Hóa ra vị lão nhân tướng mạo cổ quái này chính là Thần Không! Thần Không là ai? Hắn đã từng vì bắt Hỗn Độn thần thạch, mà ăn trộm bảo tinh của Xuân Ngô thần vực là Bành Kỳ tinh cầu, và còn đá bọn Mộc Phong lúc ấy đang ở trong Bành Kỳ tinh cầu đến Trùng giới. Thần Không đã biết Mộc Phong là minh chủ Thuận Thiên thần minh, bây giờ đối xử với hắn tất nhiên là cực kỳ khách khí. Cũng tự giới thiệu mình chính là Ai thần của Xuân Ngô thần vực! Nhưng Mộc Phong không khỏi nghĩ thầm trong lòng, hắn thân là Vương thần của Thần giới chính thống thế mà lại biển thủ. Xem ra, không phải ai từ mi thiện mục (*) cũng đều là người tốt.
Đương nhiên, ăn trộm tinh cầu cũng không thể nói hắn là người xấu, dù sao Tuyết Nhạn và Tà Thần đã từng lén lút làm "cái trò" này. Chỉ có điều, Tuyết Nhạn và Tà Thần trộm những tinh cầu bên ngoài Tứ đại thần vực. Những tinh cầu này vốn là những vật vô chủ. Nhiều lắm thì chỉ coi là "tiện tay dắt dê" thôi.
Đến Xuân Ngô thần điện, Hồng Lạc thiên quân đã dẫn theo Tà thần và những Vương thần khác chờ ở ngoài đại điện từ lâu. Mộc Phong thầm nghĩ, xem ra làm quan vẫn tốt. Sau lưng mình chỉ có thêm Thuận Thiên thần minh, thế mà trong chớp mắt đã có thể ngang vai ngang vế với Hồng Lạc thiên quân.
Ở bên ngoài thần điện, Mộc Phong cũng không thấy Tuyết Nhạn, hắn hơi cảm thấy thất vọng. Nhưng cũng không thể hỏi trực tiếp, vì đang ở trước mặt nhiều vị thần nhân uy phong lẫm liệt như vậy tất nhiên là không thể để mất thể thống.
Hồng Lạc thiên quân ôm quyền hành lễ với Mộc Phong, nói:
- Mộc minh chủ lần này đại giá quang lâm Xuân Ngô thần điện của ta, quả thật là chuyện may của Thần giới chính thống chúng ta!
Đợi Mộc Phong trả lại một lễ. Hồng Lạc thiên quân xoay người hỏi sang Hoa Phi Hoa:
- Nên xưng hô với vị đại thần này thế nào?
Hoa Phi Hoa lạnh nhạt nhìn vào mắt Hồng Lạc thiên quân, thầm nghĩ: "Từ khi lão tử không muốn làm con rể của ngươi nữa, cũng chẳng cần phải khách sáo với ngươi. Thần giới chính thổng chẳng qua là những tên ngụy quân tử, nếu như không phải ta ngại ngươi bây giờ là cha vợ của Mộc lão đại, ta thật chẳng muốn nhiều lời với ngươi." Nghĩ vậy, hắn liền nói:
- Tiểu thần Hoa Phi Hoa, kính chào Hồng Lạc thiên quân.
- Ngươi là Hoa Phi Hoa? Là Hoa thần đại danh đỉnh đỉnh!
Tà thần đảo quái nhãn nhảy lên:
- Hình dáng thế này không phải do ngươi biến hóa ra đấy chứ? Vì sao ngươi thích biến thành đứa bé nhỉ?
- Ta thích, lão Tà.
Trong lòng Hoa Phi Hoa cảm thấy khó chịu. Đã trở về thần giới hơn nửa năm, nhưng thân thể mới cao thêm mấy tấc, tới nay chiều cao vẫn chưa dài quá ba thước, vẫn luôn là nỗi đau trong lòng hắn. Bây giờ Tà Thần chẳng thức thời hỏi như thế, tất nhiên làm hắn cảm thấy mất hứng.
