Mộc Phong buông Yên Nhiên ra, bình tĩnh nhìn về khu rừng rộng lớn cách đó không xa.
Mộc Phong bình tĩnh nói:
- Tiểu tặc và sư phụ yêu nhân của hắn có thể sẽ trở lại tìm kiếm chúng ta. Nương tử, chúng ta trước hết hãy đến khu rừng đó xem xem, việc cấp thiết của chúng ta lúc này là phải tìm được một chỗ trú thân để ẩn náu trên tinh cầu này, rồi mới tu luyện công pháp để sau này chiến đấu với bọn chúng.
Yên Nhiên băn khoăn nói:
- Bản lĩnh của yêu nhân đó nhất định rất đáng sợ, chúng ta làm thế nào mới trốn thoát được sự truy tìm của mụ ta?
Mộc Phong mặt lộ ra nụ cười nói:
- Từ xưa đến nay đại ẩn ở chốn nhân gian, tiểu ẩn thì ở trong rừng núi. Ta xem tinh cầu này tràn trề sức sống, chắc hẳn còn có sinh vật giống chúng ta tồn tại, chúng ta hãy từ từ đi tìm, có lẽ sẽ có cách an thân. Nhưng không thể phi hành trên bầu trời này, như vậy sẽ lộ dấu vết mất.
Yên Nhiên gật đầu, mỉm cười ôn nhu nói:
- Tướng công suy nghĩ thật chu toàn, chúng ta đã đến tinh cầu này thì hãy đi xem ở đây có gì khác lạ.
Mộc Phong kéo Yên Nhiên đi đến khu rừng rậm, cúi đâu khẽ hôn xuống trán nàng một cái, rồi lại làm ra vẻ thần bí ghé sát vào tai Yên Nhiên nói:
- Nương tử, tiếc là chúng ta còn chưa thật sự động phòng đã bị yêu nhân quấy nhiễu mĩ mộng, không bằng chúng ta ở trong khu rừng không có người này tiếp tục thực hiện mĩ mộng, thế nào?
Yên Nhiên hơi đỏ mặt, đưa tay cốc vào đầu Mộc Phong một cái rồi nói:
- Đáng ghét, đã thành ác mộng còn thực hiện mĩ mộng gì nữa?
Mộc Phong cười ha hả, đột nhiên lại cau mày nhăn mặt nói:
- Ta đã xem đoạn đầu của Hồng Mông Thiên Kinh, trong đó nói công pháp luyện đến tầng thứ năm nhất định phải là thân đồng tử, còn phải khống chế dục niệm. Ôi, Thật khổ cho nương tử xinh đẹp như hoa như ngọc của ta!
Mộc Phong không nói mình khổ, lại nói Yên Nhiên khổ, nhất thời khiến Yến Nhiên có chút kì quái, nàng không hiểu hỏi:
- Tướng công, thiếp có khổ gì?
- Nương tử, nàng có thể trong thời gian rất dài không được vi phu “an ủi” đó! Ha ha ha.
Mộc Phong mặt dầy vênh váo cười nói.
Yên Nhiên mặt đỏ bừng, sẵng giọng nói:
- Tướng công không tôn trọng thiếp, chỉ ăn hiếp thiếp thôi!
Mộc Phong không nhịn được lại “ha ha” cười lớn.
Yên Nhiên cũng không nhịn được, thẹn thùng mỉm cười.
Hai người tâm tình trở nên cực tốt, nỗi buồn lưu lạc ở tinh cầu lạ này đã bị tiếng cười xua đi hết.
Tiến vào khu rừng rậm, Mộc Phong tò mò đưa tay sờ vào chiếc lá trên cây, ban đầu cho rằng cái lá này sẽ rất mềm giống như mộc nhĩ nhưng khi sờ vào lại cảm thấy rắn chắc, trên bề mặt hình như còn có lông tơ. Trên mặt đất còn mọc một vài loài thực vật giống như cây tùng lá kim, nhưng có hình dáng nhỏ xinh, chiều cao xấp xỉ như cây ngải, trên cây còn kết ra một vài “quả tùng” tròn tròn.
Ngẫu nhiên từ trong rừng chạy chạy ra một loại động vật nhỏ bé, toàn thân màu tím, rất giống con thỏ ở quê nhà, tai đặc biệt dài, rủ trước thân sát xuống mặt đất. Điều khiến người kinh dị nhất là con vật này có sáu cái chân.
Mộc Phong và Yên Nhiên trong miệng suýt xoa khen kỳ lạ, thế giới rộng lớn này quả thực chỗ nào cũng kỳ lạ. Hai người chầm chậm bước đi trong rừng, cũng không biết đã trải qua thời gian bao lâu, bầu trời vẫn xanh thẳm như thế, tựa hồ đây là một tinh cầu không có đêm đen.
Đột nhiên phía trước truyền lại một tiếng kêu thê lương, Yên Nhiên bỗng chốc bị hù nhảy dựng lên.
Mộc Phong kéo Yên Nhiên nhanh chóng lùi lại.
Một động vật to như mãnh hổ, trên đầu mọc sừng nhọn, bốn cái chân to khỏe, lông có vằn màu tím, nhìn xa giống như con tê giác, nhìn gần lại giống như con hổ trên đầu mọc sừng nhọn, đang há miệng giống như một chậu máu vồ một sinh vật màu tím có hình người dưới chân.
Tiếng kêu thảm thiết vừa rồi chính là phát ra từ sinh vật màu tím hình người đó!
Mộc Phong trong lòng có chút do dự không biết có nên xuất thủ cứu sinh vật kia hay không? Trong giới sinh vật, kẻ yếu sẽ trở thành thức ăn của kẻ mạnh, đó vốn là quy luật tự nhiên, bản thân mặc dù có chút năng lực nhưng cũng không thể lạm sát vô cớ.
Yên Nhiên kinh hãi kêu lên:
- Tướng công, hãy nhanh cứu người đáng thương kia đi!
Mộc Phong nghĩ: “Sinh vật đó là người sao? Chẳng qua chỉ là sinh vật tương đối nhỏ yếu mà thôi.” Mặc dù trong lòng nghĩ thế nhưng tay vẫn hướng về phía trước xuất ra một cỗ bạch khí, Mộc Phong chỉ là không nỡ nhìn Yên Nhiên buồn. Tốc độ bạch khí tuôn ra không nhanh lắm nhưng vẫn đụng đến con hổ trên đầu mọc sừng nhọn đó.
Con hổ sừng nhọn bị bạch khí va phải văng ra ngoài . Yên Nhiên nhìn nó bị văng ra ngoài hai trượng, lăn lông lốc vài vòng trên mặt đất, thân hình to lớn ép nát vài ngọn “tùng lá kim” thấp bé, nó lập tức lật mình dậy, như một vệt khói chạy sâu vào trong khu rừng rậm.
Yên Nhiên hiểu là Mộc Phong hạ thủ lưu tình.
- Lòng dạ yếu mềm, không làm được việc lớn!
Tiểu Tinh Linh truyền lại một tiếng than thở.
Mộc Phong mỉm cười nói:
- Việc nhỏ cần để cho người khác làm.
Yên Nhiên kéo Mộc Phong đi đến trước mặt sinh vật nhỏ yếu.
Sinh vật này hoàn toàn có thể gọi là loài người, tối thiểu cũng xem là có họ hàng với loài người, hắn có cái đầu tròn như quả dưa, không có tóc, da màu tím đen, mắt to, có một lỗ mũi, cái miệng rộng, cổ đặc biệt ngắn, không nhìn kĩ còn nghĩ rằng đầu trực tiếp đặt trên vai. Bả vai hắn tương đối rộng, chân tay ngắn nhưng to khỏe, giống như cả người bị nén lại, nhưng dù sao tổng hợp lại vẫn khiến Mộc Phong và Yên Nhiên cảm giác hắn giống người.
Nhưng y phục trên người quái nhân này lại không tầm thường, chất liệu hơi giống y phục tơ lụa mà Mộc Phong mặc trên người, cái quần đã bị mãnh thú xé rách khi nãy, ở đó chảy ra dịch thể màu đỏ tía, chắc là huyết dịch. Mộc Phong khẽ nhấc ngón tay, một cỗ bạch khí bay đến cái chân bị thương của hắn, trong chớp mắt máu đã ngừng chảy.
Quái nhân đó nhìn Mộc Phong và Yên Nhiên đến gần, cặp mắt to lấp lánh những tia nhìn quái lạ, Mộc Phong mỉm cười, nghĩ: “Kỳ thật chúng ta trong mắt ngươi cũng giống như quái vật.”
Miệng quái nhân đó kêu lên những tiếng “y nha y nha”, tựa như hắn cũng biết hai con quái vậy trước mắt này vừa cứu mình nên nói lời cảm ơn bởi vì trong mắt hắn hiện ra một nét cười thiện ý.
Cười vốn là phương thức đơn giản nhất để giao tiếp giữa các sinh vật có tư duy trong thế gian.
Mộc Phong và Yên Nhiên cũng nở nụ cười báo cho hắn mình có thiện ý.
Quái nhân đó giơ tay lên, trên bàn tay hắn chỉ có bốn ngón tay.
“Ông trời khi tạo ra họ chẳng lẽ đang buồn ngủ, hơi sơ suất một chút không ngờ lại quên cho họ ngón tay cái?” Mộc Phong cảm thấy suy nghĩ kỳ quái này của mình thật buồn cười.
Quái nhân đó dùng ngón tay chỉ vào cái chân bị thương, rồi lại ra hiệu vài lần.
Mộc Phong hiểu ý hắn, có thể là hắn muốn nói hắn đã bị thương, không có cách gì đi được, liệu có thể đưa hắn về không? Mộc Phong gật đầu, tiến tới trước một bước, dùng một tay nâng quái nhân lên, tay kia dắt Yên Nhiên.
Quái nhân đó thường xuyên dùng tay chỉ đường cho Mộc Phong đi ra khỏi khu rừng rậm. Ba người trong khu rừng rẽ trái rẽ phải, mất một thời gian rất lâu mới ra khỏi khu rừng.
Bầu trời vẫn xanh thẳm như thế.
Ở phía ngoài khu rừng rậm có một dãy nhà bằng đá trắng. Nhà bằng đá trắng vốn không lạ, nhưng kỳ quái ở chỗ mái nhà hình cung.
Mộc Phong ôm quái nhân đi về phía một ngôi nhà màu trắng.
Đi nhanh đến trước ngôi nhà, quái nhân đó hướng vào trong kêu to những tiếng “y nha y nha”.
Từ trong nhà chạy ra hai quái nhân đồng dạng, ba người dường như trao đổi với nhau cái gì đó.
Mộc Phong và Yên Nhiên nghe mà không hiểu họ nói, nhưng từ trong mắt họ không nhìn thấy ác ý.
Đến tinh cầu lạ này, lại không có cách gì giao tiếp với những quái nhân này, Mộc Phong trong lòng có chút không cam chịu. Mộc Phong nhớ đến thụ yêu dùng linh thức thâm nhập vào ý niệm và còn có thể quấy nhiễu tâm thần của mình, bỗng nhiên sinh ra ý nghĩ: “Ta có thể dùng thần thức thâm nhập vào ý thức của họ để giao tiếp với họ không nhỉ?”
Mộc Phong thử dùng một tia thần thức thâm nhập vào trong não quái nhân đó, quả nhiên quái nhân suy nghĩ gì là bản thân lập tức hiểu rõ. Hóa ra quái nhân này đang cùng người nhà hắn nói nói chuyện Mộc Phong và Yên Nhiên cứu hắn, muốn dùng lễ đối đãi, mặc dù Mộc Phong và Yên Nhiên bộ dạng kỳ quái, cực kỳ xấu xí, nhưng dù sao họ vẫn là ân nhân của hắn.
Mộc Phong nghe những lời nói này của hắn, không nhịn được “ha ha” cười lớn.
Ba quái nhân đó quay đầu nhìn Mộc Phong, rồi lại nhỏ giọng trao đổi.
Mộc Phong không thu hồi thần thức, lại nghe ba quái nhân đó đang nói về mình, quái vật này có thể là giống đực, giọng nói tương đối ồm ồm, Yên Nhiên là giống cái bởi vì trước ngực nàng có hai vật hình tròn nhô lên.
Mộc Phong không thể nhịn được thầm nói với Yên Nhiên:
- Những quái nhân kia nói nàng là động vật giống cái, nàng biết vì sao không?
Yên Nhiên ngạc nhiên hỏi:
- Làm sao họ biết được?
Mộc Phong che miệng thầm cười nói:
- Bởi vì họ nói trước ngực nàng nhô lên, ha ha!
Yên Nhiên mặt đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn ba quái nhân đó quả nhiên đang nhìn chằm chằm vào ngực mình liền vội vàng lấy tay che ngực, sẵng giọng nói:
- Những quái nhân này thực vô vị!
Mộc Phong lại dùng thần thức thâm nhập vào trong ý thức của quái nhân, lại nghe quái nhân đó nói sắp xếp mình và Yên Nhiên thế nào mới ổn. Mộc Phong cảm thấy hứng thú, chăm chú nghe cuộc nói chuyện của họ.
Một quái nhân lớn tuổi nói cho hai quái vật một ít tiền bạc gì đó để sớm tống khứ chúng đi.
Quái nhân được Mộc Phong cứu lại không đồng ý, hắn nói nếu không phải gặp được hai quái vật là Mộc Phong và Yên Nhiên thì tính mạng đã không còn, làm sao có thể bạc tình bạc nghĩa như vậy?
Mộc Phong trong lòng có chút cảm động nghĩ: “Quái nhân này tâm địa lương thiện, cũng biết được có ơn nên báo.”
Quái nhân đó kiên quyết muốn giữ Mộc Phong và Yên Nhiên lưu lại trong nhà, hai quái nhân lớn tuổi hóa ra là cha mẹ của hắn, không làm gì nổi sự cố chấp của hắn đành phải gật đầu đáp ứng.
Quái nhân đó liền đến chỗ Mộc Phong và Yên Nhiên vừa kêu “y nha y nha” vừa dùng tay ra hiệu, ý muốn nói trước hết giữ hai người trú trong nhà hắn.
Mộc Phong nhanh chóng gật đầu mỉm cười, trước mắt vợ chồng hắn đang không có nơi đến, lại sợ bị yêu nhân kia tìm ra, trốn trong nhà quái nhân này luyện công cũng không tệ.
Quái nhân thấy Mộc Phong đồng ý liền dẫn họ đi vào trong nhà.
Toàn bộ đồ đạc trong nhà đều xây bằng đá, Mộc Phong lúc này mới nhìn rõ, mái nhà dường như giống một loại gốm sứ ở quê nhà, không một vết nứt, chắc cũng là nung nóng mà thành, hèn gì có thể chế thành hình cung.
Mộc Phong học theo bộ dạng của quái nhân chỉ lên trời rồi lại chỉ dưới đất, làm ra tư thế nghi vấn.
Quái nhân “y nha y nha” nói cho Mộc Phong nơi này là Tử Tinh Đại Lục. Hắn sợ Mộc Phong không hiểu nên lại chỉ vào các vật màu tím và nền nhà làm bằng đá tím.
Mộc Phong liên tiếp gật đầu biểu thị mình hiểu được.
Quái nhân cao hứng liên tục khen Mộc Phong thông minh, cuối cùng lại nghiêm túc thêm một câu:
- Loại quái vật các ngươi mặc dù tướng mạo xấu xí nhưng thực dễ thương!
Chờ quái nhân đi ra, Mộc Phong mới thu hồi thần thức quay đầu cười lớn, nhìn Yên Nhiên đang ngỡ ngàng không hiểu.
Mộc Phong giải thích:
- Trong mắt các sinh vật, các loài khác đều là quái vật, đều không nghĩ chúng ta là loài sinh vật đẹp. Ha ha!
Yên Nhiên hiểu ý Mộc Phong, dí dỏm cười nói:
- May mà quan niệm thẩm mĩ của các sinh vật không giống nhau, bằng không khó đảm bảo tướng công không đi cưới một con cún con xinh đẹp làm vợ.
- Nương tử của ta nếu là một con cún con xinh đẹp cũng tốt.
Mộc Phong xấu xa cười nói:
- Ta có thể tiết kiệm tiền mua y phục cho nàng. Ha ha!
Yên Nhiên nhảy vào lòng Mộc Phong đấm thình thịch vào bộ ngực rắn chắc của hắn nói:
- Tướng công đáng ghét, không đứng đắn chút nào.
Mộc Phong ôm lấy Yên Nhiên, khuôn mặt tràn đầy tiếu ý.