Mục lục
[Dịch] Tiên Bản Thuần Lương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật là, thế mà còn có cấm chế, quả Nhân Sâm rốt cục trông như thế nào? Kim Phi Dao khịt mũi, càng khẳng định quả Nhân Sâm có hương vị như mùi trên người công chúa Bình An.

Đúng rồi, Nhân Sâm và nàng cùng sinh, ăn một quả sẽ sống thêm năm trăm năm, nếu ăn luôn nàng ta thì liệu có trường sinh bất tử, không cần tu luyện cũng có thể thiên địa đồng thọ? Kim Phi Dao càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, ánh mắt quét lên Tô Đừng Bọt.

Nhưng người này chỉ là phàm nhân, không có thánh đan, chẳng lẽ trực tiếp ăn thịt uống máu?

Đúng lúc này, Tô Đừng Bọt đột nhiên ngẩng đầu, thật hiểu ý nói: “Bất kể tiên sư có đồng ý hay không, ta nguyện ý đưa một quả Nhân Sâm cho tiên sư. Tiên sư ăn thử quả này xong thì chúng ta sẽ nói đến chính sự.”

“Vậy không tốt lắm đâu. Năm trăm năm mới ra ba mươi sáu quả, chính ngươi mới được ăn một quả, hẳn là thừa lại cũng không nhiều, quá trân quý.” Kim Phi Dao ha ha cười nói.

Mập Mạp tà tà liếc nàng một cái, đang định mở miệng châm chọc nàng, rõ ràng muốn ăn đến chết đi được, muốn đến mức muốn ăn thịt người rồi mà còn giả vờ giả vịt.

Nhưng Kim Phi Dao đã hành động sớm một bước, nàng chỉ vào Mập Mạp mà mắng: “Ngươi đừng quá đáng, đồ trân quý như vậy, công chúa Bình An nguyện ý cho một quả đã là đại phúc khí. Ngươi lại còn đòi, ta làm sao lại có linh thú như ngươi chứ, thật sự quá mất mặt.”

Mập Mạp sửng sốt một cái, lập tức ộp ộp biện giải: “Ngươi đừng có nói hươu nói vượn, ta nói muốn khi nào?”

“Ngươi thực sự không cần?” Kim Phi Dao nhướng mi, nhìn Mập Mạp chằm chằm.

“Ta… ta đương nhiên muốn, ngươi chia cho ta một nửa là được rồi. Ba mươi lăm quả, chẳng lẽ ngươi muốn ba mươi quả? Đừng có tham lam, có mà ăn là tốt rồi.” Mập Mạp đột nhiên chuyển giọng, ộp ộp nói.

Kim Phi Dao nhún vai, nói: “Công chúa Bình An muốn cho ta bao nhiêu cũng không đến lượt ngươi xen vào. Kể cả vì nàng muốn mời ta làm việc mà đưa hết quả nhân sâm cho ta thì ta cũng không thể lấy hết được. Đây chính là bảo bối của bọn họ, ta không thể làm thế.”

Nhìn một người một ếch diễn xướng, Tô Đừng Bọt vạn phần bất đắc dĩ, nhưng so sánh với quả Nhân Sâm thì người nọ vẫn quan trọng hơn.

“Tiên sư, nếu ngươi chịu giúp ta, ngoài một quả Nhân Sâm lát nữa cho ngươi thì sau khi xong chuyện, ta nguyện ý tặng một nửa số quả trên cây làm thù lao.” Tô Đừng Bọt nhìn Kim Phi Dao, bình tĩnh nói.

“Một nửa là bao nhiêu?” Kim Phi Dao không hỏi chuyện kia là chuyện gì mà trực tiếp hỏi có bao nhiêu quả. Tu sĩ Trúc Cơ chỉ sống được hai trăm năm, một quả Nhân Sâm này có thể tăng năm trăm năm tuổi thọ, kể cả không tu luyện cũng gần bằng tu sĩ Kết Đan kỳ rồi.

Những tu sĩ Kết Đan, Nguyên Anh kỳ, nếu có thêm năm trăm năm, chỉ sợ dù có gặp phải bình cảnh, dùng thời gian dài cũng có thể tiến giai. Thứ tốt như vậy, chắc chắn việc làm cũng sẽ không dễ, nhưng nàng thèm ăn công tâm, liền hỏi trước có bao nhiêu quả rồi mới tính tiếp.

“Tám quả, cộng thêm một quả cấp cho tiên sư ngay bây giờ là chín.” Tô Đừng Bọt nói.

“Chín quả…” Kim Phi Dao nghe xong, nghiêng đầu tính toán. Một quả tăng năm trăm năm, chín quả là bốn ngàn năm trăm năm.

Từ… từ… nói vậy là ta có thể sống thêm bốn ngàn năm trăm năm? Tu sĩ Hóa Thần kỳ Nhân tộc cũng chỉ sống có một ngàn tám trăm năm. Ta chỉ cần ăn chín quả là có thể sống đến bốn ngàn năm trăm năm.

Nàng hiện tại đang kích động muốn chết, trong lòng vạn phần cảm tạ tam hoàng tử, còn muốn đốt cho hắn ít tiền giấy, cũng không nghĩ lại, hồn phách người ta ở trong Nguyên Anh đã sớm bị nàng ăn mất rồi. Chuyện vui này vĩ đại quá mức khiến cho nàng nhất thời có chút không thể bình tĩnh.

Tô Đừng Bọt không biết vì sao Kim Phi Dao lại không nói gì, nàng chỉ có thể nhìn thấy bản tính con người chứ không thể đọc được ý nghĩ của người khác. Dù sao nàng cũng chỉ là một phàm nhân, không phải là dị nhân.

Cho Kim Phi Dao chín quả Nhân Sâm, Tô Đừng Bọt chỉ còn lại tám quả, chắc chắn sẽ bị đương kim hoàng đế chất vấn. Tuy nhiên, dù nàng không có quả

Nhân Sâm thì hoàng đế kia cũng sẽ không dám làm gì nàng. Về chuyện này Tô Đừng Bọt không hề lo lắng, trái cây đã không có còn có thể như thế nào, cùng lắm thì trong hơn bốn trăm năm này, Long Uy quốc đành phải ăn ít đi, giảm bớt ban thưởng thôi.

“Tiên sư, ta đưa ngươi đi xem quả Nhân Sâm trước, nhân tiện ngắt một quả cho tiên sư luôn.” Tô Đừng Bọt quyết định đưa Kim Phi Dao đi lấy quả trước, chỉ cần ăn vào, cảm thấy ưu việt thì tự nhiên sẽ đồng ý giao dịch với nàng.

Tô Đừng Bọt ở trong cung nhiều năm, để có được quả Nhân Sâm, ai ai cũng nịnh bợ nàng, đây vẫn là lần đầu tiên nàng làm giao dịch với người khác, cái giá cao như vậy nàng cũng không biết.

Nhưng nàng ngày ngày đều nhìn quả Nhân Sâm, đều sớm chết lặng, càng miễn bàn chuyện nàng căn bản không tìm được người tình nguyện giúp mình. Người này chắc chắn là trời cao thương nàng cho nên mới cố ý đưa tới.

Kim Phi Dao lòng đầy vui mừng đi theo Tô Đừng Bọt, đi hết khu vườn rộng lớn, xuyên qua một rừng trúc, đi tới một trảng cỏ đầy ngập hoa ngũ sắc. Ngay giữa bãi cỏ có một cái cây cao bằng năm người, bị một cấm chế màu trắng bao bọc lại.

Đợi đến gần, Kim Phi Dao liền thấy rõ cây Nhân Sâm bên trong cấm chế. Trong lòng nàng vốn nghĩ, một vật như quả Nhân Sâm hẳn là phải rất đẹp, nhưng lúc vừa nhìn thấy, nàng thật không biết phải nói gì.

Trên mỗi chiếc lá xanh lục đều có phù văn màu bạc, điểm điểm tinh quang vờn chung quanh tán cây, trên cành cây có mấy quả màu hồng nhạt, to bằng nắm tay, ở giữa quả có một đường rãnh chia quả làm hai, trông giống hệt như mông người. Tuy trông quả đào cũng hơi giống mông nhưng quả này thì thực sự quá giống, y hệt như một đám mông nhỏ treo trên cây.

“Tiên sư, đây chính là quả Nhân Sâm.” Tô Đừng Bọt đứng ở một bên, vươn tay đặt lên màn ánh sáng của cấm chế, yên lặng biểu đạt tâm niệm của mình. Một quả Nhân Sâm liền tự động rời cành, chậm rãi bay xuyên qua cấm chế, dừng lại trên tay phải nàng.

Sau đó, nàng cầm quả Nhân Sâm đưa cho Kim Phi Dao, “Tiên sư, mời!”

Kim Phi Dao nhận lấy mông nhỏ, chỉ dùng thần thức đảo qua nàng liền biết quả này không có độc. Nhìn chằm chằm quả Nhân Sâm trong tay, nàng quay đầu về phía Mập Mạp, “Ta chia cho ngươi một nửa nhé.”

“Ộp ộp.” Mập Mạp cười hắc hắc, tỏ vẻ mình không muốn ăn mông.

Tên hỗn đản này! Kim Phi Dao nắm quả Nhân Sâm, hung hăng trừng nó, chả mấy khi có được thứ tốt lại nghĩ đến ngươi, thế mà lại đáp lại ta như thế.

“Tiên sư…” Tô Đừng Bọt đầy mắt chờ đợi nhìn Kim Phi Dao, thầm mong nàng thưởng thức Nhân Sâm xong sẽ đồng ý giao dịch với mình.

Quả Nhân Sâm nằm trong tay, Kim Phi Dao lại không ngửi thấy mùi gì, do dự một chút mới nhẹ nhàng cắn một miếng. Chỉ một miếng nhỏ đó, mĩ vị nổ mạnh trong miệng, một loại mĩ vị chưa từng biết đến tràn ngập miệng nàng. Những thứ trước kia từng ăn, bao gồm cả quả Ngọc Long và thánh đan Sơn

Tao cũng không bằng một phần trăm của quả này.

Sau đó, nàng cắn hai miếng ăn sạch quả Nhân Sâm, không cần so đo chuyện trông giống mông nữa. Mập Mạp đáng chết, ngươi không ăn sẽ hối hận cả đời.

Nuốt quả Nhân Sâm xong, trong bụng liền xuất hiện một luồng khí mát mẻ, sau đó có vô số thiên địa linh khí xâm nhập qua lỗ chân lông, linh khí hội tụ lại, tan vào trong thân thể Kim Phi Dao. Những vì sao trong thức hải sáng lên gấp đôi, sức sống quả nhiên tăng cường.

Nhìn chằm chằm Tô Đừng Bọt, Kim Phi Dao chậc lưỡi nói: “Chuyện ngươi muốn trao đổi là gì? Nói nghe một chút.”

Tô Đừng Bọt vui sướng, chỉ cần sự tình có thể làm thành, mấy quả Nhân Sâm thực đáng giá.

Đêm đã khuya, Tô Đừng Bọt đề phòng cung nữ phát hiện không thấy nàng mà làm hoàng cung hỗn loạn, liền đi về trước. Kim Phi Dao thì ở lại trong khu vườn mà ngoài Tô Đừng Bọt ra thì không có bất luận kẻ nào được tiến vào này.

“Mập Mạp, quả thực quá buồn cười, nàng ta lại yêu tên Quỷ Vương kia, lại ở ngay trong loại quốc gia này. Ma tộc chính là nô lệ, ấy vậy mà có công chúa yêu thương nô lệ, cười chết ta. Vừa rồi nàng còn cười ngượng ngùng nữa, chờ ta cười một lát đã, không chịu nổi rồi…” Tô Đừng Bọt đi rồi, Kim Phi Dao rốt cục không nhịn được, ngồi cạnh cây Nhân Sâm, phá lên cười.

Hóa ra việc mà Tô Đừng Bọt muốn làm vô cùng đơn giản, đó là muốn Kim Phi Dao cứu tên Quỷ vương kia ra. Chỉ là một chuyện dễ dàng như vậy mà không có bất luận người nào dám làm.

Quỷ vương là do lục hoàng tử mua về với giá cao, xem như là nô lệ của lục hoàng tử. Quỷ vương chính là một thành viên của quân phản loạn, không biết vì sao một trăm năm trước lại bị bắt, vòng vo vài vòng thì bị bán đến nơi này.

Pháp chú trên người hắn phi thường lợi hại, cách trừ bỏ pháp chú nằm trong tay lục hoàng tử, chỉ cứu Quỷ vương ra thì chưa xong, còn phải lấy được phương pháp giải chú kia mới được. Ngay một chuyện đơn giản như thế lại chỉ vì lục hoàng tử là hoàng tộc mà không có ai dám làm. Đương nhiên, đó là vì Tô Đừng Bọt chưa gặp được người của Linh giới khác, nếu không thì đã sớm có người ném cả ván giường của lục hoàng tử đi rồi.

“Chẳng phải chỉ là đi trộm đồ của lục hoàng tử sao, quá đơn giản!” Kim Phi Dao cảm thấy loại việc này không có tính khiêu chiến chút nào, hoàn toàn chính là nhặt được giữa đường.

Trước đó Kim Phi Dao còn lo lắng trong hoàng cung có tu sĩ Hóa Thần kỳ hoặc Luyện Hư kỳ, nhưng nghe xong lời Tô Đừng Bọt nàng mới biết toàn bộ Thiên Đế Linh giới không có một tu sĩ Hóa Thần kỳ, tu vi cao nhất cũng mới Nguyên Anh hậu kỳ.

Lý do làm các tu sĩ không thể tiến giai Hóa Thần kỳ rất đơn giản, đó là vì tất cả những thứ dùng để tu tiên đều bị hoàng gia khống chế. Phàm nhân chỉ cần có linh căn sẽ được tuyển chọn nhập quốc tu viện, được quốc gia cung cấp đan dược, pháp khí và tất cả đồ dùng tu tiên, nhưng bọn họ phải phục vụ cho hoàng tộc Tô thị. Toàn bộ Thiên Đế Linh giới không có lấy một môn phái tu tiên.

Bọn họ vì hoàng quyền của mình mà cực lực khống chế tu vi của người khác, khống chế tu vi toàn bộ Linh giới từ Nguyên Anh kỳ trở xuống.

Tán tu căn bản không có cách nào sống yên ổn vì như thế là chống đối quốc gia. Mà chống đối quốc gia còn một bộ phận nữa là đám nô lệ Ma tộc. Bọn họ sinh sống ở một nơi hẻo lánh, cực độ nghèo khó, còn bị quân đội quốc gia đuổi bắt, có thể sống sót là dựa vào thân thể mạnh mẽ trời sinh, nhờ đó miễn cưỡng cướp đoạt được chút tài nguyên tu luyện.

Có thể tu luyện đến Nguyên Anh hậu kỳ như Quỷ vương là cực kỳ hiếm có trong Ma tộc. Có thể tưởng tượng được những khó khăn to lớn mà hắn gặp phải cũng như tư chất của hắn cao thế nào. Tư chất chỉ cần kém một chút sẽ không có khả năng tiến giai đến Nguyên Anh kỳ trong hoàn cảnh cái gì cũng không có này.

Mà hoàng tộc vì sao không thể tiến vào Hóa Thần kỳ thì Tô Đừng Bọt có giải thích là do phụ thân nàng ở bắc cực đoạt được Chúc Long, tuy có thể giúp hậu đại đều có năng lực của Chúc Long nhưng lại bị Chúc Long nguyền rủa, trọn đời không thể tiến giai Hóa Thần kỳ.

Nhưng Kim Phi Dao lại đoán, đó hoàn toàn là vì bọn họ có được thực hồn Chúc Long cho nên tan hợp không hoàn toàn, không thể tiến giai Hóa Thần kỳ. Nếu bọn họ giết hết đám Khánh Kỵ kéo xe đi mà ăn thì biết đâu có thể có người được thánh đan bổ đủ mà tiến giai Hóa Thần kỳ không chừng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK