Mục lục
[Dịch] Tiên Bản Thuần Lương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuẩn bị xong liền bắt đầu công thành. Kim Phi Dao hóa thân thành Thao Thiết, thân mang Thập Phục Địa Ngục, Mập Mạp ngồi trên sừng, dẫn theo yêu thi công tới Thảo thành.

Kim Phi Dao nhìn quanh, đột nhiên phát hiện tiên phong công thành ngoài nàng và Mập Mạp ra thì tất cả những kẻ khác đều là yêu thi, không có một người sống. Lại quay đầ nhìn lên, Ân Nguyệt và chúng Yêu tộc đều đứng ở phía sau, chờ nàng mở cấm chế ra mới đi lại, đúng là người thành thật bị nhân bắt nạt mà. Thật quá đáng!

Mấy trăm năm qua Thảo thành chưa từng bị người nào tấn công, cấm chế pháp trận phòng bị đều sắp mọc rêu, một màn hào quang lóng lánh vàng chắn ngoài thành, cũng không biết là có sát chiêu gì.

Kim Phi Dao không tinh thông trận pháp, phá trận nên tìm mắt trận, nàng mang theo yêu thi đến cách cửa thành không xa, nhìn cấm chế không biết phải xuống tay từ chỗ nào.

Đúng lúc này, bên tai truyền đến tiếng Ân Nguyệt truyền âm, “Nhìn thấy tường thành phía bên trái không? Ngươi toàn lực đánh vào đó, mắt trận chính là chỗ này.”

“Không ngờ ngươi cũng tinh thông pháp trận, tu sĩ Luyện Hư kỳ đều lợi hại như vậy sao?” Kim Phi Dao có chút kinh ngạc hỏi, vì sao bản thân chỉ cách Luyện Hư kỳ một chút mà cảm giác ngoài lực lượng lớn một chút, ăn nhiều một chút thì đều không có sở trường gì trên các phương diện như vậy, giống như thật vô dụng.

Ân Nguyệt dừng một cái rồi cười nói: “Bên cạnh ta có Yêu tộc tinh thông pháp trận, là hắn nhìn ra mắt trận ở chỗ nào.”

“Gì vậy chứ, ta còn tưởng rằng ngươi biết, đang cảm thấy bản thân thật vô dụng. Hóa ra ngươi cũng là chiếm tiện nghi của người khác thôi.” Kim Phi Dao nghe vậy thì tâm tình nhất thời tốt lên.

“Con người chỉ cần dốc lòng với những gì mình có thể học là được, tham nhiều không tốt. Lãng phí thời gian ở những thứ mình không có thiên phú rất vô nghĩa. Ví như ngươi, nếu muốn ăn cái gì thì chỉ cần kiếm linh thạch tới Bách Vị lâu mà ăn, không nhất thiết phải tiêu phí gần trăm năm thời gian để làm ra bánh bao công hiệu thấp lại khó ăn kia. Nếu trăm năm này ngươi dùng để kiếm linh thạch, tới Bách Vị lâu ăn thì đã có thể làm tu vi đột phá tới Luyện Hư kỳ rồi.” Ân Nguyệt ôn nhu nói.

Thanh âm của hắn rất ôn nhu nhưng nội dung lại làm Kim Phi Dao cảm thấy rất khó chịu, đây không phải là nói nàng ngốc hay sao? “Bánh bao có gì không tốt? Muốn ăn lúc nào thì ăn lúc đó. Đồ ăn Bách Vị lâu chỉ có ở một chỗ đó, rất phiền toái, hơn nữa ăn ngon cũng không nhất định là đồ tốt.”

Việc Bách Vị lâu cho thêm hương liệu có quan hệ đến Hải Lam Âm cho nên Kim Phi Dao không nói ra, đợi đến lúc Hải Lam Âm không còn ở trong Bách Vị lâu nữa là có thể không cần giữ bí mật. Tuy nhiên, hiện tại vẫn phải giữ kín, đợi về sau rồi nói.

“Mở mắt trận ra trước đi.” Ân Nguyệt không muốn thảo luận thêm về vấn đề ăn với nàng, liền thúc giục.

“Hừ.” Kim Phi Dao hừ một tiếng, gọi Ân Nguyệt tới là đại bộ phận chiến lợi phẩm lẽ ra phải là của nàng đều rơi vào tay hắn. Toàn bộ nạn nhân bị giết chết, biến thành yêu thi cũng coi như phần của hắn, nàng chỉ có hai người, muốn cướp cũng không cướp được với hắn. Hơn nữa, hiện tại tấn công cấm chế căn bản không làm người khác bị thương, không có chút ưu việt nào, đúng là lỗ lớn.

Đem một bụng tức giận đổ lên cấm chế, nàng rít gào một tiếng, vọt tới tường thành bên trái, vươn đôi quyền sáo Thú Bạo ra đấm lên cấm chế. Lúc này, trên tường thành truyền ra tiếng thét ra lệnh, vô số pháp thuật liền ập lại phía nàng, Mập Mạp phi thân mà ra, Lưu Tinh chùy nọc độc lập tức hóa thành một cái thuẫn lớn, chắn phía trên đầu Kim Phi Dao.

Những pháp thuật và pháp bảo đánh vào mặt thuẫn liền bị nọc độc đánh cho bắn ra chung quanh, có vài pháp bảo phẩm giai thấp còn xèo một tiếng, toát ra khói nhẹ. Tuy nhiên, chú ý được đầu thì không để ý được tới đuôi, mông Kim Phi Dao bị pháp thuật và pháp bảo đánh trúng, nàng tức giận quát lên với Mập Mạp: “Ngươi đang làm cái gì vậy? Làm thuẫn lớn hơn một chút, mông bị đánh trúng rồi.”

Mập Mạp vừa ngăn cản công kích vừa ủy khuất nói: “Ngươi đúng là không phân biệt phải trái, mông ngươi lớn như vậy, sao ta có thể chắn hết được. Không bằng ngươi nhân thú hóa đi, như vậy sẽ nhỏ hơn một chút.”

“Nhân thú hóa…” Kim Phi Dao trừng hắn một cái, lại là nhân thú hóa, thứ đó nàng đã luyện tới tầng bốn rồi. Dựa theo tiến triển của công pháp thì nàng đã có thể không hoàn toàn biến thành Thao Thiết, nhưng biến hóa kiểu đó quả thực rất khó coi, đầu là Thao Thiết, trên người cũng đầy lông, tay và chân thì là da người nhẵn nhụi, đứng ở đó còn tưởng rằng là người nào mặc quần áo da thú, lại cố tính để lộ tay chân, ghê tởm muốn chết.

Nếu thật sự phải nhân thú hóa thì Kim Phi Dao nguyện ý hóa toàn bộ thành Thao Thiết, ít nhất có thể không quá bắt mắt như nhân thú. Một con Thao Thiết đứng thẳng mặc quần áo còn tốt hơn bộ dáng một kẻ vì ngụy trang thành Thao Thiết mà mặc quần áo da thú, lại vì không đủ da thú mà cuối cùng lộ ra tay chân.

Mông bị tu sĩ trên Thảo thành đánh cho đau, công kích của yêu thi lại bị cấm chế ngăn trở cho nên không thể đánh vào thành, hiện tại tất cả mọi người đang chờ nàng phá trận, lại vì không thể làm loạn trận hình nên không thể tới giúp nàng phòng ngự. Bất mãn lải nhải, Kim Phi Dao rốt cục thu nhỏ lại, hóa thành nhân thú, giấu mặt sau độc thuẫn của Mập Mạp.

Tuy nhiên vẫn là bộ dáng hồi trước, chỉ cần lông trên người chưa biến mất hết, đầu còn chưa quay về nhân dạng thì nàng tuyệt đối không chịu lộ ra bộ dáng con người.Dưới tầng phòng ngự của Mập Mạp, Kim Phi Dao vung hai đấm, dùng sức đánh mắt trận. Thanh âm ầm vang không ngừng truyền đến, cấm chế bị đánh cho chớp động không ngừng, tu sĩ thủ thành thấy không đánh trúng nàng liền chuyển mục tiêu sang yêu thi. Kể cả cấm chế có bị phá thì cũng phải hủy diệt những yêu thi này, hủy càng nhiều thì càng có lợi cho bọn họ, Yêu tộc chân chính chỉ có chưa đầy hai trăm thôi.

Yêu thi đương nhiên không đứng im chịu đánh, Ân Nguyệt vừa động thần thức, yêu thi liền bắt đầu động thủ. Các loại pháp bảo sử xuất, pháp thuật cũng ào ào chống cự lại công kích của Nhân tộc. Thời gian luyện chế những yêu thi này khá ngắn, không thể tự thân hành động được, đều phải dựa vào Ân Nguyệt khống chế. Sau này còn lại bao nhiêu thì hắn sẽ mang về, kiếm hồn phách luyện vào là có thể trở thành yêu thi tự mình hoạt động, hiện tại chỉ có thể dùng như vậy.

Rốt cục, một kích cuối cùng của Kim Phi Dao nện lên cấm chế, cấm chế quơ quơ một cái rồi nổ tung. Cùng lúc đó, Ân Nguyệt khống chế yêu thi bay lên tường thành, tiến vào trong thành tấn công tu sĩ Nhân tộc, còn hắn thì không tự mình lên sân khấu phóng độc. Thứ nhất là sợ độc chết luôn cả Yêu tộc và Kim Phi Dao, thứ hai là phải khống chế nhiều yêu thi như vậy đã đủ mệt, không còn tâm tình nào mà phóng độc nữa, dù sao cũng chỉ cần chiếm được Thảo thành là được, không nhất thiết phải lãng phí sức lực.

Thấy cấm chế bị phá, Yêu tộc vọt vào trong thành, Kim Phi Dao cũng nhanh chóng nhảy vào, muốn đi cướp chiến lợi phẩ. Trong thành không có bao nhiêu tu sĩ, lúc trước nói có hơn năm vạn người nhưng kỳ thực chỉ có mấy nghìn. Không rõ các tu sĩ khác đối mặt với đại quân yêu thi đều bỏ chạy mà những người này lại sống chết coi chừng thành là vì sao.

Kim Phi Dao có chút hoài nghi bọn họ là người biết về Lôi Ti ngư cho nên mới liều chết canh giữ nơi này. Cũng có khả năng Nhật Nguyệt môn không cho bọn họ đi, bọn họ là lực lượng được tuyển ra để hấp dẫn lực chú ý của Yêu tộc, để bọn họ quấn lấy Yêu tộc, giúp những Nhân tộc khác đào tẩu.

Mặc kệ là nguyên nhân gì, cấm chế bị phá xong bọn họ cũng không phản kháng nhiều lắm, dùng hết sức bình sinh ào ào chạy trốn. Nhưng Yêu tộc và yêu thi không có khả năng để bọn họ đào tẩu, Nhân tộc rất nhanh đã bị diệt sát không còn một mảnh, nhân số yêu thi lại nhiều thêm mấy nghìn.

Chiếm hết toàn bộ Lục Dã Thần giới, Ân Nguyệt không tiêu phía mất nửa người, Yêu tộc cũng không chết một ai, hoàn toàn giống như đi vào chỗ không người. Kim Phi Dao có chút nghi hoặc, thần thức của Ân Nguyệt rốt cục có thể khống chế được bao nhiêu yêu thi? Không phải đúng là mười vạn đó chứ?

“Ân đạo hữu, ngươi có thể khống chế bao nhiêu yêu thi vậy?” Kim Phi Dao nhìn Ân Nguyệt đang thu hết thi thể, tò mò hỏi.

Ân Nguyệt nhìn nàng, hé miệng cười nói; “Không nhiều lắm, trực tiếp khống chế chỉ có một vạn. Người của ta đều có ý thức, bình thường ta không luyện chế loại như thế này, trừ khi cần dùng gấp.

“Như vậy cũng đã rất lợi hại, một người liền khống chế vạn người. Ta mới chỉ thấy qua hai người như vậy, một người chính là Ma tộc Hồng, tuy nhiên hắn không thể khống chế nhiều người như vậy, cho nên không lợi hại bằng ngươi.” Kim Phi Dao không mất thời cơ nịnh hót Ân Nguyệt, chỉ cần hắn cứ giúp đõ Yêu tộc là nàng liền có lợi.

