Mục lục
[Dịch] Phong Lưu Tiêu Dao Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Công tử, huynh nói không có ai cần muội sao?

Vô Ngôn phùng mang trợn má, song thủ đan chéo trước ngực, nghiễng đầu ngước lên nhìn Mộc Phong, vẻ không phục hiện lên đầy mặt.

- Vô Ngôn ngoan như vậy, khả ái như vậy, mười nam nhân nhìn thấy thì có chín người yêu, hòa thượng nhìn thấy cũng phải gõ mõ, là một cái bánh thơm ngon, mọi người đều muốn tranh giành.

Mộc Phong đưa tay ra vỗ vỗ đầu Vô Ngôn, cúi đầu xuống cười híp mắt nhìn nàng, vị tiểu cô nương còn chưa đến mười tuổi, được nhặt lấy mang theo bên mình, lại không cần ăn cơm, chẳng khác nào nuôi một muội muội không tốn kém gì, thiên hạ ở đâu mà có chuyện tốt như vậy đây chứ!

- Vừa nhìn là biết huynh gạt muội rồi, khi phụ muội chỉ có mấy tuổi! Hừ!

Vô Ngôn cố ưỡn bộ ngực còn chưa phát dục của mình lên, kiêu ngạo nói:

- Tiên Giới nam đa nữ thiểu, giống như muội một tiên nữ nhỏ như vậy, bình thường chỉ có những nhà đại hộ mới có, muội đi theo huynh, người khác sẽ cho rằng địa vị của huynh rất là hiển hách, đó là huynh được thơm lây nhờ muội, hiểu không?

Mộc Phong ngớ ra một hồi, Vô Ngôn nói cũng có đạo lý, một nữ tiên nhân bình thường từ Phàm Giới bay lên, hầu như đều đã trưởng thành thành người rồi, còn nàng ta hiện giờ xem ra chỉ có mười tuổi, người khác tự nhiên cho rằng nàng là thiên kim tiểu thư của đại hộ gia rồi. Bây giờ nàng đi với mình, người khác đương nhiên có thể cho rằng mình ít nhiều cũng có chút lai lịch và địa vị. Mộc Phong trong lòng muốn cười thật to lên, nhưng chỉ hắc hắc cười nói:

- Vô Ngôn, muội nói đúng, ở Tiên Giới tiên nhân có thể lấy vợ sinh con, cho dù không phải là quan lại, cũng nhất định phải có địa vị. Giống như lúc ta ở Phàm Giới, ra khỏi cửa thì dắt theo mấy con chó săn thật lớn, người khác đều có thể tưởng nhầm rằng ta là kẻ có tiền!

- Đúng rồi , xem ra công tử cũng không ngốc nhỉ!

Vô Ngôn hừ một tiếng, ngẩng đầu lên càng cao hơn, cố ý bước theo phương bộ, toe toét cười mà nhảy từng bước độ vài xích, hốt nhiên lại nghĩ ra được cái gì đó mà dừng lại, chuyển thân nhảy lên, lao vào lòng Mộc Phong quở trách:

- Công tử, huynh đem muội đi so với chó săn sao ? Đáng ghét!

- Ở đâu có con chó săn nào lại xinh đẹp như thế này?

Mộc Phong ôm lấy Vô Ngôn rồi thoải mái cười lớn nói.

Vô Ngôn tức giận ào ào nói:

- Huynh thối tha! Cái miệng càng ngày càng trơn rồi!

Rồi nắm chặt nắm phấn quyền lại, giống như đánh trống mà đấm thụm thụp vào ngực Mộc Phong.

- Vị đại tiên này, tôi xem ngài mắt lớn có thần, địa các đoan chính, chân mày giương cao, nhất định xuất thân bất phàm, phi phú tức quý! Ngoài ra ……

Mộc Phong giương mắt nhìn ra vài trượng, một người tiên phong đạo cốt , tóc bạc rũ xuống đến ngực, trong tay cầm một tấm bảng hiệu:” toán mệnh khán tướng “(đoán số xem tướng )

Mộc Phong bình tĩnh điểm đầu nhìn ông ta nói:

- Đa tạ các hạ đã nói tốt!

Ở Tiên Giới cũng có loại ma y tướng sĩ (thấy bói ) này, hà huống còn chỉ là một tiên nhân tam tâm ăn nói quàng xiên, tự nhiên không để trong lòng, chuyển thân muôn đi.

Vô Ngôn rút ra một bàn tay, chỉ về người đó, đột nhiên nói:

- Những lời phía sau của ông còn chưa nói hêt. Tôi muốn nghe xem!

- Ngoài ra anh ta có đế vương chi tướng, sau này nhất định …

Mộc Phong vội vàng dùng thần niệm lấy một đĩnh hoàng kim từ trong Càn Khôn Như Ý Trạc ra rồi nhẹ nhàng đưa qua, hướng về Vô Ngôn ngắt lời của thầy tướng:

- Vô Ngôn, chúng ta tìm một quán rượu nào đó mà uống vài cốc mỹ tửu nhé? Với xem tướng mà nói, chỉ có thể coi là trò đùa, không thể coi là thật, vị tam tâm tiên nhân này nói ta xuất sinh bất phàm, ở Phàm Giới có thể nói đã là quá khứ, bất quá so với tiên nhân ở Tiên Giới, chỉ sợ chẳng thể so sánh với ai.

Vô Ngôn vỗ tay nói:

- Tốt quá rồi, muội đang muốn đưa công tử đi chơi, Thúy Hà tam bảo, không biết công tử nghe nói qua chưa?

Mộc Phong đưa tay ra ôm lấy vòng eo nhỏ bé của Vô Ngôn hỏi:

- Tam bảo nào?

Thần niệm nhất động, trong nháy mắt đã chuyển qua mấy con đường, bỏ lại cái vị thầy tướng tam tâm tiên nhân lại tít đằng xa sau lưng.

Vô Ngôn ngồi trên khuỷu tay Mộc Phong, cười tươi như hoa nói:

- Đệ nhất bảo là Thúy Hà tiên thạch ; đệ nhị bảo là Thúy Hà ngọc nhưỡng ; nhưng đệ tam bảo lại có chút hi kì cổ quái, đừng nói công tử, cho dù là tiên nhân đã ở tại trấn này lâu dài cũng vị tất đã nhìn thấy qua.

Mộc Phong ôm lấy Vô Ngôn nói:

- Vô Ngôn , đừng đánh đố ta nữa, muội trực tiếp nói xem đệ tam bảo cuối cùng là cái gì đi.

Miệng nói chân vẫn không hề dừng lại từ từ bay đến một phiến đá xanh bên đường nơi đầy bóng râm. Trên đường những tiên nhân hoặc túm năm tụm ba đi với nhau hoặc độc hành, hoặc kết giao với nhau, thần thái vô cùng thân thiện, căn bản không hề nhìn ra dấu tích nào của việc Thần Ma đã khống chế Tiên Giới. Trên tiên trấn, nữ tiên nhân rất ít, nhưng mỗi con đường cũng có một hai người đi qua, thực là mỹ diễm vô cùng.

- Đệ tam bảo này lại là ở trong truyền thuyết, muội cũng chưa từng nhìn thấy, theo lời mọi người nói nó là một loại trân châu giống như hình dạng hạt nhãn lệ (nước mắt ), lấp lánh những quang mang tuyệt đẹp, trên bề mặt còn khắc một mỹ nữ đang khóc, tình cờ từ trên Thúy Hà Trấn bay qua, rất là thần kỳ đó.

Vô Ngôn dừng lại một chút, nhẹ nhàng cúi đầu khẽ đỏ mặt nói tiếp:

- Đáng tiếc công phu của muội quá kém, cũng gặp được mấy lần, nhưng viên trân châu đó thế đi quá nhanh, muội căn bản không nhìn rõ.

Mộc Phong ngớ ra một chút, trong lòng hoài nghi nói:” Lẽ nào là giọt nước mắt thứ hai của Thông Thiên Thần Châu.”

Mộc Phong vội vàng nói:

- Vậy ai đã nhìn thấy qua loại trân châu này nữa?

Vô Ngôn dựa lên người Mộc Phong, nhỏ nhẹ đáp:

- Chỉ có tứ tâm tiên nhân trở lên vận công pháp mới có thể nhìn thấy, nhưng theo lời người có công lực của Tiên Giới Thiên quân nói có nó chút huyền ảo , loại trân châu này không thể dùng công lực mà đoạt được, nó tựa hồ có linh tính.

Mộc Phong hốt nhiên xoay người thay đổi, lập tức cải biến dung mạo, bình tĩnh nhìn về một chỗ ngoặt, đối diện với hơn mười tiên nhân đang đi đến, người đầu tiên lạI là Bích Túc Thiên quân, vẻ nghiêm túc đầy mặt, bên cạnh hắn là một nữ tiên nhân tư dung tuyệt sắc, thân vận một chiếc áo bó sát người thắt một sợi dây lưng ngăn với chiếc quần, tám vị nam tiên nhân sau lưng toàn là tam tâm. Trong nháy mắt, bọn Bích Túc mười người từ bên cạnh Mộc Phong phiêu thân đi qua, dư quang của hắn quét qua mắt Mộc Phong, lộ ra một tia thần sắc vô cùng ngạc nhiên.

Mộc Phong suy đoán:

- Hắn tới đây làm cái gì vậy?

Vô Ngôn ngẩng đầu lên nhìn về phía Mộc Phong dung mạo đã hoàn toàn thay đổi cũng không hỏi han gì, chỉ là trong lòng có chút hoài nghi, lúc xưa Bích Túc chút nữa đã đoạt lấy tỷ tỷ xinh đẹp, công tử nhìn thấy hắn, trong mắt sao lại không có hận ý vậy ? Bèn nói:

- Đây không phải là Bích Túc Thiên quân sao? Bọn họ tới đây làm gì?

Mộc Phông ôm lấy Vô Ngôn đứng ở đầu đường không lâu, lại nhìn thấy sáu nhóm người, người dẫn đầu đều là tứ tâm, trong đó hai tốp là Khuê Túc và Ngang Túc thiên quân, hai người này từng trải qua trận chiến với Phong Ngân, Mộc Phong tự nhiên có thể nhận ra bọn họ. Nhìn thấy Ngang Túc, Mộc Phong nghĩ đến nhi tử giống như cái gối thêu hoa Luân Thư của ông ta, sau đó lại nghĩ đến Tử Vận sư tỷ. Mộc Phong thở dài một hơi, tại Hỗn Nguyên môn, Tử Vận sư tỷ mang đến cho mình một ấn tượng giống như người trời trong mắt, ngày tháng trôi qua lại vẫn rõ ràng như mới.

Nói như vậy, Tiên Giới Thất Đại Thiên quân đều đã đến rồi, bọn họ đến Thúy Hà trấn này cuối cùng là muốn làm gì? Mộc Phong trầm tư một chút, nhất thời không nghĩ ra nguyên nhân trong đó.

Mộc Phong nhẹ nhàng lay lay Vô Ngôn đang dựa sát vào ngực mình mà bình tĩnh hỏi:

- Vô Ngôn, quán rượu nào ở Thúy Hà trấn này có Thúy Hà ngọc nhưỡng.

Vô Ngôn lắc người dịch chuyển một chút rồi ôn nhu nói:

- Ngã tư phía trước đó, rẽ phải thì có Vô Lư nhai, bên đường có quán rượu ‘ Ngọc Lộ Phong Hoa’, Thúy Hà ngọc nhưỡng bên trong là chính tông nhất , chúng ta đến đó đi, công tử.

Mộc Phong gật đầu, thân hình vừa xoay một cái đã xuất hiện tại trước của quán rượu ‘ Ngọc Lộ Phong Hoa’ bên cạnh Vô Lư nhai. Mộc Phong ngẩng đầu nhìn, quán rượu này được treo trên một cây ngô đồng vô cùng to lớn, hơn mười gian phòng nhỏ màu lục được đặt chằng chịt trên các cành cây thô đại của cây ngô đồng. Chính diện có một căn phòng khá to bè, cửa lớn mở rộng , có một phong cách rất riêng.

Mộc Phong tung thân nhảy lên, sải bước tiến vào cửa lớn, lập tức gặp hai hồng y thiếu nữ trong người như không có kinh mạch tiến ra nghênh đón, họ khom người nói hai tiếng vạn phúc với Mộc Phong và Vô Ngôn rồi yêu kiều nói:

- Đại tiên xin mời vào trong!

Mộc Phong biết hai thiếu nữ này tịnh không phải là nhân loại, hắn đoán là do hoa yêu thụ tinh biến ra, cũng không khách khí với bọn họ, đi theo bọn họ tiến về một gian tiểu ốc nhỏ tao nhã được treo trên một nhánh cao to. Đây là một gian phòng gỗ dùng bằng gỗ đàn hương, màu hôi hoàng, giống như có một hương vị đạm nhã phả vào mặt, cạnh cửa sổ có đặt một chiếc bàn màu ám hồng tinh diệu, hai chiếc ghế gỗ chạm hoa, trên tường treo vài bức tranh sơn thủy, núi ôm lấy vân vụ, yên vân lại dựa vào núi. Vào cửa, Mộc Phong đặt Vô Ngôn xuống, hai ngườI dựa vào cửa sổ mà ngồi xuống, sau đó gọi mấy mâm quả tươi, hai bình Thúy Hà ngọc nhưỡng.

Không lâu sau, hồng y thiếu nữ mang Thúy Hà ngọc nhưỡng và hoa quả tươi đưa vào, lộ ra một nụ cười giống như một tấm bảng hiệu đã được đúc khuôn, sau đó nói:

- Từ từ dùng.

Nàng ta nói xong rồi khom lưng lùi ra. Mộc Phong vốn muốn hỏi xem ở Thúy Hà trấn này gần đây có phát sinh đại sự gì không, nhưng tiếc rằng đây bất quá đều là thụ tinh hoa yê , muốn hỏi cũng không hỏi ra cái gì, chỉ đành coi như không có gì.

Mộc Phong hỏi:

- Vô Ngôn, Tiên Giới Thiên quân đều đã đến Thúy Hà tiên trấn này du ngoạn rồi phải không?

Nói xong tự rót cho mình một cốc rượu, nhớp một ngụm, trong miệng chẹp chẹp một tiếng rồi nói:

- Hảo tửu, thật là thơm!

Vô Ngôn không hồi đáp, bất mãn nhìn về Mộc Phong, cong môi lên nói:

- Công tử, muội cũng muốn uống rượu, sao huynh không cho muội uống?

- Muội nhỏ như vậy đã muốn uống rượu ? Nếu say rồi lại làm trò cười cho thiên hạ.

Mộc Phong ngẩng đầu nhìn Vô Ngôn đang trừng mắt nhìn, mỉm cười nói, với tay cầm lấy hoa quả tươi, lột vỏ, đưa đến trước Vô Ngôn nói:

- Tiểu hài tử không thể uống rượu, ăn cái này, muội ngửi xem, thơm không?

- Công tử, muội chỉ là thân thể nhỏ một chút thôi, huynh giúp muội tính tuổi xem, nếu tính theo ngày thàng của Phàm Giới, muội đã bao nhiêu tuổi rồi?

Vô Ngôn mĩ mục lưu chuyển, cười xảo quyệt nói.

Mộc Phong trong lòng tính toán một hồi, tự mình ở Thần Giới đại khái cũng vài năm rồi, giống như ở Tiên Giới trôi qua trăm năm, lại tính đến Phàm Giới. Trời ! Vậy là đã ba vạn năm trôi qua rồi! Mộc Phong thầm nghĩ:” Chẳng lẽ Tiểu Tinh Linh trước đây nói sai về chuyện chuyển đổi thời gian này, Thần Giới và Phàm Giới sao lại có thể có cách biệt xa thế này?”

- Ta tính không ra, trước đây ở Phàm Giới không học tốt toán thuật!

Mộc Phong cười hắc hắc, nếu thừa nhận muội đã sống đến mấy vạn tuổi, như vậy làm gì còn lý do để không cho muội uống rượu chứ?

- Biết thừa là huynh muốn chơi xỏ muội rồi! Muội muốn uống rượu!

Vô Ngôn “hanh “ một tiếng rồi đưa tay đoạt lấy bình rượu, đổ đầy một cốc, đưa bàn tay trắng nõn nà non nớt lên, “ừng ực “ một tiếng đã đưa vào trong cái miệng nhỏ của mình, sau đó lại chép miệng một hồi, đưa lưỡi liếm liếm môi , lắc đầu nói:

- Thúy Hà ngọc nhưỡng chính là thơm như vậy, thần tiên uống xong cũng thấy lâng lâng!

- Uống ít một chút, Vô Ngôn, rượu ảnh hưởng tới sự phát dục của thân thể, tương lai nếu không lớn lên, đừng có trách ta không đề tỉnh muội!

Mộc Phong cười nói .

- Sao lại không lớn lên được?

Đôi mắt Vô Ngôn chuyển qua, tinh nghịch lè lưỡi nhìn phía Mộc Phong.

- Tiểu oa oa! Trong đầu toàn là những ý nghĩ xấu xa!

Mộc Phong không nhịn nổi cười, nhìn lên đại bình nguyên vô tận trước ngực Vô Ngôn, trong lòng không nhịn nổI tự trách mình nói:”Mình đã dùng ánh mắt háo sắc đi nhìn một tiểu cô nương, tội quá, tội quá!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK