Trước khi rời khỏi, Mộc Phong bổ nhiệm Cao Minh làm thiên phu trưởng, tạm thời giao cho y trông coi Nhật Nguyệt Hồ đảo. Hắn cũng không quên phân phó một số tướng sĩ đào một cái hố bên bờ Nhật Nguyệt Hồ rồi đem vàng bạc tài bảo và đống rượu ngon đoạt từ trong tay cướp biển chôn vào hố, còn bản thân chỉ lấy chút ít và dặn dò Cao Minh dùng cẩn thận, đem tiền bất nghĩa này để tuyển thêm một ít binh mã bảo vệ đảo, gặp tai nạn thì cứu giúp dân chúng.
Cao Minh vốn xuất thần từ nông gia bần khổ, tâm địa thuần hậu, hết lòng ghi nhớ lời Mộc Phong nói. Nhiều năm sau đó, Nhật Nguyệt Hồ đảo được quản lý có hệ thống, dân chúng có cuộc sống sung túc không kém đại lục. Dân cư trên đảo sau này cất lên một ngôi thần miếu bên Nhật Nguyệt Hồ, hương khói quanh năm thịnh vượng, cầu tài được tài, cầu con có con rất linh nghiệm, nhưng tất cả đều là chuyện sau này.
Lại nói về Mộc Phong chỉnh đốn xong việc trên đảo liền mang theo Yên Nhiên, Hàn Yên, Mã Đông, Ngũ Đại lúc trước mình làm đội trưởng cùng năm huynh đệ khác lên thuyền đi về kinh đô nhận chức. Thời gian trôi đi hơn ba tháng, rốt cuộc đã trở về đại lục, mọi người trong lòng cùng có hai chữ “cao hứng”.
Mộc Phong sai Mã Đông dẫn theo ba huynh đệ đi trước đến chân núi Tây Lĩnh, rước phụ mẫu mình về kinh sum họp. Bốn người bọn Mã Đông liền cưỡi chiến mã nhận lệnh lên đường.
Mộc Phong mang mọi người cưỡi ngựa gấp rút trên quan đạo, tựa như con đường làm quan đang rộng mở. Ba năm trước đây, chỉ là một thanh niên thư sinh kém may mắn đi qua nơi này, một chút sơ ý bị tiểu nhân hãm hại thành một thân lang thang tuyệt vọng.
Nhân sinh trăm năm khó lường biết hết chuyện tương lai.
Lưu thủy hạ than phi hữu ý
Bạch vân xuất tụ bổn vô tâm
Đương thì nhược bất đăng cao vọng
Thùy tín đông lưu hải dương thâm.
Tạm dịch: vandai79
Lưu thủy hạ sơn, vô hữu ý
Bạch vân xuất núi, lẽ vô tình
Lên cao ngó lại, lòng hé lộ
Nào ngờ nước mãi hướng về Đông.
Mấy người Mộc Phong đi đến khu rừng, chợt nhớ lại ngày xưa cùng Bàn Sấu Nhị Sát đánh nhau, lòng có chút bùi ngùi.
Đúng lúc đó xuất hiện một lão nhân râu tóc bạc, tay cầm cây phất trần, trên người mặc y phục màu trắng đứng ở trên quan đạo. Mộc Phong kéo dây cương dừng ngựa, sợ chạy nhanh làm lão nhân kinh hoàng.
Bạch y lão nhân mặt lộ vẻ mỉm cười, y phục trên người tuy không có chút gió nhưng vẫn nhẹ nhàng lay động.
Mộc Phong cung kính hành lễ:
- Lão nhân gia, tiểu sinh quấy rối sự yên tĩnh của người, mong rằng người không quở trách.
- Công tử, ta xem người gần đây quan lộ suôn sẻ, hình như rất vừa ý.
Bạch y lão nhân mỉm cười liếc mắt nhìn Mộc Phong nói tiếp:
- Nhân thế khó khăn, yêu nghiệt đầy dẫy, công tử đang lạc trong bến mê nên tỉnh lại vì thương sinh trong thiên hạ, lão phu nơi này cảm tạ công tử trước.
Nói xong thi lễ một cái.
Mộc Phong vội vã phi thân xuống ngựa khom người nói:
- Lão nhân gia đã quá coi trọng tiểu sinh!
Bạch y lão nhân phẩy nhẹ phất trần, một cỗ lực mạnh nâng Mộc Phong lên rồi nói tiếp:
- Công tử cần coi trọng đạo của trời đất, đừng mê luyến hồng trần.
Mọi người đều yên lặng, còn Mộc Phong vội vàng gật đầu cho là phải.
Trước mắt đột nhiên thổi qua một luồng gió mát, bạch y lão nhân chớp mắt biến mất vô ảnh khiến mọi người cùng cảm thấy không thể giải thích được tựa như gặp chiêm bao.
Hàn Yên giục ngựa tiến lên nói:
- Công tử, bạch y lão nhân này có thể là tiên nhân trong truyền thuyết.
Yên Nhiên kỳ quái hỏi:
- Không biết ông lão đó gặp công tử nói những lời này có dụng ý gì?
Mộc Phong khép hờ hai mắt, nội tâm hiểu rõ ràng nhẹ giọng nói:
- Có lẽ ta lầm lối vì lưu luyến nơi hồng trần đã lâu.
Mọi người ngây dại nhìn Mộc Phong, đang lúc trên đỉnh danh vọng sao lại nói ra những lời không liên quan như vậy.
Về đến kinh thành, Mộc Phong dẫn mọi người trước tiên đi bái kiến Vi Trung đại tướng quân, nhân tiện trình lên công văn. Đến trước trại đại quân, Mộc Phong gặp tướng giữ cửa nói rõ mục đích của mình đến. Tướng giữ cửa thi lễ với Mộc Phong xong xoay người cưỡi ngựa chạy đi. Một khắc sau, trong trại bụi đất bay lên, vài người cưỡi ngựa đến trước mặt Mộc Phong. Người đi đầu chính là Tiêu đại hồ tử.
Tiêu đại hồ tử “ha ha” cười to nói:
- Huynh đệ, trông ngóng các ngươi trở về đã lâu, mời vào bên trong.
Mộc Phong thấy vậy hành lễ, dẫn theo mọi người đi vào.
Tiêu đại hồ tử dẫn một hàng người đi xuyên qua thạch thành cao lớn vào một căn phòng, trong phòng một trung niên đại hán ngồi uy phong lẫm lẫm, ngực đầy lông đen mặt vuông mắt hổ.
Người nọ vừa thấy bọn người Mộc Phong tiến vào, bật người đứng dậy cười to “ha ha” nói:
- Người mới đến có phải Trương Mộc Phong tướng quân chỉ với một ngàn binh lính đánh lui mười vạn thủy binh Hàn Tang Quốc không?
Mộc Phong thầm nghĩ: “Người này uy chấn hai nước Thiên Nam, Hàn Tang chính là Vi Trung đại tướng quân.” Bèn khom người nói:
- Đúng là tiểu tướng ngày đó may mắn đắc thắng. Còn tướng quân chính là người khiến cho Hàn Tang Quốc nghe tên khiếp đảm, Vi đại tướng quân công cao cái thế phải không?
Vi Trung “ha ha” cười lớn.
Thật là:
Cố gắng ngàn lần vạn lần, không bằng cố gắng vuốt mông ngựa.
Thiên ngôn vạn ngữ, cùng không bằng lời nịnh bợ.
Bất quá, Vi đại tướng quân ít nhất hiện tại cũng đang tự đắc mình công cao cái thế.
Mọi người lại hàn huyên vài câu, từ miệng Vi Trung biết Tiêu đại hồ tử nhờ có công tiến cử Mộc Phong, sáng suốt tìm ra anh tài nên được thăng hai bậc làm thống lĩnh ngự lĩnh quân, quan hàm nhị phẩm.
Mộc Phong liền tặng quà cho hai người, mỗi người một món đồ ngọc tao nhã. Yên Nhiên Và Hàn Yên nhìn thấy im lặng không nói gì, thầm nhủ quan trường thật là bỉ ổi.
Mộc Phong sau đó được phong làm Phiêu kỵ tướng quân. Hoàng thương đặc ân cho một tòa phủ đệ ở phía Tây thành. Nhưng bây giờ đất nước thanh bình không chiến sự, Mộc Phong chẳng có việc gì làm. Mỗi ngày lên triều một lần, còn lại thời gian cực kỳ nhàn rỗi.
Phủ đệ của Mộc Phong nằm ở phía Tây thành trên một mảnh đất không lớn, có mười mấy phòng ngủ và một cái sân thanh tĩnh, trong sân có một cây cổ thụ cao lớn, tán lá tươi tốt thân khoảng năm người ôm. Yên Nhiên và Hàn Yên khi bước vào đều rất thích nơi này.
Hôm sau, Mộc Phong lần đầu tiên lên triều.
Hoàng cung kiến trúc cũng có chỗ kỳ lạ, dựa theo tư tưởng kiến trúc “thiên địa nhân hợp nhất”, lấy thiên địa điều khiển xử lý bốn phía, người làm trung tâm, phía trái thờ tổ tiên, bên phải thờ xã tắc, cung điện làm trung tâm. Bên trái nơi thờ tổ tiên nằm ở hướng Đông, chính là phần “dương” đại diện cho trời. Bên phải thờ xã tắc, nằm ở hướng Tây chính là phần “âm” đại diện cho đất, cung điện là nơi ở của thiên tử, hình thành khái niệm “thiên địa nhân hợp nhất”. Cung điện lại được chia làm hai phần “Tiền triều, hậu tẩm” chính là “dương” phía trước “âm” phía sau. “Dương” là “trời” nơi thiết triều của vua và bá quan văn võ, “âm” là “đất” chính là hậu cung nơi hoàng thất ở, vì vậy “thiên địa nhân” hợp thành một thể. [1]
Mộc Phong theo Vi đại tướng quân và Tiêu đại hồ tử đứng ở hàng ngũ võ quan, bên trái hoàng cung. Trong lúc hoàng thượng còn chưa đến, Mộc Phong đưa mắt nhìn sang bên phải nơi các văn quan đứng.
Uông Lan Phương!
Mộc Phong trong lòng thầm giật mình, kẻ ngày đó hãm hại bản thân hắn chính là đồng môn sư huynh, không ngờ cũng nhậm chức ở trong triều, nhìn thấy lông chim cắm ở trên đầu xem ra hắn cũng là quan tam phẩm.
Trong hàng quan văn cũng có người ngày trước với mình không có thiện cảm là Hình bộ thượng thư đứng ở vị trí thứ hai, người ở vị trí thứ ba là Lễ bộ thượng thư, người đứng ở vị trí đầu tiên chắc là Hộ bộ thượng thư, cha của Uông Lan Phương.
Uông Lan Phương cũng quay đầu nhìn thoáng qua Mộc Phong, mặt lộ ra nụ cười khó hiểu.
Sau khoảng thời gian một chén trà, hoàng thượng đi vào trong điện, tất cả các quan cùng hô:
- Vạn tuế, vạn vạn tuế.
Mộc Phong nhìn trộm hoàng thượng, trong lòng rất ngạc nhiên “Nhìn người trông rất quen mặt, hình như đã gặp qua ở nơi nào rồi?” Nhưng hắn nhất thời nghĩ không ra.
Hoàng thượng ngồi xuống rồi nhìn lướt qua văn võ bá quan, ánh mắt nhìn đến Mộc Phong thì “xoạt” một tiếng đột nhiên người đứng thẳng lên tay có chút run rẩy.
Các quan mặt cũng lộ vẻ kinh dị.
Đôi mắt sắc bén của mọi người nhìn trộm Mộc Phong một chút cảm thấy ngạc nhiên: “Phiêu kỵ tướng quân mới nhận chức này cùng đương triều thiên tử nhìn mười phần giống nhau.”
Hoàng thượng đứng hồi lâu mới ngồi xuống long ỷ trong lòng thầm nghĩ: “Nếu như ngày đó hoàng nhi của ta còn sống khỏe mạnh thì cũng lớn như thế.” Nghĩ xong trong lòng cảm thấy buồn bã chán nản.
Trong điện im lặng đến mức một lá cây rơi xuống trên mặt đất cũng có thể nghe được tiếng.
Hoàng thượng cực kỳ ôn hòa nói:
- Phiêu kỵ tướng quân, trẫm nghe nói ngươi dùng một ngàn binh lính đánh bại mười vạn thủy quân Hàn Tang Quốc, quả thật là người có tài gánh vác việc quan trọng của xã tắc, Trương ái khanh ngươi quê quán ở đâu?
Mộc Phong bước tới trước một bước cung kính nói:
- Hạ thần quê quán ở Tây Lĩnh Huyền Quận, đánh bại thủy quân Hàn Tang Quốc thật ra là may mắn nhờ ơn hoàng thượng ban cho, hạ thần bất tài, tạ ơn hoàng thượng hậu ái.
Hoàng thượng có phần hiểu thấu nói:
- Trương ái khanh có phải tên là Mộc Phong hay không?
Mộc Phong khom người gật đầu.
Hoàng thượng tùy ý nói vài câu rồi tuyên bố bãi triều. Các quan cảm thấy mờ mịt, hôm nay dự triều xong quá nhanh, không biết hoàng thượng có dụng ý gì? Chẳng lẽ nghĩ đến âu yếm người đẹp ở hậu cung?
Mộc Phong tâm trạng lo sợ bất an, thầm nghĩ: “Làm bạn với vua giống như làm bạn với hổ vậy, thực sự không khác lời đồn đại.”
Ở ngoài này các quan vừa mới lui xuống, hoàng thượng liền vội vã đi vào hậu cung. Tại Trường Nhạc Cung, Hiếu Trang hoàng hậu vừa mới rời giường không lâu, đột nhiên nghe hoàng thượng trở lại trong lòng có chút kinh ngạc: “Hai mươi năm qua hoàng thượng lên triều chưa bao giờ về sớm như hôm nay, chẳng biết có chuyện gì?”
Mắt thấy hoàng thượng như có nhiều tâm sự đi vào. Hiếu Trang hoàng hậu hỏi thăm:
- Bệ hạ, hôm nay hình như có tâm sự?
Hoàng thượng liền hướng Hiếu Trang hoàng hậu kể lại chuyện Phiêu kỵ tướng quân mới nhận chức vào triều. Hiếu Trang hoàng hậu vừa nghe “Trương Mộc Phong” nhất thời sắc mặt đại biến, nhớ tới chuyện hoàng nhi mình hai mươi năm trước tự dưng mất tích, nước mắt chảy không ngừng.
Hoàng thượng bản tính thuần hậu, ngày xưa hoàng nhi mất tích tên là Mộc Phong, hôm nay thấy hắn tên trùng hợp, diện mạo lại có chút giống mình nên nhất thời nghi ngờ, nhớ lại ngày đó hoàng nhi rât đáng yêu, nhịn không được nước mắt cũng rơi xuống.
Hiếu Trang hoàng hậu khóc ròng nói:
- Bệ hạ, ta muốn gặp hắn.
Hoàng thượng thầm nghĩ: “Đại sự này không thể để rối loạn tâm thần, nếu như người này không phải hoàng nhi mình sẽ làm dân chúng thiên hạ cười nhạo.” Liền an ủi Hiếu Trang hoàng hậu một hồi lâu, bảo sẽ bí mật điều tra sự thật một phen, rồi sai người dùng bồ câu đưa tin đến Tây Lĩnh Huyền Quận lập tức điều tra thân thế Mộc Phong.
Mộc Phong vẻ mặt cũng mờ mịt trở về phủ đệ. Hàn Yên ra đón cười nói:
- Phong ca ca, lên triều lễ nghi nhiều, phải dè dặt miễn cưỡng hay không?
Mộc Phong lắc đầu. Yên Nhiên tiến lên dịu dàng nói:
- Công tử, sẵn dịp hôm nay trời còn sớm chúng ta đi Chiêu Ngộ Tự ngoài thành thắp hương lạy phật, xem phong tục dân chúng kinh thành cũng tốt.
Mộc Phong tâm trạng có chút phiền muộn, nghe nói Chiêu Ngộ Tự này cũng không xa phủ đệ mình, vì vậy đáp ứng đi cùng với nhị nữ.
Chiêu Ngộ Tự này là ngôi chùa nổi tiếng, hương khói cực thịnh, du khách rất nhiều.
Mộc Phong cùng Yên Nhiên và Hàn Yên nói cười trên đường chừng nữa canh giờ thì đến trước Chiêu Ngộ Tự. Ngôi chùa này quả nhiên hương khói thịnh vượng, du khách quả thật không ít. Ba người lần đầu cùng nhau du ngoạn, nhất thời cũng không để ý ánh mắt du khách. Tiến vào trong chùa, đối diện một tượng phật Di Lặc bụng to đang tràn đầy tiếu ý.
Mộc Phong dẫn hai nàng chuyển hướng đi vào trong thì cảm thấy Di Lặc phật này đang nhìn mình, quay người lại nhưng không phát hiện điều gì dị thường. Mộc Phong thầm nghĩ mình sao lại nghi thần nghi quỷ, sau đó cùng với hai nàng, ba người chậm rãi đi vào đại hùng bảo điện.
Mộc Phong nhìn trong điện, đột nhiên có năm đạo kim quang nhu hòa hướng mình phóng tới, trong lòng cả kinh giương mắt nhìn lại.
[1] Toàn bộ kiến trúc của hoàng cung được gói gọn trong cụm từ «tiền triều, hậu tẩm, tả tổ, hữu tắc»: phía trước làm nơi họp triều, phía sau làm nơi nghỉ ngơi, phía trái thờ tổ tiên tức tông miếu, phía phải thờ xã tắc.
Hết chương 33.