Hồng Lạc thiên quân và năm vị Vương thần của hắn đều cả kinh. Thuận Thiên thần minh thật là một đám quái thai không thể hiểu được. Không tính thần nhân tự do, thì thần nhân hai bên thần giới lại có thể cùng nhau gia nhập vào liên minh của hắn. Mọi người đều cảm thấy rất nghi hoặc, không biết tiểu tử Mộc Phong này dùng yêu pháp gì, mà có thể lung lạc nhiều thần nhân có công lực cao cường như thế!
Đi vào đại điện, mọi người phân chủ khách ngồi xuống, do Mộc Phong nhìn thấy Thần Không là kẻ lén lút ăn trộm tinh cầu của Xuân Ngô thần vực, thì càng thêm suy nghĩ. Bởi vì hắn lo lắng có người gây bất lợi cho việc chuyển thế của tổ sư gia, thế nên hắn không trực tiếp hỏi Tà Thân về tung tích của người. Mà nhìn sang nơi khác, cuối cùng phát hiện ngũ đại Vương thần của Xuân Ngô thần vực đều chính khâm nguy tọa (*), mà không có ý định rời đi, trong lòng vội vàng suy nghĩ đối sách. Vì vậy, Mộc Phong nói:
- Thiên quân, trong khoảng thời gian gần đây không biết tình hình Thần Ma thế nào?
Hồng Lạc thiên quân trầm tư một lúc, nói:
- Nói tới Thần Ma, đầu tiên ta không thể không nói qua tình thế trước mắt. Trong Xuân Ngô thần vực của chúng ta, nhận được sự bảo hộ của Chí Tôn thần cấm, mặc dù không cảm thấy nguy cơ của bản thân, chẳng qua là hạ giới cũng đã truyền tới không ít tin đồn. Đặc biệt là Tiên giới, đồn đãi Nghịch Thiên thần minh đang âm thầm đọ sức với Thần ma, ai cũng muốn giành quyền cai quản Tiên giới. Chẳng qua là ngại Thần giới chính thống ta án binh bất động. Có lẽ là bọn họ sợ lưỡng bại câu thương, để chúng ta ngồi ở giữa làm ngư ông đắc lợi. Cho nên còn chưa xảy ra xung đột chính diện. . .
Sắc mặt Mộc Phong trở nên lạnh lùng nghiêm nghị. Sư tỷ còn ở trong Tiên giới. Cả nhà Ninh Trí Viễn vẫn đang trong Thúy Hà tiên thạch. Mà trước mình đã tận mắt nhìn thấy, tận tai nghe thấy, thì không chỉ đơn giản như những lời Hồng Lạc thiên quân nói. Ngày đó chính mình đã nhìn thấy bảy Đại thiên quân chủ quản Tiên giới đều thần phục ở dưới chân Thần ma. Vì vậy, liền nói:
- Thiên Quân, theo như ta được biết. Tiên giới đã quy phục Thần ma, không biết thật sự có chuyện này hay không?
Hồng Lạc thiên quân nói:
- Tiên giới đã bị Nghịch Thiên thần minh ngầm điều khiển rất nhiều năm. Truy cứu nguyên nhân thì không phải vì chúng ta thờ ơ bỏ mặc. Mà chủ yếu vấn đề là do sau khi vị Chí tôn cuối cùng của Tiên giới thăng nhập thần giới thì bị Nghịch Thiên thần minh bắt vào liên minh của nó. Bởi vậy, Tiên giới ngoài mặt thì nghe theo sự sắp đặt của chúng ta nhưng sau lưng lại tiếp nhận sự chỉ huy của bên kia. Đã từng có khoảng thời gian, Thần ma tiên hạ thủ vi cường (*) dùng các loại phương thức đe dọa để chiếm lấy Tiên giới. Nhưng trước đó không lâu, trong Nghịch Thiên thần minh đột nhiên xuất hiện một thần nhân thủ đoạn cao cường. Trong tay hắn lại nắm giữ một pháp bảo siêu cấp. Người này gọi là Lạp Nặc. Cuối cùng trong vòng một tháng hắn đã trục xuất hết đám Thần Ma trong Tiên giới. Vì vậy Tiên giới lại một lần nữa rơi vào tay của Nghịch Thiên thần minh. Đương nhiên, Thần ma xuất hiện ở Tiên giới chỉ là tiểu nhân vật.
- Lạp Nặc? Chúng ta đã từng gặp người này, trong tay hắn cầm pháp bảo gì? – Mộc Phong hơi cả kinh, người này quả nhiên thâm tàng bất lộ. Ngày đó ở trong Phạt Thần dị vực, phần đông thần nhân đều e ngại con quái miêu mà tìm đến sự che chở của mình, còn hắn thì chưa từng xuất hiện, hóa ra người này có sự chỗ dựa riêng.
- Trong truyền thuyết, thuở thiên địa sơ khai, ngoại trừ sinh ra tam đại thần vật là Thông Thiên thần châu, Hỗn Độn thần thạch và Tô Thiết thần châu, còn xuất hiện một bảo vật. Bảo vật này tên là Túi Gấm Càn Khôn, thứ này vô cùng quái dị, chuyên dùng để thu đồ vật trong tay đối phương. Đại khái Thần ma ở Tiên giới nhất thời không kịp đề phòng, bị thần nhân Lạp Nặc này tiêu diệt mất hai tên, khiến nguyên khí bị tổn thương lớn, mới bị buộc rời khỏi Tiên giới. – Hồng Lạc thiên quân nói tiếp.
Mộc Phong suy nghĩ một lúc, lại nói:
- Lần này nghe Thiên quân nói,Thần ma dường như cũng không đáng sợ như lời đồn. Không biết có thể mời Thiên quân nói thêm những Thần ma này rốt cuộc tới từ đâu, số lượng của bọn chúng là bao nhiêu?
Hồng Lạc thiên quân trầm tư nói:
- Hầu như không ai biết bọn chúng tới từ đâu. Lúc trước Chí Tôn liều chết quyết chiến với Thần Ma, gần như đã triệt hết gốc rễ của bọn chúng. Mà Thần ma xuất hiện khi đó cũng chỉ có hơn mười tên. Mà bây giờ, những Thần ma này lại có xu thế trỗi dậy, số lượng cũng không nhiều như lúc ấy, từ các loại tin tức thu thập được cho thấy bọn chúng nhiều nhất chỉ có khoảng mười tên, trừ một ma mẫu ra thì bản sự của những tên còn lại chỉ tương đương với ta. Ta đoán tốc độ sinh trưởng của bọn chúng rất chậm, bằng không, nếu bọn họ có số lượng thần nhân khổng lồ như Thần giới chúng ta, thì chẳng phải cửu giới đã bị bọn chúng chiếm hết từ lâu. Vì vậy tình hình trước mắt, Nghịch Thiên thần minh mới là uy hiếp lớn nhất của ta.
Mộc Phong lặng yên không nói, hắn thầm nghĩ: "Chả trách sao Thần giới chính thống không thể thống nhất cửu giới, bởi vì trong tư tưởng của bọn họ suy nghĩ "Nhương ngoại tất an nội (*)" tồn tại thâm căn cố đế tới vậy.
Hồng Lạc thiên quân hỏi:
- Mộc minh chủ, không bằng chúng ta kết minh, ngươi thấy sao?
Mộc Phong suy nghĩ một lúc mới ôm quyền đáp:
- Phò tá chính nghĩa, bảo hộ sinh linh cửu giới, không cho ngoại vật xâm hại vốn là phận sự của những thần nhân chúng ta. Thuận Thiên thần minh chúng ta không có ý định tranh bá cửu giới, chỉ muốn làm hết trách nhiệm cho sinh linh thiên hạ nếu như Thần giới chính thống gặp nạn, đương nhiên chúng ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn, xin Thiên Quân yên tâm.
Mộc Phong ngụ ý rằng tạm thời bây giờ Thuận Thiên thần minh không có ý kết minh, nhưng lại biểu lộ lập trường đứng về phía Thần giới chính thống.
Tà thần ném cho Mộc Phong mấy cái nhìn hung dữ, tựa hồ hắn không hài lòng với thái độ của Mộc Phong.
Chia tay ba ngày phải lau mắt mà nhìn, Hồng Lạc thiên quân ở trong Thần giới chính thống bây giờ nhiều nhất chỉ được tính là một nửa lão đại, tất nhiên là không dám xem nhẹ Mộc Phong. Hắn thấy Mộc Phong không tỏ rõ là muốn kết minh với mình, nhưng cũng không thể cưỡng ép mà chỉ đành ho khan hai tiếng, nói:
- Mộc minh chủ bằng lòng trợ giúp, Thiên quân ta cảm thấy rất cao hứng, nếu có thể làm được việc gì, xin cứ việc sai phái.
Ai bảo hắn là cha của Tuyết Nhạn chứ? Mộc Phong khó tránh khỏi lại thêm một hồi khách sáo với Hồng Lạc thiên quân. Trong lòng Mộc Phong cảm thấy hơi sốt ruột. Lần này tới Xuân Ngô thần điện, việc thứ nhất là thám thính tin tức của tổ sư gia. Việc thứ hai là gặp Tuyết Nhạn. Hôm nay, Hồng Lạc lại lấy cớ không đề cập tới chuyện của Tuyết Nhạn, cũng không biết hắn có nhốt nàng lại hay không. Mộc Phong thân là minh chủ của Thuận Thiên thần minh, sao dễ mang những chuyện tư tình nhi nữ ra hỏi đám lão già này, đành phải quay đầu dùng ánh mắt nói với Hoa Phi Hoa, huynh đệ, việc này thể nào ngươi cũng phải ra tay đi.
Hoa Phi Hoa ngồi ở trên chiếc ghế tựa rộng lớn, hai chân không ngừng đong đưa trong không trung. Hắn nhìn thấy Mộc Phong nháy mắt với mình. Trong lòng hắn lập tức hiểu ra, hắn vội vàng ngồi thẳng người lên, nãi thanh nãi khí (*) hỏi:
- Thiên quân, chúng ta có một việc quan trọng muốn nói chuyện với Tuyết Nhạn, có thể mời nàng ra đây hay không?
Hồng Lạc quay đầu nhìn qua Tà Thần, rồi quay đầu trở lại bảo Thần Không và bốn vị Vương thần khác lui ra, thầm nghĩ: "Tiểu tử này đã không danh chính ngôn thuận bắt cóc con gái ta đi, mặc dù thân phận hắn bây giờ đặc thù, nhưng với địa vị của ta ở Thần giới, sao có thể dễ dàng giao con gái cho hắn?
Mộc Phong lo lắng lão gia hỏa này vừa mở miệng đã cự tuyệt mình, vậy chỉ sợ không dễ xin gặp Tuyết Nhạn. Trong lòng hắn bỗng nhiên nghĩ ra một biện pháp. Hai lão già này bắt nạt người da mặt mỏng là ta, có lẽ vì mình chưa đồng ý kết minh với Thần giới chính thống, nên nhân cơ hội ngăn trở chuyện tốt của mình và Tuyết Nhạn. Không bằng dứt khoát xuất kỳ bất ý (*) với bọn họ. Vì vậy Mộc Phong nói:
- Ngày chúng ta còn ở Phạt Thần dị vực. Suốt mấy năm vẫn cho rằng không còn cách nào nhìn thấy ánh mặt trời, và càng không có khả năng trở lại thần giới. Bởi vậy ta với Tuyết Nhạn đã tự định môi chước (*), thực là bất đắc dĩ, việc này mong Thiên quân thành toàn cho.
Ánh mắt Tà Thần trượt thẳng từ mặt Mộc Phong sang ánh mắt Hồng Lạc thiên quân. Hắn lộ ra một nụ cười bí hiểm.
Hồng Lạc thiên quân ngớ người ra một lúc, thầm nghĩ : "Tiểu tử này đã phơi bày mọi chuyện, nếu như mình lại không đồng ý thì chứng tỏ mình keo kiệt. Mặc dù hắn tạm thời không đồng ý kết minh với ta nhưng một khi hắn đã là con rể của ta thì Nghịch Thiên thần minh cũng không thể kết minh với hắn, vậy xem ra, hắn vẫn làm lợi cho ta." . Trong lòng hắn cảm thấy vô cùng sung sướng, nhưng bên ngoài lại vờ thở dài nói:
- Con gái lớn không nghe lời cha! Chuyện của bọn trẻ các ngươi, ta cũng không nên hỏi nhiều. Bổn quân chỉ có một cô con gái, dù có hơi tùy hứng nhưng nếu Mộc minh chủ có lòng, vậy hãy nhường nhịn nó một chút.
Mộc Phong vui mừng, cuống quít chắp tay hành lễ, nói:
- Đa tạ Thiên Quân thành toàn. Mộc Phong chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho nàng.
Tà thần bỡn cợt nhìn Hồng Lạc thiên quân một cái như muốn nói: "Ta đã nhắc ngươi rồi, bây giờ chả phải vẫn bị tiểu từ này lừa con gái ngươi đi đấy sao!"
Mộc Phong quay đầu, nghiêm mặt nói với Tà thần:
- Lão Tà, lần này ta tới đây còn một một việc cần tham khảo ngươi, mong rằng ngươi vui lòng cho biết.
Tà thần cười nói:
- Tiểu tử. Bây giờ cánh ngươi đã cứng cáp rồi, trong liên minh của ngươi càng ngày càng nhiều cao nhân xuất hiện, lão già hom hem như ta còn có thể giúp ngươi được việc gì, ngươi cứ nói đi.
Mộc Phong bình tĩnh hỏi:
- Lão Tà, chuyển thế của tổ sư gia ta tên là gì, đi tới nơi nào? Bây giờ đang ở đâu?
Tà Thần nhìn Hoa Phi Hoa, nhất thời không mở miệng.
Hoa Phi Hoa cười lạnh, lão gia hỏa này thật con bà nó giảo hoạt, lão tử đã thành tâm gia nhập Thuận Thiên thần minh tất nhiên là trung thần không thờ hai chủ, ngươi cần gì phải hoài nghi?
Mộc Phong lạnh nhạt nói:
- Hoa Phi Hoa là huynh đệ đồng cam cộng khổ trong Phạt Thần dị vực với ta, không phải người ngoài, ngươi có lời gì cứ nói đi, đừng ngại.
Hồng Lạc thiên quân nói:
- Lão Tà, ngươi nói cho bọn họ biết đi.
Tà thần cúi đầu suy nghĩ một lúc, giương mắt bình tĩnh nhìn Mộc Phong, nói:
- Thanh Thần, cũng chính là tổ sư gia của ngươi ở Hỗn Nguyên môn thuộc nhân gian. Sau ngày hắn chuyển thế, cũng rơi xuống nước Thiên Nam ở nhân gian giống như ngươi. Tên ở nhân gian của hắn là Uông Lan Phương.
- Uông Lan Phương!
Mộc Phong giật mình trợn mắt há mồm, chỉ cảm thấy trong óc vang lên một tiếng "ầm" khó chịu. Nhất thời trong đầu hỗn loạn như một bó đay rối.
- Cái này làm sao có thể? Ngươi không gạt ta chứ!
Trong nháy mắt kẻ thù giết hại cha mẹ nuôi đã biến thành tổ sư gia. Sự thật này bất luận ra sao đều khiến Mộc Phong khó mà chấp nhận.
Hồng Lạc thiên quân kinh ngạc nhìn Mộc Phong, thầm nghĩ: "Hóa ra các ngươi đã sớm gặp nhau, vì sao lại kích động như thế? Không phải đó là tổ sư gia ngươi sao? Lại phải hỏi lão Tà, chẳng lẽ tiểu tử này còn có lý do khác?"
Năm đó, Tà Thần và Thanh Thần ôm Mộc Phong đi đầu thai, vốn là âm thầm tiến hành, không nhiều người biết chuyện. Ngay cả Hồng Lạc thiên quân cũng bị che mắt.
Tà thần tựa hồ đã biết khúc mắc giữa Uông Lan Phương và Mộc Phong, hắn đột nhiên nghiêm túc, đề cao giọng nói:
- Phàm việc gì đều có nhân có quả, tiểu tử, đừng để thù hận làm mờ mất lương tâm, ngươi hãy cẩn thận ngẫm lại đi.
Câu nói của Tà thần rơi vào trong tai Mộc Phong, hoàn toàn giống như thể hồ quán đỉnh (*). Đúng vậy. Lúc trước, vì để giúp ta đầu thai mà thiếu chút nữa đã hồn phi phách tán, cuối cùng phải gắng gượng chuyển thế tới nhân gian, khiến thay đổi tâm tính. Gieo gió tất gặp bão, đầu sỏ gây ra mọi chuyện chính là những tên Thần Ma làm hại muôn dân, nên ghi hận chính là bọn chúng.
Mộc Phong cố nén bi thương, kẻ thù sát hại cha mẹ nuôi chính là tổ sư gia mà mình vô cùng tôn sùng. Thế giới này thật quá tàn nhẫn với hắn! Trong lòng Mộc Phong dâng lên một nỗi bi phẫn: lúc trước mình liên lụy tới tổ sư gia, đại ân đại đức không gì có thể đền đáp, thế mà hắn không chỉ sát hại cha mẹ nuôi vô cùng kính yêu của mình, mà còn năm lần bảy lượt suýt nữa làm thương hại tới Yên Nhiên yêu quý nhất của mình, là một nam nhân thì nên có ân báo ân, có thù báo thù. Nhưng bây giờ, ân cũng không báo được mà thù cũng không trả được! Mộc Phong bỗng nhiên thẳng người lên. Cả người hắn đột nhiên bộc phát một luồng sát ý mãnh liệt. Quanh người, một đoàn kim quang mãnh liệt đã bắn ra bốn phía, trong vô hình dẫn theo tiếng sấm ù ù. Cái ghế đang ngồi vang lên tiếng "kèn kẹt" liên tục, trong nhất thời liền hóa tro tàn.
Hoa Phi Hoa ở gần nhất bỗng cả kinh bật người dậy, đột nhiên mở ra Phòng hộ cầu màu vàng nhạt, giật mình nhìn Mộc Phong gần như đã mất kiểm soát.
Ngoài cơ thể Hồng Lạc thiên quân cũng khởi động phòng hộ như phản xạ có điều kiện.
Tà thần cuống quít gào to:
- Tiểu tử! Rối cuộc là muôn dân cửu giới quan trọng hay là ân oán cá nhân quan trọng hơn?
Tinh thần Mộc Phong chán nản, nặng nề mà ngã ngồi xuống đất, sát ý trong khoảnh khắc lại biến mất tăm. Hoa Phi Hoa vội vàng đưa tay định dìu Mộc Phong đứng dậy. Mộc Phong xua tay, từ từ đứng dậy, ngửa mặt lên trời thở dài.
Đúng lúc này, trong điện lập tức có một bóng người xông vào, cao giọng hô:
- Mộc Phong!
Mọi người đều quay đầu nhìn . . .
-------------------------------------
Từ mi thiện mục: Hình dung bề ngoài hiền lành, từ ái.
Chính khâm nguy tọa: Hình dung dáng ngồi nghiêm chỉnh, ngay ngắn.
Lưỡng bại câu thương : nghĩa là hai bên đều chịu thiệt hại.
Tiên hạ thủ vi cường: nghĩa là ra tay trước thì chiếm được lợi thế.
Nhương ngoại tất an nội : nghĩa là trước tiên phải dẹp yên nội loạn thì mới dẹp được ngoại xâm.
Nãi thanh nãi khí: Để hình dung giọng trẻ con.
Xuất kỳ bất ý: nghĩa là đánh bất ngờ, hành động khi người ta không đề phòng.
Tự định môi chước: Thời cổ, nam nữ muốn kết hôn hay đính hôn đều phải thông qua "Phụ mẫu chi mệnh môi chước chi ngôn", tức là không thông qua cha mẹ mà hai người tự hứa hẹn, trao tín vật đính ước cho nhau.
Thể hồ quán đỉnh: nghĩa là bỗng nhiên hiểu/ ngộ ra.