Không thể nào, ta đây đã phải cầm cả linh thạch ra giả vờ giả vịt, vậy mà những Yêu tộc này cũng không đồng tình lấy một chút sao? Thật là… còn hại ta phải nghiền đá thành phấn để rắc lên linh thạch. Đám gia hỏa lang tâm cẩu phế này, không có chút lòng từ ái nào cả.
Trong lòng Kim Phi Dao vô cùng căm tức nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ tội nghiệp nhìn Linh Dương. Đột nhiên, nàng nghĩ ra những lúc hóa thành Thao Thiết đều là người gặp người thích, hiện tại có nên phẫn thành như vậy không? Nhưng cẩn thận nghĩ thì đã tới Hóa Thần trung kỳ rồi, dù sao cũng phải có chút kiêu ngạo của tu sĩ chứ.
Vẫn nên đợi Yêu tộc đi rồi lại biến thành Thao Thiết vòi thứ mình muốn từ tay Lang đại nhân. Người này đã gặp cảnh đó nhiều lần, cũng chỉ có thể thấy mà không thể trách, chắc chắn sẽ không tuyên truyền ra ngoài.
Điều khiến Kim Phi Dao càng thêm căm tức đó là Linh Dương lại mở cách âm che phủ ra để nói chuyện với Lang đại nhân, không cho nàng cả cơ hội để nghe. Nhìn hai người vui vẻ đàm phán bên trong cách âm che phủ, nàng cảm thấy bản thân thật không hay ho.
Lúc này Mập Mạp đi lại, lặng lẽ truyền âm: “Lão đại, chiêu giả nghèo giả khổ này của ngươi không hữu hiệu rồi. Sớm biết thế thì ta đã không diễn trò cùng ngươi, làm cho chúng ta tắm bụi rồi chui vào đống rác lục tìm này nọ, bên trong đã sớm lục tìm ba lần rồi. Ngay cả tên ngốc Chu Tước kia vì thiếu nợ ngươi, thực sự cho rằng dưới đó còn có thứ tốt mà lăn lộn đi tìm trả nợ.”
“Nếu hắn không cùng bới rác thì dàn cảnh của chúng ta quá giả. Ta còn xuất ra đòn tất sát mà cũng không đánh động được lương tâm của những Yêu tộc này, súc sinh chính là như thế, biến thành người cũng không có tâm.” Kim Phi Dao bất mãn truyền âm.
Mập Mạp che miệng cười nói: “Lão đại, Yêu tộc nếu không có tâm là súc sinh, vậy như ngươi từ người biến thành thú thì gọi là cái gì? Từ người biến thành cầm thú, có phải là càng thêm sa đọa không?”
“Ngươi đi tìm chết đi!” Kim Phi Dao đột nhiên quay người lại, đá Mập Mạp mấy đá.
Mập Mạp cũng không cam yếu thế, lập tức vung tay lên đánh trả. Tu vi không sai biệt lắm, dù cách một tầng thì vẫn có thể đối chiến. Vì thế hai người liền bắt đầu đánh nhau trên núi đá, ngoài việc không dùng sát chiêu ra thì từng quyền đều hạ ngoan tay, từng cước đều đá vào chỗ yếu hại.
Yêu tộc và Ma tộc bên cạnh ngạc nhiên nhìn bọn họ, không hiểu vì sao lại đột nhiên đánh nhau, ngay cả Hồng cao ngạo cũng ngồi lên một tảng đá, vuốt mái tóc sạch sẽ bóng mượt nói: “Hừ, vẫn là bộ dáng hồi trước. Súc sinh chính là súc sinh, cả đời chỉ có thể đi trông cửa, muốn làm đệm còn xa lắm.”
Tiếng nói vừa dứt, một viên đá to bằng cái đầu lấy thế sét đánh không kịp bưng tai bay lại, hắn giơ tay ra, dễ dàng ngăn cản, khóe miệng còn cười lạnh: “Định nhân cơ hội đánh lén ta sao? Nằm mơ đi. Ta không còn là Hồng trước kia nữa, sẽ không bị ngươi trêu cợt đâu.”
Bốp! Lại là một tảng đá, không nhanh không chậm nện lên mặt hắn. Mái tóc bóng mượt của Hồng lập tức dính đầy bụi, hắn tức giận đứng phắt lên: “Kim Phi Dao, ngươi cố ý hả?”
Kim Phi Dao đang đứng đối diện Mập Mạp, tay hút đá dưới chân lên nhanh như thiểm điện, cầm lấy liền ném về phía đối phương. Mà viên đá đánh trúng Hồng chính là xuất phát từ tay bọn họ.
“Không thể nào, là ngươi ngồi không đúng chỗ, ngồi sang bên chút đi.” Kim Phi Dao vẫn ném đá không ngừng tay, vẻ mặt tự nhiên nói với Hồng.
Nếu không phải bên cạnh có Yêu tộc dùng ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm thì Hồng đã sớm xông lên đánh vào chỗ xung yếu của Kim Phi Dao rồi. Nhưng hắn sợ Kim Phi Dao lại biến thành Thao Thiết cắn nát quần áo hắn, đến lúc đó sẽ làm Ma tộc mất thể diện. Hắn âm hiểm cười vài tiếng rồi một lần nữa ngồi xuống, biểu cảm rõ ràng là chờ đến lúc không có người sẽ tìm ngươi tính toán sổ sách. Yêu tộc vừa rồi thiếu chút nữa đã cho rằng Hồng sẽ hồn nhiên xông lên đánh nhau với hai tên đầu óc có vấn đề kia, nhưng hiện tại xem ra, quả nhiên không hổ danh một người thành quân, đúng là một nhân vật lợi hại, phi thường lạnh nhạt. Nhìn vẻ mặt của hắn, chỉ sợ hai người này về sau sẽ phải chịu khổ rồi.
Đối với ánh mắt âm lãnh của Hồng, Kim Phi Dao không thèm để ý, nếu hắn dám giết nàng thì trước kia đã động thủ không biết bao nhiêu lần. Mặc kệ hắn hận nàng thế nào, nếu không có Lang đại nhân cho phép thì hắn ngoài hận ra cũng không dám giết nàng.
Lúc này, Lang đại nhân và Linh Dương đã nói chuyện xong. Hai người đi ra, Kim Phi Dao vội vàng ngừng tay, bị Mập Mạp ném trúng một viên đá. Vỗ vỗ bụi trên đầu, nàng nhìn Linh Dương, ánh mắt nóng bỏng chờ đợi dõi theo hắn làm cho Linh Dương cảm thấy thân thể không thoải mái.
“Lấy yêu binh ra.” Lang đại nhân không đề cập đến kết quả thương nghị, trực tiếp đòi yêu binh.
Kim Phi Dao không tình nguyện vuốt bụng: “Tiêu hóa mất rồi.”
“Bọn họ sẽ cho ngươi Tinh Viên thạch coi như đáp tạ, nhưng còn cần thời gian đi tìm, ngươi cứ lấy yêu binh ra trước đã.” Lang đại nhân nhàn nhạt nói, liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư của nàng.
“Thật sao?” Kim Phi Dao chấn động, không ngờ bản thân lại kiếm được Tinh Viên thạch, chẳng lẽ Lang đại nhân thật sự mỗi ngày làm một việc thiện?“Đúng vậy, chúng ta sẽ cho ngươi Tinh Viên thạch. Lang yêu cầu một viên bằng nắm tay, chúng ta hiện thời không có nhiều như vậy, còn phải đi tìm, đợi tìm được sẽ phái người đưa tới cho ngươi.” Linh Dương gật đầu nghiệm chứng lời Lang đại nhân.
Không ngờ hạnh phúc đến nhanh như vậy, Kim Phi Dao hưng phấn nhìn Lang đại nhân: “Lang đại nhân, ngươi thật sự là người tốt. Trước kia nói ngươi là ác quỷ là ta sai, hóa ra ngươi đúng là người tốt, ta thật sự đã nhìn lầm rồi.”
“Hiểu được là tốt rồi.” Lang đại nhân lạnh nhạt đáp.
Linh Dương nhìn Kim Phi Dao, rất đồng cảm cho nữ tu sĩ Hóa Thần trung kỳ này. Thật sự là đáng thương, sau khi bị thực hồn Thao Thiết phụ thân lại biến thành như vậy. Hóa ra di chứng của việc Thao Thiết phụ thân là liệt não!
Nghĩ đến điều kiện vừa rồi đàm phán với Lang đại nhân, lại lấy việc này để ra công phu sư tử ngoạm, hắn liền cảm thán Ma tộc quả nhiên không chỉ ma khí đen mà cả tâm cũng đen. Muốn nhiều thứ như vậy mà lại chỉ cho nàng một viên Tinh Viên thạch, vừa rồi còn cảm thấy hắn đối xử tốt với thuộc hạ, hiện tại xem ra bình thường toàn ngược đãi người, nếu không tu sĩ Hóa Thần kỳ làm sao có thể nghèo thành như vậy?
Tuy nữ tử này không phải là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành gì nhưng sao hắn lại không có chút thương hương tiếc ngọc nào như thế? Lang quả nhiên là người tâm ngoan thủ lạt, ý chí kiên định, bảo sao có thể quật khởi nhanh như vậy trong Ma tộc.
Nghe thấy bọn họ chịu cho mình Tinh Viên thạch, cộng thêm một viên lấy được ở chỗ Cửu Yêu, bản thân nhặt được một viên, chờ lát nữa tìm Lang đại nhân lấy một viên nữa là có thể lần nữa luyện chế pháp bảo bản mạng rồi, Kim Phi Dao rất vui vẻ, nghĩ rằng lần này xuất môn đúng là gặp quý nhân.
“Các ngươi chờ chút, ta lấy yêu binh ra. Ta bảo hộ bọn họ rất tốt, không có chút thương tổn nào.” Kim Phi Dao vui vẻ chạy sang bên cạnh, rời xa núi đá. Ba nghìn người không phải là số lượng nhỏ cho nên phải tìm một chỗ rộng rãi, nếu không để người đập vào núi đá lại mất một cánh tay, Tinh Viên thạch bị khấu trừ thì phiền toái.
Kim Phi Dao hóa thành một con Thao Thiết to lớn, phun hết những yêu binh đã nằm trong bụng nàng gần một tháng ra. Tuy không làm gì chống đỡ bụng nhưng vẫn phải bảo trì linh lực vây quanh yêu binh, nếu không thì bọn họ sẽ thật sự bị nàng ăn luôn.
Ba nghìn yêu binh nằm chồng chất lên nhau dưới đất, không có chút trật tự nào. Kim Phi Dao đã khôi phục nhân thân, kích động nói với Linh Dương: “Ngươi xem, không người nào bị làm sao, hoàn hảo không tổn hao gì giao cho ngươi.”
Mấy người Linh Dương thấy trên người yêu binh xanh một mảng, tím một khối, khắp nơi vết máu, không có người nào lành lặn, vì thế liền nghi hoặc hỏi: “Đây là có chuyện gì?”
Kim Phi Dao quay sang nhìn, nhất thời ngây ngẩn cả người. Đây là có chuyện gì? Vì sao yêu binh vẫn đặt trong bụng chưa từng lấy ra lại biến thành dạng này? Chẳng lẽ Mập Mạp và Chu Tước ở trong bụng đánh bọn họ?
Nàng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Mập Mạp và Chu Tước. Chu Tước không rõ nàng nhìn hắn làm gì nhưng Mập Mạp lại lập tức hiểu được, phe phẩy bàn tay nhỏ bé nói; “Ngươi đừng nhìn ta, chúng ta không động tay động chân gì với những yêu binh này hết.”
“Không phải các ngươi chửng lẽ là Uyển Ti làm? Nàng nhàn như vậy sao?” Kim Phi Dao nổi giận, đây là hàng hóa đổi một viên Tinh Viên thạch nha, nếu là thứ khác thì nàng đã sớm ăn luôn rồi, cần gì phải dè dặt cẩn trọng bảo tồn tốt như vậy? Hiện tại lại bị đánh thành như vậy, người nào người nấy xanh xanh tím tím, đến cùng là ai ra tay vậy, quá đáng giận!
Lúc này Hoa Uyển Ti đã đi tới, chỉ vào núi rác kia mà nói: “Đây là tự ngươi làm. Lúc đó bụng ngươi đã đựng đầy yêu binh vẫn còn lòng tham không đáy nuốt toàn bộ số rác này vào. Lúc nuốt vào ngươi cũng không khống chế độ mạnh yếu, lực lượng vô cùng lớn, trực tiếp đập vào người những yêu binh này. Ta đoán bọn họ không chỉ bị bầm tím thôi đâu, chỉ sợ một số người còn bị gãy xương nữa.”
“Ngươi biết mà sao không nói sớm một chút? Ta có thể nối xương cho bọn hắn trước nha, hiện tại mới nói đúng là hại chết ta mà.” Kim Phi Dao hung thần ác sát quát, bọn người kia vậy mà cứ để mặc yêu binh nằm ở đó, không nhắc nhở nàng đi trị thương.
Hoa Uyển Ti cau mày, vẻ mặt ủy khuất: “Không phải ngươi còn vội đánh bạc và tầm bảo sao? Căn bản là không quan tâm đến yêu binh. Ta còn nhớ ta đã từng hỏi có cần nhìn yêu binh xem sao không thì ngươi nói là không sao đâu, trong bụng mà có gió thổi cỏ lay là ngươi lập tức sẽ biết. Vì thế sau này ta không nói lại nữa, ai biết được ngươi lại hoàn toàn không ngó lấy một lần.”
Đã nói sao? Kim Phi Dao nhớ lại, hình như có lúc nào đó đã nghe qua câu hỏi như vậy, nhưng lúc đó nàng đang làm gì? A, đang giễu cợt Chu Tước thua hơn một ngàn lần mà không thắng nổi một lần. Đều do tên ngốc Chu Tước kia, nếu không phải hắn lần nào cược cũng thua thì nàng cũng sẽ không cười thành bộ dáng đó, cũng sẽ không đến nông nỗi không đặt chuyện này trong lòng, không liếc mắt một cái.”
Linh Dương và Lang đại nhân đều dùng thần thức nhìn lướt qua những yêu binh này, quả nhiên ngoài ngoại thương còn có hơn nửa nhân số bị gãy xương ở các mức độ khác nhau. Hơn nữa, do thời gian dài không được điều trị mà thương thế càng trở nên trầm trọng. Sắc mặt Linh Dương tối sầm lại, Lang đại nhân thì liếc mắt nhìn Kim Phi Dao đang sững sờ một cái, hừ một tiếng rất nhẹ.
Cuối cùng, Kim Phi Dao quay đầu cười bồi: “Hay là, ta khấu trừ mỗi người một khối linh thạch hạ phẩm làm phí chữa thương?”