Mục lục
[Dịch] Tiên Bản Thuần Lương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kim Phi Dao dùng thân phận chủ nhân đưa một nhà Nhâm Hiên Chi vào, còn tò mò hỏi những người này đều là thúc thúc gì đó của hắn phải không. Nhâm Hiên Chi khách khí giới thiệu với Kim Phi Dao, tu sĩ Đại Thừa kỳ là lão tổ gia gia của hắn, là đời thứ bảy của Nhậm gia, mà Nhâm Hiên Chi là thứ mười sáu, kém vẻn vẹn chín đời.

Ba người còn lại tuổi cũng không nhỏ, cũng là mấy đời trước, không phải thúc gia gia thì là tổ gia gia. Tính ra thì người nhỏ tuổi nhất là hắn.

“Bây giờ đã không còn chỗ ở nữa, các ngươi có muốn ở chung không?” Kim Phi Dao quyết định cho hắn đi cửa sau, trực tiếp đưa bọn họ tới gặp Hoa Uyển Ti.

“Vậy thì ở chung đi, dù sao cũng là thời điểm đặc thù, đợi về sau rồi tính.” Nhâm Hiên Chi không hề để ý, tùy ý nói.

Kim Phi Dao nhìn hắn nói: “Tổ gia gia của ngươi là tu sĩ Đại Thừa kỳ, chẳng lẽ địa bàn cũng bị Thần tộc đánh?”

“Không, tuy nhiên cũng nhanh thôi. Chúng ta đều ở chung một chỗ, địa bàn lớn hơn bình thường, vì chuyện mấy năm nay mà chúng ta đã thu lưu không ít nữ tu sĩ.” Nhâm Hiên Chi giải thích.

“Ta hiểu rồi, các ngươi làm bụng người ta to lên, đành phải để địa bàn lại cho người khác, bản thân thì chạy đi.” Kim Phi Dao che miệng, vụng trộm cười.

Nhâm Hiên Chi trừng mắt nhìn nàng một cái: “Ngươi đang nói cái gì vậy? Là chúng ta cứ bị Thần tộc quấy rầy, những nữ tu sĩ kia cảm thấy không an toàn cho nên đều rời khỏi. Chúng ta cân nhắc một lượt, cảm thấy hiện tại ở Kiến Thiên thành là đông tu sĩ nhất, hẳn là cũng không thiếu nữ tu sĩ, nếu chuyển tới đây thì có thể giải quyết được mệnh lệnh mà Yêu tộc giao cho chúng ta, thứ hai là cũng có thêm cơ hội gặp gỡ nữ tu sĩ.”

“Các ngươi nghĩ thật tốt đẹp, hiện tại trong thành nữ tu sĩ cùng lắm là có bốn, năm mươi người. Chỉ với ngần ấy người, các ngươi khẳng định là các nàng sẽ để ý đến các ngươi?” Kim Phi Dao thật quan tâm nói.

“Đến lúc đó rồi nói sau.” Nhâm Hiên Chi cảm thấy không biết vì sao mà Kim Phi Dao luôn cảm thấy hắn rất háo sắc, mở miệng nói chuyện là ngoài nữ nhân ra sẽ không có chuyện gì khác vậy.

Vì là người quen, Kim Phi Dao không đưa họ tới Bách Vật lâu mà là dẫn tới tầng cao nhất của Bách Vị lâu. Nơi này luôn luôn giữ một bàn cho Mộng Vân và Lang đại nhân, ai biết khi nào thì bọn họ sẽ tới nơi này ngồi.

Nhâm Hiên Chi liếc mắt một cái liền nhìn thấy Hoa phu nhân, cảm thấy có chút quen thuộc khó hiểu, đợi đến lúc lên lầu rồi hắn vẫn còn vướng bận về Hoa phu nhân.

“Không phải là ngươi bây giờ không thích nữ nhân thật sự nữa mà chuyển qua thích con rối đó chứ?” nhìn bộ dáng trầm tư của hắn, Kim Phi Dao tò mò hỏi.

“Làm sao có thể, ta chỉ cảm thấy có chút quen thuộc, giống như đã gặp ở đâu đó rồi. Hơn nữa, diện mạo lại tương tự Hoa Uyển Ti, vừa rồi nàng còn gọi ngươi là lão đại, không phải cũng là người của ngươi chứ?” Nhâm Hiên Chi trả lời.

Kim Phi Dao hắc hắc cười: “Đương nhiên là người của ta, ngươi cũng biết nên thấy quen là bình thường. Nàng là một hồn phân ra từ người Hoa Uyển Ti. Bốn người đã tách ra hết rồi, hiện giờ Hoa Uyển Ti là một người, sẽ không đột nhiên đổi người đi ra đâu.”

“Vậy thì tốt.” Nhâm Hiên Chi gật đầu, trên mặt đầy ý cười.

Một lát sau, Hoa Uyển Ti được Hoa phu nhân thông báo đã đi lên. Trước đó còn tò mò không biết cố nhân là ai, hóa ra lại là Nhâm Hiên Chi. Nàng liền cười ngồi xuống, hỏi tình hình gần đây thế nào, sau đó một câu lại một câu bắt đầu tán gẫu. Vừa nói chuyện liền hăng say, tổ tiên của Nhâm Hiên Chi cũng bị ném sang bên cạnh, Kim Phi Dao cũng thành không có gì.

Đợi một hồi lâu, Kim Phi Dao thật sự không nhịn được nữa, liền gõ gõ bàn nói: “Hai người các ngươi có thể dừng lại một chút không? Ta còn có việc nói với Uyển Ti, một lát nữa lại tán gẫu tiếp.”

“Chuyện gì?” Hoa Uyển Ti không hiểu nhìn nàng.

“Ta vẫn luôn muốn bế quan đánh sâu vào Hợp Thể trung kỳ nhưng lại bận rộn sứt đầu mẻ trán, không có thời gian, hiện tại Nhâm đạo hữu đã tới, có thể thay ta ra ngoài nhặt Bổ Thiên thạch. Dù sao hai người các ngươi cũng thích ở cùng nhau, liền thuận tiện đi cùng luôn, ta hẳn là sẽ xuất quan rất nhanh.” Kim Phi Dao lúc vừa trông thấy Nhâm Hiên Chi đã nghĩ ra chuyện này.

Nhâm Hiên Chi không ngờ bản thân vừa mới tới nơi này, mông còn chưa ngồi nóng mà Kim Phi Dao đã nhằm vào mình. Hắn có chút không vui nhíu mày, muốn từ chối chuyện này, tuy Yêu tộc bảo bọn hắn tới nhưng lại không nói là đến để làm việc, chỉ là bảo tồn thực lực, không thể để Thần tộc đánh tan.

“Không cho phép từ chối, nếu ngươi từ chối ta sẽ không cho Hoa Uyển Ti gặp ngươi nữa.” Kim Phi Dao không đợi hắn mở miệng đã nghiêm túc nói.

“Ngươi quản được sao?” Nhâm Hiên Chi chau mày, không phục nói.

Kim Phi Dao quay đầu nhìn về phía Hoa Uyển Ti, “Uyển Ti, nếu ta bảo ngươi vĩnh viễn không được gặp hắn, ngươi sẽ nghe lời ta nói chứ?”

“Hai người các ngươi thật là, không khác gì tiểu hài tử.” Hoa Uyển Ti đặt tay lên tay Nhâm Hiên Chi, hơi hơi cười nói: “Ngươi không đồng ý ở cùng ta?”

Nụ cười này đẹp đến mức có thể chọc mù mắt người khác, Nhâm Hiên Chi chìm đắm trong nụ cười này, còn chưa kịp biểu thị thái độ thì đã có hai trưởng bối của hắn thốt lên: “Ta nguyện ý.”

Nhâm Hiên Chi ôm tay Hoa Uyển Ti, quay đầu nhìn trưởng bối, tuy tuổi kém rất nhiều nhưng bề ngoài lại không khác bao nhiêu, nói là một đám huynh đệ cũng hoàn toàn không có vấn đề gì, căn bản không thể nhìn ra là cách nhau chín đời. Nhâm Hiên Chi không vui, lườm bọn họ một cái: “Nàng là người của ta, các ngươi không được nhằm vào nàng, nàng không song tu được.”

“Tiểu tử này, có người gặp sắc khinh người thân như ngươi sao?” Người Nhậm gia cơ hồ đều có tính tình này, thấy sắc liền quên nghĩa. Tuy rằng bối vị kém không ít nhưng khẩu khí nói chuyện của bọn họ lại không khác biệt lắm, kẻ nào cũng thấy không cướp tới tay thì không cam tâm.

“Vậy thì cũng phải có thứ tự trước sau, các ngươi đừng có gặp sắc liền nảy sinh ý tưởng cướp nữ nhân của tiểu bối. Những người khác ta đều có thể cho ra ngoài nhưng nàng thì tuyệt đối không được, ai cướp ta trở mặt với người đó.” Nhâm Hiên Chi nghiêm nghị nói, dị thường nghiêm túc.

Kim Phi Dao không muốn tham gia cùng bọn họ, dặn dò Hoa Uyển Ti một cái để nàng nghĩ cách làm Nhâm Hiên Chi hỗ trợ công việc, bản thân đánh sâu vào Hợp Thể trung kỳ sẽ đi ra.

Hoa Uyển Ti hơi nhíu mày, có chút chần chừ nói: “Không phải ngươi lại bế quan mấy trăm năm không ra đó chứ? Thần tộc lúc nào cũng có thể đánh tới, nếu lúc đó ngươi còn đang bế quan thì không phải là tự tìm phiền toái sao?”

“Ai bế quan mấy trăm năm! Không phải các ngươi chỉ nhanh hơn ta một chút thôi sao? Nếu không phải hàng ngày ta đều bận rộn thì cũng đã đến Hợp Thể trung kỳ giống các ngươi từ lâu rồi. Linh thạch thì ngươi có vô số, ăn không ít, tiến giai không nhanh mới là lạ đó. Chính vì Thần tộc lúc nào cũng có thể đánh tới cho nên ta mới muốn tu vi cao lên một chút, nếu thật sự đánh nhau thì chúng ta có thể thoát nhanh hơn.” Kim Phi Dao khó chịu nói, tiến giai nhanh giỏi lắm sao!

“Vậy ngươi đi đi, từ lần tiến giai trước của ngươi tới bây giờ đã gần nghìn năm rồi, nếu còn không tiến giai thì đúng là việc lạ.” Hoa Uyển Ti nghĩ nghĩ, từ lần tiến giai trước tới giờ cũng quá lâu, có khả năng đúng là do quá nhiều việc vặt vãnh gây nên, ngay cả thời gian bế quan cũng không có thì tu vi làm sao có thể tăng nhanh được.

“Vậy ta đi.” Kim Phi Dao ném người Nhậm gia lại cho Hoa Uyển Ti còn mình thì chạy mất.

Nàng hiện tại vẫn chưa có nơi ở, thừa dịp Lang đại nhân không có mặt liền muốn mượn chỗ của hắn để bế quan. Trong Kiến Thiên thành này, không tính giới tử cảnh vực thì nơi thanh tĩnh duy nhất ngoài chỗ ở của Thái Hạo Diễn chính là chỗ của Lang đại nhân và Mộng Vân. Lão nhân Nhân tộc kia căn bản không cần chỗ ở, tùy tiện tìm một cái cây là có thể ngồi mấy chục canh giờ.

Lúc mới đầu còn tưởng rằng hắn thích ngồi trên cây, sau này mới biết người ta tâm cao, cảm thấy chỗ ở quá nhỏ, nếu ở thì quá mất thân phận, không bằng an vị trên cây, như vây toàn bộ Kiến Thiên thành đều là chỗ ở của hắn.

Không cần phải phá cấm chế bên ngoài chỗ Lang đại nhân, Kim Phi Dao từ lâu đã có thể tự do ra vào rồi, nơi này vốn là nơi ở của nàng, ngày thường không có việc gì đều tới đây phơi nắng.

Không có Lang đại nhân đúng là thoải mái, Kim Phi Dao đầu tiên là nằm nghỉ trên cái ghế nằm dưới tàng cây, sau đó mới đi vào Linh Lung lâu của Lang đại nhân. Đại sảnh không có gì để xem, nàng đi thẳng vào phòng tu luyện, lúc đi ngang qua các phòng khác, nàng nghĩ dù sao cũng không có người ở, liền mở cửa phòng xem một lượt. Không xem thì còn tốt, xem rồi nàng lại bị chọc tức.

Gia cụ bày trong phòng đều tinh mỹ đến cực hạn, nhìn thủ công là biết do Mập Mạp điêu, nhưng lại là loại vô cùng cẩn thận. Điều làm nàng tức giận nhất chính là cái giường lớn của Lang đại nhân, bệ giường được làm từ Kim Đồng thần thiết. Nhớ ngày đó con rối của nàng còn muốn bán một miếng Kim Đồng thần thiết cho hắn, hiện tại hắn có cả Kim Đồng thần thiết làm giường, mà giường kia còn phi thường rộng, bốn người ngủ vẫn rất thoải mái.

Không cần đoán cũng biết là Mập Mạp đã lấy đồ của nàng, luyện cái giường này cho Lang đại nhân để nịnh bợ. Mập Mạp đáng chết, lãng phí như vậy, đợi ta bế quan xong sẽ tìm ngươi hỏi tội.

Vừa mắng thầm vừa đi dạo một vòng, Kim Phi Dao rốt cục tìm được phòng tu luyện. Đẩy cửa phòng tu luyện, trong mắt liền xuất hiện đủ loại đệm lớn lớn nhỏ nhỏ. Nàng không rõ Lang đại nhân đã si mê đệm đến mức nào rồi, trong phòng tu luyện ngoài đệm vẫn là đệm, không dưới trăm cái. Lúc tu luyện chẳng lẽ không phải ngồi mà là nằm?

“Đúng rồi, vì sao hắn lại không hạ cấm chế trong Linh Lung lâu? Thật sự quá cuồng vọng, chỉ nghĩ là không ai dám đến trộm đồ của mình cho nên một cái cấm chế cũng không hạ. Điểm ấy thật giống Kính huynh, nếu không phải vì mù quáng tin tưởng bản thân phi thường lợi hại thì hắn cũng sẽ không bị Yêu tộc trộm đi thực hồn mãnh thú.” Kim Phi Dao hừ một tiếng.

Đóng cửa phòng tu luyện, Kim Phi Dao liền quyết định bế quan trong kho đệm này, lần này nhất định phải tiến giai đến Hợp Thể trung kỳ mới được. Mập Mạp và Hoa Uyển Ti đã tiến giai Hợp Thể trung kỳ từ lâu, nếu nàng không đuổi kịp thì sau này còn làm lão đại thế nào.

Kim Phi Dao bế quan, Nhâm Hiên Chi bị Hoa Uyển Ti chập chờn đi làm việc, nơi ở cũng ưu tiên an bày cho bọn hắn. Ngoài Nhâm Hiên Chi cả ngày đi theo Hoa Uyển Ti làm việc thì bốn người khác liền bắt đầu ước hẹn các nữ tu sĩ cùng nhau tu luyện, giết ma thú, sau đó tiến hành song tu đại đạo. Ngoài Kim Phi Dao và mấy người Hoa phu nhân thì các nữ nhân còn sống khác đều được bọn họ sờ qua một lượt, thế nhưng lại bất ngờ được hoan nghênh, mỗi lần ra ngoài giết ma thú đều đi với các nữ tu sĩ khác nhau.

Bên Hiên Viên thị cũng truyền đến tin tức, bọn họ đang tìm mũi kiếm Hiên Viên. Năm đó sau khi Hiên Viên kiếm bị gãy rời thì mũi kiếm không biết đã đi đâu. Hiên Viên thị chỉ mang về chuôi kiếm. Vì không mũi kiếm, tuy là chi bảo trong tộc cũng chỉ có thể đặt ở đó mà ngưỡng mộ, tác dụng chỉ là khi dễ một vài người.

Nếu có thể tìm được mũi kiếm về thì Hiên Viên kiếm kia vừa ra, không có thần khí thượng cổ sẽ rất khó ngăn cản được công kích của nó. Nhưng Bàn Cổ chuy đã không có bóng dáng, các thần khí thượng cổ khác thì ngoài Thụ tộc vạn năm bất tử ra, các tu sĩ bây giờ chưa từng nhìn thấy, cho nên tuyệt đối không thể để Hiên Viên tộc tìm được mũi kiếm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK