Hắc Linh Trùng nhìn thiên niên nhân sâm do Mộc Phong đưa sang, nhất thời trong mắt lóe lên màu xanh cuồng nhiệt, miệng tự động mời:”Tiểu nhân, xin mời vào, mời vào!”
Mộc Phong thấy hắn đột nhiên trở nên khách khí như vậy, lại còn gọi mình là tiểu nhân, không phải là Trùng Giới xem tiểu là đại chứ? Có lẽ tiếng “khùng khục” này tất phải là tiếng cười cuồng hỉ, trước khi đến Trùng Giới này Mộc Phong đã qua nhiều nơi, nhưng không ngờ ở đây chỉ cần đưa một cây nhân sâm ngàn năm đã như thế, lòng không khỏi than thầm : “Có tiền là sai ma khiến quỷ được, hiện tại có thể thấy tham lam không chỉ là bổn tính của con người!”
Mộc Phong mặt không biến sắc, mỉm cười nhìn đối phương nhiệt tình nhẹ gật đầu, âm thầm chửi :”Vào xem cửa mẹ của bọn trùng các ngươi!” Sau đó ngẩng cao đầu tiến thẳng vào trong trùng điện.
Cung điện thật lớn, trùng cũng thật nhiều a! Mộc Phong tâm lý có chút kinh hãi, trong trùng điện lúc này dầy đặc côn trùng, chỉ cần một vài trùng linh “phốc” phóng lên một cái cũng đủ khiến Mộc Phong né trái tránh phải không ngơi rồi. Hắn chỉ đành cẩn thận bay lên không trung, tìm một nơi trống trải ở giữa, nghĩ rằng có thể trốn được bọn trùng linh này, nào ngờ tất cả còn quay sang liếc hắn một cái. Mộc Phong đành tự cười, nhẹ giọng tự nói :”Lão tử đường đường một đấng nhân tài, anh minh thần vũ, làm sao lũ xú trùng các ngươi có thể thấy được, khỏi phải trốn nữa, có trốn cũng không lánh xa được bọn ngươi ? Đúng là lũ sâu bọ dùng mắt trùng nhìn người mà!”
“Chủ nhân, trong mắt bọn trùng linh này, người thậm chí so với một con xú trùng cũng không thể so sánh, không tin, cứ chờ mà xem!” Tiểu Tinh Linh hì hì cười nói.
“Tự nhiên không thể so sánh cùng một tiêu chuẩn với người được.” Mộc Phong tự mình cười nói rồi dùng thần thức tra hỏi :”Phục Cơ, hiện tại tinh cầu ở đâu?”
“Bên trong, không xa lắm.” Phục Cơ đang nằm nghỉ lên tiếng đáp lại.
Nơi này côn trùng rất nhiều, Mộc Phong không mở Khai thiên nhãn để tìm kiếm, sợ làm kinh hãi đến xung quanh, vì nếu hỗn loạn bắt đầu, khả năng xấu nhất là không lấy được lại Bành Ky tinh cầu, hắn đành phải nghển cổ lên nhìn ngó rồi tùy thời thế mà hành sự. Ở trung tâm của Trùng Điện có một mặt sàn cách mặt đất ước chừng ba mét, mặt sàn này do rất nhiều tảng đá các màu khác nhau mà thành, nhìn bao quát thì có vẻ gồ ghề không phẳng, trên mặt sàn có một khối bàn đá ba chân, trên bàn đá lại có nhiều các hộp đá khác nhau. Bay ở phía trên đó là năm con trùng thân màu hồng, một con cực kỳ to lớn lớn nhất, màu sắc cũng chói lọi nhất ở giữa giơ cái càng lên trên cao, con giáp xác côn trùng này bắt đầu vang lên những tiếng ‘tức tức’ , rồi hét lớn: “Chư vị, bình tĩnh! Giao dịch hiện tại giờ đã bắt đầu!”
Ngoại trừ thỉnh thoảng ở đâu đó có tiếng “phốc phốc phốc’ của mấy con trùng nhẩy lên cao, tất cả trên dưới cũng đều đã yên lặng, mắt không chớp cũng không rời phía trên mặt bàn. Mộc Phong hơi nhíu mày, sao lại có nhiều trùng linh tụ tập lại chỗ này thế, rốt cục là bọn chúng muốn giao dịch cái gì.
“Nơi này có rễ cây nhân sâm sinh trưởng được hơn hai trăm năm, khởi giá là ba vạn hào tệ!” Trên mặt bàn giáp xác trùng linh dùng cái càng cua mở ra một cái hộp đá, một cái tiểu nhân sâm hiện ra trước mắt mọi người.
Giữa sân lập tức vang lên “ông ông" một tiếng. Cái tiểu nhân sâm thế này cũng đã đem ra đấu giá? Mộc Phong trong mắt cũng thấy lạ, cái này dường như là nhân sâm mới được sinh ra, so với những thứ khác thì còn kém mười tám vạn dặm, Mộc Phong nhanh chóng nghiêng tai, muốn nghe rõ tình huống giao dịch bên trong, sau đó tự mình phán đoán, rốt cùng là có thể đặt bao nhiêu!
"5 vạn!" Trong tràng bất ngờ vang lên thanh âm của một con trùng.
"8 vạn!"
"10 vạn!" Một con trùng khác với giọng nói quái lạ hô to.
"Còn ai ra giá cao hơn không?" Giáp xác trùng linh cao giọng nói.
"phách!phách!" trước mặt truyền đến hai tiếng kêu, một trường trùng linh có ba đôi cánh bay đến, ném xuống hai mỹ nữ lõa thể kim phát bích nhãn , kêu lên: "Ta trả bằng hai ca kỹ này!"
Mộc Phong mắt vừa nhìn thấy, máu lập tức sôi trào đứng lên, loại mỹ nữ mê người này giá chỉ bằng một rễ cây sâm khoảng hơn hai trăm năm thôi thì tại sao ta không tham gia chứ? Trong lòng âm thầm tiếc vì đang vội, chứ nếu mình vừa rồi đem cây sâm đã tặng cho con trùng linh kia ra thì ít nhất cũng một tay vớ được hai ba mươi mỹ nữ rồi sao?
Giữa sân nhất thời trở lên im lặng, giáp xác trùng linh dùng cái càng cua gắp lấy cái rễ cây nhân sâm nhỏ kia ném tới tay trùng linh nọ :"Giao dịch đã thành!"
Phi trùng kêu "Cô đô cô đô" vài tiếng, tựa hồ không che dấu được, nội tâm vui mừng như điên, chúng trùng xung quanh tỏ vẻ cực độ hâm mộ, mắt xanh, mắt đỏ, mắt đen không ngừng nhìn vào giữa sân thèm thuồng.
Dưới đài nhất thời vang lên một tiếng thở dài, một quái trùng linh kêu lên: "mẹ ngươi ! Sao không sớm nói đám nô lệ cũng tham dự giao dịch được, nếu không lão trùng ta đã đem một đám tới rồi!"
"Mẹ hắn ! Nô lệ kiểu loại này trong nhà ta có mấy trăm!"
"Im lặng nào!" Giáp xác trùng linh cất tiếng quát to nhằm ổn định lại tình hình.
Nhưng dưới đài vẫn vang lên những tiếng hò hét nhốn nháo, xen lẫn giữa tiếng cười là một tràng các tiếng oán trách.
"Giá hai ca kỹ này bắt đầu là mười một vạn hào tệ!"
"Cô dát!" Giữa sân hữu trùng linh phát ra thanh âm có phần buồn bực nặng nề,
từ này không có trong đầu mộng trùng mà Mộc Phong sao chẹp Hắn tìm tòi một hồi, phỏng đoán đó là câu nói độc ác, chắc là câu chửi rủa nào đó.
"Có ai ra giá cao hơn mười một vạn hào tệ hay không?" Giáp xác trùng linh hô ba tiếng, không ai trả lời khiến hắn hơi có chút thất vọng, trùng linh ta này không thu được thêm lợi lộc gì nữa sao? Chợt xung quanh có tiếng kêu lên: "Hát đi đã!"
Hai nữ nhân tóc vàng mắt xanh loã thể run rẩy sợ hãi đứng lên, tiếp nhận âm khí "Đinh đinh đông đông" hát vang lên một khúc âm tuyệt vời, có chút như là phàm gian bình sa lạc nhạn, lại vừa như núi cao nước chảy. Mộc phong nhất thời nghe được như si như túy!
Giữa sân lời ca không ngừng vang lên tiếng khen thưởng, khúc ca vừa chấm dứt một trùng linh màu xanh nhung đi tới nói: "Ta xuất mười vạn năm ngàn hào tệ!"
Dưới đài ầm ầm vang lên "Cô đô cô đô" một trận cười dữ dội!
Giáp xác trùng linh hồng màu nâu nhất thời trở nên đỏ sậm, thanh âm cũng nhỏ rất nhiều: "Giá này không hợp quy củ!"
"Cái gì không hợp quy củ, các ngươi chỉ cần lãi ít là được, nếu bán không ai mua, hai ca kỹ này các ngươi cũng không thể làm gì khác hơn là mang về nhà ,tự mình thưởng thức! Cô đô! Cô đô!" Lục mao trùng linh cười to nói.
Giáp xác trùng linh nhanh chóng quay người cùng đám giáp xác trùng ở phía sau khẩn trương thương lượng.
Mộc Phong thần niệm vừa động, lấy cái rễ nhân sâm ngàn năm nhỏ nhất ra, giương mắt nhìn, thầm nghĩ: "Rễ nhỏ nhất mà còn lớn như vậy, chắc chắn là đủ rồi!" Nghĩ một hồi, miệng hét lớn: "Ta xuất rễ nhân sâm này, có đủ không?" Lời còn chưa dứt, người đã bay tới trên đài, trong tay giơ cao một rễ cây nhân sâm ngàn năm to lớn.
"Kiến sắc khởi tâm! Hèn hạ vô sỉ!" Lung Linh Thần Anh trong cơ thể Mộc Phong nhe răng lè lưỡi, nhỏ giọng trách cứ, "Ta thuần khiết, chánh nghĩa, trung trinh vô nhị như vậy, ngươi thì sao?"
"Ngươi đối với ai trung trinh bất nhị?" Mộc Phong xuất ra một tia thần thức đe nẹt hỏi.
Linh Lung Thần Anh khẩn trương quay đầu nhíu mày nhìn về phía Tiểu Tinh Linh, lẩm bẩm nói:
“Đương nhiên là đối với ngươi, chủ nhân!”
Tiểu Tinh Linh hớn hở cười nói: "Tiểu Linh Lung ngươi thật thông minh a."
Linh Lung Thần Anh được khen ngợi, tức thì ý cười đầy mắt, cứ như là ngươi có bán ta, ta cũng sẽ cam tâm tình nguyện. Mộc Phong thầm mắng một câu : “Như thế thì ngươi cũng không qua được mỹ nhân quan rồi, lớn lên chút nữa rồi hẵng so với lão tử!” sau đó thu hồi lại thần thức.
Giữa sân bọn trùng vừa thấy vật Mộc Phong cầm trong tay là nhân sâm ngàn năm, phút chốc khắp nơi đều vang lên hàng ngàn hàng vạn tiếng kêu!
Giáp xác trùng màu hồng nâu linh hoạt nhảy đến, kẹp chặt nhân sâm ngàn năm trong tay của Mộc Phong, run giọng nói: “Đủ rồi, đủ rồi!”
Hai trùng linh mà con ngươi đều màu xanh ở trên mặt sàn cũng đột nhiên bước đến trước mặt Mộc Phong kêu lên: “Tiểu nhân, loại thế này trong nhà ta có rất nhiều, nhanh đổi cho ta đi, ta cấp cho ngươi 100 cái!”
"Ta trả 1000."
"Ta đem toàn bộ đám nữ nhân như thế này trong nhà cho ngươi!"
"Lão bản, bán cho ta rễ nhân sâm này, nhà ngươi thích bao nhiêu nữ nhân,ta đều đáp ứng!"
Giữa sân nhất thời loạn thành một đống, mấy ngàn trùng linh ở giữa sân cũng nhao nhao tới lại đây ……
Giáp xác trùng linh kêu một tiếng sắc nhọn chói tai, bên ngoài đột nhiên bay đến mấy trăm hắc linh trùng bộ dáng là hắc mao đại trùng, phát ra tiếng kêu "Hàng xích hàng xích". Mấy ngàn trùng linh ở giữa sân vừa nhìn thấy, rất nhanh cuống quít rụt trở về sau.
"Chư vị đều có thân phận, có quyền thế, đức cao vọng trọng trong Trùng Giới tinh anh, chẳng lẻ còn muốn dùng vũ lực sao?" Giáp xác trùng linh lớn tiếng trách mắng.
Giữa sân nhất thời an tĩnh hẳn.
"Bành Ky tinh cầu hình như là hòn đá trong hộp trên bàn!" Phục Cơ đột nhiên dụng thần thức nhắc nhở Mộc Phong. Mộc Phong vội vàng phát ra một tia thần thức dò xét trong hộp đá đó, trong thạch hạp quả nhiên là Bành Ky tinh cầu. Mộc Phong mừng rỡ vô cùng, nhưng mặt ngoài lại làm bộ bình tĩnh như không.
Giáp xác trùng linh lạnh lùng quét mắt quanh sân một cái, cái càng cua vung lên, mấy trăm hắc mao đại trùng liền lui ra, hắn quay đầu nhìn Mộc Phong nói: "Tiểu nhân, giao dịch đã thành ! Hai ca kỹ đó là của ngươi."
"Ta còn một yêu cầu nho nhỏ !" Mộc Phong bình tĩnh nói.
"Ngươi còn muốn cái gì?" Giáp xác trùng linh tâm trạng thấp thỏm bất an, sợ Mộc Phong thu lại lởi nói không giao dịch nữa.
"Ngoài hai ca kỹ ra, ta còn muốn thứ trong hộp này." Mộc phong chỉ vào cái thạch hạp nói.
"Tốt thôi, tốt thôi!" Giáp xác trùng linh lập tức kẹp cái thạch hạp đưa cho Mộc Phong như sợ hắn phản hối, dù trong cái hộp trên bàn có cái gì cũng không so nổi với rễ nhân sâm ngàn năm.
Mộc Phong thần niệm vừa động, đưa Bành Ky tinh cầu thu tiến vào trong thủ trạc, đảo mắt nhìn hai mỹ nữ mắt xanh tóc vàng đáng thương cảm đang quỳ trên mặt đất nhìn mình, rồi mỗi tay ôm lấy một người, ngó giáp xác trùng linh nói: "Cáo từ!" Nói xong, bay vèo ra ngoài điện, lưu lại cho chúng trùng linh một tràng kinh hãi.
Ra khỏi trùng điện, Mộc Phong không dám bay quá nhanh, bởi vì trong tay còn ôm hai người bình thường.
"Chủ nhân, hai phàm nhân đem bên người rất phiền toái, không bằng cho các nàng trở về đi."Tiểu Tinh Linh nói.
Mộc Phong nhìn hai mỹ nữ mắt xanh tóc vàng ôn thuận nằm ở trong lồng ngực, thật sự là một cảnh tượng diễm lệ, máu có chút sôi sục. Hắn vội vàng chấn tĩnh tâm thần, kiềm chế bản thân, có chút không muốn nói: "Này, đưa các nàng đi đâu bây giờ?"
"Các nàng từ nơi nào đến, ta đưa về nơi đó! Chủ nhân, các nàng ta đều là phàm nhân, sao báo đáp nổi chi ân của ngươi, ngươi đừng uổng phí tâm cơ, cho các nàng lưu lại, chẳng lẻ ngươi muốn hại chết các nàng phải không?" Tiểu Tinh Linh nghiêm túc nói.
Mộc phong sắc mặt ửng đỏ, thầm nghĩ: "Ta muốn cái gì nó cũng biết, nhất định là Tiểu Linh Lung hé lộ! May mắn không có lưu lại chứng cớ, lão tử làm vẻ oan uổng gạt chúng một phen mới được, hắc hắc!" Nghĩ xong liền ba hoa nói: "Ta chỉ nói là không tìm được nhà các nàng đó ở nơi nào mà thôi, ai nói muốn đem các nàng ta lưu lại?" Vừa nói hắn vừa nhân cơ hội, tại hai nàng trên người bao nhiêu chỗ nhu nhuyễn mềm mại sờ nắn hết, có tiện nghi mà không chiếm thì là thằng ngốc. Các nàng tự mình ta mua được, đã mua thì không thể không vui mừng được, nếu không chẳng phải là thành vương cửu đản, vương thập đản rồi sao?
:happys::042::uong2: