Mục lục
[Dịch] Tiên Bản Thuần Lương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đạo hữu, ngươi nói thật sao? Tiêu Thái giới phá vỡ quy củ, chuyên môn tới vây công chúng ta?”

Phía sau Kim Phi Dao có bảy tên tu sĩ, hai nữ năm nam. Một nữ tu sĩ mắt xếch trong đó dọc đường đi liên tục lải nhải, quấn quít lấy Kim Phi Dao, hỏi đông hỏi tây, phiền muốn chết.

“Ta nói thật. Trên đường không phải các ngươi cũng gặp những tu sĩ Tiêu Thái giới tụ tập thành một đám, không nói hai lời liền xông ra đánh sao?” Kim Phi Dao cau mày giải thích cho nàng ta thêm một lần nữa.

Nàng cảm thấy bản thân thật là xui tám đời, không gặp được một tu sĩ Tiêu Thái giới nào mà còn kéo những bảy ttên tu sĩ Nam Sơn giới trong huyễn cảnh tới. May mà nàng nhanh chóng giấu Phá Cảnh châu đi nên những người này không phát hiện là Kim Phi Dao đã kéo bọn họ tới, nếu không còn không biết sẽ nháo thành dạng gì nữa.

Tuy không thể lôi được tên tu sĩ Tiêu Thái giới nào ra khỏi huyễn cảnh nhưng Kim Phi Dao vẫn cảm thấy có chút vui sướng. Nàng không vào được huyễn cảnh thì cũng không để người khác đi vào đó, ai cũng không chịu thiệt, nàng rất ác ý nghĩ.

Mãi lâu sau, sau khi kéo ra một đám tu sĩ Nam Sơn giới thì nàng mới nghĩ ra một chuyện, đám tu sĩ Tiêu Thái giới đều mang theo Phá Cảnh châu thì làm sao có thể tiến vào trong huyễn cảnh được, nàng thế này thì chỉ có thể kéo được tu sĩ Nam Sơn giới ra mà thôi. Đang lúc nghĩ xem có nên lặng lẽ vứt Phá Cảnh châu đi, đợi tiếp tục tiến vào trong huyễn cảnh tầm bảo thì lại gặp được không ít tu sĩ Tiêu Thái giới trong thạch đạo, giết người cướp của cũng có chút thu hoạch.

Đang nói thì mấy người đi qua một chỗ rẽ, trước mặt lại xuất hiện bốn gã tu sĩ Tiêu Thái giới đang cầm Phá Cảnh châu. Bốn tu sĩ đó nhìn thấy bên này đột nhiên xuất hiện tám tu sĩ Nam Sơn giới thì sửng sốt, dọc đường đi đều là bọn hắn một nhóm giết một người, hiện tại đối phương lại còn đông hơn cả bọn hắn, làm cho bọn hắn thấy thật ngoài ý muốn.

Mà bên Nam Sơn giới đã quen tay hay việc, vừa mới chạm mặt là pháp thuật đã xuất kỳ bất ý đánh tới. Kim Phi Dao đi phía trước chợt phát hiện, nhiều người cũng không phải là việc tốt, mười mấy người hỗn chiến trong thạch đạo nhỏ hẹp, ngay cả một nơi để trốn cũng không có. Hơn nữa, bản thân lại đứng đầu trận tuyến, công kích đánh tới trước hết là đánh lên người nàng.

Đúng lúc này, nàng cảm thấy trên mông bị đánh một cái, Kim Phi Dao quay đầu lại nhìn, liền bắt gặp Hà đạo hữu vẫn luôn mồm lải nhải cầm một cây đao trong tay, giật mình nhìn nàng.

“Ta không cố ý, do ngươi đứng gần quá nên không cẩn thận đâm phải. Tuy nhiên, mông ngươi lại có hộ giáp…” Nhìn bộ dáng của nàng thì giống như là trong lúc vô ý đâm Kim Phi Dao một nhát, lại thấy đao không chui được vào trong da thịt, cảm thấy vô cùng giật mình ngạc nhiên vì có người lại mặc hộ giáp cho mông.

Kim Phi Dao xiết chặt nắm tay, rất muốn đấm mấy quyền vào mặt nàng ta, nếu không phải còn có những người khác ở đây và lại phải đối phó với tu sĩ Tiêu Thái giới thì nàng đã ra tay rồi.

Nàng ghé người sang một bên, đưa tay kéo mạnh, đẩy Hà đạo hữu lên phía trước, “Vậy ta tránh ra, như vậy ngươi được rộng rãi rồi, thi triển thân pháp và pháp thuật cũng tốt hơn.”

“Ngươi làm gì vậy?” nàng ta kêu lên một tiếng sợ hãi rồi chen ra sau, nhưng Kim Phi Dao lại nâng khuỷu tay, nện mạnh lên xương sườn nàng ta, khiến thân hình nàng ta chững lại một chút. Đúng lúc này, công kích của tu sĩ Tiêu Thái giới bay tới, linh quang che phủ của Hà đạo hữu bị phá vỡ, một cánh tay bị cắt rơi xuống.

Kim Phi Dao nhìn cánh tay dưới đất, vội vàng chắp hai tay lại, vạn phần hối lỗi nói: “Xin lỗi, vừa rồi đã đụng khuỷu tay vào ngươi, không phải cố ý.”

“Ngươi…” Hà đạo hữu giữ chặt vết thương, đau tới trắng bệch mặt mày, đầu đầy mồ hôi lạnh.

“Đã là lúc nào mà còn tranh cãi ầm ĩ? Mau lui ra phía sau.” Có tu sĩ đứng sau chen lên, một cái pháp bảo hình tháp bay ra, ánh sáng ôn nhuận chiếu sáng thạch đạo, cái chuông trên thân tháp không ngừng truyền ra thanh âm dễ nghe.

Nghe hắn nói, Kim Phi Dao liền lùi lại phía sau, nhường chiến trường lại cho bọn họ.

Tu sĩ có bảo tháp này tên Tiễn Thư, còn ở môn phái gì thì tuy đã nói qua nhưng Kim Phi Dao sớm quên rồi. Nhìn các nàng, Tiễn Thư liền vung tay múa chân muốn thể hiện tài năng lãnh đạo của mình. Lúc trước Kim Phi Dao chỉ thuần túy muốn giết vài tên tu sĩ Tiêu Thái giới, kiếm thêm vài cái túi trữ vật cho nên vẫn không nhường vị trí đầu lĩnh. Hiện tại cảm thấy đứng phía trước không chiếm được tiện nghi gì nên liền mượn cơ hội lùi ra phía sau, dù sao cũng có người thích đứng ở phía trước hơn nàng.

Đối phương có bốn người, bên này tám người, tuy thạch đạo có nhỏ hép cũng vẫn đủ lớn để mọi người thi triển công kích. Dù sao thì cả hai bên cũng không có nơi để sử ra toàn bộ chiêu thức, tự nhiên là bên nào nhân số đông sẽ chiếm tiện nghi, nếu không phải thế thì người Tiêu Thái giới cũng sẽ không kết phường mà đi như vậy.

Bảo tháp kia vừa mê thần vừa tấn công, cũng có vài phần lợi hại. Trong bốn gã tu sĩ Tiêu Thái giới thì chỉ có một người chạy thoát, ba người khác bị pháp bảo này giết chết. Sau đó thì Tiễn Thư không hề khách khí bước lên phía trước, thủ pháp thuần thục vuốt qua người bọn họ, thoạt nhìn còn thành thạo hơn cả Kim Phi Dao.

Thấy hắn thu dọn hết tất cả các thứ, ngay chút cặn bã cũng không phần cho người khác, Kim Phi Dao tự dưng cảm thán, còn hắc hơn cả ta nữa, đúng là không loại người nào là không có. Mấy trận chiến trước tuy là nàng cũng đóng vai trò mở đường nhưng ít nhất còn ném lại một vài cái túi trữ vật không có gì hay ho lại cho bọn họ chia nhau, người này lại không để lại một chút.

“Ngươi nhớ đó cho ta, lúc ra ngoài ta nhất định sẽ tới Toàn Tiên môn đòi lại công đạo.” Hà nói nhảm đứng bên này đã cầm được máu, thu lấy cánh tay khi nãy rơi xuống đất, đợi ra ngoài sẽ tìm y sư nối lại. Nàng nhìn Kim Phi Dao nhơn nhơn như không có chuyện gì, oán hận vô cùng nói.

Kim Phi Dao vuốt mặt, không nhìn nàng ta. Quá ngây thơ, còn muốn đi đòi công đạo, sinh tử từ mệnh, đâu có liên quan gì tới ta? Nhà ngươi ngoài việc nói nhiều lại còn dám dùng pháp khí đâm ta, nếu thân thể ta không cường tráng thì đã bị thương ngay chỗ trọng yếu rồi. Một nữ tử bị thương ở mông, ngay cả việc băng bó cũng bất tiện, người ác độc như thế còn mặt mũi để đòi công đạo sao?

“Mọi người cẩn thận một chút, có thể phía trước vẫn còn tu sĩ Tiêu Thái giới, càng ngày càng hay gặp bọn họ, có lẽ truyền tống trận của Dung Thiên thạch đã ở ngay phía trước rồi.” Tiễn Thư thu xong toàn bộ chiến lợi phẩm, sau đó liền nhiệt tình tỏ rõ bộ dáng đội trưởng, vô liêm sỉ nói.

Những tu sĩ khác dù trong lòng có bất mãn nhưng cũng biết phía trước rất nhiều nguy hiểm, bèn nén giận, nhường cho kẻ hám tài kia lên tiền phương. Linh thạch dù nhiều cũng phải có mạng để tiêu, không cần phải tranh cướp chút của cải đó.

Đường đi đoạn sau đó lại vượt ra ngoài dự kiến của mọi người, dọc đường đi không hề gặp một tu sĩ Tiêu Thái giới nào, khiến mọi người hoài nghi tên Tiễn Thư này không có tài vận. Lúc Kim Phi Dao còn đi phía trước thì cứ vài canh giờ lại gặp một tu sĩ, hiện tại Tiễn Thư làm đầu lĩnh thì nửa bóng người cũng không có. Tiễn Thư với tâm trạng mong muốn kiếm tiền trở nên tức giận, thi thoảng lại đưa mắt nhìn Kim Phi Dao tựa hồ muốn để nàng đi lên dẫn đường, kéo vài tên tu sĩ Tiêu Thái giới tới để cướp bóc.

Kim Phi Dao không thèm để ý tới hắn, nàng đâu phải thú chiêu tài, nếu cứ ném nàng ra phía trước là dẫn tiền tới thì nàng đâu cần phải ra ngoài cướp túi trữ vật của người khác?

Đi mãi đi mãi, đoàn người chợt nghe thấy phía trước có tiếng động ầm ầm, thanh âm không ngừng, đến gần một chút thì cảm giác như có một thác nước lớn gần đây. Thanh âm quá mức kỳ quái, hơn nữa cũng chỉ có một con đường này, mọi người liền chạy nhanh về phía trước, vội vã hướng tới nơi phát ra thanh âm.

Tiếng ầm ầm ngày càng to, phía trước còn có ánh sáng, có thể khẳng định nhất định là cửa ra. Chỉ một lát sau quả nhiên nhìn thấy cửa ra sáng trưng, tám người vọt tới đó, tất cả đều ngây ngẩn cả người.

Bên ngoài cửa thạch đạo chỉ có một cái bình đài to khoảng ba trượng, mà bên ngoài bình đài là một cái hố sâu không thấy đáy. Trên vách đá bốn phía của cái hố có thể nhìn thấy mấy chục cái bình đài, sau mỗi bình đài đều có một thạch đạo tối đen. Thác nước đang không ngừng ầm vang kia nằm ngay dưới bình đài, kéo dài hết một vòng vách đá, liên tục hung hãn đổ xuống dòng nước phía dưới.

Chỉ thấy thác nước đột nhiên xuất hiện từ vách đá lại không thể nhìn ra trên vách đá có bất kỳ chỗ hổng hoặc đứt gãy nào. Trong vực hơi nước lan tràn, căn bản không thấy đáy. Chính giữa cái hố này phập phềnh một khối nham thạch vĩ đại, trên đó có một truyền tống trận cũng vĩ đại, kiểu dáng cổ quái, hẳn là có niên đại rất lớn.

Truyền tống trận kia đang phóng ra quang mang chói mắt, sáng rọi tận trời, hiển nhiên là đã mở ra. Chung quanh truyền tống trận có sáu cái pháp trận nhỏ, mỗi pháp trận được khảm một khối linh thạch thượng phẩm, toàn bộ pháp trận tỏa ra linh khí nồng đậm, bay tới cái truyền tống trận ở chính giữa.

Mà ở chỗ đất trống trên nổi thạch có không ít tu sĩ đang đánh nhau, loạn cào cào cả lên. Trên các bình đài cũng có tu sĩ đang chiến đấu, một chỗ hòa bình không đánh đấm như chỗ bọn họ quả thật không nhiều lắm.

“A, là sư huynh “

“Đó không phải là sư đệ sao? Bọn họ cũng tới đây, chúng ta mau tới hỗ trợ.”

“Đúng, cướp lấy truyền tống trận kia, người ra ngoài càng nhiều thì Nam Sơn giới càng dễ thắng.”

Ngoài Kim Phi Dao và Tiễn Thư, tất cả những người kia đều nhiệt huyết sôi trào, gấp gáp muốn đi giúp đỡ đồng môn.

Mọi người đều là bình thủy tương phùng, cũng không cần phải giao đãi với ai, bọn họ từng người xuất ra pháp bảo, vọt tới chỗ đồng môn đang kịch chiến.

“Mọi người cố lên, ta tới trợ giúp.”

“Là sư huynh, thật tốt quá.”

“Sư muội hãy cẩn thận, những người này không thiếu thủ đoạn ti bỉ nào đâu.”

Mắt lạnh nhìn những đồng môn kia hộ kính hộ yêu, một mảnh đệ tử tình thâm làm người ta cảm động, Kim Phi Dao quay đầu khó hiểu hỏi Tiễn Thư đang lạnh lùng quan sát:

“Tiễn đạo hữu, vừa rồi hình như có người vẫy tay với ngươi, hẳn là đồng môn của ngươi. Chẳng lẽ ngươi không đi tới giúp đỡ sao?”

Tiễn Thư liếc mắt nhìn Kim Phi Dao, cũng hỏi: “Kim đạo hữu không phải là người Toàn Tiên môn sao? Cái người vừa bị chém trúng rơi xuống thác nước kia là người của Toàn Tiên môn, vì sao ngươi cũng không ra tay cứu giúp?”

Kim Phi Dao híp mắt tìm tòi trong đám người, bất đắc dĩ nói: “Tiễn đạo hữu, ta ở trong Toàn Tiên môn vẫn luôn bế quan, ngay đại môn cũng rất ít khi ra, căn bản không biết ai với ai. Mọi người mặc đồ tự do, lại làm gì có ai chịu đứng im cho ta chào hỏi lai lịch? Nếu ta cứ mạo muội tiến lên, giúp nhầm người thì tội phản đồ ta không thể gánh vác được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK