Thấy điểu thú rong rừng Vân thụ bỏ đi hết, Tạ Lập lại trải rộng thần thức khắp thổ vân, sau đó ra lệnh cho các tu sĩ khác tiến lên, giết chết hết toàn bộ điểu thú.
Kim Phi Dao ẩn nấp trong trứng chim, cảm thấy bên ngoài ầm ĩ vô cùng, tuy nhiên nàng không dám thả thần thức ra, sợ bị Tạ Lập phát hiện, liền dán mắt ở vỏ trứng, nỗ lực nhìn ra ngoài. Chỉ thấy trên Vân thụ dấy lên hừng hực đại hỏa, nàng đang bị cái gì đó quặp lấy bay lên không trung, mà đám tu sĩ đuổi theo nàng thì đang giết hại đám điểu thú.
“Không buông tha bất cứ thứ gì có yêu khí.” Tạ Lập ngồi trở lại xe, nghiến răng nghiến lợi nói.
Nghe thấy lời hắn, Kim Phi Dao đột nhiên nhớ ra tuy rằng yêu thú mang một thân yêu khí nhưng trứng thì lại linh khí mười phần. Vì thế, nàng nhanh chóng thu yêu khí lại, thả linh lực ra, hiện tại trông nàng càng giống quả trứng hơn.
Đột nhiên, phía trên đầu nàng truyền đến tiếng rống thê lương, con Hổ Vương điểu quắp nàng đã bị một gã tu sĩ đánh trúng, mang theo trứng rơi xuống. Các điểu thú khác cũng bị giết rơi xuống ào ào, thần thức Tạ Lập cũng lần lượt quét qua đám chim.
Lúc hắn giết hết sạch điểu thú, toàn bộ rừng Vân thụ đã thiêu rụi vẫn không phát hiện thân ảnh Kim Phi Dao. Điều này làm hắn tức giận tột cùng, hiện tại muốn đuổi cũng không biết phải đi theo hướng nào, nhưng nếu bảo quay về thì hắn ại không thoải mái, vì thế hắn cứ ngồi trên phi xe, nổi trận lôi đình.
Lúc này có tu sĩ lanh lợi tiến lên nói: “Các chủ, tên Yêu tộc đó xem ra không bình thường, bộ dạng xấu xí như vậy hẳn là có Yêu tộc biết đến. Không bằng chúng ta đi về trước, vận dụng quan hệ với Yêu tộc, đi thăm dò lai lịch của nàng xem sao. Đợi đến lúc biết rõ ngọn ngành là có thể trực tiếp tìm tới cửa, nàng có chạy đằng trời.”
Tạ Lập quét mắt liếc hắn một cái, bậc thềm này cũng không tệ, vì thế hắn liền tiếp lời, hung tợn nói: “Hôm nay trước hết buông tha cho nàng ta, đợi tra ra hang ổ của nàng ta thì ta nhất định sẽ bắt nàng phải nhổ ra hết tổn thất.”
“Trở về!” Tạ Lập ra lệnh, đột nhiên nhớ ra Bách Hoan các của mình đã bị hủy, đó chính là tâm huyết của mình. Hiện tại phải đi về đâu? Tới Cô Thụ Thần giới xem sao, Yêu tộc nơi đó đã bị cường đại giết chết đa số, chỗ đó tuy không lớn nhưng cũng có thể dùng để nghỉ ngơi hồi phục.
May mà hắn còn có phi thiên thuyền dự phòng, giờ về nhìn xem còn có bao nhiêu người còn sống, thật sự là không hay ho mà.
Rốt cục Tạ Lập cũng mang người rời đi, thế nhưng nguy cơ của Kim Phi Dao lại chưa được giải quyết. Còn tưởng rằng con Hổ Vương điểu kia chết thì nàng sẽ rơi thẳng xuống Linh cấp giới, nghĩ đến chuyện Thần cấp giới không ít người xấu, nàng thấy rớt thì cứ rớt đi, nàng đã đi qua một lượt các Linh cấp giới rồi, cảm thấy quen thuộc hơn Thần cấp giới. Nhưng con Hổ Vương điểu này tuy bị trọng thương lại vẫn ra sức đập cánh như trước, mang trứng đến nơi an toàn.
Kim Phi Dao thật sự cảm động nha, nó lại ra sức vì bản thân như vậy, đợi tới nơi đó nàng sẽ giúp nó chăm sóc người thân là được.
Nhưng nàng chưa cao hứng được lâu lắm thì Hổ Vương điểu đầy người máu tươi đã bị một đám Thổ Long thú chặn lại. Những con Thổ Long thú này cũng biết bay, trên người có bảy đôi cánh nhưng lại không có lông, chỉ chi chít những đốm tròn thoạt nhìn như bị bong da, xấu xí kỳ dị vô cùng.
Chúng nó ngửi thấy mùi máu tươi mà đến, hung mãnh cắn Hổ Vương điểu. Kim Phi Dao còn chưa kịp chăm sóc người thân của Hổ Vương thú trước lúc nó lâm chung thì nó đã bị Thổ Long thú ăn sạch, mà quả trứng che đậy cho nàng cũng bị Thổ Long thú cướp đi, cuối cùng bị con Thổ long thú dẫn đầu cướp được, ngậm vào miệng cấp tốc bay đi.
Kim Phi Dao nghĩ nghĩ, cũng lười chạy ra, dù sao con Thổ Long thú này cũng chỉ cấp bảy, kể cả nàng nằm ngủ mời nó ăn nó cũng không có bản sự cắn được nàng. Không bằng thừa dịp này nối lại chân, nếu không lúc gặp phải địch nhân mà một chân bị thương thì sẽ không hay ho.
Cũng không biết có phải con Thổ Long thú này tiết kiệm hay là muốn mang về cho con ăn mà nó vẫn không cắn vỡ trứng, cứ ngậm trong miệng bay bốn, năm ngày. Kim Phi Dao thật hết chỗ nói nổi, Thổ Long thú cũng quá thảm, phải bay xa như vậy tìm đồ ăn!
Không biết nó đưa mình đi đâu nhưng chắc chắn là nơi có thể làm tổ chim, chỉ cần rời xa Bách Hoan các biến thái là được.
Dần dần, nàng cảm thấy bay như vậy cũng không tệ, không cần mất sức, quá bớt việc. Chân đã nối tạm ổn, chỉ cần thêm một chút thời gian là có thể hoàn hảo không tổn hao gì. Kim Phi Dao lại nghĩ đến việc bản thân đã tự nối xương vô số lần, thủ pháp ngày càng tốt, đợi đến khi tìm được chỗ thích hợp còn phải nối xương cho Hùng ca nữa.
Cẩn thận nghĩ lại, đây là lần thứ hai Hùng Thiên Khôn bị gãy nát xương cốt toàn thân, hắn thật giống hệt đồ sứ tinh mỹ, vừa chạm vào liền nát. Kim Phi Dao thật không phúc hậu nghĩ vậy mà cũng không ngẫm lại thể chất biến thái của mình, ngay cả Tạ Lập Luyện Hư kỳ còn bị đánh thành như vậy, Hùng Thiên Khôn không chết cũng coi như lợi hại rồi.
Sợ Hùng Thiên Khôn sẽ chết ở trong bụng mình, nàng dùng thần thức kiểm tra, phát hiện hô hấp của Hùng Thiên Khôn khá vững vàng. Điều này làm cho Kim Phi Dao cảm thấy có chút không thích hợp, theo lý mà nói thì hắn bị thương nặng như vậy, kể cả có được ăn đan dược cũng không thể có hiệu quả tốt như vậy nha.
Chẳng lẽ, bụng nàng có thể chữa thương?
Nếu quả thật là vậy thì bụng nàng chính là bảo bối rồi. Nghĩ vậy, Kim Phi Dao cao hứng xem xét thức hải của Hùng ca, muốn nhìn xem dưới công hiệu của bụng mình thì thức hải có khôi phục hay không.
Nhưng vừa thấy nàng lại cảm thấy mất mặt, bên trong thức hải của Hùng Thiên Khôn có một đoàn ánh sáng màu trắng đang hướng ra ngoài, bổ sung linh lực cho hắn. Nghĩ nửa ngày, hóa ra cái làm cho hắn không bị chết vì thương nặng, biến thành bữa ăn ngon của Kim Phi Dao lại là đoàn ánh sáng này.
“Thực không thú vị, ta còn tưởng rằng mình có bản sự nghịch thiên.” Nàng thất vọng hừ hừ, hoàn toàn đã quên ý định ban đầu của mình là muốn quan tâm an nguy của Hùng Thiên Khôn.
Thu thần thức lại, nàng nhàm chán ngủ trong vỏ trứng, chờ lúc hạ cánh. Lại qua vài ngày, nàng cảm thấy bản thân cứ như vậy thì thực quá sa sút, cẩn phải lộ mặt mới được, hơn nữa đã bay nhiều ngày rồi mà không có ai đuổi theo, nàng cảm thấy Tạ Lập hẳn đã trở về thu thập cục diện rối rắm rồi.
Vừa định ra ngoài giết chết con Thổ Long thú này kiếm chút tiền thì có vài luồng linh lực chạy tới, Kim Phi Dao nhanh chóng cảnh giác, chú ý tới người đến.
Sau đó, nàng nghe thấy bên ngoài có người hô lên: “Mau, nơi này có con Thổ Long thú, vây quanh nó!”
Tiếng pháp thuật, pháp bảo lập tức truyền đến, ầm ầm đánh vào Thổ Long thú. Thổ Long thú ngậm trứng trong miệng, không muốn nhả ra, liều mạng chạy trốn. Kim Phi Dao sờ sờ đầu nghĩ, hẳn là gặp phải tu sĩ đang đi săn rồi. Không biết có ngộ thương đến nàng không, nàng đang ở trong miệng Thổ Long thú, vị trí rất dễ thấy nha.
Coi như nàng may mắn, Thổ Long thú lúc không chống đỡ được nữa đã há mồm nhả quả trứng ra, lập tức có tu sĩ đón lấy, kể cả chỉ là một quả trứng yêu thú thì cũng có thể bán được không ít linh thạch, không thể lãng phí được.
Thổ Long thú bị giết, bọn họ kéo xác Thổ Long thú cao ba, bốn trượng, hưng phấn nói chuyện với nhau: “Thật tốt quá, trên đường quay về còn gặp được Thổ Long thú, đây là yêu thú cấp bảy đó, có thể bán được nhiều linh thạch.”
“Chúng ta theo sư phụ đến Thần cấp giới tuy có nguy hiểm nhưng lại kiếm được nhiều hơn ở Linh cấp giới rất nhiều.”
“Đúng vậy, hơn nữa có Tam sư thúc đưa chúng ta đi thì cũng không gặp nguy hiểm gì cả.”
“Tam sư thúc, ta nhặt được một quả trứng rơi ra từ miệng Thổ Long thú.”
Kim Phi Dao nghe, cảm giác cơ thể hơi lung lay giống như được chuyển từ tay người này sang tay người khác.
Sau đó lại nghe thấy một thanh âm uy nghiêm nói: “Đây là trứng của Hổ Vương thú, nhưng trên này đã có một cái khe rồi, e là ấu tử bên trong không còn bao lâu nữa sẽ phá vỏ mà ra Tuy nhiên, chúng ta cứ mang về tìm một cửa hàng linh thú xem sao, có thể vẫn bán được. Các ngươi xem, trong trứng nồng đậm linh khí, ấu tử này vẫn rất khỏe mạnh.”
“Vậy thì tốt quá, nếu có thể nở thành con non cũng tốt, con non Hổ Vương thú chưa nhận chủ bán đi giá cũng cao.” Những người khác vui mừng nói.
Sau đó, lại nghe thấy vị tam sư thúc kia nói: “Chúng ta trở về thôi, lần này xuất ra thu hoạch không nhỏ, bán hết con mồi đi thì mỗi người cũng được chia không ít.”
Nghe bọn hắn nói chuyện, Kim Phi Dao vui vẻ, hóa ra là đã tới chỗ Nhân tộc, lại có linh thú điếm thì hẳn là thành trấn. Nàng ngẫm lại, bản thân đến Thần cấp giới vẫn chưa gặp thành trấn nào, kể cả có thì cũng là nơi biến thái, ngay một cửa hàng cũng không có. Vì thế, nàng liền ẩn mình trong vỏ trứng, mặc cho bọn họ đưa mình về.
Nếu giờ mà nhảy ra thì tám phần sẽ dọa sợ bọn họ, cứ đợi lúc không có người hãy ra.
Đột nhiên, lại nghe có người nghi hoặc nói: “Kỳ quái, sao quả trứng này lại không thể cất vào túi càn khôn?”
“Ngươi thử túi linh thú xem sao, có thể là do trứng sắp nở cho nên túi càn khôn không thể dùng được.” lại là tiếng Tam sư thúc.
Kim Phi Dao nghĩ, thứ này có thể tiến vào túi linh thú không? Bản thân hiện tại xem như là người cũng có thể tính là thú, nếu chỉ nhìn thì dường như có thể tiến vào túi linh thú.
“Không được! Tam sư thúc, ngay cả túi linh thú cũng không được, vì sao lại như vậy?”
“Đây là lần đầu ta gặp trường hợp như vậy, để ta đến xem.” Kim Phi Dao cảm thấy có thần thức xuyên qua vỏ trứng tiến vào, tuy nhiên nàng không phản ứng lại gì, chỉ nhẹ nhàng giật giật.
Sau khi thần thức thu về, nàng nghe tiếng nói kinh ngạc của Tam sư thúc: “Bên trong không phải là Hổ Vương thú, chẳng lẽ quả trứng này không phải của Hổ Vương thú mà là của loài nào tương tự? Không biết là trứng yêu thú gì mà lại không cho vào túi linh thú được.”
“Tam sư thúc, vậy phải làm sao bây giờ?” tu sĩ ôm trứng tựa hồ có chút sợ hãi hỏi.
“Ngươi cứ cầm tạm đi, chúng ta trở về tìm Lục sư thúc của các ngươi nhìn xem, hắn rất am hiểu về linh thú, có lẽ sẽ biết đây là trứng yêu thú gì. Tuy nhiên, chỉ riêng việc nó không thể cho vào túi linh thú đã chứng tỏ nó không phải là vật phàm, chỉ có những thứ thoát ly ngũ hành mới không thể bỏ vào túi càn khôn và túi linh thú thôi.” Tam sư thúc cũng chưa từng gặp tình huống này, liền quyết định mang về trước rồi tính.
Đương nhiên, túi linh thú và túi càn khôn có thể đựng được ngũ hành nhưng vẫn có ngoại lệ, đó chính là con người. Mặc kệ là Yêu tộc, Ma tộc hay Nhân tộc đều không có khả năng bỏ vào hai loại túi này. Vậy mà không có ai nghĩ đến chuyện có người giấu mình trong vỏ trứng.
Nghe thấy khả năng có thể là vật ngoài ngũ hành, các tu sĩ khác đều kích động. Các thứ ngoài ngũ hành đều là trân bảo ít có trên thế gian, kể cả bọn họ không có được thì ít nhất cũng được sờ, được nhìn qua.
Vì thế, Kim Phi Dao liền cảm giác được mấy bàn tay không ngừng vuốt vỏ trứng, lại còn hâm mộ thì thầm.