Mục lục
[Dịch] Tiên Bản Thuần Lương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi những tử sĩ vây quanh được chém giạt đi, nàng nhẹ nhàng thở ra, đưa tay lau mặt, cong lưng nhặt cái túi càn khôn dưới đất. Nhặt lên mới nhìn thấy Bạch Giản Trúc cầm kiếm đứng ở dối diện, sửng sốt một cái, Kim Phi Dao cầm cái túi càn khôn kia nói: “Nhìn cái gì? Đây là ta cướp được từ tay tử sĩ, lát nữa còn phải nộp lên đó.”

Bạch Giản Trúc không hé răng, cầm kiếm lao vào đàn tử sĩ.

“Thật là, có ý gì vậy!” Kim Phi Dao tức giận hừ một tiếng.

Không biết trong túi càn khôn có gì, nàng nhìn quanh trái phải, định chạy ra bình đài ngoài cấm chế xem xét một cái, nếu là thứ tốt thì cất đi, còn không hải thứ tốt thì nộp lên. Nhưng vừa đi được vài bước, phía sau liền có tiếng hô: “Tiền bối! Mau tới đây hỗ trợ, ta không chém được bọn họ!”

Kim Phi Dao nhìn lại, hóa ra là người Yêu tộc gọi nàng. Tuy không biết nàng là bệ hạ nhưng nàng tới đây cùng lão tư tế, tự nhiên chính là người Yêu tộc. Nhìn thân thể bọn họ bị tử sĩ chém, nàng chỉ có thể mắng: “Đám đầu đất này!”

Treo chiếc túi càn khôn dính máu lên lưng, Kim Phi Dao đành phải tiến lên hỗ trợ, sớm tiêu diệt hết đám tử sĩ.

Mấy quyền một tử sĩ, mấy quyền một tử sĩ, nàng đánh cho khoan khoái. Ở nơi không thể dùng linh lực, Kim Phi Dao có thể nói là đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Tử sĩ nhìn thấy nàng liền giống như thấy quỷ, gặp liền bỏ chạy, những người khác chỉ cần đùng đao và trường mâu chém là được, còn nàng thì không biết có buộc cái gì mà chém không được.

Hơn nữa, người này lực đại kinh người, chỉ mấy quyền là có thể đánh nát khôi giáp của bọn họ. Hãn bà như vậy vẫn nên cách xa một chút mới tốt, cho dù là tử sĩ cũng không phải để loạn toi mạng.

Ngoài nàng ra thì còn có một người cũng làm cho nhóm tử sĩ phi thường sợ hãi, đó chính là Bạch Giản Trúc. Kim Phi Dao không biết trăm năm nay hắn làm gì nhưng tu vi từ Nguyên Anh hậu kỳ có thể tăng lên Hóa Thần hậu kỳ, còn nhanh hơn cả Hải Lam Âm dùng thuật song tu nữa.

Bạch Giản Trúc cầm theo thanh kiếm màu xanh, phi vũ như điệp giữa các tu sĩ, đây đương nhiên là tình cảnh trong mắt người khác, còn trong mắt Kim Phi Dao thì người này cách nhập ma chỉ còn một bước, thoạt nhìn đã điên rồi.

Hắn mặt không biểu cảm chém giết tử sĩ, tử sĩ chém trúng hắn hắn cũng không để ý, chỉ công không thủ, mặc cho trên người bị vô số vết thương. Quần áo trên người bị chém rách, lộ ra cái lưng hắn, chỉ tiếc nơi đó đã không còn trắng trẻo mịn màng nữa mà là chi chít chi chít những vết thương chồng chất lên nhau.

Tu sĩ cũng sẽ bị thương, nhưng dựa vào linh dược và năng lực chữa thương của mình, chỉ cần không phải bị thương lúc tu vi còn thấp thì căn bản sẽ không để lại sẹo, càng miễn bàn là nhiều như vậy. Chỉ có một khả năng, đó là hắn căn bản không dùng linh dược, hoặc là không có cơ hội đi chữa thương. Giống như yêu thú bị thương vậy, kéo theo thân thể bị thương, ngửi mùi huyết tinh, không ngừng xông lên chém giết.

Vết thương cũ chưa lành, vết thương mới lại thêm vào, cho nên các loại thương mới còn đó, thoạt nhìn phá lệ dữ tợn.

Ngươi muốn giết chết ta như vậy sao? Kim Phi Dao vừa đánh vừa nghĩ, như vậy thì cũng quá ra sức, vì đề cao tu vi, tìm về mặt mũi mà cần phải làm đến bước này sao? Đã như vậy, ta liền hoàn thành tâm nguyện của ngươi.

Nàng quyết định, sau khi xong chuyện của Nhật Nguyệt môn sẽ giải quyết chuyện của Bạch Giản Trúc. Sau đó cả đời không qua lại với nhau, nếu không cẩn thận gặp phải thì cùng lắm nàng sẽ không xen vào chuyện của người khác nữa, cũng không nói nhiều, trực tiếp nhường đường.

