Kim Phi Dao cau mày nhìn hắn, sau đó liền cười xấu xa nói.Hai gã huyết nhân bên cạnh đồng thanh đáp: “Chúng ta không thấy gì cả, không nghe gì cả.”
“Các ngươi đúng là đáng yêu. Cứ yên tâm đi, nể mặt Nhâm Hiên Chi, ta sẽ không giết các ngươi. Ta cũng không phải là ma đầu chỉ biết giết người, nhưng thân là mãnh thú mà khí thế của các ngươi thật sự quá yếu, ta không thể nhìn được.” Kim Phi Dao cười cười với bọn hắn, vẻ mặt hiền lành nói.
Hai người Nhậm gia nhìn quyền sáo của Kim Phi Dao, cơ hồ không có tu sĩ cao giai nào lại dùng pháp bảo như vậy, tuy bên trên không có một giọt máu nhưng vừa rồi máu tươi đúng là đều phun ra từ đó. Lại nhìn một thân hắc y của nàng, hai người đột nhiên có ý nghĩ, bộ quần áo kia thực ra không phải màu đen mà là bị quá nhiều máu tươi vấy lên, nhuộm thành như vậy.
Nhìn hai người mang một thân máu đứng ở đó, Kim Phi Dao có chút tò mò hỏi: “Các ngươi đứng ở đây làm gì? Chờ nhặt xác sao? Nhưng ta phải đi rồi.”
“Bọn họ là người của Hải nữ nhân, ngươi dám giết người của nàng ở Thủy Tạ Thần giới, nàng sẽ tìm tới cửa đó.” Bọn họ lau máu trên mặt, nhíu mày nói.
“Không phải mới có tu vi Hóa Thần trung kỳ sao? Sợ cái gì chứ. Ta lại không tìm nàng song tu.” Nàng không hề để ý nói.
“Nàng có tu sĩ Luyện Hư kỳ che chở cho nên chúng ta mới không dám động thủ với nàng. Các tu sĩ Luyện Hư kỳ đều quen biết nhau, bình thường sẽ không đánh nhau, chủ yếu lấy bàn bạc làm chủ.” Người Nhậm gia giải thích, nể mặt mọi người đều là đồng loại, muốn khuyên nàng rời đi.
Kim Phi Dao chớp chớp mắt, sau đó lập tức quay đầu nói với Hoa Uyển Ti và Mập Mạp: “Đi, chúng ta lập tức thu dọn đồ đạc chạy lấy người.”
Làm cái gì vậy? Hai gã Nhậm gia tự cảm thấy xấu hổ, vừa nhắc tới đối phương có hậu trường Luyện Hư kỳ, vậy mà đã không còn chút kiên cường muốn chạy, khí phách vừa rồi đi đâu cả? Hơn nữa, người ta chỉ mắng nàng vài câu, cũng không hỏi hậu trường người khác đã động thủ giết người trước, hiện đã leo lên lưng hổ rồi còn vỗ mông chạy trốn, biến hóa cũng quá nhanh.
Đột nhiên, hai người bọn họ nhìn thấy Kim Phi Dao vẫy vẫy tay áo, một giọt máu tươi trên tay phải rơi xuống đất, sau đó nàng mang một thân sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái nhìn bọn họ, trên mặt kinh hãi hỏi: “Các ngươi ở đây làm gì mà lại cả người là máu thế này?”
“Đáng sợ, vậy mà lại giết người đến toan thân vấy máu. Chúng ta mau chạy đi, người nơi này quá hung tàn, không có nhân tính.” Lắc đầu, Kim Phi Dao tỏ vẻ bị kinh hách muốn chạy.
Hai người sững sờ ở đó, không rõ nàng đang làm gì, một lát sau đột nhiên minh bạch, nàng đang phủi tội thoát thân, lại định đổ tội sang cho hai người. Hai người liếc mắt nhìn nhau, một thân máu này thật sự quá rõ ràng. Bọn hắn không nói hai lời, đạp nước nhảy vào hồ Hoa Khê, bơi ra xa, muốn dùng nước tẩy sạch vết máu trên người.
Chạy về trước Linh Lung lâu, Kim Phi Dao mở Thập Nhị Yêu Linh trận ra, lại bắt đầu lục tìm nguyên liệu nấu ăn, ngồi xuống bắt tay vào làm. Mập Mạp đã tính toán chạy trốn, thấy nàng như vậy thì ngây ngẩn cả người: “Không phải ngươi nói muốn chạy sao? Sao lại ngồi ở đây?”
“Vì sao chúng ta phải chạy? Ta ở trong này làm cơm thôi, sao lại phải đi? Có phải ngươi đã làm chuyện xấu gì ở bên ngoài hay không? Đã bảo ngươi đừng có đùa giỡn nữ tu sĩ rồi, tám phần là chiếm tiện nghi của người khác, nếu người ta tìm tới cửa thì ta chỉ có thể giao ngươi cho người ta làm chồng nuôi từ nhỏ thôi.” Kim Phi Dao đầu tiên tỏ ra mờ mịt, sau đó liền mắng hắn một chút.
Khóe miệng Mập Mạp giật giật, “Tên hỗn đản này, càng ngày càng đáng giận. Ta đi ngủ, bánh bao chín thì gọi ta.”
Hoa Uyển Ti nghe xong đối thoại của hai người bọn họ thì cười rung cả bả vai. Kim Phi Dao trừng mắt liếc nàng một cái: “Được rồi, có gì buồn cười đâu, mau mau giúp ta xử lý nguyên liệu nấu ăn. Vừa rồi mới là hồi một: thành công, hồi hai: còn chưa biết thế nào đâu. Tên đầu đất Mập Mạp kia, nếu chúng ta chạy bây giờ còn không phải làm người ta khẳng định người là do chúng ta giết? Cũng không ngẫm lại xem, chúng ta đều không biết ba người này, ai sẽ hoài nghi chúng a chứ? Cùng lắm thì đi tìm người Nhậm gia thôi.”
Vì thế hai người ngồi trước Linh Lung lâu bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn. Hai canh giờ sau rốt cục có người tìm tới cửa. Người tới là một nam tu sĩ Hóa Thần kỳ, đến hỏi xem các nàng có biết chuyện bên ngoài không. Kim Phi Dao lắc đầu như trống bỏi, nói bản thân một lòng luyện đan, không nghe thấy gì. Còn tiện tay chỉ chỉ cấm chế, nói nàng sợ làm phiền người dân cho nên dùng cấm chế che thanh âm ở bên trong, mà ở bên trong cũng không nghe được thanh âm bên ngoài.
Chuyện nàng làm nổ đan lô rất nổi tiếng ở Thủy Tạ Thần giới cho nên tu sĩ kia cũng không hỏi gì, còn cảm thấy hai tháng nay không nghe thấy tiếng nổ hóa ra là do bỏ thêm cấm chế. Làm cấm chế sẽ không nhiễu dân, vậy sao không làm sớm một chút, còn ầm ĩ mọi người thời gian lâu như vậy.
Đuổi người xong, Kim Phi Dao âm thầm cười trộm, không ngờ không quá hai canh giờ sau lại có người tìm tới. Người đến vẫn là tên tu sĩ vừa rồi, tuy nhiên không chỉ một mình hắn mà là cả một đám. Nhìn khí thế tuy không đằng đằng sát khí nhưng cũng không phải lạnh nhạt kia, Kim Phi Dao đành phải đứng dậy, dù sao cũng định giả ngu đến cùng, cho dù là người Nhậm gia đến nàng cũng nói cái gì cũng không biết.
“Đạo hữu, ta muốn nghe về chuyện xảy ra hôm nay bên hồ Hoa Khê, không biết ngươi có nhìn thấy hoặc nghe thấy gì không?” đám người tách ra một con đường, một người đi ra, âm thanh thanh thúy.
Kim Phi Dao thấy nàng liền nghiêm túc đáp: “Uhm, ta giết. Ta đang ngồi ở đây ăn bánh bao thì ba người kia lại đánh nhau cãi nhau ở bên cạnh. Ta đã bảo bọn họ đi chỗ khác mà nháo thì bọn họ lại mắng ta, ngươi nói xem có nên giết hay không?”
“Đáng chết!” người nọ cười nhẹ, nói.