Tiến vào trong Câu Ngư đảo, Mộc Phong ngẩng đầu nhìn lên thấy đám cướp biển tay cầm loan đao và cung tiễn trông dầy đặc như lông trâu. Yên Nhiên và Hàn Yên lần đầu tiên thấy đám cướp biển nhiều và hung hãn như vậy trong lòng cũng có chút giật mình.
Mộc Phong liền tung mình nhảy ra khỏi tiểu thuyền đáp xuống đất, Yên Nhiên và Hàn Yên cũng theo sát hạ xuống bên cạnh Mộc Phong. Khi đảo mắt nhìn mấy trăm tên cướp biển đang tiến tới thì họ nghe một tên dùng ngôn ngữ Thiên Nam Quốc kêu lên quái dị:
- Ngươi có phải là người mới đến Nhật Nguyệt Hồ đảo, là thiên phu trưởng Trương Mộc Phong phải không?
Mộc Phong cười lạnh nói:
- Chính thị là bổn nhân.
Kẻ đó liền hét lớn một tiếng:
- Bắt lại!
Mấy trăm tên cướp biển lập tức giương cung rút đao chĩa vào ba người bọn họ.
Mộc Phong trầm giọng nói:
- Câu Ngư đảo này vốn là lãnh thổ của Thiên Nam Quốc, các người đã vi phạm vào biên giới của chúng ta, nếu tức khắc rời khỏi đây bổn quan sẽ cho các ngươi một sinh lộ.
- Ngươi nghĩ rằng ta sẽ để mắt tới một tên thiên phu trưởng tầm thường như ngươi ư?
Tên cướp biển kia cười to lên nói tiếp:
- Lão tử ta không ngờ rằng ngươi tự đến đây tìm chết, ai muốn cùng ngươi hòa hiệp chứ! Ha ha ha.
Mộc Phong lạnh lùng nói:
- Nguyên lai đám cướp biển các ngươi cũng là một lũ lươn lẹo, các ngươi rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.
- Các huynh đệ, mau giết con heo Thiên Nam cuồng vọng này cho lão tử.
Trong chớp mắt một trận loạn tiễn như mưa hướng ba người phóng tới.
Mộc Phong vận chân khí, trong nháy mắt tạo thành một cái khiên bao phủ chống đỡ trước người nhị nữ. Loạn tiễn chạm vào chân khí của Mộc Phong trong nháy mắt bị đốt thành tro rơi xuống trên mặt đất. Mộc Phong mỉm cười nói với nhị nữ:
- Yên Nhiên công lực yếu nhất, mau mặc Thiên Y Thần Giáp vào.
Sau đó lại giảng giải cho Hàn Yên pháp môn sử dụng. Hàn Yên y theo lời vận công cũng sinh ra một màn hào quang màu xanh nhạt che phủ. Còn Yên Nhiên đã có Thiên Y Thần Giáp chống đỡ.
Mộc Phong thấy nhị nữ như thế thì biết đám cướp biển kia cũng không gây thương tổn các nàng được. Tiến lên xuất ra Tiêu Diêu Thần Châu hóa thành một thanh trường kiếm sắc bén, sau đó giống như mãnh hổ xuất chuồng hướng đám cướp biển đánh tới.
Thân kiếm hợp nhất, Mộc Phong phát ra kiếm khí từ đầu mũi kiếm dài vài trượng rồi huy động trường kiếm, khi thanh âm “Xoát” vừa vang lên thì một kiếm đã cắt thân hình của khoảng mười tên cướp biển làm hai đoạn nằm trên mặt đất.
Yên Nhiên vận lên Thiên Y Thần Giáp, cướp lấy một thanh loan đao chém loạn một trận, lại có mấy tên cướp biển ngã xuống đất. Hàn Yên thì phi thân lên, trong tay cầm một phi kiếm giống như cắt dưa chặt rau tung hoàng ngang dọc ở giữa đám cướp biển, không ai gần được ba thước.
- Ai giết được ba con heo Thiên Nam này sẽ được thưởng ngàn lượng hoàng kim.
Tên cầm đầu đám hãi tặc kia hoảng sợ vô cùng lớn tiếng gào thét.
Phần đông lũ cướp biển đó đã sớm lui về phía sau nhưng khi nghe nói có trọng thưởng thì như những tên dũng phu hung hãn tiến lên bao vây lại.
Phía ngoài đảo, Mã Đông cùng bọn người Ngũ Đại nhìn thấy nôn nóng chỉ muốn tiến vào. Cao Minh hét lớn một tiếng:
- Đại nhân thần thông cái thể có thể tự bảo vệ, mọi người đợi một chút đừng nôn nóng.
Bên trong đảo, Mộc Phong vung trường kiếm liên tục chém xuống, lại có hơn mười người thành quỷ dưới kiếm. Mộc Phong kiếm loang loáng vung lên mấy trăm người đầu lìa khỏi thân. Mộc Phong thầm nghĩ: “Đám cướp biển này không sợ chết, nếu tiếp tục như thế này chỉ sợ phải giết hết bọn họ mới được. Không bằng giết người cầm đầu để giảm bớt sát nghiệp.”
Mộc Phong vừa nghĩ xong, người lập tức bay lên không trung như chim bay qua rừng đầu người thẳng đến tên cầm đầu lũ cướp biển. Tên cướp biển nọ thấy Mộc Phong giống như thiên thần bay tới kinh hãi thất sắc không kịp phản ứng. Trong nháy mắt đầu của hắn đã bị kiếm của Mộc Phong chém rơi xuống lăn trên mặt đất, con mắt còn nhìn thẳng chớp chớp vài cái, thật sự không tin rằng mình đã trên đường xuống âm phủ.
Mộc Phong bay lên không trung quát lớn một tiếng:
- Thủ lãnh các ngươi đã bị ta giết, tất cả dừng tay cho ta.
Tất cả đám cướp biển đều dừng tay lại ngơ ngác nhìn Mộc Phong giống như thiên thần đang bay trên không trung, không ai còn có lòng muốn giao chiến nữa.
Cao Minh ở bên ngoài mắt thấy thần uy của Mộc Phong liền reo hò dữ dội. Hắn vội chỉ huy chúng tướng sĩ lên năm chiến thuyền lớn tiến nhanh vào Câu Ngư đảo.
Cùng lúc đó Mộc Phong như một vệt lưu quang hạ xuống mặt đất, theo sau là Yên Nhiên và Hàn Yên phi thân đứng ở bên cạnh Mộc Phong.
Cao Minh, Mã Đông, Ngũ Đại dẫn binh lính dọn dẹp chiến trường, lúc này trên đảo máu chảy thành sông. Chỉ trong vòng nửa khắc công phu mà hơn một ngàn tên cướp biển đã bị giết khiến bọn người Cao Minh vô cùng kinh ngạc.
Mã Đông tiến đến trước Môc Phong bẩm báo:
- Lão đại, ngoại trừ một ngàn một trăm ba mươi lăm tên bị mất mạng, còn có hơn một ngàn bảy trăm tên xử lý như thế nào?
Mộc Phong trầm tư một lát.
Ngũ Đại kêu lớn:
- Lão đại, bọn cướp biển này đã nhiều năm mạo phạm Nhật Nguyệt Hồ đảo của ta, cướp của giết người, tội lỗi chồng chất cao hơn trời, cướp đoạt vô số thuyền qua lại của Thiên Nam Quốc ta mọi nơi, tội chết có dư, không bằng giết toàn bộ ném xuống biển.
Mộc Phong trầm giọng nói:
- Trong khoảng khắc giết nhiều cướp biển như vậy cũng trái với ý ta, ông trời có đức hiếu sinh, những cướp biển còn lại đuổi về Hàn Tang quốc vậy.
Ngũ Đại được lệnh Mộc Phong xoay người lại quát to:
- Lũ cướp biển các ngươi phạm tội không thể tha thứ dù có chết cũng không thể thương tiếc, nhưng lão đại của chúng ta không muốn đuổi tận giết tuyệt, vậy toàn bộ cởi tất cả y phục trên người rồi tức tốc lên thuyền trở về Hàn Tang Quốc các ngươi.
Trong phút chốc, hơn một ngàn cướp biển liền cởi y phục trên người ra.
Yên Nhiên và Hàn Yên nhất thời thẹn thùng. Hàn Yên trách mắng:
- Đã thả cho bọn họ đi còn bắt cởi y phục làm cái gì?
Ngũ Đại là người trong bọn sớm biết Hàn Yên là nữ tử, vì vậy cười nói:
- Y phục mặc trên người bọn cướp biển này vốn chính là cướp đoạt trên người nước ta, bây giờ chỉ là muốn bọn họ trả lại thôi.
Hơn một ngàn tên cướp biển vội vàng chen lấn lên thuyền lớn sợ hãi chèo đi không dám quay đầu lại. Cao Minh đi tới trước Mộc Phong nói:
- Đám cướp biển này đã bất hợp pháp tụ tập tại Câu Ngư đảo này chừng trăm năm, chắc hẳn trong đảo có dấu nhiều bảo bối, đại nhân đi xem hay không?
Mộc Phong vừa nghe trong đảo còn có bảo bối lập tức mặt mày hớn hở nói:
- Chúng ta đi mau.
Yên Nhiên và Hàn Yên dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn Mộc Phong. Hàn Yên nói:
- Chúng ta vốn là người tu hành, Phong ca ca còn tham tài vật làm gì?
Mộc Phong mỉm cười nói:
- Đợi ta có tiền mới cưới được hai vị tiên nữ, dù sao ta cũng là thiên phu trưởng nếu không có tiền há không phải làm cho người ta nhìn vào đàm tiếu sao.
Hai nàng lập tức làm ra vẻ thẹn thùng trong lòng tràn ngập cảm giác ngọt ngào.
Một hàng người đi vào trong động lớn của hải đảo, bên trong động rất rộng có đốt hơn mười cây đèn cầy cao to. Đi sâu vào bên trong mọi người phát hiện thấy còn có vài cửa động nữa. Cao Minh tiến tới mở một cái, bên trong rượu chất cao như núi còn chưa khui, mùi rượu phảng phất bay tới làm say lòng người.
Ngũ Đại cũng mở một cửa động khác, trong động sáng chói rực rỡ khiến mọi người đều cả kinh trợn mắt há mồm. Thì ra bên trong động vàng thỏi, bạc trắng, ngọc ngà châu báu chất thành đống, lại còn có rất nhiều bảo bối không biết tên chắc là đồ của người Tây Dương.
Bọn người Cao Minh, Ngũ Đại nước miếng chảy đầy ra áo cũng không biết.
Mộc Phong ở Cổ Thú Giới cũng thấy qua nhiều châu báu, nhưng không bằng một phần mười trong động này. Yên Nhiên và Hàn Yên cũng không tin vào mắt mình nữa, đây là tài vật mà đám cướp biển này cướp lấy trong hơn trăm năm đó sao?
Mọi người ngây dại một hồi lâu thầm nghĩ: “Quốc khố liệucó nhiều bảo vật như vậy không?”
Mộc Phong “ha ha” cười to:
- Phát tài, phát tài rồi, lấy mười tám vợ cũng đủ.
Cao Minh cùng Ngũ Đại cũng cười to theo. Còn Yên Nhiên và Hàn Yên im lặng không nói. Mộc Phong đảo mắt thấy hai nàng vẻ mặt không vui, vội nói:
- Ta có Yên Nhiên và Hàn Yên đã thỏa mãn, bảo vật này dùng cho các huynh đệ cưới vợ.
Hàn Yên bĩu môi nói:
- Phong ca ca cũng có lúc thỏa mãn ư?
- Có được kiều thê như này, nam nhân ai lại không muốn?
Mộc Phong thân thủ ôm nhị nữ vào lòng quay lại nói với Cao Minh và Ngũ Đại:
- Đem toàn bộ bảo vật cùng rượu ngon trở về, phân phó cho một ngàn huynh đệ mỗi người được thưởng hai trăm hoàng kim.
Cao Minh cùng Ngũ Đại vui mừng kêu to:
- Đa tạ lão đại hậu ái chúng huynh đệ.
Nói xong vui vẻ đi ra động gọi người vào khuân bảo vật. Ngoài động nhất thời tiếng hoan hô truyền đến như sấm động. Vì rượu ngon, bảo vật cùng với trang sức quá nhiều nên tất cả tám trăm người bận rộn đến tối chất đầy sáu chiếc thuyền lớn mới xong, may mắn là bọn cướp biển còn để lại vài chiếc thuyền lớn.
Trở lại bên bờ Nhật Nguyệt Hồ thì trời đã vào đêm. Lần này châu báu lấy lại từ trong tay lũ cướp biển để đầy năm phòng nhỏ. Còn rượu ngon chất đống ở bên hồ như một tòa núi nhỏ vậy.
Mộc Phong trong lòng tính toán nghĩ: “Bảo vật nhiều như thế nếu triều đình biết được sợ là muốn toàn bộ sung công, không bằng tiên hạ thủ vi cường, lấy ra một số trước khi trở về triều ngăn ngừa miệng người cũng tốt.”
Đã định chủ ý, ngày thứ hai Mộc Phong bèn mang theo một toán binh lính chuyển bảo vật lên đầy một thuyền sai người tức khắc mang về triều.
Mộc Phong thừa dịp Yên Nhiên và Hàn Yên vắng mặt lén lút lấy đi rất nhiều bảo vật bỏ vào trong vòng tay, so với đem về triều còn nhiều hơn. Tâm trạng ngầm vui thích: “Nhiều tiền thực không phải là chuyện tốt a, ha ha.”
Lại có một hòm cây phảng phất mùi trầm hương, Mộc Phong tò mò mở ra nhìn. Bên trong có một ít dược vật, Mộc Phong chỉ nhận biết được trong đó rất nhiều linh chi và nhân sâm,còn có một số thì hắn không biết tên, nghĩ thầm dược vật này có lẽ tương lai có chỗ hữu dụng, vì vậy lại thu nhặt bỏ vào trong vòng tay.
TiểuTinh Linh bất mãn nói:
- Chủ nhân so với cường đạo còn tham lam hơn.
Mộc Phong hì hì cười nói:
- Cái này gọi là tiện tay dắt dê, hiểu không Tiểu Tinh Linh?
Tiểu Tinh Linh ở trong lòng Mộc Phong lắc đầu khinh thường:
- Đúng là kẻ phàm tục!
Qua tháng sau, triều đình phái khâm sai đại thần là Lễ bộ thượng thư Vương Hoài đại nhân đến Nhật Nguyệt Hồ đảo. Thánh chỉ ban xuống: “Mộc Phong có công đánh dẹp cướp biển, tức khắc sắc phong làm tổng binh.”
Khi Vương đại nhân rời đảo thì Mộc Phong còn đưa một số đồ vật bằng ngọc, ngoài ra còn có hai mươi thỏi vàng để làm quà.
Vương đại nhân cũng không chối từ liền vui vẻ nhận lấy, còn không ngừng ca tụng Mộc Phong hiểu biết đại thế tất có tiền đồ hứa hẹn.
Yên Nhiên cùng Hàn Yên nhìn thấy âm thầm lắc đầu, lo lắng phu quân tương lai của mình có thể mải mê trong quan trường mà quên đi việc tu hành.
Vương đại nhân ra về cũng đã được nửa tháng.
Một hôm Mã Minh vội vàng chạy tới bẩm báo Mộc Phong:
- Bẩm đại nhân, mười vạn thủy quân Hàn Tang Quốc chia ra đi trên ba trăm chiến hạm hướng Nhật Nguyệt Hồ đảo tiến tới, nhanh chóng đột phá đến Câu Ngư đảo.
Mộc Phong thầm nghĩ: “Bây giờ đi cầu viện trọng binh đã không còn kịp rồi, chỉ có tự mình tiến lên chống cự, con bà nó Hàn Tang Quốc, muốn mượn cơ hội chiếm lấy Nhật Nguyệt Hồ đảo của ta.”
Mộc Phong phái mấy huynh đệ về triều yêu cầu cứu binh rồi mang theo Yên Nhiên cùng Hàn Yên suất lãnh một ngàn binh lính hỏa tốc tiến lên nghênh địch.