Tiến nhập Cơ Toàn sơn, dưới tác dụng của hai kẻ điên Kim Phi Dao và Bạch Giản Trúc, bọn họ đại phá tử sĩ, chỉ dùng một canh giờ đã giết sạch bọn họ. Những nhân vật trọng yếu đã sớm bị Kim Phi Dao xử lý, túi càn khôn trong ba cái rương cơ hồ không còn bóng dáng. Nhìn ba cái rương trống trơn, kẻ đắc lợi lớn nhất là Kim Phi Dao không nói gì, Bạch Giản Trúc căn bản không có hứng thú với cái này, không muốn yêu cầu mọi người giao túi càn khôn ra.

Vì thế, Kim Phi Dao liền hắng giọng, nói với mọi người: “Cơ Toàn sơn quan trọng nhất Thần cấp giới đã bị đánh hạ! Mọi người có thể trở về báo cáo kết quả công tác, dù sao trên người các tử sĩ cũng không có gì, mọi người không cần thanh lý chiến trường, cứ để cho bọn họ phái người tới là được. Mọi người đều bị thương, vẫn nên về trước chữa thương là hơn.”

Đám đầu đất này không chịu mặc thêm chút hộ giáp, ai ai cũng muốn làm đại gia tiêu sái, khiến cho toàn thân là thương, không một kẻ bình an vô sự. Tuy nhiên, với kiểu cận chiến này mà người ngươi không bị thương thì người khác còn tưởng rằng ngươi không làm cái gì. Bị thương nghiêm trọng giống như huyết nhân có một nửa, trong đó bao gồm Kim Phi Dao và Bạch Giản Trúc.

Nghe thấy có thể trở về, mọi người lập tức đi ra bình đài, ra khỏi cấm chế mới bay đi. Ra cấm chế, Kim Phi Dao liền lấy phi thảm ra, đặt mông ngồi lên, còn Bạch Giản Trúc vừa ra liền bay tới chỗ tổng đàn Nhật Nguyệt môn, xem ra còn muốn đi chém giết mà không trở lại phi thiên thuyền để chữa thương.

Mọi người thấy hắn một mình ngự kiếm bay đi thì đều có chút xấu hổ, người nọ không muốn sống nữa sao!

“Muốn chết à!” Kim Phi Dao hết chỗ nói rồi, muốn giết người đến phát điên rồi sao?

“Người kia là ai? Một thân thương tích mà còn muốn đi giết nữa.” mọi người đều thấy được hành vi kỳ quái của hắn, có người tò mò hỏi.

Lúc này có tiếng tu sĩ Nhân tộc nói: “Hắn là Bạch Giản Trúc, nghe nói tu giết hại chi đạo, ở khoảnh khắc sống chết có thể dễ dàng tiến giai. Mỗi lần có cơ hội hắn liền dùng sức giết, bức bản thân đến ranh giới sinh tử, như vậy mới nâng lên tu vi và tiềm lực. Phi thường đáng sợ, nếu trêu chọc hắn thì chắc chắn hắn không giết chết không bỏ qua.”

“Đầu đất mới có thể dùng phương thức này để tu hành, đợi ngày nào đó thật sự chết rồi thì xem hắn còn đột phá trước ranh giới sống chết như thế nào.” Kim Phi Dao hừ lạnh một tiếng, hóa ra là dùng phương thức này để tu luyện, nhìn hắn bị thương thành như vậy, tám phần là không đợi được đến lúc quyết đấu với nàng thì đã chết. Tuy nhiên, nghĩ lại lời nàng nói, nếu hắn chết thì nàng đi diệt Hư Thanh các, người này không phải vì vậy nên mới có thể nhiều lần ở bên cạnh sinh tử, không dám vượt qua một bước kia, sau đó mới tiến giai thành công đó chứ?

Kim Phi Dao đột nhiên đắc ý, nói như vậy thì hắn có thể tiến giai đều nhờ vào mấy câu nói của nàng, thật sự là lời vàng ngọc nha, nàng quả nhiên là lợi hại. Hắn muốn đi chịu chết thì cứ đi, nàng phải đi về.

Cùng mọi người bay về phi thiên thuyền, Kim Phi Dao thấy không ai chú ý liền bắt đầu động tác nhỏ. Nếu nàng cứ như vậy trở về thì ai cũng có thể thấy được trong người giấu đồ, nàng không thể để mất những chiếc túi càn khôn này được, đây đều là nàng bán mạng mà có. Hơn nữa, nàng còn tranh thủ kiểm tra cái túi càn khôn đầy máu kia, bên trong chỉ có tài liệu, tuy đều là thượng phẩm nhưng vẫn có thể bỏ được.

Vì thế, nàng ngồi trên phi thảm, lặng lẽ vươn tay vào trong người, cẩn thận lấy túi càn khôn ra, sau đó thừa dịp không ai để ý mà ném vào miệng.

Kim Phi Dao bay chậm rãi, vừa cầm túi càn khôn vừa nhét vào miệng. Túi càn khôn trong người còn tương đối dễ cầm, đợi đến lúc nuốt hết thì tới lượt túi càn khôn trong quần.

Vì thế, không ít người liền nhìn thấy vị tiền bối kia kéo đai lưng ra, thò tay vào trong quần sờ sờ, đợi đụng phải cái gì đó liền nhanh chóng lấy ra ném vào miệng. Cảnh này thật sự quá quỷ dị, mọi người trợn mắt há mồm nhìn nàng lục tìm trong quần, không biết vị nữ tiền bối này ở giữa ban ngày ban mặt làm ra loại chuyện đáng khinh này trước mắt bao người là có ý gì.

Kim Phi Dao đang vui vẻ cầm túi càn khôn, còn thuận tiện dùng thần thức nhìn xem trong túi có gì, càng xem nàng càng vui vẻ, lần này phát lớn, phát đến mức không thể hình dung được. Đột nhiên, nàng cảm thấy chung quanh có rất nhiều ánh mắt nhìn mình chằm chằm, nàng liền ngoảnh đầu xem bốn phía. Phát hiện các tu sĩ chung quanh đều nhìn nàng, trên mặt là vẻ kinh hãi, ánh mắt còn chăm chú vào đai lưng và bàn tay còn đang ở trong quần của nàng.

Không khí giống như đọng lại, tất cả mọi người muốn nhìn rõ xem rốt cục nàng sờ cái gì trong quần, thật sự quá khiến người ta tò mò.

Đột nhiên, Kim Phi Dao tức giận mắng: “Nhìn cái gì vậy! Chưa từng thấy ai bắt bọ chó sao!”

“Bọ chó!” mọi người hít một hơi khí lạnh, toàn bộ lui ra sau, cách nàng xa một chút, không muốn tiếp xúc thêm chút nào.

Kim Phi Dao đánh giá chung quanh, cũng cảm thấy như vậy tựa hồ có chút không tốt, có phải nàng quá bẩn hay không? Vì thế, nàng liền khụ một cái, bắt đầu oán giận nói: “Thật là, sau khi biến thân lông thật quá dài, thường xuyên bị nhiễm ướt đẫm máu. Có lẽ không phải là bọ chó mà là cặn thịt hay xương vụn bị vẩy ra.”

Nàng không giải thích đã đủ khiến người khiếp sợ, hiện tại giải thích một phen lại càng thêm hiệu quả, mọi người bay cách nàng xa hơn. Người này giết người đến mức cốt nhục bay tung tóe, vậy mà còn không tắm, ngồi tại đó nhặt ra ăn, lại là ở trên đùi nữa chứ.

Nhìn những người kia cách mình ít nhất một dặm, Kim Phi Dao cắn cắn môi, khoảng cách vừa khéo, đỡ phải nhìn thấy nàng ăn túi càn khôn. Nàng cũng mặc kệ chuyện hôm nay sẽ bị truyền thành thế nào, vẫn mang tâm tình vui sướng tiếp tục tìm túi càn khôn trong quần, cầm lên tay rồi giấu hết vào bụng.

Chỉ có cái túi càn khôn dính đầy máu mà mọi người đã nhìn thấy là nàng không nuốt vào bụng, cứ cầm ở tay, vung vẩy vung vẩy, ước gì tất cả mọi người đều thấy vậy.

Lúc trở lại phi thiên thuyền, Kim Phi Dao đã sớm nuốt hết túi càn khôn vào bụng. Lần này nàng đã nuốt một nửa tài sản của Nhật Nguyệt môn, tổng số có bao nhiêu còn phải trở về tính lại cẩn thận, dù sao cũng đã giàu đến không thể giàu hơn.

Nhảy lên phi thiên thuyền, đối mặt với các tu sĩ Luyện Hư kỳ, Kim Phi Dao cầm cái túi càn khôn dính máu chạy tới chỗ lão tư tế, “Tư tế, ngươi xem. Đây là túi càn khôn ta cướp được trên Cơ Toàn sơn, là tài bảo Nhật Nguyệt môn rời đi. Tài liệu bên trong toàn là thứ tốt. Mặc dù có ba cái rương to nhưng vì người đông, tình huống phức tạp cho nên ta chỉ nhặt được một cái, hiện tại giao cho các ngươi xử trí.”

Đồ cặn bã này! Các tu sĩ tới Cơ Toàn sơn ngoài Bạch Giản Trúc không có ở đây thì tất cả mọi người, dù có cướp được túi càn khôn hay không đều nhìn về phía nàng. Người đầu tiên tiến vào Cơ Toàn sơn chính là nàng, trong ba cái rương kia rốt cục có bao nhiêu túi càn khôn chỉ có nàng là rõ nhất. Lúc mọi người vọt vào thì tràng cảnh hỗn loạn vô cùng, thùng đã sớm bị đá tung, túi càn khôn cũng phân tán, nếu bảo nàng chỉ lấy được một cái thì căn bản không có khả năng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK