Do dự một hồi, Kim Phi Dao nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Chân Linh Thụ Mẫu, tò mò hỏi: “Hai người các ngươi là nhất kiến chung tình hả?”
Chân Linh Thụ Mẫu cười nói: “Đương nhiên là nhất kiến chung tình. Ngày ấy ta đang hóng mát dưới tàng cây, hắn đột nhiên từ trên trời giáng xuống, một thân hồng y. Lúc đó hắn còn ngẩng đầu cười với ta, nói một câu mà ta nhớ cả đời.”
“A, hắn nói gì?” Kim Phi Dao không ngờ Kính huynh lại còn một mặt như vậy, còn mặc hồng y bay từ trên trời xuống, cảm giác thật lãng mạn nha.
“Hắn nói câu, thụ mẫu?” thụ mẫu ngọt ngào kể.
“Hả?” Kim Phi Dao sửng sốt, sao nghe cứ thấy rất kỳ quái nhỉ, “Sau đó thì sao?”
“Sau đó? Đương nhiên là hôn mê rồi. Quần áo của hắn bị máu nhuộm thành màu đỏ, còn chưa kịp nói chuyện nữa.” Chân Linh Thụ Mẫu cau mày, biểu cảm ngươi biết rõ rồi còn hỏi.
Kim Phi Dao á khẩu, cảm thấy nhất kiến chung tình này chính là Kính huynh không biết bị ai đánh trọng thương, rơi xuống đúng ngay trước mặt nàng. Một thân hồng kia chính là máu thấm ra, tuy nhiên màn mỹ nhân cứu anh hùng này cũng coi như là nhất kiến chung tình, nhưng thụ mẫu này nói chuyện vẫn luôn không rõ ràng, thường khiến người ta hiểu lầm.
“Sau đó ngươi liền cứu hắn, hắn cũng rất biết ơn ngươi, các ngươi liền ở cùng nhau?” Kim Phi Dao nghĩ, bảo sao người như Kính huynh lại thành thân, hóa ra là do thiếu ân tình của người khác, sau đó chậm rãi yêu thương.
Chân Linh Thụ Mẫu cười hì hì đáp; “Đúng vậy, ta đưa hắn về, chữa thương cho hắn, hắn vừa mới khá lên liền cảm thấy ngượng ngùng, nói nam nữ thụ thụ bất thân gì đó, định rời đi. Ta không để ý những thứ đó nhưng hắn lại để ý, vì thế ta liền làm cho thương thế của hắn tăng lên, chỉ cần hắn một ngày không khá lên thì sẽ không thể rời đi. Có một lần hắn đã đi tới cửa, ta trở về nhìn thấy mà đau cả lòng, kéo theo vết thương mà đi xa như vậy. Vì để hắn an tâm dưỡng thương, ta liền đánh nát hết xương cốt của hắn, không có mười năm thì căn bản không thể lành lại được.”
“…” Kim Phi Dao kinh ngạc nhìn nàng, sao càng nghe càng thấy không thích hợp a!
Mà Chân Linh Thụ Mẫu lại nói: “Tuy nhiên, sau này hắn không bỏ đi nữa. Vốn phải là như vậy, nam nữ thụ thụ bất thân gì đó không hữu dụng với ta. Nhân tộc thật là phiền toái, yêu thì nói chuyện đức với lễ gì, thời gian sau đó hắn không đề cập chuyện này nữa.”
Kim Phi Dao rất muốn nói: Hắn còn dám đề cập sao? Nhắc đến còn không bị ngươi đánh cho xương cốt toàn thân dập nát?
“Chúng ta tương thân tương ái sống vài thập niên, ngày ngày trôi qua đều vô cùng ấm áp ngọt ngào, nhưng cuối cùng hắn vẫn đi.” Đang nói, Chân Linh Thụ Mẫu mất hứng bĩu môi.
“Không sao, nếu ngươi không muốn nói thì không cần nói.” Kim Phi Dao căn bản không muốn nghe, đây hoàn toàn là đồ biến thái nha, còn phu quân cái gì. Những thứ trong thụ động kia chỉ sợ cũng là do Kính huynh chạy đi gấp quá, không kịp mang theo thôi.
Tuy nhiên, Chân Linh Thụ Mẫu lại không định ngậm miệng, mặt mang ưu thương nói: “Có một ngày hắn nói muốn ra ngoài hái hoa cho ta, bảo ta chờ hắn, hắn sẽ mang ngạc nhiên tới cho ta. Nhưng ta không đồng ý chờ ở đây, muốn ra ngoài cùng hắn, không ngờ hắn lại vì vậy mà tức giận, còn động thủ với ta. Không biết hắn đã lặng lẽ bày pháp trận gì đó trên mặt đất từ lúc nào, vây khốn ta, còn chém ta thành hai nửa. Ngươi nói xem, vợ chồng ầm ĩ cãi vã có cần phải như vậy không?”
Lúc này Kim Phi Dao và các Yêu tộc khác cảm thấy sau lưng lạnh toát, cả người ra mồ hôi lạnh. Cũng không hỏi nguyên nhân vì sao thụ mẫu bị chém thành hai mà vẫn còn sống tới giờ, chỉ riêng việc nàng gọi người kia là phu quân cũng có thể nhìn ra nàng có ham muốn chiếm hữu rất lớn, nhưng lại không quản thái độ của người khác, tự mình ảo tưởng. Nếu không cẩn thận để lọt vào mắt nàng thì có thể kết cục cũng phi thường bi thảm, dù sao không phải ai cũng có bản lãnh làm nàng bị thương rồi chạy trốn.
“Tuy nhiên, lúc Bảo ca ca đi cũng thương tâm vô cùng, trên đất đầy lệ đỏ của hắn, hắn chỉ là tức giận mà rời khỏi chứ kỳ thực trong lòng chắc chắn thống khổ vạn phần.” Chân Linh Thụ Mẫu ngẩng đầu, vẻ mặt ai oán nói.
Lại tới nữa! Kim Phi Dao tự dưng thấy run rẩy. Nước mắt màu đỏ cái gì chứ, đó là máu chảy do bị thương, đều đã bị đánh cho thành hai nửa rồi mà Kính huynh vẫn không thể toàn thân trở ra.
Đột nhiên, Chân Linh Thụ Mẫu thay đổi sắc mặt, hừ lạnh: “Kể cả lúc hắn đi có khóc đến nhỏ lệ máu thì ta cũng sẽ không tha thứ cho hắn. Ta rất đau lòng, ta chỉ muốn cùng hắn đi hái hoa thôi, Bảo ca ca lại tức giận đến vậy. Ta vô cùng thương tâm, liền tiến vào trạng thái ngủ say, không muốn nhớ tói Bảo ca ca nữa, nếu không ta sẽ lại thương tâm thống khổ.”
Nói nghe thật kích thích, nhưng Kim Phi Dao cùng chúng yêu đều không tin. Theo lời nàng, bỏ đi phần yêu đương thì sự thật chính là nàng bắt ép một gã Nhân tộc yêu nàng, nhưng tên Nhân tộc kia căn bản không thích nàng, nhiều lần muốn chạy trốn. Có một lần chạy trốn bị đánh cho gãy nát xương cốt thì từ quang minh chạy biến thành lén trốn chạy.
Mà lần chạy trốn cuối cùng hắn đã chuẩn bị toàn diện, không chỉ chém Chân Linh Thụ Mẫu thành hai mảnh mà còn thuận lợi rời khỏi nơi này. Chẳng qua là đánh nhau cũng rất kịch liệt cho nên bị trọng thương, nhưng dù sao cũng đã chạy thoát khỏi ma chưởng của lão thụ này. Chân Linh Thụ Mẫu cũng vì bị chém thành hai mảnh mà thu hồi toàn bộ thần lực tiến vào ngủ say chữa thương.
Kim Phi Dao thật sự không biết nói gì. Ngươi cứ nói thẳng ra không phải xong sao, lại cứ nhất định phải gia nhập tình yêu ngọt ngào vào đó khiến cho người nghe cứ nghĩ hai người là đôi vợ chồng ân ái vậy. Không biết nàng đối với Kính huynh chỉ là chiếm hữu hay thật sự có yêu mến, nếu gặp được Kính huynh thì nhất định phải hỏi một chút, nghĩ kỹ thì việc này đúng là có chút thú vị.
Tuy nhiên, điều nàng lo lắng bây giờ là làm sao để mau chóng rời khỏi nơi này, thụ mẫu này đầu óc có vấn đề, ở với nàng lâu rất nguy hiểm, vẫn nên giao nàng cho đám điểu nhân này xử lý, dù sao nàng cũng là thần của bọn họ, lúc trước vẫn coi là bảo vật để liều mình bảo vệ.
Kim Phi Dao quét mắt qua đám Phi Thiên vương, thấy sắc mặt bọn họ không tốt lắm, tựa hồ cũng bị Chân Linh Thụ Mẫu dọa sợ rồi. Nhân cơ hội này, nàng nhanh chóng tỏ ra tức giận bất bình nói: “Đại thần, ngươi yên tâm, ta nhất định giúp ngươi tìm được Tiêu Bảo, bắt hắn trở về nhận sai. Chỉ là vợ chồng cãi nhau thôi mà dám rời nhà trốn đi lâu như vậy, ta hiện tại đi tìm luôn.”
Sau đó, nàng nhanh chóng gọi Mập Mạp và Hoa Uyển Ti, lòng như lửa đốt định chạy, nhưng lại phát hiện không thấy Hải Lam Âm đâu, “Hả? Hải Lam Âm đâu?”
Hoa Uyển Ti đưa một tờ giấy cho nàng, “Nàng nói không có mặt mũi gặp ngươi, nhờ ta đưa tờ giấy này cho ngươi.”
“Đi rồi?” Kim Phi Dao ngẩn người, không cáo biệt a! Nhận lấy tờ giấy, nàng mở ra đọc thì chỉ thấy có mấy chữ: ngày sau tất báo ân này.
“Có lầm không vậy? Chỉ sáu chữ này sao, viết nhiều thêm mấy chữ không được à?” lắc lắc tờ giấy, Kim Phi Dao khó chịu nói: “Ta chỉ nói nàng hai câu, thế mà lại tức giận chạy mất, sao người nào cũng như thế chứ.”
Sau đó, nàng nhìn Chân Linh Thụ Mẫu, nắm chặt tờ giấy trong lòng bàn tay, thái độ kiên quyết nói: “Ta đi ngay bây giờ đây, những gia hỏa tùy tiện gặp chút việc liền vỗ mông bỏ chạy này, ta nhất định sẽ tìm về. Đại thần, ngươi cứ yên tâm đợi, ta xin cáo từ.”
Chân Linh Thụ Mẫu nhìn nàng, sau đó cười nói: “Ngươi thật sự sẽ đi tìm giúp ta sao?”
“Đúng vậy, ta nhất định sẽ giúp ngươi tìm hắn.” Kim Phi Dao hiện tại chỉ muốn rời đi sớm một chút, không muốn ở lại đây thêm một khắc nào nữa.
“Được rồi, vậy ngươi đi đi.” Chân Linh Thụ Mẫu nheo mắt cười rộ lên, đồng ý luôn.
Còn tưởng rằng Chân Linh Thụ Mẫu sẽ làm khó bản thân, không ngờ lại để nàng đi như thế, Kim Phi Dao có chút hoài nghi dụng ý của nàng ta. Đột nhiên nhìn thấy tinh hồn trên đầu Mập Mạp, nàng liền hiểu, tinh hồn này chắc chắn có chỗ quái dị. Chuyện này để sau hẵng nói, hiện tại thoát ly Cô Thụ Thần giới mới là chính sự.
Vì thế, Kim Phi Dao chắp tay với những Yêu tộc đang tha thiết chờ mong nhìn nàng, nói: “Các vị, sau này gặp lại!” sau đó, nàng gọi phi thảm ra, đưa Mập Mạp và Hoa Uyển Ti mau chóng rời đi, chỉ sợ chậm một chút là thụ mẫu thay đổi chủ ý.
Bay ra khỏi Cô Thụ Thần giới, Kim Phi Dao không dám thở phào mà trực tiếp điên cuồng bay đi, chỉ muốn cách thụ mẫu biến thái càng xa càng tốt. Bay hết hai ngày nàng mới nhìn chằm chằm và tinh hồn vẫn luôn an tĩnh ngồi trên đầu Mập Mạp, nói với Hoa Uyển Ti: “Tinh hồn này có gì quái dị không đây? Ta không tin Chân Linh Thụ Mẫu cứ thế tin ta sẽ đi tìm người giúp nàng.”
“Ta còn tưởng rằng nàng sẽ thả thần thức cấm chế gì đó vào người ngươi, nếu không đi tìm sẽ giết chết ngươi cơ. Lúc đó ngươi đề xuất tìm người giúp nàng thì ta còn chưa cảm thấy gì, nhưng sau khi nghe nàng nói chuyện thì ta cũng rất lo lắng, thụ mẫu này vô cùng nguy hiểm.” Hoa Uyển Ti nói, với đầu óc kia của thụ mẫu thì hoàn toàn không thể đoán được ngay sau đó nàng sẽ nghĩ ra cái gì.
“Cho nên ta mới cảm thấy nàng đưa tnh hồn cho ta là có vấn đề, có nên giết chết nó không?” Kim Phi Dao chậc lưỡi, ánh mắt bất thiện nhìn tinh hồn.
Hoa Uyển Ti lại lắc đầu, “Không được, chúng ta còn không biết thứ này rốt cục là cái gì, chỉ mới nghe lời một phía của nàng. Trước khi chưa làm rõ đây là cái gì thì chúng ta tạm thời không nên động vào nó. Nếu tinh hồn này thực sự có thần thông tìm kiếm linh thảo thì không thể nào không có ai biết đến.”
“Được rồi, ta liền tạm thời giữ nàng lại, dù sao tu vi của thụ mẫu cũng rất cao, nếu thực sự động tay chân thì chúng ta cũng không chắc có thể đối phó được.” nghĩ nghĩ, Kim Phi Dao gật đầu, vẫn nên nghe ngóng lai lịch của thứ này đã, nếu thật sự không được thì tìm chỗ nào đó bán nó đi là xong.
Trên đường đi nàng còn gặp một đoàn Yêu tộc chừng ba, bốn trăm người, vì quá đột nhiên cho nên thiếu chút nữa thì Kim Phi Dao không kịp biến thân. Sau khi nàng luống cuống cho sừng mọc ra thì đám Yêu tộc kia đã tới trước mặt, vây quanh các nàng.
Nhìn những người kia hùng hùng hổ hổ, Kim Phi Dao nhanh chóng đảo mắt qua đám người nhưng không thấy có người quen, vì thế nàng liền nhẹ nhàng thở ra, sau đó khó hiểu hỏi: “Xin hỏi, có việc gì sao?”
“Ngươi từ đâu đến đây?” có Yêu tộc Hóa Thần kỳ tiến lên, lớn tiếng quát.
Kim Phi Dao lạnh nhạt đáp: “Ta vừa từ Cô Thụ Thần giới ra, mấy ngày trước có bị Nhân tộc vây khốn vài ngày, may mà Chân Linh Thụ Mẫu tỉnh lại, nàng đã đánh lùi Nhân tộc, Cô Thụ Thần giới nhờ vậy mới được bảo tồn, ta thấy không còn chuyện gì nữa nên mới chuẩn bị đi đến chỗ khác.”
“Chân Linh Thụ Mẫu tỉnh?” Yêu tộc kia phi thường kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy, đây là tinh hồn nàng tặng cho ta, không tin thì ngươi xem.” Đây là cơ hội tốt để điều tra rõ tác dụng của tinh hồn, Kim Phi Dao liền chỉ vào tinh hồn trên đầu Mập Mạp, chứng minh lời của mình là thật.