“Hồng?” Ân Nguyệt dừng một chút, tựa hồ nhớ tới cái gì, cười đến quái dị: “Ma tộc Hồng chỉ vì tu vi hơi thấp thôi, nếu tiến giai đến Luyện Hư kỳ thì số người khống chế được chắc chắn sẽ gấp vài lần.”

“Gấp vài lần cũng không lợi hại bằng ngươi. Ngươi chỉ cần phóng độc một cái là giải quyết được hết.” Kim Phi Dao không đồng ý nói, cái tên Hồng cả ngày bị nàng cào nát quần áo cũng không thấy ngượng, da mặt siêu dày kia hoàn toàn không thể lợi hại như vậy. Tuy nhiên, lực sát thương của bộ mặt đáng đánh đòn đúng là lợi hại không gì sánh kịp, không có ai nhìn đáng đánh đòn hơn hắn.

Ân Nguyệt nheo mắt lại cười cười, “Ngươi quá coi thường hắn rồi, con rối của hắn có thể tiến giai, tuy không có sinh mệnh nhưng lại có thể thông qua hắn mà tiến giai. Hắn tuy mới Hóa Thần kỳ nhưng lại có một con rối tu vi sắp tới Luyện Hư kỳ, những con rối khác vẫn đang tiến giai đều. Khống chế yêu thi và con rối không xem ở số lượng mà xem ở thực lực. Mang theo mười vạn phế vật còn không bằng một cái hữu dụng.”

“Lại còn loại chuyện này, ta chưa từng nhìn thấy nha. Vậy mà lại giấu diếm, thật sự là giảo hoạt.” Kim Phi Dao căm giận mắng một câu, lăn lộn nhiều năm trong Ma tộc như vậy, cởi sạch hắn vô số lần lại không biết hắn còn cất giấu một con rối cao giai bên người.

Thảo thành đã thành địa bàn của Yêu tộc, Văn vương đưa tin tức về Lưu Bàn Sơn để họ cử người tới tiếp nhận. Bọn họ dù sao cũng chỉ có hai trăm người, nếu rời đi thì Nhân tộc có khả năng sẽ ngóc đầu trở lại. Lục Dã Thần giới này tốt hơn Hà Thạch Thần giới mấy trăm lần, không nhân cơ hội này mà cướp thì quá đáng tiếc.

Kim Phi Dao thì mang theo Yêu tộc tìm kiếm khắp nơi trong thành, những thành nhỏ khác đánh được nàng cũng tìm hết nhưng lại không tìm được Lôi Ti ngư mà Kính huynh nhắc đến. Thảo thành này là một trong những thành lớn nhất ở Lục Dã Thần giới, nếu còn không tìm thấy Lôi Ti ngư thì cũng chỉ có thể chờ sau này Yêu tộc từ từ tìm kiếm.

Tuy nhiên, lúc nàng đi tới bên dòng suối rộng hai trượng ở trung tâm thành thì nhìn thấy trong lòng suối sâu chưa tới đầu gối kia có một ít cá màu đen dài một thước đang bơi lội. Ngoài đồ án giống hình lôi điện trên người thì loài cá này còn không được tính là yêu thú nhất giai. Tuy không hút mắt nhưng Kim Phi Dao lại nhìn chằm chằm số cá này, phi thường khẳng định, đây chính là Lôi Ti ngư.

Bởi vì nàng ngửi thấy loại hương vị cùng loại với mùi của Tử Quang liên trên người loài cá này. Chẳng qua, hương vị rất nhạt, đại khái chỗ có thể sử dụng chỉ có xương cá, vì quá bé nên hương vị không nặng.

Nhìn chằm chằm cá trong suối, Kim Phi Dao đột nhiên giật mình, nàng phát hiện ra mình luôn bỏ lỡ mọt việc. Nàng hoàn toàn có thể sử dụng cái mũi để tầm bảo, sao trước kia lại không từng nghĩ tới chứ, lãng phí biết bao nhiêu cơ hội tốt a.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK