Phong Ngân nói:
- Mộc Phong, chúng ta tới U Minh Giới không biết kết quả thế nào nên ta sẽ đi tìm Vô Ngân, nói cho hắn biết một số việc. Nếu như ta bất cẩn gặp rủi ro ngoài ý muốn thì Ám Ma Giới này cũng còn có hắn chiếu cố. Các ngươi chờ một lát, ta sẽ trở lại ngay thôi.
Mộc Phong gật đầu đồng ý, triệt bỏ cấm chế, dẫn mọi người đến bên ngoài thân thể tàn bại của Tâm Ngân. Phong Ngân hóa thành một vệt hắc sắc lưu quang biến mất trước mặt hai người.
Yên Nhiên hỏi:
- Tướng công thực sự là muốn đi U Minh Giới?
Mộc Phong cười nói:
– Nương tử cứ coi như là đi tham quan phong tình của dị vực đi. Khi chuyện này xử lí xong rồi, chúng ta có thể vui vẻ du ngoạn Tiên Giới. Ta rất thích Tiên Giới vì nơi đây bầu trời vô cùng tươi đẹp.
– Chủ nhân, người bây giờ không nên theo đuổi an nhàn và hưởng thụ mà nên đến các giới lịch luyện. Điều này đối với việc tu hành và cảnh giới của người rất có lợi. Đợi đến lúc chúng ta đã có cuộc sống bất tử và mấy thế giới này đều an ổn, người có thể lựa chọn du ngoạn ở những nơi tốt nhất!
Tiểu Tinh Linh lập tức cảnh báo.
Mộc Phong nhìn Yên Nhiên cười khổ, dùng thần thức nói:
- Trong nội thể của ta có một bà quản gia nhỏ.
Yên Nhiên ôm Mộc Phong, khẽ nhón chân lên hôn nhẹ vào môi hắn, trong mắt lộ ra tiếu ý mê người.
Sau khoảng một tuần trà, Phong Ngân phi thân quay về. Mộc Phong hỏi:
- Phong Ngân, sự việc Ám Ma Giới ngươi xử lý tốt chứ?
– Vô Ngân biết Tâm Ngân đã chết, trong lòng tự nhiên giật mình. Tâm Ngân tại Ám Ma Giới không được lòng người nên mọi người biết tin Tâm Ngân chết rất cao hứng. Tâm Ngân từng quy định kẻ mạnh lấn át kẻ yếu, do đó có rất nhiều ma nhân gặp phải tai nạn lớn. Trước kia, trong giới có một hộ gia đình, đứa con trai duy nhất của nhà đó cùng với người ta đánh nhau không may bị trọng thương. Những hàng xóm xung quanh liền đợi chờ con trai của nhà đó rời khỏi cửa để thôn phệ y, trong gia đình từ đó không được yên. Không còn cách nào khác, hai ông bà lão đành phải chia nhau ăn thịt con trai mình. Hổ dữ còn không nỡ ăn thịt con, nhưng nếu như bọn họ làm vậy thì sớm muộn gì kẻ khác cũng ăn thịt, kết quả cuối cùng cũng là bi thảm như vậy mà thôi.
Phong Ngân bình tĩnh nói.
Mộc Phong cùng Yên Nhiên trên mặt lộ vẻ không tin, lắc đầu thầm nghĩ: "Thế giới này thật tàn bạo!"
Phong Ngân nói:
- Không nói những chuyện này nữa, chúng ta đến U Minh Giới thôi. Ta sẽ triển khai ma quyết để phá kết giới giúp các người đi qua.
Nói xong, trên tay ma quyết niêm động, hắc quang loé lên, ba người trong chớp mắt đã xuất hiện tại một nơi âm u.
U Minh Giới là một thế giới u ám, trên mặt đất ngẩng lên không thấy rõ bầu trời vì có hắc vụ âm lãnh từ dưới đáy toát ra, bao phủ cả bầu trời. Đây là loại hắc vụ kỳ quái, dựa vào năng lực của tiên nhân cũng không tài nào nhìn thấu.
– U Minh Giới và Tiên Giới rất khác biệt. Tiên Giới không có ban đêm, U Minh Giới không có ban ngày. Ở thế giới này không có sinh vật nguyên sinh của nó, tất cả mọi sinh linh đều đến từ những thế giới khác. Thế giới này có thể gọi là trạm trung chuyển, chỉ những người trong Minh Phủ là có thể ở lại đây lâu dài. Những người khi chết đi thì lưu lại linh hồn thể, linh hồn tại các giới khác đều là hư ảnh, duy có nơi đây là có thực thể. Nhưng bất quản là hồn phách của tiên nhân hay thần nhân khi đến nơi này đều chẳng có chút trợ giúp nào, U Minh Phủ sẽ không vì ngươi là người vĩ đại, là người tài năng mà chiếu cố. Qua Nại Hà kiều, uống Mạnh Bà thang, thì đã không còn liên quan gì tới kiếp trước nữa. Không một ai sau khi uống Mạnh Bà thang mà còn có kí ức của kiếp trước, vì thế hồn phách bất diệt, nhưng đầu thai tái sinh kỳ thực tịnh chẳng có chút ít nghĩa lớn lao nào.
Phong Ngân biết hai người lần đầu tiên đến đây, liền giới thiệu cho hai người biết sơ về U Minh Giới.
"Không biết kiếp trước của chúng ta ra sao nhỉ?" Mộc Phong và Yên Nhiên tự hỏi.
– Nói như vậy thì ai cũng không biết kiếp sau của mình trở thành cái gì. Chỉ sợ kiếp này là Chí tôn một cõi, kiếp sau lại mang thân heo chó. Cho nên Phật nói, "Chúng sinh đều bình đẳng". Ngẫm ra đó cũng là đạo lý. Kiếp này nuôi heo nuôi chó, nhưng kiếp trước có lẽ lại là hảo bằng hữu, làm thế nào mà lại dễ dàng ngược đãi họ?
Mộc Phong cảm khái nói theo.
Tiểu Tinh Linh thở dài nói:
– Nhu nhược chẳng khác gì nữ nhân!
– Tướng công, kiếp trước của chúng ta có phải là vợ chồng không?
Yên Nhiên thiết tha hỏi. Những điều nữ nhi quan tâm luôn cảm tính, lãng mạn và không thực tế.
Mộc Phong cười nói:
– Điều này ta không rõ lắm, có chỗ nào không hiểu nếu có cơ hội chúng ta sẽ hỏi Tiên Căng Minh Tôn. Không biết bà ta có thể cho chúng ta biết được đáp án hay không đây?
Phong Ngân nói:
– Tam Đại Minh Tôn tính tình đều kiêu ngạo, mặt lạnh như sương, giống như người khác thiếu tiền của họ vậy. Các ngươi đừng mong có thể cạy được nửa chữ từ mệng của họ.
Mộc Phong hỏi:
– Người trong Minh Phủ có khả năng cưới gả hay không? Hoặc giả có khả năng Hợp Tịch Song Tu không?
– Ta đi lại ở Minh Giới rất nhiều lần, chưa một lần vào trong Minh Phủ, chỉ toàn là đi gặp Tiên Căn Minh Tôn. Chuyện này hình như là có thể, nhưng cho đến bây giờ chưa gặp qua, tựa hồ như Minh Giới cũng không có quy định gì về chuyện này. Nghe nói ngoại trừ những minh nhân có công lực cao mới có khả năng có thực thể ở ngoại giới, nhưng dù có người muốn cùng với bọn họ Hợp Tịch Song Tu thì e rằng cũng không thể.
Phong Ngân cười nói không chút hảo ý.
Mộc Phong tiếp tục hỏi:
– Theo như ngươi nói thì người ở trong Minh Phủ lúc ban đầu cũng chỉ là hồn phách ở ngoại giới, chỉ là không biết hồn phách của người nào mới đủ tư cách tiến nhập vào trong Minh Phủ mà không phải đầu thai chuyển thế?
Phong Ngân nói:
– Việc này ta cũng không rõ, khả năng là cần phải có tư chất thích hợp mới ở lại Minh Phủ.
– Phong Ngân, ngươi thường xuyên đi lại ở U Minh Giới, vì lẽ gì lại chưa một lần tiến vào trong Minh Phủ?
Mộc Phong không hiểu hỏi.
Phong Ngân hơi ngượng đáp:
– U Minh Giới là một thế giới rất kỳ quái. Người trong Minh Phủ công lực đều không kém, dường như có công pháp đặc thù nào đó có khả năng khiến cho người ở đó khoái tốc đề thăng công lực. Một nha hoàn bình thường ở Minh Phủ công lực cũng không có khác biệt gì so với tiên nhân có ba tiên tâm. Hơn nữa trước cửa Minh Phủ có cái gì đó rất cổ quái, nhưng lại không giống như cấm chế, hồn phách có thể dễ dàng tiến vào, mà lại không thể đi ra. Những sinh linh có thực thể ở ngoại giới như chúng ta tựa hồ như không thể không được mời mà tiến vào. Ta cũng đã từng muốn tiến vào tìm Bạch Tuyết nhưng trừ lần đầu tiên lỗ mãng thử qua, sau này cũng không đủ can đảm dám thử nữa.
– Dường như sinh linh ở Minh Phủ cũng không nhiều lắm, mà trên thực tế thì mỗi ngày hồn phách người chết ở các giới lại nhiều vô kể, vậy họ làm thế nào quản lý được hết chứ?
Yên Nhiên cuối cùng cũng không nhịn được hỏi.
– Vong hồn các giới đều vô ý thức xuyên qua thời gian và không gian, tự động có mặt tập trung tại Minh Phủ. Minh Phủ giống như trung tâm Cửu Giới, tất cả hồn phách đều chạy không thoát khỏi hấp lực cường đại của nơi này. Các ngươi nhìn kỹ lên không trung thì thỉnh thoảng sẽ thấy có rất nhiều hồn phách bay qua, những hồn phách này khi tới U Minh Giới liền có ý thức và thực thể, chỉ là không thể tự mình khống chế hành động.
Phong Ngân chỉ vào hồn phách bay qua trên không trung nói với hai người.
Mộc Phong cùng Yên Nhiên nhìn theo hướng Phong Ngân chỉ, quả nhiên thấy hồn phách không ngừng bay qua. Tất cả hồn phách đều có màu xám trắng hoặc là màu xám đen, trông như những hồn phách này có ngoại y và màu da giống y như vậy. Trên không trung rõ ràng bay qua một lão hổ, nhưng da lông đều có màu xám đen đem lại cho người ta cảm giác rợn tóc gáy.
– Chúng ta cách Minh Phủ không xa, các ngươi đi theo ta, chúng ta đến trước phủ đợi Bạch Tuyết đi ra.
Phong Ngân nói xong, đứng dậy từ từ bay về phía trước. Mộc Phong kéo theo Yên Nhiên lập tức bay theo sau y.
Bay chậm rãi không ngừng khoảng nửa canh giờ, ngoại trừ hắc vụ xung quanh, cơ hồ như không gặp một trở lực nào, cũng không thấy núi cao, nước chảy hay chút cảnh sắc nào. Thật là một địa phương buồn chán, không biết người trong Minh Phủ tại sao lại cam tâm tình nguyện ở chốn này? Mộc Phong cùng Yên Nhiên trên mặt lộ ra chút chán gét.
– Đến rồi!
Phong Ngân hạ thân xuống mặt đất. Mộc Phong cùng Yên Nhiên đứng bên cạnh y.
Trước mặt họ là một tòa kiến trúc liền mạch không thấy một chút dấu vết của nhân công kiến tạo, to cao chẳng khác gì một ngọn núi lớn. Không thể nói là một thể thống nhất vì nó có hàng trăm ngàn khe nứt và những cái lỗ cổ xưa, u ám, lạnh lẽo, không phát ra chút ánh sáng. Bên ngoài Minh Phủ hắc vụ càng dày đặc, giống như đêm mùa đông mây mù lạnh lẽo bao la bát ngát. Không một chút thanh âm, sự im lặng làm cho người ta cảm giác ngạt thở, cũng không có mùi gì, ngay cả mùi vị lá cây khô héo. Trên mặt đất khô cứng, không thấy chút cây cỏ nào, cảm nhận lớn nhất ở nơi đây là tử khí trầm trầm. Tất cả hồn phách đều bay vào qua những khe nứt và các cái lỗ, nháy mắt đã không thấy đâu nữa. Hồn phách bay qua không trung, rồi lại từ không trung tiến vào. Một số hồn phách đang quan sát ba người đứng ở trên mặt đất. Ánh mắt chúng ảm đạm, không chút tò mò, mí mắt lại càng không động đậy, sắc mặt tái nhợt, nhìn ba người mà chẳng có chút biểu tình nào, tựa hồ như ba người đang đứng trên mặt đất trong mắt của bọn họ chỉ là một đám hắc vụ dày đặc.
Yên Nhiên kinh hãi ôm chặt Mộc Phong. Nếu như không có Phong Ngân bên cạnh, khả năng là nàng ta muốn đem cả thân thể tiến nhập vào trong nội thể của Mộc Phong. Mộc Phong ôm lấy nàng.
Ba người im lặng đứng trước Minh Phủ. Phong Ngân không nói gì, Mộc Phong cùng Yên Nhiên bình tĩnh đợi biến động.
Phong Ngân nói:
– Chúng ta chỉ có thể ở chỗ này, đợi đội tuần tra của Minh Phủ đi ra.
Mộc Phong hỏi:
– Nếu bọn họ không ra, chẳng lẽ chúng ta cứ đứng đây mà đợi?
– Đúng vậy, tầng bình chướng xung quanh Minh Phủ đối với những sinh linh bên ngoại giới có tác dụng ngăn cản rất tốt. Ta không có biện pháp nào để đem tin tức truyền vào bên trong, càng không có khả năng dùng sức công phá. Đệ dùng sức lực dù lớn đến đâu đi chăng nữa thì tầng bình chướng này cũng đều vô thanh vô tức hấp thu tất cả những năng lượng mà đệ đánh vào nó.
Phong Ngân đáp trả một cách bất lực.
Câu này khơi dậy lòng hiếu kì của Mộc Phong, khiến y không nhịn được bèn phóng chút thần thức ra ngoài dò xét. Đến chỗ cách Minh Phủ khoảng năm mươi trượng thần thức chỉ còn lại vài tia, tiếp tục tiến lên một chút nữa thì biến mất hoàn toàn. Cảm giác này không phải lần đầu tiên Mộc Phong nếm trải. Nguyên lai là ngày trước ở trên tinh không của Hương Lam Tinh, y dùng thần thức để do thám vầng thái dương nóng bỏng thì thần thức cũng tự nhiên biến mất như vậy. Mộc Phong hiểu được bên ngoài Minh Phủ có một tầng năng lượng kỳ quái, làm cho y không cảm nhận được chút ba động nào, nhưng trên thực tế có khả năng dễ dàng triệt tiêu năng lượng của bản thân y.
Diệu Diệu ở trên đỉnh đầu Mộc Phong bắt đầu động đậy bất an.
Mộc Phong vội vàng ngăn chặn ý định hấp thu năng lượng của nó:
- Diệu Diệu, loại năng lượng này chúng ta hấp thu không được đâu. Ngươi bình tĩnh, chớ nóng vội!
Diệu Diệu thở dài nói:
– Ca ca, lâu lắm rồi mới gặp loại năng lượng thơm đến thế. Đệ cũng cảm giác là không hấp thu được, bởi vì nó không một chút ba động, không biết nó từ nơi nào đến?
Mộc Phong bình tĩnh nói:
– Chúng ta trước tiên hãy quan sát rồi nói tiếp.