Mục lục
[Dịch] Tiên Bản Thuần Lương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trúc Hư Vô thì muốn nhàn rỗi xem náo nhiệt nhưng có người không chịu buông tha hắn. Giang Hi chạy đến bên người hắn, hạ giọng nói: “Trúc trưởng lão, nghe nói người này là sư muội ngoại môn của ngươi. Nếu chuyện này bị cha ta biết thì chỉ sợ Đông Ngọc Hoàng phái các ngươi cũng sẽ bị loại khỏi Nhật Nguyệt môn, cái nào nặng cái nào nhẹ hẳn là ngươi rất rõ ràng.”

“A? Ngươi nói như vậy là đang uy hiếp ta?” Trúc Hư Vô quay đầu nhìn Giang Hi, hứng thú hỏi.

Ánh mắt Giang Hi luôn nhìn về phía Kim Phi Dao đào tẩu, nhàn nhạt nói: “Trúc trưởng lão nói đùa. Ta làm sao có thể uy hiếp quý phái. Ta chỉ cảm thấy chuyện này không nói ra ngoài thì tốt hơn vì quan hệ của chuyện này rất vi diệu. Hơn nữa, người này xuất hiện bên trong mật cảnh vừa đúng lúc quý phái vừa gia nhập Nhật Nguyệt môn, cũng không biết người ta có nghĩ theo chiều hướng khác hay không. Nếu bị người hữu tâm nói thì có khi Linh Điệu phái cũng sẽ bị liên lụy.”

“Ngươi nghĩ như vậy sẽ làm ta xuất thủ sao? Lục đường nhiều cao thủ như vậy chẳng lẽ còn không chặn được nàng?” Trúc Hư Vô cười nói.

“Chặn thì chắc chắn chặn được, ta chỉ nghĩ Trúc trưởng lão và nàng quen biết lâu như vậy, hẳn là quen thuộc với pháp bảo và công pháp của nàng, nếu ra tay thì khẳng định sẽ đơn giản hơn so với chúng ta.” Giang Hi nhẹ nhàng bâng quơ nói, dáng vẻ đoan trang, vẫn có thể xem là nhất phái chi kiêu.

Trúc Hư Vô im lặng một cái, sâu kín đáp: “Nhưng việc sư huynh tự tay bắt sư muội hình như không được tốt lắm. Không biết rốt cục nàng đã làm gì mà lại khiến cho Giang tiên tử muốn giết nàng như vậy? Tuy nhiên, chuyện gì nặng chuyện gì nhẹ ta vẫn phân biệt rõ ràng, tuyệt đối sẽ không để Đông Ngọc Hoàng phái gặp nguy hiểm. Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ ra tay.”

“Vậy là tốt rồi, ta sẽ chờ tin tốt của Trúc trưởng lão.” Giang Hi khẽ cười nói, những môn phái nhỏ này vì quan hệ với Nhật Nguyệt môn thì hy sinh một sư muội ngoại môn nho nhỏ quả thực chỉ là chuyện nhỏ bé không đáng kể.

Lúc này Kim Phi Dao đã thoát đi rất xa nhưng vì Lam Tinh quá lớn cho nên tuy rằng thoạt nhìn bay nhanh lại vẫn bị người Nhật Nguyệt môn bám đuổi không tha. Phía trước là chính điện và nơi đệ tử ở của Lục đường, trên ngọn núi đó đông người nên ngay từ đầu Kim Phi Dao đã định hướng chỗ ít người mà chạy.

Lúc này nhìn lại thì những nơi rộng rãi hình như càng không có lợi cho các nàng chạy trốn. Vì thế, nàng kéo Lam Tinh vọt tới hướng chính điện, chỉ cần chung quanh có đệ tử đê giai thì đám cao thủ Nhật Nguyệt môn sẽ không dám loạn dùng thuật, sợ đánh trúng đệ tử nội môn.

Trúc Hư Vô thấy các nàng nhằm phía chính điện liền quay sang Giang Hi, tươi cười khả cúc nói: “Bây giờ ta sẽ lên, Giang tiên tử chờ tin tức tốt của ta đi.”

Tiếng nói vừa dứt, thân hình Trúc Hư Vô liền xông ra ngoài, lúc bay ra được năm trăm trượng, khóe miệng hắn đột nhiên nhếch lên thành nụ cười. Sau đó, tay nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, có một vật nhanh chóng vụt qua.

Giang Hi cười lạnh bay trong không trung, nhìn Trúc Hư Vô bay đi chính điện, lại nhìn lướt qua những tu sĩ trúng độc bên dưới, hừ một tiếng: “Một đám phế vật! Ngay cả một tên Hóa Thần kỳ cũng không ngăn được, còn mặt mũi nào ở trong Lục đường chúng ta nữa.”

Ngay lúc nàng đang đắc ý, âm thầm giễu cợt người khác thì không gian phía sau nàng đột nhiên vặn vẹo, một cái kính quang màu xanh xuất hiện. Nàng nhận thấy động tĩnh phía sau, nhìn lại liền ngây ngẩn cả người.

Từ trong kính quang màu xanh chui ra một nữ tử, phía sau nàng có hai đôi cánh, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt nhu mì xinh đẹp, tay cầm chiếc đàn tỳ bà. Nàng cách Giang Hi chỉ nửa trượng, không đợi Giang Hi kịp phản ứng nàng đã mở to mắt, há mồm không tiếng động rống lên. Chỉ thấy không gian xuất hiện một trận dao động nhưng lại không thấy có bất luận âm thanh gì truyền ra. Có không ít người kinh ngạc nhìn nữ nhân không biết xuất hiện từ đâu này, không rõ người này rốt cục là địch hay là bạn.

Cứ như vậy không một tiếng động há miệng xong, nữ tử kia lại ôm tỳ bà trở về quang kính, thanh quang lập tức biến mất không thấy, trong không trung chỉ còn lại Giang Hi đang ngơ ngác. Các tu sĩ khác cảm thấy rất kỳ quái, không hiểu có chuyện gì xảy ra. Sau đó, bọn họ liền thấy ngũ quan Giang Hi bắt đầu chảy máu, đột nhiên rơi từ không trung xuống.

Đây chính là nữ nhi bảo bối của đường chủ, nếu bị ngã chết trước mặt chúng ta thì tội danh này còn không đổ lên đầu bọn họ? Vì thế liền có người vọt ra, đưa tay đón lấy Giang Hi. Nhưng vừa đảo mắt, tâm tình người kia lập tức phát lạnh, lúc này mặt Giang Hi đã đầy máu tươi, khí tuyệt bỏ mình. Người này vội vàng xem xét Nguyên Anh của nàng, chỉ còn Nguyên Anh vẫn còn thì chọn lấy một người đoạt xá là được.

Nhưng vừa xem hắn đã ngây dại, Nguyên Anh của Giang Hi đã trực tiếp bị chấn nát ngay trong Thức Hải, vẫn còn lưu lại đó chưa tiêu tán. Ngay cả Thức Hải còn chưa biến mất chứng tỏ nàng vừa mới bị nữ tử đột nhiên xuất hiện kia giết chết.

“Không tốt, Giang tiên tử đã chết!” tu sĩ đón được nàng hô to lên, ôm thi thể Giang Hi không biết nên thả ra hay tiếp tục ôm.

Nghe tiếng la phía sau, Trúc Hư Vô ngừng lại, thu hồi nụ cười trên mặt, thay vào đó là vẻ kinh hãi, vội vã bay trở về. Cứ như vậy, hắn và các tu sĩ cùng nhau trở thành nhân chứng việc Giang Hi bị giết chết.

********

Hôm nay tuy rằng Giang Hi nháo muốn đến hậu sơn coi chừng việc bắt người, đường chủ Lục đường Giang Phong lại không đi theo, trong mắt hắn, bắt hai nữ nhân mà cao nhất mới Hóa Thần sơ kỳ thì chỉ cần tùy tiện phái vài người tới là được, còn bản thân hắn đã Luyện Hư trung kỳ, không cần thiết phải đích thân đi, liền để Giang Hi dẫn đệ tử đi chơi.

Hắn đang ngồi trong chính điện xem ngọc giản mà bên trên gửi đến, đau đầu nghĩ xem làm thế nào để kiếm thêm nhiều thượng cống từ các môn phái bên dưới, mấy năm nay yêu cầu càng ngày càng nhiều, ưu việt bản thân lấy được liền ít đi. Đột nhiên, ngọc bài trong túi đột nhiên phát ra tiếng rắc, hắn giật mình, vội thò tay vào, lấy ra một miếng ngọc màu trắng đã vỡ thành ba.

Không dám tin nhìn chằm chằm miếng ngọc vỡ trong tay, Giang Phong phẫn nộ, linh lực và uy áp toàn bộ tuôn ra, gân xanh trên trán nổi lên, hắn bóp miếng ngọc vỡ trong tay, hét lớn: “Là ai dám giết con ta!”

Linh lực phẫn nộ hóa thành long quyển, trực tiếp cuốn bay nóc chính điện, Giang Phong xuất hiện tại không trung, thanh âm như sấm vang tận mây xanh: “Là ai giết Hi nhi? Ta muốn đem ngươi bầm thây vạn đoạn!”

Kim Phi Dao đang trên đường xông vào, nhìn thấy ở nóc chính điện bị một luồng linh khí cường đại phá vỡ, một nhân vật xông lên không trung loạn kêu, trong lòng liền cả kinh: “Là tên vương bát đản nào lại mượn cơ hội giết người đúng lúc này? Muốn đổ tội cho ta sao, nếu ta biết được thì sẽ rút gân hắn.”

Phía trước có tu sĩ Luyện Hư trung kỳ tức giận đứng chắn, bốn phía có đệ tử Nhật Nguyệt môn chặn đường, mắt thấy không có con đường nào có khả năng chạy thoát. Kim Phi Dao cầm Thái Dương thạch trên tay, mang theo Mập Mạp và Lam Tinh tiến về phía chính điện, Mập Mạp dùng yêu khí bám chặt lấy người Lam Tinh, mở miệng phun ra nọc độc màu trắng, thỉnh thoảng lại mở miệng kêu tiếng ếch, chấn cho máu huyết đám tu sĩ nhảy loạn lên, tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ không chịu được, toàn bộ lùi ra sau.

Giang Phong liếc mắt một cái liền nhìn thấy người khổng lồ và yêu thú lông đen kia. Người khác không biết nhưng hắn thì biết trong mật cảnh có một gã Khoa Phụ tộc. Chỉ vì thời gian quá lâu rồi, lại bị chôn ở dưới đất cho nên dù hắn đã dùng thần thức xem xét cũng không thấy, giờ đây vừa nhìn thấy người này hắn liền biết đó chính là tên Khoa Phụ tộc kia.

Nếu để nàng chạy mất thì sau này sẽ không còn Thương Lệ thạch, đồ thượng cống quan trọng nhất không có thì môn chủ sẽ tức giận, như thế thì hắn sẽ chịu không nổi. Hơn nữa, nữ nhi bảo bối của hắn vì đi đồ sát mấy kẻ này mới xảy ra chuyện, có nhiều đệ tử đứng đây như vậy mà còn để người gặp chuyện không may, không thể tha thứ được.

Giang Phong tức giận tận trời, linh lực màu trắng từ bốn phía tụ tập lại, hình thành một long quyển cao trăm trượng phía trên đầu hắn. Mặc kệ Khoa Phụ tộc trân quý thế nào, hôm nay ta sẽ báo thù cho ái nữ, đem tất cả các ngươi bầm thây vạn đoạn.

Trong những đệ tử vây bắt Kim Phi Dao thì chỉ có những người ở lại phía sau mới biết Giang Hi đã chết, còn những người đuổi theo nàng ở phía trước thì không biết gì cho nên không rõ vì sao đường chủ lại tức giận như thế chỉ vì chút việc nhỏ này, lại đem cả tuyệt chiêu ra. Chiêu này nếu tung ra thì những người theo phía sau này cũng sẽ bị cuốn vào trong, đến lúc đó thì ngay cả bàn tay cũng khó mà lưu lại được.

Bọn hắn vộ vàng lùi xuống, chỉ cần có đường chủ ở đây thì tên Hóa Thần kỳ kia chẳng khác nào con kiến, hẳn phải chết không nghi ngờ.

Thấy mọi người toàn bộ lui ra sau, mắt Kim Phi Dao biến đổi, không đợi pháp thuật của Giang Phong chuẩn bị xong, nàng vung tay ném Thái Dương thạch ra ngoài: “Nổ!”

Thái Dương thạch bị linh lực của nàng tác động, bay vút về phía Giang Phong, bay được nửa đường liền ầm vang một tiếng nổ mạnh. Hỏa tức khí chứa trong Thái Dương thạch tương đương một kích toàn lực của tu sĩ Luyện Hư kỳ cho nên nó là bảo vật của các tu sĩ tu luyện pháp thuật tính nóng, chỉ cần có thể hấp thu toàn bộ hơi thở của một viên Thái Dương thạch là không chỉ có tu vi được đề cao mà ngay cả thần thức và pháp thuật tính nóng cũng mạnh lên.

Lúc này Thái Dương thạch nổ mạnh trong không trung, lực lượng cường đại trực tiếp hủy diệt chính điện và ngọn núi của Lục đường, vô số hỏa diễm bay ra bốn phía như mưa, đại hỏa bốc lên, toàn bộ Lục đường chìm trong biển lửa.

Kim Phi Dao nương theo sức mạnh của vụ nổ, kéo Lam Tinh bắn ra ngoài, hiện tại vấn đề không phải là giết được ai mà còn sống chạy đi mới là chính sự.

Trúc Hư Vô lấy Hư Thanh trúc ngăn mấy đợt hỏa diễm bay tới, nhìn động tĩnh này của Kim Phi Dao mà hết chỗ nói. Mãnh thú đúng là mãnh thú, ngay cả chạy trốn cũng uy phong như vậy, tổn thất của Lục đường cũng không nhỏ. Không biết Kim Phi Dao đến cùng muốn dùng cách gì để chạy khỏi Lục đường, nơi này có tới ba gã tu sĩ Luyện Hư kỳ.

Tuy nhiên, Trúc Hư Vô lại rất vui vẻ, những thứ phía trước trực tiếp bị nổ rớt là chủ điện của Nhật Nguyệt môn, mà nơi ở của các đại môn trưởng lão đều ở nơi hẻo lánh, hiện tại đang bị lửa thiêu.

Phòng ốc và đồ dùng đều do Nhật Nguyệt môn cung cấp cho nên các đại môn trưởng lão đều rất hưng trí đứng nhìn Nhật Nguyệt môn bị người hủy cho rối tinh rối mù mà không ai nghĩ tới việc đi cứu hỏa.

Phải trốn nhanh! Kim Phi Dao minh bạch, uy lực của Thái Dương thạch chỉ có thể ngăn cản một gã tu sĩ Luyện Hư trung kỳ một lát, căn bản không thể giết chết hắn. Bây giờ tình hình càng hỗn loạn càng tốt, như vậy mới có thể đào tẩu dưới tay tu sĩ Luyện Hư.

“Hừ, ngươi coi thường Nhật Nguyệt môn ta không có người sao?” lúc này, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng hừ lạnh, lại có một gã tu sĩ Luyện Hư sơ kỳ chắn trước mặt Kim Phi Dao. Nàng mắng thầm, môn phái lớn giỏi lắm sao, Luyện Hư kỳ có phải không đáng giá tiền không, làm ra nhiều như vậy làm gì!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK