Gần sáng, tiếng kèn lệnh thức dậy vang lên chấn động khắp nơi. Binh lính nhanh chóng trở mình thức dậy, từng người khoác bộ khôi giáp dày lên người, toàn quân doanh vội nhưng không loạn. Mộc Phong dẫn đội ngũ lên đường, thực sự không tưởng được tiểu đội của hắn lại phải huấn luyện đơn độc. Thiên phu trưởng sau khi dặn dò liền dẫn đại đội đi luyện trận pháp, duy chỉ có tiểu đội của Mộc Phong đứng ngây ngốc tại chỗ đó. Tám huynh đệ thủ hạ của Mộc Phong đều tức đến xanh mắt, hóa ra trận pháp này không có bọn họ, người ta căn bản không xem vài người bọn họ vào diện quân chính quy. Mộc Phong dùng quân lễ, đi lên phía trước lớn tiếng thỉnh cầu thiên phu trưởng cho họ một cơ hội luyện trận chung. Thiên phu trưởng trừng mắt, trầm giọng nói:
- Trong quân tự có an bài, những người trong tiểu đội này của ngươi không ngay ngắn, thể chất thì kém, dung hợp vào trong trận sẽ làm suy yếu uy lực của đại trận này, các ngươi tạm thời tự mình huấn luyện, sau này ta sẽ cho các ngươi một cơ hội biểu hiện, lui xuống đi.
Mộc Phong quay đầu nhìn huynh đệ của mình ai cũng cúi đầu thất vọng, trong lòng thầm nhủ: “Ta nhất định sẽ làm cho đội ngũ của ta lớn mạnh lên. Đã không thể luyện trận pháp này, không bằng đơn độc truyền thụ cho các huynh đệ một lộ quyền pháp.” Mộc Phong vốn muốn dạy một ít pháp môn tu chân cho mọi người, nhưng nhìn thấy những người này ai cũng si si đần đần, còn thời gian thì ngắn ngủi, tu hành cũng không được trò trống gì. Mộc Phong đảo mắt, nhớ lại từng nhìn qua bộ Long Hình Hổ Báo Quyền, đoán chừng những người này luyện chắc chắn sẽ có bước tiến dài, vì thế kéo đội ngũ đến một góc trong quân doanh, quyền pháp đánh ra một lượt kêu vù vù. Mọi người nhìn thấy đều lớn tiếng kêu hay, Mộc Phong trầm giọng kêu:
- Mọi người theo ta luyện bộ quyền pháp này cho tốt. Chúng ta nhất định phải khiến người khác coi trọng chúng ta.
Mọi người đồng thanh khen hay.
Hàn Tang quốc gần đây tạm thời không có động thái gì, có lẽ bị dọa bởi thanh uy của Vi Trung, trong quân vì thế cũng không có việc gì lớn để làm. Thời gian hai tháng nháy mắt trôi qua, năm mới sắp đến, cuộc đại tỉ võ trong quân mỗi năm một lần cũng sắp bắt đầu, nhưng lần này lấy tiểu đội làm đơn vị, hai tiểu đội đọ sức cùng nhau, đội thắng được lên cấp. Mộc Phong nhìn đội ngũ của mình đã có tiến bộ không ít, ai nấy sinh long hoạt hổ, Long Hình Hổ Báo Quyền cũng luyện thuần thục, liền cũng dẫn đội đi báo danh.
Trong quân đội của Tiêu tổng binh tổng cộng có ba trăm tiểu đội, chỉ cần thắng một trận thì có thể xếp trước vị trí một trăm năm mươi. Trong quân doanh, một bãi đất trống đã sớm được bao quanh, dùng gỗ dựng một lôi đài cao. Tiểu đội của Mộc Phong là đội số ba trăm, kỳ thực cũng là đội có số sau cùng.
Cuộc tỉ võ ngày hôm nay bắt đầu, Tiêu tổng binh đứng trên đài, lớn giọng nói:
- Lần tỉ võ này để chọn lựa nhân tài trong quân đội, bất cứ tiểu đội nào có thể giành được đệ nhất danh trong lần tỉ võ này, đội trưởng đội đó sẽ trực tiếp phá cách lên chức thiên phu trưởng, mỗi quân nhân trong đội thăng làm đội trưởng, thưởng đặc biệt mười lượng hoàng kim, mong mọi người nỗ lực. Tỉ võ chỉ cho phép dùng quyền cước, không được đem binh khí vào trong trận, đội nào có thể đánh mười người đối phương xuống lôi đài trước thì xem là chiến thắng. Mọi người nghe rõ chưa?
Dưới đài tiếng xôn xao vang lên, mọi người đối với đề xuất của Tiêu tổng binh về phần thưởng hậu hĩnh như vậy đều rất kinh ngạc. Một vài đội trưởng ngầm chà sát đầu quyền, nếu như tiểu đội mình thắng lợi thì có thể một bước đạp lên vị trí thiên phu trưởng, điều đó thật vô cùng quang tông diệu tổ. Những vị bách phu trưởng đối với phần thưởng của Tiêu tổng binh vừa nói không tránh khỏi thở dài, trong lòng thầm nghĩ nếu bản thân là tiểu đội trưởng e là cơ hội càng nhiều hơn. Mộc Phong nghe Tiêu tổng binh nói thế trong lòng nghĩ: “Trong quân ngũ không biết ai có thể đánh ta xuống lôi đài, ngăn cản con đường làm quan của ta không?”
Chỉ nghe chấp hành quan tuyên bố tỉ võ bắt đầu, hai mươi người ở hai đội đầu tiên từ hai phía phân biệt của lôi đài nhảy lên, đều cởi trần vào trận, lộ ra cơ bắp rắn chắc. Lệnh tỉ võ vang lên, đội ngũ hai bên lập tức xông lên, đội đeo khăn đen trên đầu rõ ràng đã chuẩn bị đầy đủ, tiểu đội trưởng dẫn theo hai người hầu cận to lớn đứng chắn trước đội trưởng và năm người bên phía đội đeo khăn trắng. Bảy người phía sau đội trưởng đội khăn đen chớp mắt đã tay đấm chân đá bốn đội viên tương đối yếu phía đối phương xuống đài, tỉ lệ hai bên thành mười đối sáu. Đội trưởng đội khăn đen mặc dù có lợi thế năm đấu ba nhưng cũng không hề chủ quan.
Hai phía lại dũng mãnh đấu nhau, Hàn Yên nhíu mày nhìn, rồi đến gần Mộc Phong nói:
- Phong ca ca, muội không muốn lên tỉ võ.
Mộc Phong đang xem hăng say, nhất thời ngạc nhiên nói:
- Vậy bên ta không phải là thiếu một người sao?
Hàn Yên đỏ mặt nói:
- Mấy nam nhân này cứ túm túm lôi lôi, muội không đi.
Mộc Phong quay đầu nhìn Hàn Yên, đột nhiên hiểu ra, cố gắng nhịn cười nhìn thoáng qua trước ngực Hàn Yên. Hàn Yên vội vàng lấy tay che ngực, giận dữ mắng:
- Nhìn cái gì mà nhìn? Đại sắc lang.
Mộc Phong cười hì hì nói:
- Muội không đi cũng được, ta cũng không muốn để người khác xé rách y phục Hàn Yên của ta rồi ngó ngó nhìn nhìn. Đó có lẽ cũng là mất mát của ta. Ha ha.
Hàn Yên buồn bực nói:
- Phong ca ca lại còn giễu cợt muội, muội vốn đi theo huynh là do sợ huynh bị người khác khi phụ, nhưng huynh lại đùa cợt người ta. Đúng là lòng tốt lại bị coi thường mà.
Hai tháng nay, hai người mỗi ngày đều ngủ chung một chỗ, mặc dù không có quan hệ thể xác, nhưng Hàn Yên trong lòng đã coi việc ngủ cạnh Mộc Phong là thói quen hàng ngày, phát giác ra nếu có thể ngủ như người thế tục thì thật là tốt, so với việc ngày ngày chuyên tâm luyện công còn khoái lạc hơn nhiều.
Trong lúc hai người còn đang đứng nói chuyện, đội trưởng của đội đeo khăn trắng đã bị đẩy xuống lôi đài, thắng thua đã được xác định. Mộc Phong và Hàn Yên nhìn lên trường đấu, thầm nghĩ: “Những người này ngoại trừ dựa vào một chút sức mạnh, thì chỉ có vài người cá biệt mới có chút chiêu thức, còn lại dáng vẻ không ra gì cả, trong quân ngũ mà còn như vậy thì những người dân thường càng yếu nhược hơn.”
Bỗng nhiên nghe thấy đội của mình phải lên đài, Mộc Phong liếc mắt nhìn Hàn Yên sau đó nhanh chóng dẫn tám vị huynh đệ còn lại lên trên lôi đài. Mọi người vừa trông thấy thế tự hỏi sao lại thiếu mất một người? Chấp hành quan hỏi Mộc Phong:
- Các ngươi còn có một người nữa đâu?
Mộc Phong đi tới chắp tay thi lễ nói:
- Trong đội của bọn tôi có một vị huynh đệ mới sinh bệnh, nên chỉ có chín người tiến lên luận võ.
Những đội viên của phía đối phương đều không khỏi cảm thấy mừng thầm, vì nhiều sẽ thắng ít, hơn một quyền là thêm một phần thắng. Chấp hành quan tuyên bố trận luận võ bắt đầu, tám người bên Mộc Phong không hề úy kị nhanh chóng vọt về phía trước, đồng thời xử ra Long Hình Hổ Báo Quyền, thấm thoắt chỉ trong khoảng thời gian ngắn, vì phía dưới đài chưa có ai từng thấy qua loại quyền pháp cương mãnh hữu lực như vậy, nên nhất thời đều an tĩnh, im lặng chìm xuống, vị Tiêu tổng binh kia cũng đã nhận ra Mộc Phong thầm nghĩ: “Chẳng nhẽ đó là loại quyền pháp kì quái mà tiểu tử này đã dậy?” Mộc Phong lẳng lặng đứng ở trên đài, tám huynh đệ dưới tay đều cùng nhau tiến lên, chỉ vài hiệp đã đánh ngã mười người đối phương lăn trên mặt đất. Tất cả mọi người đều không biết phải nói gì, sự việc diễn ra quá đột ngột, chủ yếu là vì chưa ai từng thấy qua loại quyền pháp này.
Đúng lúc mọi người giật mình tỉnh ngộ thì Chấp hành quan đã lớn tiếng tuyên bố đội của Mộc Phong chiến thắng. Tám vị huynh đệ nhanh chóng vây lấy Mộc Phong bắt đầu tung hô. Nhìn xuống dưới đài không ít các vị đội trưởng, bách phu trưởng, thiên phu trưởng đều không ngừng lắc lắc đầu, tất cả đều cùng cho rằng: “Vị đội trưởng này vận khí quá tốt nha? Dưới tay toàn những huynh đệ như lang tựa hổ, bản thân không phải xuất ra chút sức lực nào.” Tất cả đều cùng nghĩ nếu mình dưới tay được như vậy thì việc đoạt chức thiên phu trưởng đâu có gì khó.
Tối hôm đó, cùng với một trăm năm mươi đội đã giành chiến thắng, Mộc Phong mang theo Hàn Yên đi bốc thăm, kết quả sẽ đấu trận thứ hai buổi chiều ngày hôm sau. Sau đó Mộc Phong trở về nói chuyện cùng các vị huynh đệ, mọi người đều cười to vui vẻ, hai tháng cố gắng cuối cùng không có uổng phí, nhưng hạnh phúc tới quá nhanh khiến mọi người chưa có chút chuẩn bị trong lòng.
Ngày thứ hai theo lệ tiếp tục tiến hành lượt trận đấu tiếp theo, Mộc Phong mang theo đội ngũ gặp phải đội không được coi là mạnh cho lắm, tất nhiên chỉ mất một lúc là giải quyết xong trận đấu, mọi người trong đội càng thêm cao hứng. Buổi tối Mộc Phong đi bốc thăm trở về khuôn mặt có nét khổ sở, các vị huynh đệ trong lòng khẩn trương hỏi:
- Chẳng lẽ chúng ta gặp phải đội mạnh, vậy là những ngày tốt đẹp đã kết thúc rồi ư?
Hàn Yên tiến tới liếc mắt nhìn Mộc Phong, léo nhéo hỏi:
- Có đúng là gặp phải đội mạnh không? Nhìn vẻ mặt đau khổ của huynh là biết không phải việc tốt rồi.
Mộc Phong rầu rĩ nói:
- Vận khí lần này thật sự không phải do người làm ra, là thẻ số không!
Tất cả mọi người cùng cười lên ầm ĩ, đúng là thời thế thay đổi, năm nay đúng là năm của nhà chúng ta a!
Ngày thứ ba theo lệ lại tiến hành lần thứ ba luân phiên thi đấu, Mộc Phong và Hàn Yên dẫn tám huynh đệ vẻ mặt ung dung đến tham gia, hôm nay họ không phải tỷ võ, cứ vui vẻ đợi đến tối Mộc Phong đi bốc thăm. Sau đó lại chọn ra được ba mươi bảy đội, thêm vào một đội của Mộc Phong, ba mươi tám tên đầu tiên đã xuất hiện. Đã qua tỷ đấu ba ngày nay, những đội hiện giờ đều không yếu, dù có gặp bất kì đội nào cũng chẳng có gì bất ngờ.
Ngày thứ tư đến phiên Mộc Phong dẫn đội mình lên đài, đối với việc bọn họ múa quyền pháp kỳ quái thì đám người ở dưới đã quen thuộc rồi. Bất quá quen thì quen, đội nào cũng âm thầm so sánh với đội của mình, đều nghĩ không có biện pháp nào để đối phó tám người này. Mỗi người đều thầm nhủ là mình thì nên xoay sở làm sao?
Mộc Phong dẫn tám huynh đệ đứng hiên ngang ở trên đài, mười người đối diện đột nhiên tạo thành một hàng dọc hướng Mộc Phong vọt tới, bọn họ đoán chừng đội trưởng công phu không giỏi nên tất cả tùy thuộc vào tám tên thuộc hạ có chút bản sự, vì vậy nghĩ trước tiên cần đẩy đội trưởng của đối phương ra khỏi lôi đài làm rối loạn nhuệ khí bọn họ là cách tốt nhất.
Đâu ai biết rằng bàn tính dù tốt, nhưng kết quả lại không theo ý người. Lôi đài này vốn không lớn, dài rộng vỏn vẹn có ba trượng. Mộc Phong thấy mấy tên kia liều mạng đâm vào mình, tám huynh đệ bên cạnh còn chưa kịp ngăn cản thì bọn họ đã đến phía trước, thân thể hắn nhẹ nhàng vút qua bên cạnh, thuận tay vừa đẩy vừa lôi, đột ngột kéo bảy người xông lên xuống dưới đài. Chúng nhân dưới đài vừa thấy đều cười nghiêng ngả, mắt thấy Mộc Phong còn chưa kịp chuẩn bị thì đội kia lại xông đến quá mạnh, bản thân bất cẩn rơi xuống dưới đài. Ba người còn lại cũng trơ mắt ra, đành phải cúi đầu tiu nghỉu, giơ tay ra dấu chịu thua. Trường tỷ võ này nhanh chóng kết thúc, hơn vạn người dưới đài ghen tị đến rớt cả tròng mắt thầm nghĩ: “Tên đội trưởng này vận khí tốt đến mức quá đáng.”
Trường tỷ võ lần này trở thành trò cười lớn nhất trong quân đội, Mộc Phong rút thăm quay về, trên đường thỉnh thoảng vẫn nghe thấy giọng cười bàn luận về trường tỷ võ.
Ngày tỷ võ thứ năm bắt đầu. Trừ một đội không phải đấu, còn có mười tám đội ngũ phân thành chín lần tỷ võ. Đã qua bốn ngày liên tục vật lộn, ngoại trừ đội của Mộc Phong, những đội khác đều tỏ ra có chút mệt mỏi. Đến khi Mộc Phong dẫn mọi người xuất hiện trên đài, đội kia lại bình tĩnh dồn thành một vòng, đám người này hiển nhiên muốn kết hợp sức lực thành một, lấy thủ thay công.
Mộc Phong trong lòng ngẫm nghĩ một chút, rồi kêu tám huynh đệ kia đến cạnh nhỏ giọng thầm thì vài câu. Đám người kia còn chưa biết Mộc Phong bên này muốn làm gì, thì thấy hai ngươi hơi cao lớn vút sang hai phía trái phải sáp đến gần mình. Tiểu đội trưởng bên đối phương thầm nhắc nhở mọi người chú ý không được phân tán. Bỗng nhiên nhìn thấy sáu người phía sau hai người kia đã như mãnh hổ xổ lồng xông đến, hai người phía trước lập tức tránh sang hai bên, đội nhân mã đang khom người trên đài nhất thời không kịp phản ứng, ầm một tiếng bị sáu người kia cùng kéo xuống đài, đội trưởng nhanh mắt thò tay nắm vào mép lôi đài, ngẩng đầu lên thấy Mộc Phong dẫn hai đại hán kia mỉm cười nhìn hắn.
Phía dưới đài truyền lại một trận cười dữ dội, Mộc Phong lần này “hy sinh” sáu người làm cái giá, đã đẩy toàn bộ đối phương xuống lôi đài. Tiêu tổng binh cũng nhịn không được cười vuốt râu, thầm nghĩ: “Binh bất yếm trá, tiểu tử này giảo hoạt lắm.”
Buổi tối đến thời gian bốc thăm, Mộc Phong tiến vào trong trướng, Tiêu tổng binh và đám thiên phu trưởng liên quan cũng ở bên trong, mọi người đều nhìn tên nhóc vận khí tốt lạ kỳ và sở trường xuất quái chiêu này rồi gật đầu mỉm cười. Mộc Phong vừa khiêm tốn hành lễ với mấy gã tướng quân đó, vừa gia nhập vào đội ngũ bốc thăm. Đến khi Mộc Phong không nhanh không chậm mở thăm mới phát hiện lại là thăm số không. Mấy tên tiểu đội trưởng bên cạnh trong lòng có chút không vui nghĩ: “Thói đời kì quái? Vận khí sao chẳng bao giờ rơi vào tay ta chứ?”
Mộc Phong trở về rồi đem tin tức không phải đấu và vào được năm đội đứng đầu nói cho chúng huynh đệ biết, mọi người lại bắt đầu hoan hô nhảy nhót. Còn Hàn Yên đứng lắc đầu nghĩ người tục thế chỉ biết xem trọng công danh. Thấy vẻ mặt Mộc Phong lộ ra nét tươi cười, Hàn Yên lườm hắn nói:
- Phong ca ca cũng lưu luyến công danh vậy sao?
Mộc Phong kéo Hàn Yên đến sát bên mình rồi hướng vào tai nàng nhỏ giọng nói:
- Nếu ta có thể làm đến chức thiên phu trưởng thì hai chúng ta có thể nằm trong lều hưởng thụ rồi, lúc ấy muội cũng không cần phải chung đụng cùng một chỗ với đám nam nhân lỗ mãng này nữa.
Hàn Yên nghe những lời Mộc Phong nói mắt sáng rỡ lên, mặt mày đột nhiên đỏ hồng rồi giận dỗi nói:
- Phong ca ca lại nằm mơ rồi. Muội chỉ muốn ở một mình thôi, không ở chung với huynh đâu mà mơ!
Mộc Phong bất giác không nhịn được bèn ha hả cười lớn, đám huynh đệ ngớ người ra không biết Mộc Phong và Hàn Yên đang nói về cái gì, liền giương ánh mắt kỳ quái nhìn bọn họ. Mộc Phong trông thấy mọi người đều nhìn mình liền xua tay nói:
- Hàn huynh đệ của ta không muốn phụ lòng mọi người nên cũng muốn làm đội trưởng, ha ha.
Chúng nhân càng cảm thấy vô cùng kỳ quái, người ta muốn làm đội trưởng mà lão đại cười cái gì chứ? Ồ, có lẽ là đang nghĩ đến việc làm thiên phu trưởng đấy mà!
Chúc mọi người có ngày nghỉ vui vẻ!