Mộc Phong không đợi Hàn Yên đồng ý, đột nhiên vận pháp lực thuần thục cuốn nàng trở về Thúy Đê tiểu trúc. Vô Ngôn hô lên một cách vui mừng chào đón:
-Hàn Yên tỷ tỷ, ngươi trở lại rồi sao?
Hàn Yên lúng túng nhìn Vô Ngôn. Nàng đã quên trách cứ Mộc Phong không chờ nàng đồng ý đã mang nàng tới nơi xa lạ này, nói:
-Ngươi cũng gọi ta là Hàn Yên, chẳng lẽ tên của ta thật sự là Hàn Yên? Ngươi thật sự nhận ra ta sao?
Vô Ngôn kinh hãi, nhẹ nhàng bước lên kéo tay Hàn Yên, Hàn Yên rút tay lại như một phản xạ có điều kiện, cả kinh nói:
-Ngươi muốn làm gì? Đừng tới đây!
Vô Ngôn dừng bước, đứng cách Hàn Yên mấy thước, sốt sắng nói:
-Hàn Yên tỷ tỷ, sao ngươi không nhận ra ta? Ta là Vô Ngôn đây. Khi ta còn bé ngươi vẫn luôn thích ôm ta, ngày đó chúng ta cùng rơi vào trong hồ, ngươi còn nhớ không?
-Rơi vào trong hồ? Ta biết lúc ấy ta và một tiểu cô nương cùng rơi vào hồ nước, rồi cái gì cũng không nhớ nữa. Tiểu cô nương đó là ngươi sao? Nhưng nàng nhỏ như thế, không lớn như ngươi a! - Hàn Yên ngơ ngác nói, dường như đang cố gắng nhớ lại.
-Ta đã lớn rồi mà, Hàn Yên tỷ tỷ, ngươi nhìn ta có giống với lúc bé hay không? – Vô Ngôn nhẹ nhàng cất gót chân sen, thừa lúc Hàn Yên không chú ý mà kéo tay nàng lại, vẻ mặt chân thành cười nói.
-Có phần giống, các ngươi không gạt ta chứ? – Hàn Yên nói, vẻ như đăm chiêu.
-Hàn Yên tỷ tỷ, chúng ta vào trong nhà đi. – Vô Ngôn nhân cơ hội kéo Hàn Yên vào phòng, Mộc Phong cứ nhìn như vậy cả buổi không nói một lời nào, thấy trong đầu Hàn Yên bây giờ dường như chẳng có chút ấn tượng nào với mình, không khỏi thở dài một hơi, tiếp tục như thế thì phải làm thế nào đây? Không biết có linh đan diệu dược phục hồi trí nhớ hay không, dầu sao cũng không thể để nàng từ từ nhớ lại như vậy, mà cũng không biết có thể nhớ lại được hay không nữa.
Mộc Phong lập tức liền đưa thần thức ẩn vào trong Thất Tinh Tử ngọc bội, hy vọng có thể hỏi rõ Tiểu Tinh Linh. Đợi đến khi đi vào Tử ngọc bội. Mộc Phong lại bị tất cả những chuyện xảy ra trước mắt làm cho trợn mắt há mồm. Mấy bóng người trước mắt tạo ra tiếng vù vù, lủi đông lẩn tây, Mộc Phong ứng phó không nổi.
Mộc Phong nhìn kỹ, nhất thời đau hết cả đầu, hóa ra những tên này không phải đang chơi đùa, Phần Thiên Thần Hỏa cầm đầu, Diệu Diệu bám sát phía sau, Linh Lung Thần Anh ở sau lưng phóng lãnh Q, ba tên này đang vây đánh một thằng nhỏ đầu trọc lóc, quả nhiên là Cửu Biến Tàm Anh! May mà Hỗn Độn Thần Thạch không có tham chiến, đứng ở giữa tinh không ngó xuống xem người ta đánh nhau, Tiểu Tinh Linh ở phía ngoài la hét om sòm, Vô Cực Lưỡng Nghi Bình đứng cạnh Hấp Tinh Hồ Lô, cũng đang đề cao cảnh giác. Thần Tinh Châu trốn ở đằng sau Hỗn Độn Thần Thạch; không thấy Bách Linh Phục Cơ ở đâu.
Trong sát na, hỏa diễm cuồn cuộn ngút trời. Diệu Diệu bay cực nhanh, dựa vào Thiên nhãn Mộc Phong cũng chỉ có thế nhìn thấy những tia tử ngoại nhỏ li ti mà đường bay của nó tạo nên, Linh Lung thần anh lại giống hệt như bản thu nhỏ của chính mình, trên tay nó mở ra thần quyết, tiếng nổ cực mạnh không ngừng vang lên liên tiếp, nổ tới mức bảy viên bảo tinh xung quanh phải ào ào né tránh. Ánh sáng lạnh xung quanh người Cửu Biến Tàm Anh lóe lên rất mạnh, lửa Phần Thiên Thần Hỏa ấy vậy mà không đốt vào được! Trong lòng Mộc Phong hơi so sánh một chút: Với sự tấn công mạnh mẽ như thế, chỉ sợ mình cũng không ngăn cản được. Thử hỏi trong khắp cửu giới ngoại trừ cái tên Cửu Biến Tàm Anh biến thái này còn ai có thể chống đỡ được?
Mộc Phong lại cả kinh, quả tinh cầu nọ đâu rồi? Chẳng lẽ đã bị bọn nó đập vỡ? Giật mình mới phát hiện ra nó đang ở trong tay Hỗn Độn Thần Thạch. May là mình không mở quả tinh cầu này ra, bằng không thì, chỉ sợ Bách Linh Phục Cơ ham ngủ sẽ bị chôn sống bên trong khi tinh cầu này bị phá hủy.
Mộc Phong vội vàng thúc giục thần thức, trầm giọng quát lớn:
-Tất cả dừng tay cho lão tử! – Liền đó không trung loé lên một tia sét màu vàng!
Trong khoảng thời gian ngắn, Phần Thiên Thần Hỏa đã biến trở về bản thể, Linh Lung Thần Anh và Diệu Diệu cũng đã vọt tới trước người Mộc Phong, Tiểu Tinh Linh cũng nhanh chóng bay tới.
-Ai trong các ngươi có thể nói cho ta biết, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? – Mộc Phong nghiêm khắc quát mắng.
-Chính là tên đó, nó cướp năng lượng của chúng ta – Phần Thiên Thần Hỏa chỉ vào Cửu Biến Tàm Anh trên không trung, giận tới mức toàn thân phát run.
-Không phải vậy đâu, là do bọn họ muốn ép Cửu Biến Tàm Anh giao nội đan bảy màu ra. – Tiểu Tinh Linh vội vàng giải thích.
-Các ngươi đánh nhau chỉ vì điều này sao? Vì sao không nói cho ta biết? – Mộc Phong uy nghiêm lướt mắt nhìn qua đám thần vật, hắn làm minh chủ của Thuận Thiên thần minh được một thời gian ngắn, cũng đã luyện được khí thế ngang ngược không gì sánh được, trong nhất thời liền lộ ra.
-Chủ nhân, chúng ta bị nhốt ở chỗ này, không ra được nên chẳng có cách nào nói cho ngươi biết nha – Linh Linh Thần Anh vội vàng nói nhỏ.
Mộc Phong ngẩn người, hóa ra những tên này không có pháp lực siêu cường, lại không biết cách đột phá thần cấm, bằng không thì chỉ sợ đã đánh ra tận bên ngoài.
-Tàm Anh, ngươi cũng tới đây. – Mộc Phong trầm giọng quát.
Ngày trước Cửu Biến Tàm Anh bị Mộc Phong dễ dàng tóm được, thế nên nó rất là sợ hắn. Mặc dù cơ thể bây giờ đã trải qua bảy lần thay đổi, nhưng sự sợ hãi trong tiềm thức vẫn thâm căn cố đế, thân thể của nó hơi nhúc nhích di chuyển tới nơi Mộc Phong vài chục trượng, bèn không dám di chuyển thêm nữa. Hai con mắt của nó vẫn giống như cũ: một con xoay sang trái, một con xoay sang phải, thân thể hoàn toàn trong suốt, bảy viên nội đan trong cơ thể phân bố thành một chuỗi trân châu từ đầu tới đuôi, giống như một món đồ chơi, trông rất là tức cười. Mộc Phong có chút muốn cười, nhưng hắn biết bây giờ không thể cười, một khi đã cười sẽ không còn uy nghiêm sự việc sẽ càng thêm rắc rối, đành phải ép mình nhịn cười.
-Tàm Anh, ta hỏi ngươi vì sao bọn họ lại muốn vây đánh ngươi? – Mộc Phong hỏi một cách lạnh lùng.
-Chuyện là như thế này. . . -Phần Thiên Thần Hỏa cướp lời nói.
-Tiểu Hỏa câm miệng cho lão tử! – Mộc Phong không chút khách khí cắt ngang lời nói của tên Phần Thiên Thần Hỏa thích khoác lác, tên này nói chuyện chỉ thích thêm mắm thêm muối, nói không có giá trị.
-Ta ngày trước cái gì cũng không hiểu, cho là đồ vật gì cũng có thể ăn, lần trước sau khi ăn viên nội đan bảy màu kia, đầu óc mới bắt đầu trở nên sáng sủa hơn, nhưng mà ta đã tiêu hóa xong nó rồi không thể nhổ được ra nữa. Nhưng bọn họ mỗi ngày đuổi theo ta chẳng tha. . . - Cửu Biến tằm anh ngượng ngùng nói.
-Phải đó. Ta đã sớm giải thích cho bọn họ rất nhiều lần, trước khi tằm anh ngoan ngoãn ăn nội đan bảy màu còn chưa biết suy nghĩ, nhưng bọn họ chẳng thèm nói lý lẽ, cứ không chịu tin! – Tiểu Tinh Linh hung hăng nhìn chằm chằm vào Phần Thiên thần hỏa một cái, người này chính là tên cầm đầu gây rối, Diệu Diệu óc heo cũng a dua theo, còn Linh Lung thần anh nữa, thấy năng lượng là sốt sắng còn hơn cả thấy sữa của mẹ hắn.
-Ngộ nhỡ nó cố ý ngụy trang thì sao? – Phần Thiên thần hỏa liếc nhìn Cửu Biến tằm anh một cái, rõ ràng chưa đủ khí thế.
Mộc Phong gật gật đầu, hắn đã nghe ra một vài căn nguyên, nguyên nhân gây ra chuyện này vẫn là viên nội đan bảy màu kia, nhưng không thể trách Cửu Biến tằm anh được. Bởi vậy, hắn đành phải ra vẻ gia trưởng:
-Vấn đề này coi như là kết thúc. Sau này không được đánh nhau vì chút chuyện nhỏ nữa, dù sao mọi người đi cùng với nhau. Cần gì phải vì vấn đề năng lượng mà đánh nhau túi bụi như vậy? Ta sẽ đặt ra quy củ cho các ngươi. Sau này ai phát hiện ra năng lượng trước người đó có quyền phân chia. Các ngươi thấy thế nào? Hơn nữa, ở đây có bảy viên bảo tinh, năng lượng nhiều vô kể. Các ngươi nên biết tự biết đủ, hiểu chưa?
Phần Thiên thần hỏa chịu lỗ vốn chẳng biết làm gì khác đành phải gật đầu. Những tên khác cũng cuống quýt tỏ vẻ đồng ý.
-Diệu Diệu, sau này làm việc gì cũng cần động não một chút. Còn ngươi nữa, Tiểu Linh Lung. Năng lượng không phải là tất cả. Không nên nhìn thấy năng lượng mà quên mất tình nghĩa huynh đệ tỷ muội. Trong mấy người các ngươi, tằm anh là nhỏ nhất, các ngươi đều lớn hơn, cho nên phải ra dáng đàn anh, nhường em nó một chút! – Mộc Phong nghiêm khắc dậy dỗ hai tên không có đầu óc nhất này.
-Đã hiểu rồi, ca ca. – Diệu Diệu cúi đầu không dám nhìn thẳng vào ánh mắt bức người của Mộc Phong.
-Tiểu Tinh Linh, ta có việc muốn hỏi ngươi. – Mộc Phong vẫy vẫy tay với Tiểu Tinh Linh.
-Chuyện gì? – Tiểu Tinh Linh bay đến gần Mộc Phong hỏi.
-Ngươi có biết thứ gì có thể giúp khôi phục trí nhớ hay không?
-Chủ nhân, ngươi bị mất trí nhớ sao? – Tiểu Tinh Linh cuống quýt hỏi.
-Không phải ta! Mà là Hàn Yên, từ lúc nàng ra khỏi Ngưng hồ. mọi thứ đều ổn, nhưng bị mất trí nhớ.
-Ngưng Hồ sửa đổi thuộc tính năng lượng của nàng. Nếu như nó xóa đi trí nhớ trước kia của nàng. Nàng sẽ chẳng có cách nào khôi phục lại. Dựa vào lẽ thường, linh thức của Ngưng Hồ không đủ, nó sẽ không xóa đi trí nhớ của nàng, có lẽ thời gian đã trôi qua quá lâu, trí nhớ của nàng ngủ say thôi. –Tiểu Tinh Linh tận tâm phân tích cho Mộc Phong.
-Có cách gì đánh thức trí nhớ ngủ say của nàng hay không nhỉ? – Mộc Phong vội vàng hỏi. Hắn biết Tiểu Tinh Linh chính là tinh hoa(yêu tinh? ) của các loại hoa, nếu nàng không có cách gì, vậy thì có rất ít người cửu giới biết cách.
Tiểu Tinh Linh suy nghĩ một chút, rồi chân thành nói:
-Nàng đã là thần tiên, dược vật bình thường không có hiệu quả với nàng. Biện pháp tốt nhất cũng chỉ là để cho nàng tự tỉnh lại. Nàng bây giờ còn nhớ những điều gì?
Mộc Phong thở dài, nói:
-Trong đầu nàng chỉ còn ký ức nàng ngã vào trong Ngưng hồ với Vô Ngôn.
-Vậy là tốt rồi, hãy để Vô Ngôn đánh thức nàng đi. Chỉ có thể như vậy, dục tốc bất đạt. Chủ nhân, ngươi đừng sốt ruột, nàng chắc sẽ khôi phục trí nhớ. -
Mộc Phong thấy không có cách gì tốt hơn đành phải nghe theo đề nghị của Tiểu Tinh Linh, lại dặn dò đám thần vật một chút. Rồi hắn mới thất vọng đi khỏi Thất tinh tử ngọc bội. Bây giờ công lực tầng thứ mười của "Hồng Mông thiên kinh" đã vững chắc, Mộc Phong bèn giao phó Hàn Yên cho Vô Ngôn. Thế sự trêu người, ngày trước Hàn Yên trông nom Vô Ngôn, bây giờ Vô Ngôn lại phải đi trông nom Hàn Yên ngược lại. Mộc Phong định tới Xuân Ngô thần vực tìm Tà Thần, cũng tiện dịp xem Tuyết Nhạn thế nào. Mộc Phong lại phân phó Lỗ Đạt Bưu bảo vệ tốt cho hai nữ. Mặc dù lúc đầu Lỗ Đạt Bưu không chịu, hắn đòi cùng đi với Mộc Phong. Nhưng trong lòng Mộc Phong biết trước mắt là thời buổi rối ren, Lỗ Đạt Bưu trung thành với hắn nhất, công lực cũng cao thế nên để cho hắn bảo hộ hai nữ, Mộc Phong cũng cảm thấy yên tâm.
Nào biết giữa chừng Hoa Phi Hoa xông ra, nhất định cứ quấn lấy Mộc Phong đòi cho hắn đi theo. Lý do của hắn là đã rất lâu không đi tới Xuân Ngô thần vực nên muốn trở về nhìn xem. Đỗ Nhiễm và Tra Bất Đồng cân nhắc rất nhiều lần. Cảm thấy có người đi cùng Mộc Phong cũng tốt, dù sao Mộc Phong bây giờ là minh chủ cũng không được phép có một chút sơ xuất. Thuận Thiên thần minh thần tiên đông đúc, gần một nửa trong số đó đều đến từ Phạt Thần dị vực. Chỉ có Mộc Phong mới có thể giữ vững tình thế, nếu không may hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chẳng phải Thuận Thiên thần minh vừa mới thành lập sẽ liền tan tác.
Vì vậy, bị ý tốt của mọi người ngăn trở, cuối cùng Mộc Phong . Không thể không mang theo Hoa Phi Hoa.
Từ khi Hoa Phi Hoa ra khỏi Phạt Thần dị vực, không ngờ lại có thể thành thật ở lại Thuận Thiên thần minh không rời đi nửa bước. Càng không có chuyện đi gặp tình nhân cũ. Có thể thân thể hắn quay trở lại dáng vẻ trẻ con, là một đả kích rất lớn đối với hắn. Xuất phát từ góc độ thực tế, đoán chừng cũng chẳng có nữ nhân bình thường nào sinh ra "hứng thú" với một đứa bé.
Bởi vì có Hoa Phi Hoa ở bên cạnh, Mộc Phong cũng không tiện sử dụng Tô Thiết thần châu để di chuyển tới Xuân Ngô thần vực trong nháy mắt. Cũng may nơi này chỉ cách Xuân Ngô thần vực hai tinh vực lớn của Nghịch Thiên thần minh. Đối với thần tiên có công lực siêu mạnh như bọn họ mà nói bay qua hai thần vực thì thật sự không được tính là xa.
Nhưng ngay khi Mộc Phong bay qua Thu Ngô thần vực thì gặp một người quen.
Dưới ánh sáng lập loè trong tinh không, một thần nhân cười ha ha xuất hiện từ đằng sau trong nháy mắt. Gần như hắn bay đến gần Mộc Phong chỉ cách có một tinh cầu, Mộc Phong mới phát hiện ra hắn. Đó là một tin tức cực kỳ không tốt, Trong lòng Mộc Phong đột nhiên trầm xuống. nếu như người này đột nhiên tấn công mình chắc chắn sẽ chiếm được tiên cơ. Đối với thần nhân có thực lực Thiên quân mà nói, khoảng cách một tinh cầu thật sự rất gần.
-Mộc Phong, không ngờ lại có thể gặp được ngươi! – Người bay tới là thần nhân tự do Cổ Việt!
Trong lòng Mộc Phong có ít nhiều đề phòng với hắn. Lần trước lúc đi tìm Liệu Diệp, cũng đã từng gặp hắn. Đoán chừng hắn là người của Nghịch Thiên thần minh, chỉ là không có căn cứ chính xác cho nên cũng không dám khẳng định.
-Cổ thần, thật là khéo, ngươi định đi đâu vậy? - Tâm trí của Mộc Phong bây giờ đã thành thục hơn trước kia nhiều, hiểu được chiêu "Tiên phát chế nhân" (ND: Đánh đòn phủ đầu), mượn cơ hội thám thính ý tứ của hắn.
-Ta không có chuyện gì nên đi dạo loanh quanh. Ngươi thì sao? - Cổ Việt không chờ Mộc Phong trả lời, quay đầu nhìn chằm chằm Hoa Phi Hoa - Đây không phải là Hoa thần sao? Hoa thần gần đây đi đâu thế? Huynh đệ rất nhớ ngươi đấy, đã lâu không thấy. Dạo này khỏe chứ?
Nhãn lực tốt đấy! Hắn chỉ nhìn một cái có thể nhận ra Hoa Pho Hoa, rồi lại không hỏi vì sao Hoa Phi Hoa biến thành hình dáng trẻ con. Mộc Phong càng thêm cảnh giác với hắn.
Hoa Phi Hoa cười nhạt một tiếng, chắp tay ôm quyền làm lễ:
-Cổ thần, thật hiếm có khi ngươi còn nhớ rõ ta, cám ơn. – Bây giờ Hoa Phi Hoa gia nhập Thuận Thiên thần minh, minh chủ đang ở bên cạnh thế nên cũng không thể nói nhiều.
Mộc Phong thấy bọn họ coi như đã chào hỏi xong, bèn cười trả lời:
-Ta cũng là đi dạo loanh quanh, Hoa Phi Hoa bảo thần giới có rất nhiều mỹ nhân, muốn mang huynh đệ đi chơi một chút. Không biết Cổ Thần có hào hứng muốn đi cùng không? Gặp người khác chỉ nói ba phần (ND: phùng nhân chích thuyết tam phân thoại, bất khả toàn phao nhất phiến tâm Gặp nhau chỉ mấy câu là đủ, không thể toàn tâm trút nỗi lòng), huống chi Cổ thần lai lịch không rõ, Mộc Phong tất nhiên phải nói khác đi.
-Hai vị đã có chuyện quan trọng, ta sẽ không quấy rầy nhã hứng của các người. Bây giờ thì cáo từ, sau này sẽ gặp lại. – Cổ Việt cũng rất thức thời.
Thân ảnh của Cổ Việt biến mất cực nhanh, Mộc Phong vừa bay về phía Xuân Ngô thần vực vừa dùng thần thức hỏi Hoa Phi Hoa:
-Tên Cổ Việt này có phải là người của Nghịch Thiên thần minh hay không?
-Ngày trước, lúc ta còn ở Nghịch Thiên thần minh, hắn là một thần nhân tự do. Bây giờ thời gian đã qua lâu như vậy, ta cũng không thể nói là hắn có gia nhập Nghịch Thiên thần minh hay không. Chẳng qua hắn xuất hiện ở đây, chỉ sợ ít nhiều cũng có quan hệ với Nghịch Thiên thần minh – Hoa Phi Hoa trầm ngâm nói.
-Hoa Hoa, minh chủ Nghịch Thiên thần minh rốt cuộc là người thế nào? – Mộc Phong bỗng nhiên nghĩ tới vấn đề này, lại vội vàng hỏi.
Hoa Phi Hoa nói:
-Mặc dù trước kia ta là Si thần, sau này đổi sang gia nhập vào Nghịch Thiên thần minh, nhưng vẫn chưa từng trông thấy diện mạo thật của hắn, mỗi lần hắn triệu tập chúng ta bàn việc, trước người hắn luôn có một thần cấm không thể nhìn xuyên qua. Nghe giọng nói có phần hơi già dặn nên ta đoán là một lão nhân không rõ lai lịch.
Mộc Phong và Hoa Phi Hoa mặc dù không dùng hết toàn lực, nhưng tốc độ vẫn cực nhanh, hai người dùng thần thức trao đổi chỉ mới nửa canh giờ đã bay đến trước Xuân Ngô thần vực.
Hoa Phi Hoa lại nói cho Mộc Phong một tin tức, trong Tứ đại thần vực gần như không có thần nhân tự do, hai bên đều tuyệt đối không cho phép giao lưu với nhau. Ở thần giới, tuy quan niệm bất đồng, nhưng có một vài thần nhân cấp dưới không hề oán hận, vẫn bí mật lui tới.
Có lẽ bởi vì Hồng Lạc Thiên quân có ý lôi kéo Mộc Phong và Thuận Thiên thần minh thế nên Mộc Phong và Hoa Phi Hoa mới có thể đi qua thần cấm vô cùng uy lực do Chí Tôn bố trí một cách suôn sẻ.
Sau khi đi vào Xuân Ngô thần vực, tiếp đón Mộc Phong là một lão nhân kỳ lạ. Mộc Phong xưa nay đều rất thân thiện với mọi người, khó tránh khỏi thêm một hồi khách sáo với hắn. Đến khi hỏi ra danh tính của hắn xong, Mộc Phong rất là kinh ngạc.
Lão nhân này cũng không phải là người lạ, thiếu chút nữa hắn và Mộc Phong đã có duyên gặp gỡ!