Mục lục
[Dịch] Tiên Bản Thuần Lương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Ladybjrd

Kim Phi Dao dựa người vào một gốc đại thụ to mười người ôm, giương mắt nhìn lên bầu trời xám xịt. Trời đã mưa nửa tháng rồi mà không hề có dấu hiệu tạnh. Nàng vẫn không thể động như trước, hơn nữa lại lúc tỉnh lúc mê, không thể sử dụng được chút thần thức hay linh lực nào.

Đây rốt cục là nơi nào? Chẳng lẽ là thần cấp giới? Kim Phi Dao bất đắc dĩ rũ mắt xuống, trong lòng trăm mối ngổn ngang nhìn về phía trước, thân hình cao tới gần mười trượng của Đại Nữu và Mập Mạp đang đứng ở đó.

Trên người hai chúng nó chảy xuống nọc độc trắng ngà, hội tụ thành một cái vòng nọc độc cách Kim Phi Dao hai trượng. Bên trong vòng nọc độc vốn là rừng cây rậm rạp giờ đã bị nọc độc ăn mòn, hình thành một mảnh đất trống. Kim Phi Dao và cái cây kia cứ như vậy cô linh linh đứng trong nọc độc.

Oanh!

Phía trước truyền đến tiếng va đập mạnh, gỗ vụn bắn ra, tiếng thú rống không ngừng, Kim Phi Dao chỉ có thể ngồi ở đó nhìn trận chiến đấu phía trước, bất lực.

Đột nhiên, một thân cây to bằng ba, bốn người ôm bay lại chỗ nàng, cành đâm tua tủa, lao mạnh tới. Kim Phi Dao lẳng lặng ngồi tại đó nhìn thân cây bay tới.

Lại một tiếng va chạm mạnh, lúc thân cây còn cách nàng gần mười bước thì một bóng đen nhoáng hiện, Mập Mạp xuất hiện phía trước Kim Phi Dao, một chưởng đánh bay thân cây ra ngoài.

Sau đó lại vụt một cái nhảy ra ngoài, vọt tới một con gấu hai sừng lưng đỏ cũng cao gần mười trượng. Đại Nữu cũng mất đi vẻ hiền lành ngày xưa, mắt lộ hung quang, gào thét với nó.

Con gấu hai sừng vừa mới vào cấp bảy này đã bồi hồi ở đây hai ngày rồi, không rõ vì đây là địa bàn của nó hay là vì muốn ăn thịt ba nàng mà làm thế nào cũng không đuổi đi được.

Nghĩ tới chuyện này, Kim Phi Dao liếc mắt nhìn đám xương thú chìm trong nọc độc còn chưa tan hết, tất cả đều là yêu thú bị Mập Mạp và Đại Nữu giết chóc trong nửa tháng này. Thịt thì Đại Nữu và Mập Mạp ăn, còn da xương thì ném vào trong nọc độc, không để cho các yêu thú khác ngửi thấy mùi máu mà tìm đến.

Kim Phi Dao cảm thấy bản thân thật sự đủ may mắn, không bị sét đánh chết lại bị đánh cho tàn, rơi xuống một nơi mà yêu thú thấp nhất cũng cấp năm, cấp sáu, trơ mắt nhìn hai con linh thú cấp năm vì bảo hộ mình mà liều mạng.

Mập Mạp và Đại Nữu vết thương đầy người, phía sau Mập Mạp có ba vệt móng hổ cào, đến giờ vẫn không khác gì lúc mới bị thương, có thể nhìn thấy máu chảy xuống theo nước mưa.

Tuy Đại Nữu không có vết thương lớn như thế nhưng hai mắt cũng đỏ sẫm, cả người đầy sẹo, thở hổn hển.

Tình trạng của con gấu hai sừng kia cũng không khá hơn chúng nó bao nhiêu, nọc độc của Mập Mạp và Đại Nữu khiến nó đông thối một miếng, tây rách một mảng, huyết nhục mơ hồ.

Đúng lúc này, thải châu trên đầu Mập Mạp phát ra một luồng ánh sáng, Kim Phi Dao nhanh chóng nhắm mắt lại. Mấy ngày nay nàng đã bị thứ này chiếu vài lần, chỉ cần không kịp thời nhắm mắt thì mắt sẽ bị mù trong mười mức, kể cả có nhắm mắt thì cũng chỉ giảm bớt được thời gian mù mà thôi.

Đến lúc Kim Phi Dao mở mắt ra đã thấy trên người gấu hai sừng lưng đỏ có thêm mười mấy vết máu, là do Mập Mạp và Đại Nữu thừa dịp nó mù không thể phòng bị làm ra. Chiêu này dùng để chế địch rất tốt, nhưng một ngày chỉ có thể thả một lần, không phải thời cơ tốt nhất thì chúng nó sẽ không dùng.

Gấu hai sừng lưng đỏ mấy ngày nay ăn mệt đều là do ánh sáng của bảo châu mang đến, thấy Đại Nữu lại sử dụng năng lực này, tuy trên người nó đầy vết thương nhưng còn không chết được, nó liền giơ cự chưởng lên vỗ lại.

Mập Mạp bên cạnh đột nhiên ôm một tảng đá lớn ném tới, lực cánh tay của gấu hai sừng lưng đỏ rất lớn, nó tung một chưởng đánh nát tảng đá to bảy, tám trượng kia. Nhân lúc đá vụn bay ra che bớt tầm nhìn, Đại Nữu vọt đến sau lưng gấu hai sừng lưng đỏ, tung ra một trận trọng chưởng vào lưng nó, đánh cho vết thương trước ngực nó phun máu tươi.

Gấu hai sừng lưng đỏ rít gào, huy khởi chân trước, mang theo gió xoáy đánh lại, Đại Nữu vội vàng tránh ra, gió xoáy vẫn đục thân nó hơn trăm lỗ, Đại Nữu cũng không rên một tiếng nhảy ra sau.

Con gấu đánh không trúng mục tiêu, xoay hẳn người lại định tiếp tục đánh Đại Nữu, Mập Mạp bất ngờ vọt đến trước mặt nó, bảo châu trên đầu chợt lóe, bắn ánh sáng vào mắt con gấu.

“Ngao” lần này thì gấu hai sừng lưng đỏ cảm thấy trước mắt một mảnh tối đen, hai mắt nó đã hoàn toàn mù.

Nó không ngờ tới, đây đã là ngày chiến đấu thứ ba rồi, trước giờ vẫn chỉ có con ếch kia thả ra thứ ánh sáng này, nó đã tập thành thói quen, chỉ cần cân thận tránh thoát được lần đó thì chúng sẽ không thể phóng được lần hai. Thế nhưng nó không ngờ con ếch này cũng có chiêu thức như thế, bảo châu trên đầu nó đúng là không chỉ để trang trí.

Lần này do gấu hai sừng lưng đỏ buông lỏng cảnh giác với bảo châu, bị Mập Mạp tới gần chiếu trực tiếp vào mắt, hiệu quả gây mù lớn hơn trước vài lần.

Thấy nó đã hoàn toàn không nhìn thấy gì, chỉ loạn khuơ khoắng như con ruồi mất đầu, Mập Mạp và Đại Nữu xông lên, điên cuồng đánh đấm, không có bất luận kết cấu gì, chỉ từng quyền từng quyền buông xuống, đánh tới lúc cảm thấy mệt, Đại Nữu và Mập Mạp liền há miệng ra cắn.

Ếch Bàn Vân bình thường không có răng nhưng Thái Tử thú Mập Mạp và Đại Nữu lại không giống, chúng nó có trăm cái răng nhọn, bình thường thì ẩn đi, lúc muốn dùng sẽ lộ ra như một lưỡi cưa, ngay cả pháp bảo hạ phẩm cũng có thể cắn nát, càng không cần nói đến xương cốt yêu thú.

Gấu hai sừng lưng đỏ phát ra tiếng gầm thống khổ, nó đã bị Mập Mạp và Đại Nữu cắn đứt hai tay. Nó rít gào không thôi, kể cả nó có hung mãnh đến đâu cũng đã mất đi năng lực đánh trả.

Cuối cùng bị Mập Mạp và Đại Nữu đá rơi vào trong dòng nọc độc, trên người phát ra âm thanh xèo xèo, bị nọc độc điên cuồng ăn mòn, nó lăn lộn giãy dụa trong nọc độc khiến nọc độc bắn tung tóe lên cao mấy trượng.

Giải quyết con yêu thú cấp bảy này xong, Mập Mạp và Đại Nữu đã thoát lực, trực tiếp nằm xuống đất, há miệng thở không ngừng. Hiện tại nếu có yêu thú cấp năm tới là có thể tiêu diệt hai tên gia hỏa này.

Coi như chúng nó may mắn, dù nọc độc kia có mùi vị thơm ngọt cộng với mùi máu tươi của yêu thú mà chúng giết lúc trước nhưng hai ngày nay lại không có yêu thú cấp cao nào tới, thỉnh thoảng có mấy yêu thú cấp năm vô ý chạy tới cũng bị ánh mắt tràn đầy sát ý của Mập Mạp và Đại Nữu dọa chạy.

Uy áp của yêu thú là từ thân mà phát, thực lực của ngươi thế nào thì lực uy hiếp của ngươi như thế. Không giống tu sĩ, có đôi khi còn có thể dựa vào biện pháp khác để tăng linh áp hoặc uy hiếp của thần thức, rõ ràng làm người ta cảm thấy cảm giác rất lợi hại nhưng nếu ngươi thực sự đánh nhau với hắn sẽ phát hiện hắn yếu hơn nhiều.

Ba ngày sau, Kim Phi Dao phát hiện ngón tay mình có thể động, tuy chỉ là một ngón tay có thể hơi run run nhưng đã là tiến bộ rất lớn. Cổ họng cũng có thể phát ra thanh âm khàn khàn, nếu cố nói thêm thì cổ sẽ đau rát. Hơn nữa, điều khiến nàng kinh hỉ là rốt cục mình cũng có thể điều động linh lực trên người, tuy không nhiều lắm, chỉ có một tia nhưng để mở túi càn khôn là hoàn toàn không có vấn đề.

Sau khi kinh hỉ qua đi, Kim Phi Dao kích động nói câu đầu tiên với Mập Mạp và Đại Nữu bấy lâu nay vẫn cho rằng nàng đã thành kẻ câm điếc: “Lần sau mà còn lấy yêu đan to bằng nắm tay nhét vào miệng ta thì ta sẽ đá nát mông hai ngươi.”

Mập Mạp và Đại Nữu tức giận trừng nàng, nếu không có hai chúng ta thì ngươi đã sớm bị yêu thú ăn rồi hóa thành một đống phân rồi. Ngươi lẽ ra phải vạn phần cảm tạ chúng ta, về sau phải cúng bái chúng ta, hàng ngày bái tạ.

Không cần ngôn ngữ, một người hai thú đối diện nhau lại lập tức hiểu ra ý tứ trong mắt đối phương.

“Cúng bái đều là chết rồi, hắc hắc hắc…” Kim Phi Dao cất tiếng cười khàn khàn.

Đã lúc nào rồi mà bọn họ còn có thời gian rỗi đấu võ mồm, cũng may là một lát sau đã nghĩ ra chính sự.

Kim Phi Dao dùng ngón tay đang run rẩy như bị rút gân lấy tiểu đảo nổi ra khỏi túi càn khôn. Tình huống này chính là lúc tiểu đảo nổi đại hiển thần uy. Nàng để Đại Nữu ôm mình lên, rót chút linh khí vào tiểu đảo nổi rồi bảo Mập Mạp ném tiểu đảo nổi ra ngoài. Tiểu đảo nổi hóa thành lớn, xô đổ gốc đại thụ bên trong vòng nọc độc, sau đó một mình đứng trong đó.

Sau đó, dưới sự chỉ huy của Kim Phi Dao, Mập Mạp chuyển đá đến gia cố đảo nổi, cuối cùng Kim Phi Dao lấy Thập Nhị Yêu Linh trận bày ra bên ngoài tiểu đảo.

Thập Nhị Yêu Linh trận, lại có dòng nọc độc, cuối cùng là quang quyển sẵn có của tiểu đảo nổi, rốt cục các nàng cũng có thể thoải mái một chút.

Kim Phi Dao tránh ở tiểu đảo nổi dưỡng thương, Mập Mạp và Đại Nữu thỉnh thoảng ra ngoài săn yêu thú cấp thấp lấy yêu đan cho Kim Phi Dao đồng thời kiếm thức ăn cho mình. Nhìn bộ dáng bận rộn của hai chúng nó, Kim Phi Dao đột nhiên nhớ tới bản thân năm đó cũng làm việc cho Lang ma đầu như thế này. Xem ra tác dụng của tiểu đảo nổi chính là dùng để chữa thương trong thời gian dài, điềm quá xấu.

Ở nơi mà nàng hoàn toàn không biết là nơi nào thế này, Kim Phi Dao nằm đúng hai năm. Cũng có lúc có yêu thú đến tấn công bọn họ nhưng vì có ba tầng bảo hộ nên vẫn miễn cưỡng đuổi được chúng.

Lần nguy hiểm nhất là lần có một đám yêu hoa đào mặt người cấp tám không biết từ chỗ nào đi đến, tướng mạo chúng giống hệt người, có thêm đôi cánh hình cánh hoa đào. Chúng vây quanh tiểu đảo nổi hơn nửa ngày, khiến ba nàng sợ tới mức ôm chặt nhau, hoảng sợ nhìn ra ngoài.

Cấp tám đó, lại là một đám ít nhất hai mươi mấy con, tiểu đảo nổi với Thập Nhị Yêu Linh trận gì cũng chỉ là mây bay thôi.

Tuy nhiên, may mắn là tựa hồ chúng không có hứng thú với ba cái thứ đang ôm thành một cục, run rẩy không ngừng kia cho nên nhìn một hồi lâu sau, chúng rốt cục bay đi, lúc này ba gia hỏa ôm chặt nhau như ba con chuột mới tách ra.

Mất thời gian hai năm, một người hai ếch mới xóa được hết các vết đen trên người, da mới mọc ra, linh lực và thần thức của Kim Phi Dao cũng khôi phục toàn bộ.

Tiểu hắc thú trong thức hải lúc Kim Phi Dao mới tiến được vào thức hải thì lớp lông đen bóng của nó đã bị cháy hết, trông cứ như người hói, đông một mảng, tây một mảng, lại còn nổi trên mặt hắc hải mà trôi nổi, nếu không phải thỉnh thoảng thấy bụng nó phập phồng thì Kim Phi Dao còn tưởng kim đan của mình đã chết.

Hiện tại lại tiến vào thức hải, nàng đã thấy nó thần thanh khí sảng lăn lộn trong hắc hải, lớp da mới đã thay thế cho những vệt cháy lúc trước, hơn nữa nó còn béo tròn đến mức trông không được tự nhiên.

Hôm nay, thu lại tiểu đảo nổi, Kim Phi Dao hào khí vạn trượng hô: “Đi, ta muốn nhìn xem đây là nơi quỷ quái gì. Đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời, ha ha ha ha ha.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK