Mộc Phong tung người nhảy ra khỏi Thì Thực tiên cầu, thu hồi Mông Thần tinh châu, quay đầu liếc qua thấy Vô Ngôn thất hồn lạc phách đáng thương ngồi ở trong phòng hộ quang cầu, khóe mắt có vết lệ, biết nàng còn lo lắng thạch thú tiến vào trong đầu, không khỏi mỉm cười lắc đầu, hạ giọng khuyên nhủ đạo:
- Vô Ngôn, biết đâu trong họa tìm được phúc thì sao? Muội đừng có lo, thời gian trôi qua rất nhanh, sao không tranh thủ hưởng thụ chút vui vẻ!
- Công tử, mấy vị tỷ tỷ đều không ở bên ngươi, thạch thú này nếu ăn ta, ai sẽ bầu bạn trò chuyện với ngươi?
Vô Ngôn ngửa đầu, u sầu liếc mắt nhìn Mộc Phong, trong ánh mắt lộ ra vô hạn thê lương.
Mộc Phong nguyên tưởng rằng Vô Ngôn sợ chết, không nghĩ tới nàng lại nghĩ cho mình, sóng lòng nhất thời bắt đầu khởi động, âu yếm ôm nàng vào trong lòng, thương yêu nói:
- Vô Ngôn, thạch thú này vốn là thiện thú, nó sẽ không hại người đâu, chỉ biết hoàn thành ước vọng của người khác, Vô Ngôn tốt như vậy, nó trừ phi mắt mù, sao lại có thể muốn ăn muội chứ?
Vô Ngôn nằm trong lòng Mộc Phong, vươn đôi tay nhỏ bé ôm chặt eo hắn, ôn nhu cười mỉm:
- Vâng a! Ta mong ta mau lấy lại được thân thể trưởng thành của trước kia, ta mới cùng công tử Hợp tịch song tu, để công tử đem thần linh lực cho ta, rốt cuộc không sợ thạch thú ăn ta nữa!
Mộc Phong cấm khẩu, Hợp tịch song tu trong đầu nàng đã thâm căn cố đế, ngay cả nàng hai kiếp người, trí nhớ tiền thế vẫn đang giống như giấc mộng lay động không đi. Ngẫm lại cũng là, kinh nghiệm quá khứ đã hòa thành mộng, bắt đầu nhớ lại, kỳ thật mơ hồ giống nhau! Một người từng trải qua sai lầm, nhưng giống như giấc mộng, làm gì cần thường xuyên nhớ lại?
- Vô Ngôn, chúng ta đi tìm Thông Thiên thần châu, tiêu diệt thần ma, diệt trừ Nghịch Thiên thần minh đang làm hại Thần Giới, thống nhất càn khôn cửu giới!
Mộc Phong ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên nghị đảo qua Thì Thực tiên cầu đang bị vụ khí màu xanh biếc bao quanh, tâm niệm vừa động, thúc dục Tô Thiết Thần Châu, trong nháy mắt trở lại phàm gian cách biệt đã lâu!
oOo
Thiên Nam quốc, ngoài thành kinh đô, trên bờ Thương Giang gợn sóng mạnh mẽ, một tảng đá cao chừng một trượng đầy rêu xanh đứng ở bờ sông, đối diện với bờ sông núi non trùng điệp như ẩn như hiện, cảnh xuân tươi đẹp xuyên thấu qua đám sương rải trên mặt sông, rơi đầy điểm điểm kim quang.
Mộc Phong ôm Vô Ngôn, bình tĩnh đứng ở mặt sau tảng đá lớn, ngoại trừ âm thanh nước chảy vùn vụt lọt vào tai, còn thấy ngẫu nhiên cá nhảy ra trên "tõm" một tiếng lại rơi xuống trong nước.
- Công tử, đây là địa phương nào?
Vô Ngôn giương mắt nhìn về phía nước sông chảy mãi không thôi, tò mò hỏi.
- Đây là Phàm gian, Thiên Nam quốc!
Hình bóng Hàn Yên tinh nghịch trong phút chốc tiến vào trong đầu Mộc Phong, trên sông không thấy một con thuyền nhỏ, ngày đó Mộc Phong trên mặt sông này gặp thấy nàng, Hàn Yên khi đó, thiếu chút nữa chôn thân ở đáy sông.
- Thiên Nam quốc?
Trong đầu Vô Ngôn khổ sở tìm tòi một lần, cảm thấy càng mờ mịt.
- Công tử, trước ngươi thành tiên, lại ở chỗ này ư?
Mộc Phong gật gật đầu, vẫn y như trước ngẩng đầu yên lặng nhìn phương xa.
- Đây là phàm gian ư? Ha ha, hạ giới cư nhiên cũng có cảnh tượng đẹp như vậy? Không công bình, thật sự không công bình! Tiên Giới so sánh với nơi này, cũng chỉ hơn một ít đám sương mây nhẹ mà thôi, càng không nghĩ tới một, hai các ngươi, thật đáng thương, liều mạng lên tới Tiên Giới làm cái gì? Ở chỗ này há không giống với có thể xưng vương xưng phách, tiêu diêu tự tại sao! Ai, sinh vật hạ giới đúng là như thế a, chấp mê bất ngộ, mạo hiểm bị thiên kiếp đánh cho nguy hiểm hồn phi phách tán, cùng chỉ vì đổi một ít hoàn cảnh có đám sương mây nhẹ!
Phần Thiên Thần Hỏa quét mắt nhìn Diệu Diệu cùng Linh Lung Thần Anh, giễu cợt nói.
- Hỏa oa, chỉ có ngươi là thông minh nhất thôi!
Tiểu Tinh Linh giận dữ trợn mắt giương mày nhìn Phần Thiên Thần Hỏa. Diệu Diệu cùng Linh Lung Thần Anh cười hắc hắc.
- Tên gia hỏa thông minh như vậy, tại sao còn bị Bình Nhi hút vào bên trong hả?
- Các ngươi! Hở mồm ra nói toàn lời khiến cho ta tức giận, một đám vô sỉ! Ta vốn tại Thần Giới anh hùng hào sảng, các ngươi thấy ta đã không hoan hô kính phục một cái, giờ lại trực tiếp từ phía sau đánh lén ta, hừ! Hỏa Oa ta lại sợ ai đánh lén sao? Các ngươi đừng tưởng rằng Bình Nhi có thể hút ta vào bên trong, ta bất quá cố ý để nàng ta hút vào mà thôi, cửu giới này có ai dám trắng trợn chọc tức ta! Ta lúc ấy lại nghĩ, chỉ một cái bình, cư nhiên còn muốn đánh lén ta, tốt lắm a! Chờ ta tiến vào trong bụng ngươi, đốt từ đó ra ngoài, xem ngươi nổ tung hay không!
Phần Thiên Thần Hỏa hừ một tiếng, khinh thường liếc qua một cái, nói.
- Thông minh tuyệt thế Hỏa Oa đại ca, cuối cùng tại sao ngươi không làm được như thế?
Linh Lung Thần Anh cười lạnh.
- Chẳng phân biệt lớn nhỏ, ta mà là đại ca ngươi hả? Tiểu Linh Lung oa nhi, ngươi thật hồ đồ!
Phần Thiên Thần Hỏa xếch mắt ngạo nghễ nhìn Linh Lung Thần Anh, tay làm bộ vuốt vuốt cằm không có mọc ra nửa sợi râu, hung hăng giáo huấn.
- Khoác lác vừa thôi, không thể ra ngoài là không thể đi ra, ngươi có là thiên vương lão tử cũng giống nhau không thể ra được, hừ, bị Bình Nhi giam giữ chắc chắn rất lâu a? Thần khí cái gì?
Tiểu Tinh Linh liếc Phần Thiên Thần Hỏa, bĩu môi.
Phần Thiên Thần Hỏa nhất thời giống như bị ném cà chua, rũ đầu xuống, không khỏi thẹn quá hóa giận, một đời thanh danh đã bị nàng ta hủy trong chốc lát, hận không thể đem Vô Cực Lưỡng Nghi Bình đốt thành tro để xả mối hận trong lòng!
- Vô Ngôn, kiếp trước muội thành tiên, có ở phàm gian tu luyện hay không?
Mộc Phong cúi đầu nhìn Vô Ngôn, bình tĩnh hỏi.
- Trước khi ta thành tiên, ở tại phàm gian tu luyện thời gian rất lâu, nhưng không có quốc gia Thiên Nam quốc này, ai, ta cách biệt phàm gian quá lâu, ta sớm không còn có ấn tượng gì đặc biệt cả.
Vô Ngôn nhẹ thở dài.
- Tu chân không năm tháng a! À, công tử, chúng ta đến phàm gian tìm Thông Thiên Thần Châu làm cái gì?
- Thông Thiên Thần Châu đứng đầu tam đại thần vật, có lẽ nó có thể cho ta biết rõ ràng, làm sao mới có thể cứu với cửu giới khỏi hỗn loạn!
Mộc Phong kéo bàn tay nhỏ bé mềm tựa không xương của Vô Ngôn, nhẹ nhàng di chuyển vài dặm, dừng ở gần kinh đô, bình tĩnh đáp.
- Vô Ngôn, nơi này là thế giới của con người, trụ cột của Tiên Giới cùng Thần Giới. Chúng ta cẩn thận một chút, đừng kinh nhiễu bọn họ.
- Vâng, công tử, ngươi làm cái gì ta đều ủng hộ ngươi.
Vô Ngôn khẽ đáp.
- Con đường này dường như không thay đổi nhiều lắm! Phòng ốc hai bên đường bố trí cũng không có thay đổi, chỉ là suy sụp một ít! Ta nhớ rõ ta ly khai phàm gian ít nhất vài ngàn năm rồi? Tại sao lại không có thay đổi? Các ngươi ai có thể nói cho ta biết hay không?
Mộc Phong quét mắt nhìn phòng ốc thấp bé cách đó không xa, con đường cổ xưa, nhíu mày không giải thích được, phát một tia thần thức tiến vào trong cơ thể hỏi.
- Lão Đại, ngươi nhất định nhớ lầm? Nếu ngươi đã rời khỏi nơi này vài ngàn năm, chỉ sợ toàn bộ phòng ốc đều thay đổi hết rồi mới đúng, cho dù còn có phòng ốc, cũng là sau lại trọng kiến. Nếu phòng ốc ngươi trước kia xem qua cũng như thế này, đó nói rằng tựa không có từng đi vài ngàn năm. Ta nhớ ra rồi, còn có một khả năng, đúng là não ngươi có vấn đề! Có lẽ trước kia ngươi rời đi nơi này, căn bản là không có phòng ốc này, ngươi đã thấy ở địa phương khác, bây giờ khác nhau một trời một vực, còn lưu lại trí nhớ một nơi nào khác mà thôi! các huynh đệ, các ngươi phân tích lời nói của ta có phải là đúng không, có phải là giải thích sâu sắc không?
Phần Thiên Thần Hỏa líu lo khoác lác.
- Giải thích của ngươi thật sự là ngoài lẽ thông thường!
Tiểu Tinh Linh trông thấy Phần Thiên Thần Hỏa đang đắc trí, không kìm hãm được đầy hàm tiếu nói.
- Lời này ta thích nghe nhất, Tiểu Tinh Linh đúng là một người sáng dạ, so với các ngươi một hai ba thông minh, tiếp tục, tiếp tục nói!
Phần Thiên Thần Hỏa quét mắt nhìn Diệu Diệu, Linh Lung Thần Anh cùng Kỳ Lân Thần Thú, quát:
- Xem cái gì mà xem, là nói các ngươi đó!
- Đáng tiếc giải thích của ngươi giống như lời nói của đại đa số nam nhân đối với đàn bà.
Tiểu Linh Lung lắc đầu thở dài.
- Nói sao?
Phần Thiên Thần Hỏa mở to hai mắt nhìn, hậm hực la lớn.
- Ngoại trừ đàn bà cả tin, ngu ngốc đều biết đó là lời nói dối! Ha ha, ha ha, ha ha!
Linh Lung Thần Anh khoa trương cười to ba tiếng, rồi mới thuận miệng nói tiếp.
- Hỏa Oa, ngươi đừng dùng đôi mắt nhỏ trừng trừng nhìn ta! Mặc dù ta là tiểu nữ tử, nhưng ta cũng thập phần thẳng thắn nói cho ngươi, ta sẽ không dễ tin tưởng đâu!
Tiểu Tinh Linh che miệng hắc hắc cười, tiếp lời.
- Ta có dự cảm!
Hỗn Độn Thần Thạch đột nhiên mở hai mắt, mặt không chút thay đổi nói.
- Dự cảm cái gì?
Tiểu Tinh Linh vội hỏi.
- Thời gian ở phàm gian bị cải biến!
Hỗn Độn Thần Thạch uể oải đáp.
- Ta nói, thạch đầu này, ngươi có thể hay không nói một lần cho xong, tất cả mọi người biết Hỏa oa ta là người nóng ruột, ngươi cũng đừng ì à ì ạch như thế chứ! Cái gì mà thời gian phàm gian bị cải biến? Không hiểu gì hết, ai có đại thần thông như vậy, có thể thay đổi thời gian của cửu giới? Ngươi coi ta mới hai ba tuổi sao? Các ngươi đừng làm bộ dáng ngu ngốc như vậy, không khéo bị hắn lừa gạt, câu nói này cả quỷ cũng sẽ không tin được!
Phần Thiên Thần Hỏa dùng tay chỉ Linh Lung Thần Anh cùng Kỳ Lân Thần Thú, Diệu Diệu cả kinh trợn mắt há hốc mồm, ở phía trước mắt, ra vẻ lão thành nói.
- Thạch đầu dù có hét vào tai ngươi ngươi cũng như đàn gảy tai trâu mà thôi!
Tiểu Tinh Linh chế giễu Hỏa Oa, rồi quay sang hỏi Hỗn Độn Thần Thạch.
- Thạch đầu, ngươi nói xem, tại sao thời gian phàm gian có thể thay đổi?
- Thông Thiên Thần Châu có thể thay đổi thời gian một giới! Ta đoán nàng có thể ở phàm gian!
Hỗn Độn Thần Thạch chẳng thèm để ý đến Phần Thiên Thần Hỏa, không nhanh không chậm nói.
Thông Thiên Thần Châu? Trong cơ thể Mộc phong nhất thời trở nên im lặng như tờ.
- Nàng ta đang ở tại phàm gian hả? Thật tốt quá!
Mông Thần Tinh Châu đột nhiên kinh hỉ kêu to.
- Thạch đầu nói không sai! Có thể thay đổi thời gian của một giới mặc dù không chỉ có Thông Thiên Thần Châu, nhưng việc Thông Thiên Thần Châu cải biến thời gian tại phàm gian, khả năng này là lớn nhất!
Càn Khôn Như Ý Trạc lạnh lùng tiếp lời.
Mộc Phong âm trầm nhìn chung quanh con đường có chút quen thuộc kia, không nói một lời. Vô Ngôn lẳng lặng đứng ở bên cạnh Mộc Phong, nàng không biết trong cơ thể Mộc Phong đang đã xảy ra một hồi đấu khẩu đại chiến kịch liệt, còn tưởng lầm rằng Mộc Phong đang tự vấn, đành cúi đầu nhẫn nại vân vê ngón tay, không có phát ra một chút thanh âm.
- Các ngươi ai có thể tìm được Thông Thiên Thần Châu ở địa phương nào?
Mộc Phong trầm tư một lát, tiếp tục dùng thần thức hỏi.
Hỗn Độn Thần Thạch trước tiên nhắm mắt lại, Phần Thiên Thần Hỏa thì giả bộ không có nghe thấy, Tiểu Tinh Linh dùng tay nhỏ bé chọc chọc vào Cửu Biến Tàm Anh, cơ hồ mấy tên gia hỏa vốn ra vẻ thông minh, bây giờ giả vờ ngu ngốc.
Mộc Phong thở dài, nghĩ ngợi xong nói:
- Thông Thiên Thần Châu vốn là cửu giới đệ nhất đại thần vật, ai có thể dễ dàng tìm được nàng? Ngay cả nàng rốt cuộc là hình dáng gì, cũng không ai biết, đừng nói tìm.
- Vô Ngôn, ta mang muội dạo chơi kinh đô Thiên Nam quốc nhé. Phàm gian cũng có không ít địa phương thú vị!
Mộc Phong tạm buông thả sự tình Thông Thiên Thần Châu, kéo Vô Ngôn, đi dọc theo con đá cổ kính, hướng thẳng vào trong thành.