Mục lục
[Dịch] Tiên Bản Thuần Lương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các cửa hàng ở Tấn Thần giới chỉ bán đúng một loại hàng, đó là linh thú. Từ trứng đến ấu tử, từ linh thú cấp một đến linh thú cấp bảy, cấp tám, thậm chí ấu tử linh thú cấp chín cũng có khả năng xuất hiện. Giả dạng thành khách mua hàng, ba người Kim Phi Dao chậm rãi đi trên đường, cơ hồ vào xem từng cửa hàng một.

Vì lời nói của Kim Phi Dao về Đại Nữu mà Mập Mạp dáo dác hết nhìn đông tới nhìn tây, chỉ sợ Đại Nữu thật sự ở trong một cửa tiệm nào đó. Chỉ tiếc cơ hội phát sinh loại chuyện này quá nhỏ, Mập Mạp sau một chập run như cầy sấy thì bắt đầu thả lỏng cảnh giác, cảm thấy cả Đại Nữu lẫn đám con đều không có khả năng xuất hiện. Hắn bắt đầu ngựa quen đường cũ, bày ra vẻ mặt đáng yêu chạy tới chạy lui bốn phía.

“Đại tỷ tỷ, ngươi là người ở đâu? Thật là xinh đẹp!”

“Tiểu thú thật đáng yêu, tỷ tỷ, có thể để ta ôm một chút không? Ta rất thích.”

“Tỷ tỷ, ta bị lạc mẫu thân. Tỷ tỷ giúp ta đi tìm được không? Tỷ tỷ thật sự là đại mỹ nhân, thật là hiền lành.”

“Tỷ tỷ…”

Kim Phi Dao không biểu cảm nhìn hắn. Chỉ cần nhìn thấy nữ nhân không phải là bà lão xấu xí, Mập Mạp liền chạy lên nghênh đón. Nếu cái cớ đưa ra không hữu hiệu thì hắn đều xông lên nói hươu nói vượn hòng chiếm tiện nghi. Dùng ánh mắt đáng yêu của hắn công kích lại có thể làm cho không ít nữ nhân yêu thích.

“Ngươi ôm cái gì vậy?” thấy Mập Mạp chạy trở về, Kim Phi Dao tinh mắt nhìn thấy trên tay ôm vài thứ được bọc lại bằng giấy.

Mập Mạp vui vẻ chạy đến trước mặt Kim Phi Dao, tặng hết các thứ trong tay cho nàng, hóa ra là điểm tâm hình linh thú. Kim Phi Dao tò mò cầm một cái, vừa khéo là hình con ếch.

Bên ngoài xốp, bên trong rất nhiều nhân. Ăn một miếng, hương vị có thể nói rất đặc biệt, không quá ngấy. Kim Phi Dao mỗi tay cầm một cái, trái một miếng phải một miếng ăn liệc tục, miệng còn hỏi: “Ngươi lấy ở đâu vậy? Đây là hình lợn, lại có cả hình cá nữa này.”

Nhìn bộ dạng ăn uống thô lỗ đến cực điểm của nang, Mập Mạp chỉ vào một chỗ ven đường, nói: “Tỷ tỷ xinh đẹp kia cho, ta nói với nàng là ta đã đi mấy ngày, nương ta lại chưa được ăn gì cả, các nàng liền đưa cho ta một đống lớn. Nghe nói là chủ quán muốn hấp dẫn khách cho nên làm đồ kỷ niệm tặng khách lúc mang về.”

“Đắt không?” không ngờ nơi đây còn có thứ này, còn tưởng rằng ngoài linh thú ra không còn gì khác. Kim Phi Dao trực tiếp bỏ qua lời hắn nói nàng không ăn cơm, có thể có đồ ăn mà không tốn linh thạch, cần phải duy trì bản lĩnh này.

“Không cần tiền, những thứ này là được tặng sau khi mua linh thú. Coi như là ta hiếu kính ngươi, ngươi ăn thêm vài cái đi, dù sao cũng được tặng không.” Mập Mạp cơ trí cười nói.

Kim Phi Dao cũng mặc kệ hành động mượn hoa hiến Phật của hắn, từ trước tới giờ nàng chưa bao giờ khách khí với đồ ăn không phải trả tiền, nàng vừa ăn vừa di chuyển tới mục đích của chuyến đi lần này: Vạn Thú sơn trang.

Kim Phi Dao đứng trước đại môn khắc đầy các loại linh thú của Vạn Thú sơn trang, bên người không ngừng có người đi qua, tất cả đều là khách ra vào sơn trang.

“Không ngờ lại điêu khắc linh thú khắp cả tường vây thế này, Vạn Thú sơn trang này thoạt nhìn vừa có tiền lại vừa nhàn rỗi nha, không biết bên trong có khác gì các cửa hàng linh thú khác không.” Nàng nhìn chung quanh, phát hiện những bản điêu khắc này đều vô cùng tinh tế, trông cứ như yêu thú đang sống vậy, nếu như có đề tên thì tốt hơn vì trên đó có không ít lnh thú nàng không biết.

Hoa Uyển Ti ở một bên liền tiếp lời: “Nghe nói bên trong rất rộng, rất đáng xem. Những tiểu điếm chúng ta nhìn thấy vừa rồi là vì bọn họ không muốn để cho những người bán linh thú khác bất mãn cho nên mới cho họ tới đây kiếm ăn.”

“Bán linh thú thì có gì đáng xem, còn không phải là một con linh thú giam trong lồng, chỉ có những con dịu ngoan một chút mới được nuôi thả hay sao.” Kim Phi Dao không đồng ý, cũng không phải đại môn đẹp thì bên trong nhất định phải thú vị. Cửa hàng bán linh thú còn có thể bán ra hoa hay sao?

“Cứ vào xem đi, nếu quả có người hỏi chúng ta mua gì thì cứ nói là muốn mua một con ếch đặc biệt. Thứ này chắc chắn hiếm, chủng loại không nhiều lắm.” Kim Phi Dao xử lý điểm tâm trên tay, xoa xoa tay lên vai Mập Mạp, dẫn đầu đi vào trong.

Mập Mạp liếc mắt nhìn chằm chằm vết bẩn trên vai, bộ đồ này là do Hoa phu nhân quấn quýt đòi Hoa Uyển Ti luyện chế, không tìm Kim Phi Dao vì nàng không chịu làm quần áo đáng yêu một chút. Nào là thêu đầu hổ, còn phải treo chuông nhỏ linh tinh khiến Kim Phi Dao cảm thấy rất phiền toái, nàng chỉ muốn quần áo đơn giản hết mức có thể.

Ví như màu xám, màu ghi hoặc không thì vàng nhạt cũng được. Những màu sắc đó không thích hợp cho một tiểu đồng bảy, tám tuổi mặc cho nên bộ đồ nhỏ nhắn của Mập Mạp là do Hoa Uyển Ti luyện. Tuy dùng vật liệu là da thú trong túi càn khôn của Kim Phi Dao nhưng dưới tình yêu thương của Hoa phu nhân thì da thú cũng trở nên tinh mỹ vô cùng, làm cho Mập Mạp càng thêm vẻ đáng yêu.Nhìn dấu vết năm ngón tay trên vai áo, Mập Mạp nghiến răng kèn kẹt, sớm biết vậy thì nó đã phóng ít độc vào đồ ăn, nhất là món điểm tâm hình con ếch mà nàng vừa ăn vừa cười gian kia.

“Nhanh lên, đứng sững sờ ở đó làm gì!” Kim Phi Dao căn bản không hề tự giác, vui tươi hớn hở bước vào Vạn Thú sơn trang.

Vừa tiến vào trong, trước mắt liền xuất hiện một con đường to rộng làm từ bạch ngọc, phi thường chói mắt giữa màu xanh của cây cỏ, Kim Phi Dao cảm thấy nên lát đường bằng đá mới đúng. Tuy nhiên, trên đường lại không có một người nào, tất cả mọi người đều đứng trên những chiếc thuyền.

Có tới gần mười chiếc thuyền xếp ngay ngắn ven đường,. Trên mỗi chiếc thuyền lại có một nữ tu sĩ Trúc Cơ kỳ trẻ tuổi xinh đẹp đang tươi cười khả cúc hoan nghênh mọi người lên thuyền. Kim Phi Dao tự dưng nhớ lúc bản thân Trúc Cơ kỳ, hình như rất tiêu dao, quả nhiên tu vi thấp thì nên ở nơi nhỏ bé sẽ thoải mái hơn. Ở một nơi mà Nguyên Anh đầy đất như thế này thì Trúc Cơ kỳ chỉ có thể làm hạ nhân mà thôi.

Mỗi thuyền có thể chứa hai mươi người. Ba người Kim Phi Dao đi lên một con thuyền đang trống, vừa mới lên thuyền thì nữ tu sĩ kia lập tức ngăn cản các tu sĩ đi theo phía sau, mời bọn họ sang thuyền khác.

“Xin lỗi các vị tiền bối, chiếc thuyền này đã được bao, các vị có thể ngồi thuyền khác.” Nữ tu sĩ mỉm cười, thuần thục dẫn mọi người sang thuyền khác, nhìn là biết đây là chuyện thường xảy ra.

Kim Phi Dao nghênh ngang ngồi trên thuyền, xem tình hình này là hiểu bản thân đã là tu sĩ Hóa Thần kỳ, những con tiểu tôm kia sao có thể chen cùng nàng. Tu sĩ Hóa Thần kỳ đều mua linh thú đắt đỏ, tự nhiên cần phải tiếp đãi thật tốt, càng không nói đến chuyện nàng còn mang theo một con linh thú Thần Thú kỳ.

Linh thú và yêu thú đến Thần Thú kỳ có những con sẽ biến thành người. Yêu thú hóa thành người thì dễ hơn một chút, còn linh thú do ảnh hưởng của khế ước, trừ phi thiên tư đặc biệt tốt, nếu không rất ít con có thể biến thân. Kể cả có hóa hình cũng sẽ dễ dàng bị nhận ra, linh thú hình người lúc không sử dụng yêu lực sẽ có một luồng linh khí nhàn nhạt trên người còn yêu thú sau khi biến hóa sẽ không có luồng linh khí này.

Nghe nói nguyên nhân của chuyện đó là vì linh thú ở cùng tu sĩ lâu cho nên trên người lây dính linh khí. Tựa như linh thú của người Ma tộc sau khi biến hóa thì trên người cũng có ma khí nhàn nhạt. Có vài Yêu tộc muốn trà trộn vào Nhân tộc liền mang theo pháp bảo có lây dính đầy linh khí dùng để ngụy trang thành linh thú, chỉ cần không loạn thì cơ bản sẽ không bị phát hiện.

Loại người mang theo cả linh thú đã biến hóa như Kim Phi Dao mà còn tới Vạn Thú sơn trang thì hẳn là để mua linh thú trân quý nhất, nếu không thì làm gì có loại rác nào có thể so sánh với linh thú đã biến hóa chứ, một mình ngồi một thuyền là phải.

Kim Phi Dao dựa vào mạn thuyền, nữ tu sĩ Trúc Cơ kia nhanh nhẹn lấy ra một cái bàn nhỏ, chỉ trong chốc lát đã bày biện trà, điểm tâm và trái cây lên. Sau đó, nàng tươi cười nói; “Tiền bối, đây là Tiên tuyền lộ trà đặc sản của Vạn Thú sơn trang chúng ta, bình thường phải bảo quản trong băng lạnh, rất thích hợp giải nhiệt. Điểm tâm và trái cây này cũng là sản vật bản địa, mời tiền bối nếm thử.”

“Được!” đãi ngộ không tệ nha, Kim Phi Dao hơi hơi gật đầu, các tu sĩ ở thuyền bên cạnh lộ ra ánh mắt ghen tị. Uống một ngụm Tiên tuyền lộ trà, quả nhiên mát lạnh thấu tâm, còn mang theo một luồng thủy tức khí, trách không được không phải tất cả mọi người đều được cung cấp thứ này.

Tuy nhiên, lần này Vạn Thú sơn trang bị lỗ vốn rồi, nàng không định mua gì cả, tuy nhiên đã ăn của người ta rồi, thái độ của nữ tu sĩ này lại tốt như vậy, lát nữa tùy tiện chọn mấy quả trứng mua về nấu ăn thôi, cũng phải để người ta kiếm chút tiền vốn chứ.

“Tiền bối, chỗ này là Linh Sơ viên, rất nhiều ấu tử đều được thả ở đây để chơi đùa. Vạn Thú sơn trang của chúng ta không giống các tiểu điếm khác mà giữ ấu tử trong những chiếc chuồng chật hẹp, làm như vậy chúng sẽ không thể sinh trưởng tốt được. Không phải tất cả ấu tử đều ở đây, có một số loại trân quý được giữ ở nơi khác, tách khỏi các linh thú khác, nhưng chỗ ở đều rất rộng rãi.” Thuyền bay đến phía trên một khu vườn rộng năm trăm trượng, từ trên nhìn xuống có thể thấy bên dưới có trăm loại ấu tử đủ mọi kiểu dáng đang chơi đùa.

Phía trên vườn có linh quang che phủ ngăn trở, từ bên trong không thể nhìn thấy thuyền ở bên ngoài, như vậy ấu tử sẽ không bị thyền làm cho kinh hách, còn nhóm tu sĩ cũng có thể thoải mái lựa chọn linh thú cho mình.

Đây đúng là mô hình lần đầu tiên Kim Phi Dao nhìn thấy, những nơi khác đều đặt ấu tử trong các thú thất rất nhỏ, không có chỗ nào rộng rãi cả. Tuy nhiên, nàng không có hứng thú với cái này, liền lạnh nhạt lắc đầu, tỏ ra chướng mắt.

“Trước tiên cứ đi quanh sơn trang một vòng đi, nơi này phong cảnh tuyệt đẹp, linh thú cũng nhiều, ta muốn nhìn một lượt rồi mới quyết định xem muốn cái gì, có lẽ cũng có thể mua linh thú trưởng thành về trông cửa.”

“Là ta nóng vội, vậy ta đưa tiền bối đi du ngoạn một lần.” nữ tu sĩ hé miệng cười nói.

Rất nhiều tu sĩ tới Vạn Thú sơn trang đều sẽ đi một vòng nhìn ngắm. Nơi này có rất nhiều loại linh thú mà bình thường họ phải cực kỳ may mắn mới gặp được, tự nhiên muốn nhìn xem sao, tuy nhiên mỗi lần sau khi xem xong đều sẽ cảm thấy linh thạch không đủ, linh thú mình thích thật sự quá nhiều. Vị tiền bối này là nữ tử, linh thú Thần Thú kỳ bên người cũng có bộ dáng tiểu đồng, còn biến hóa đáng yêu như thế…

Nữ tu sĩ âm thầm để tâm, tiền bối Hóa Thần kỳ này hẳn là thích các linh thú xinh đẹp đáng yêu, nói vậy sẽ không thích những linh thú hung mãnh lực sát thương lớn. Một lát nữa sẽ giới thiệu những linh thú loại này cho nàng, so với những linh thú xấu xí lực đại thì những linh thú xinh đẹp thường có giá cao hơn vài lần, linh thạch của nữ nhân là dễ lừa nhất, đặc biệt là loại nữ tu sĩ thích mỹ vật này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK