Mục lục
[Dịch] Tiên Bản Thuần Lương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nếu quả thật cái đầu biến thành Thao Thiết còn thân mình vẫn là hình người thì ngươi phải làm sao?” Bố Tự Du đột nhiên hỏi.

Kim Phi Dao hung tợn trừng hắn, sau đó hỏi Trúc Hư Vô: “Ta tới gần chút được không? Nàng sẽ không cắn người chứ?”

“Cắn cái gì mà cắn. Nơi này biết cắn người chỉ có ngươi thôi.” Trúc Hư Vô khoát tay với nàng, sau đó lại lặng lẽ nói gì đó với Bố Tự Du.

“Lén lút, phi gian tức đạo. Hai người này ở cùng nhau chắc chắn không có chuyện gì tốt.” Kim Phi Dao hừ một tiếng, đi qua chỗ Hỗn Độn.

Hỗn Độn vẫn nằm trên ghế như trước, tuy đã thu cánh lại nhưng vẫn rất chiếm diện tích, có chỗ thì áp lên người, có chỗ thì trải ra ghế. Hai mắt nàng nhắm nghiền, không biết là đang ngủ hay vẫn tỉnh, Kim Phi Dao liền lớn tiếng hỏi; “Này, hai chúng ta tâm sự đi.”

Hỗn Độn không hé răng, cũng không phản ứng gì, chỉ lẳng lặng nằm.

Nghĩ nghĩ, Kim Phi Dao cũng không biết nên nói chuyện gì với nàng, đảo mắt một cái, nhỏ giọng nói: “Cho ta thánh đan của ngươi được không?”

“…” Hỗn Độn vẫn không phản ứng.

“Không cho cũng phải ừ hữ một tiếng chứ, ngươi có muốn ta không? Ăn Nguyên Anh của ta là ngươi có thể tiến giai Hóa Thần kỳ đó.” Kim Phi Dao cười ha ha hỏi.

“…” Hỗn Độn vẫn không để ý gì đến nàng, ngay cả việc trọng đại như thế cũng không làm nàng có phản ứng.

“Không phải lúc nãy ta đã bảo ngươi là ngũ quan của nàng bị che đi, không nghe thấy gì cũng không nói được gì sao? Ngươi trực tiếp truyền âm cho nàng mới được.” Trúc Hư Vô ngẩng đầu nhìn một cái, đành phải lên tiếng nhắc nhở.

“A, vừa rồi mải ăn Ngọc Điệp trư, không nghe thấy.” Kim Phi Dao cười, hóa ra là phải truyền âm, vì thế nàng liền truyền âm nói: “Này, ngươi nghe thấy không?”

Đợi một hồi, Hỗn Độn vẫn không đáp lời, Kim Phi Dao không nói gì nhìn nàng, nghĩ nghĩ rồi đi lên phía trước, nắm cánh nàng, hung hăng nhổ mấy cọng lông xuống.

Hỗn Độn vốn đang nhắm mắt đột nhiên nhảy dựng lên, biểu cảm trở nên vặn vẹo phẫn nộ, sau đó trong tai mọi người vang lên tiếng kêu sợ hãi lẫn tức giận, phi thường chói tai, kể cả lấy tay che tai lại cũng không ngăn được thanh âm kích thích đó.

Trúc Hư Vô vội vàng vọt lại, nắm lấy tay Hỗn Độn, bắt đầu an ủi, thanh âm nhẹ nhàng không ngừng vang lên, một lúc lâu sau Hỗn Độn dần dần tỉnh táo, tiếng thét chói tai mới ngừng lại được.

“Đúng là, lại còn biết an ủi người như vậy.” Kim Phi Dao khinh bỉ nhìn Trúc Hư Vô, không ngờ hắn còn có một mặt ôn nhu như thế.

Bố Tự Du giơ tay véo nàng một cái; “Ngươi lại làm ra chuyện tốt gì?”

Kim Phi Dao vô tội giơ tay, chìa mấy cọng lông chim cho hắn xem: “Ta thấy nàng không để ý đến ta nên nhổ mấy cọng lông chim của nàng.”

“Ngươi thật nhàn rỗi, nếu không có việc gì thì ngươi có thể đi rồi, không phải đã nói muốn tìm một nơi luyện chế con rối sao?” Bố Tự Du vỗ vỗ vai nàng, hảo tâm nhắc nhở.

“Có lầm không vậy? Ngươi và Trúc Hư Vô thông đồng rồi liền đuổi ta đi?” Kim Phi Dao giật mình nhìn hắn. Rõ ràng là hắn nhất quyết đòi đi theo mình, hiện tại gặp Trúc Hư Vô, ngay cả Thập Nhất các còn chưa thấy đâu mà đã muốn đuổi mình đi.

Bố Tự Du nhướng mi, tò mò hỏi: “Ngươi thật sự muốn ở lại đây?”

“Tuy rằng ta không nhất định phải ở lại đây nhưng cũng không thể là các ngươi đuổi ta đi được. Nếu ta muốn đi thì sẽ rời đi, nhưng các ngươi đuổi ta đi thì không được.” Kim Phi Dao khó chịu nói, tên này qua cầu rút ván quá nhanh.

“Đã không muốn đi thì ta có chuyện tốt chia cho ngươi đây.” Bố Tự Du đặt tay lên vai nàng, rất mờ ám kéo nàng sang bên cạnh, sau đó nhỏ giọng nói: “Vừa rồi ta đã nói chuyện với Trúc Hư Vô, hắn nguyện ý giới thiệu ta với những người đứng đầu Linh Thiên phái để ta thuyết phục Linh Thiên phái ủng hộ việc mở Thế Đạo Kinh ở Cùng Tạ Linh giới. Nhưng chuyện giới thiệu này chỉ là cái cớ, mà hiện tại còn có một cơ hội rất tốt, bên cạnh việc có thể gặp gỡ những người đứng đầu thì còn có thể kiếm chác được một chút nữa.”

“Vậy thì ngươi cứ đi đi, đừng có kéo ta xuống nước.” Kim Phi Dao mắt lạnh nhìn hắn, lại muốn đánh chủ ý sang mình.

Bố Tự Du lắc lắc ngón tay, “Không phải ngươi muốn đi ra Linh giới bên ngoài sao? Hiện tại chính là cơ hội tốt.”

Gia hỏa đáng giận, làm sao mà lúc nào cũng có thể tìm được việc làm ta hứng thú chứ! Kim Phi Dao bất mãn oán thầm, sau đó tức giận hỏi: “Có chuyện tốt gì?”

“Trước khi ngươi truyền bá bản đồ ra ngoài, Linh Thiên phái đã sớm nghiên cứu cách vượt ra hải vực kia để tới Linh giới khác. Bọn họ còn đã tiến hành được hơn ba trăm năm, cũng có tiến triển không nhỏ, nhưng lại không tìm được chỗ mấu chốt cho nên còn thiếu một bước. Trên bản đồ mà chúng ta tung ra có ghi lại mấy cửa vào, trong đó có một cái ở ngay Cùng Tạ Linh giới, lại vừa khéo ở ngay gần nơi mà bọn họ vẫn luôn cân nhắc.” Bố Tự Du nói.

“A!” Kim Phi Dao lên tiếng, tất cả các cửa ra này Ân Nguyệt cơ bản đã tìm hết, nếu có thể đi ra ngoài thì nàng cũng sẽ không thể gặp được hắn. Nếu Cùng Tạ Linh giới đã tìm kiếm ba trăm năm nay thì chắc chắn khâu chuẩn bị đã rất tốt, khó nói nơi này sẽ là nơi đầu tiên trong mười hai Linh giới đả thông được cửa ra.

Bố Tự Du thấy Kim Phi Dao động tâm liền tiếp tục nói: “Trúc Hư Vô nói, mấy hôm trước đã có tin tức truyền đến, có người đưa bản đồ tới đây, bọn họ lập tức tìm được cửa ra trên đó. Nói là đã có cách đả thông đường, chỉ cần phải tìm thêm vài tu sĩ từ Nguyên Anh kỳ trở lên xuất lực hộ trận, nhưng lại không muốn để lộ chuyện này cho những người Thập Nhất các biết nên muốn lén tìm người.”

“Bọn họ muốn tới Linh giới khác trước, chiếm lấy toàn bộ thứ tốt ở đó?” Kim Phi Dao làm sao không biết tâm tư những người đó, tám phần là vì ích lợi thôi.

Lợi nhuận ở Cùng Tạ Linh giới đã được phân chia tốt, mà Linh giới bên ngoài là một nơi chưa biết, chỉ cần tới đó trước tiên là có thể chiếm tiên cơ. Về sau Thập Nhị các muốn chia thì lợi nhuận lớn nhất vẫn nằm trên tay mình, có thể thỏa thuận giá lên cao.

Ý nghĩ của Kim Phi Dao có chút bạo lực, nàng cho rằng nếu bị chiếm lợi ích thì Thập Nhất các chắc chắn sẽ trở mặt, Bố Tự Du lắc đầu nói: “Chắc chắn không thể chiếm hết nhưng cướp tiên cơ, vét lấy một khoản lớn là điều có thể. Bản đồ của chúng ta chắc chắn không bao lâu nữa sẽ truyền khắp mười hai Linh giới, tự nhiên sẽ có người giành nhau các thông đạo bị chặn kia. Linh Thiên phái phải mau chóng mở thông đạo ra, bọn họ mang cả pháp bảo cực phẩm ra làm phần thưởng. Hiện tại vừa vặn thiếu người, hai chúng ta mỗi người kiếm một pháp bảo cực phẩm.”

“Được rồi, nhưng thông đạo mở ra thì bọn họ có cho ta đi qua không?” Kim Phi Dao nghĩ, cảm thấy chuyện này có thể làm, ưu việt không ngừng nha, có điều nếu mở đường xong lại không cho nàng qua thì phiền toái.

Bố Tự Du vỗ đầu nàng, cười nói: “Ngươi không ngẫm lại xem, thông đạo vừa được đả thông kiểu gì cũng phải có người đi trước thử nghiệm, lúc đó ngươi có thể chủ động báo danh mà.”

“Dò đường? Nếu có nguy hiểm thì ta chết chắc rồi.” Kim Phi Dao nghe vậy thì nói, đấy cũng là cách sao?

“Ngươi không cho rằng thông đường xong, thu chút linh thạch là sẽ cho vô số tu sĩ đi qua đấy chứ?” Bố Tự Du hỏi.

Kim Phi Dao trầm mặc một lát, “Không thể nào, thêm một tu sĩ đi ra ngoài là thêm một kẻ phân chia tài nguyên.”

“Ngươi hiểu là được, cứ quyết thế đi.” Bố Tự Du nói xong liền đi tìm Trúc Hư Vô đang trấn an Hỗn Độn.

Kim Phi Dao nhíu mày, pháp bảo cực phẩm, đúng là đại thủ bút, không biết Linh Thiên phái này có thể cung cấp pháp bảo cực phẩm dạng gì. Nàng cũng đi theo sau Bố Tự Du, giấu lông chim đi, thân thiết hỏi Trúc Hư Vô: “Nàng sao vậy? Vì sao đột nhiên lại làm ầm ĩ lên?”

Lại còn dám hỏi? Bố Tự Du vụng trộm nhìn nàng một cái, coi như không biết chuyện nàng rút lông chim.

“Ta cũng không biết, từ lúc ta tới đây nàng vẫn rất yên tĩnh. Ta hỏi thì nàng nói là hình như đột nhiên bừng tỉnh. Nàng không thể bị kinh hách vì sẽ dễ dàng tức giận. Không phải lúc đó ngươi ở bên cạnh nàng sao? Có phải ngươi cắn nàng không?” Trúc Hư Vô cau mày nói.

“Oan uổng quá!” Kim Phi Dao vạn phần ủy khuất nói: “Kể cả ta muốn ăn nàng thì cũng phải canh lúc ngươi không ở đây chứ, làm sao có thể ăn ngay trước mặt ngươi được.”

“Ngươi đừng có nhắm vào nàng, ngươi không đánh lại nàng đâu.” Trúc Hư Vô cẩn thận dặn dò.

Kim Phi Dao chớp mắt mấy cái, đẹp hơn ta, lại còn lợi hại hơn ta?

“Tại sao ta đánh không lại nàng? Ta hóa thân xong cũng là Hóa Thần ỳ, nàng không thể hóa thân, chỉ có thể là Nguyên Anh kỳ thôi.” Kim Phi Dao không phục lắm, ngay cả Cùng Kỳ cũng chỉ có thể đánh ngang tay với mình, dựa vào cái gì mà nói mình không đánh lại Hỗn Độn?

“Ngươi còn không tin? Nàng hiện tại đã là thân mãnh thú, trên người không dùng linh lực mà là dùng yêu lực.” Trúc Hư Vô cũng không giải thích nhiều.

Kim Phi Dao híp mắt lại, tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng đúng là có vấn đề này. Hương vị Nhâm Hiên Chi sau khi hóa thân hoàn toàn không nặng như Hỗn Độn. Mùi của Hỗn Độn đã vượt qua tu sĩ Hóa Thần kỳ, nếu không phải Ân Nguyệt chẳng có chút mùi vị gì thì nàng đã có thể so sánh xem hương vị Hỗn Độn có giống Ân Nguyệt hay không.

“Ta đưa nàng vào trước đã, lần trước nàng phát tác thì Thập Nhị Phong Yêu trận đã bị nàng phá nát, nàng lao ra ngoài hủy hoại một nửa thạch phong lâm. Sau này phải dùng gấp đôi, lên tới hai mươi tư Phong Yêu trận mới có thể chấn trụ uy lực của nàng. Tu sĩ hoàn toàn bị thực hồn chiếm giữ thì đã không còn giống người nữa rồi, sức mạnh không được khống chế, kể cả mới Nguyên Anh kỳ cũng có thể dễ dàng đả bại tu sĩ Hóa Thần kỳ.” Trúc Hư Vô nâng Hỗn Độn dậy, chuẩn bị đưa nàng vào trong lầu các.

Đi ra hai bước, hắn nghiêm sắc mặt nói: “Lần trước, ngay cả tu sĩ Luyện Hư kỳ của Linh Thiên phái cũng bị đánh cho phải chữa thương hơn nửa năm, vì thế ngươi tốt nhất là đừng trêu chọc nàng.”

Lợi hại như vậy? Kim Phi Dao kinh ngạc không thôi, chẳng lẽ thần thú thật sự lợi hại vậy sao? Nhưng vì sao những thần thú ta gặp lại không có gì đặc biệt? Chẳng lẽ là vì đã học Thông Thần quyết?

Nếu không có Thông Thần quyết thì lực lượng của Yêu tộc ở linh cấp giới căn bản là không thể khống chế. Tình trạng giữa tu sĩ Nhân, Ma và Yêu tộc thật sự chỉ đơn giản như vậy sao?

Tuy nhiên, đây căn bản không phải chuyện nàng quan tâm, lát nữa đi lựa chọn pháp bảo cực phẩm mới là việc nàng quan tâm nhất bây giờ. Hỗn Độn cái gì, không ăn được cũng không còn cách nào, chỉ cần ăn Thử Thiết trên trời rơi xuống kia thì nàng hẳn là có thể tan hợp toàn bộ. Nàng chỉ cần không bị ảnh hưởng đến tiến giai Hóa Thần kỳ là xong.

Nàng có thể cảm giác chính xác được mình biến thân thành Thao Thiết càng ngày càng thuần thục, cảm giác không khỏe càng ngày càng ít. Hơn nữa, việc gì cứ phải nhất định chọn khúc xương cứng trong khi hậu duệ thần thú bậc thấp không phải là không có?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK