Ngày tiếp theo của cuộc đua tài, do vẫn còn buồn bực nên Mộc Phong và Hàn Yên không thèm quan tâm đến đội nào sẽ thắng. Lần rút thăm tiếp theo lại diễn ra vào buổi tối hôm ấy, Mộc Phong cố ý đi thật chậm lại, đến khi bước vào trong trướng thì thấy mấy vị tiểu đội trưởng đang chằm chằm nhìn hắn. Mộc Phong đưa tay khẽ quệt qua mặt, trong đầu thầm nghĩ: “Mặt ta mọc hoa hay sao?”
Bốn người này không đợi hắn nói đồng thanh cất tiếng:
- Ngày mai ngươi không cần phải tham gia tỉ võ.
Mộc Phong trong thâm tâm hơi kinh ngạc một chút, hỏi luôn:
- Ta đã vi phạm điều luật gì chứ?
Chấp hành quan lắc đầu nhìn hắn, thở dài một cái rồi nói:
- Họ vừa mới kiểm tra cái thẻ bốc thăm cuối rồi, chỉ còn lại thẻ số không cho ngươi mà thôi.
Mộc Phong ngây người rút cái thẻ trúc lên nhìn kiểm tra, quả nhiên là thẻ số không. Mộc Phong thầm nghĩ: “Người khác nhất định sẽ cho rằng ta chỉ là một tiểu tử luôn dựa vào vận khí may mắn mà thôi chứ không có một chút năng lực tài ba nào cả. Ài, tại sao lại để tâm suy nghĩ vớ vẩn như thế, qua là qua rồi, thực đâu có tội gì chứ?”
Mộc Phong sau đó liền bước thẳng về phía trướng của mình. Hàn Yên trông thấy bộ dạng của Mộc Phong liền cười nói:
- Hì hì, lại một thẻ số không nữa hả?
Mộc Phong gật đầu trả lời:
- Chính xác!
Đám tám huynh đệ cảm thấy cực kỳ cao hứng cảm tạ ơn trời nhưng không một ai chú ý tới Mộc Phong vì sao mà mất hứng.
Hôm sau buổi tỉ võ càng thêm khó coi, do các ngày vừa rồi quá thi đấu quá nhiều nên phần lớn các binh sĩ bình thường trông rất cường tráng mà giờ đây cũng mệt mỏi không chịu được, nếu không phải nghĩ tới phần thưởng hậu hĩnh thì có khi chẳng còn ai hứng thú nhảy lên lôi đài chứ đừng nói đến luận võ. Chúng tướng sĩ chỉ còn biết nhìn mà lắc đầu. Nhưng Tiêu tổng binh không nghĩ như vậy, ông ta cứ tưởng võ công cao mới vào đến đây nên có thắng cũng không phải là chuyện ngẫu nhiên, bởi thế từ ngày thứ hai của cuộc tỉ võ đã không thay đổi lịch trình thi đấu. Bây giờ ông ta ngạc nhiên phát hiện rằng đội của Mộc Phong so với hai đội kia có vẻ như khí thế và tinh thần sung mãn cao hơn hẳn, nhớ ra những tiểu tử này được nghỉ mấy ngày do bốc thăm may mắn, nên bất ngờ tuyên bố đội của Mộc Phong sẽ lên đài tỉ võ thi đấu với một đội trước, nếu thắng sẽ đấu luôn trận thứ hai, còn hai đội kia sẽ đấu với nhau một trận vào buổi chiều. Tiếc là việc này cũng không thể làm ảnh hưởng tới cục diện hiện tại vì tám huynh đệ thủ hạ của Mộc Phong tràn trề sinh lực như mãnh hổ hạ sơn, tung hoành võ đài thắng tuyệt đối khiến cho cuộc thi đấu vào buổi chiều gần như mất cả ý nghĩa của nó.
Quân trung vô hí ngôn[1], mặc dù rất nhiều thiên phu trưởng đề xuất rằng Mộc Phong quả thực do may mắn chứ không có một chút thực lực nào, nếu mà lên chức thiên phu trưởng thì sẽ làm cho rất nhiều người dị nghị. Tiêu tổng binh dù rất khổ sở với quyết định của mình nhưng vẫn phải lên lôi đài hô to công bố với đám tướng sĩ:
- Các tướng sĩ, qua một tuần thi khảo tỉ võ đầy mệt nhọc và cố gắng cuối cùng thì cuộc thi này đã có tiểu đội đoạt giải nhất, đó là đội ngũ dưới sự chỉ đạo của Mộc Phong. Ngày hôm nay ta trịnh trọng tuyên bố thăng Mộc Phong lên chức vị thiên phu trưởng, chín vị huynh đệ thủ hạ sẽ được phong làm đội trưởng, ngoài ra còn ban thưởng ngân phiếu cho mỗi người.
Tức thời cả đấu trường chìm trong những tiếng vỗ tay hoan hô như sấm động.
Hàn Yên vừa nghe xong thì lo lắng đẩy nhẹ Mộc Phong một cái khiến hắn hiểu ngay, bởi vì nàng là phận gái không phù hợp với chức vị đội trưởng, nếu làm sẽ không còn ngày nào cũng ở chung với Mộc Phong được nữa. Mộc Phong bước lên phía trước to giọng nói:
- Tiêu tướng quân, mạt tướng có một thỉnh cầu nhỏ nhoi, kính mong tướng quân ưng chuẩn cho.
Tiêu tổng binh nhìn Mộc Phong cười nói:
- Mộc Phong huynh đệ có điều gì muốn trình bày thì cứ trực tiếp nói ra.
Mộc Phong liếc mắt nhìn Hàn Yên lúc này đang lo lắng, vội thi lễ với Tiêu tổng binh nói:
- Vị thân huynh đệ bên cạnh mạt tướng từ nhỏ đã bị bệnh, thể chất không được tốt nên lần này tham gia hội tỉ võ cũng không thi đấu được liên tục cho tới cuối cùng, tóm lại quả là không hợp với chức vị đội trưởng nên kính mong tướng quân có thể cho hắn lưu lại bên mình mạt tướng.
Tiêu tổng binh nhìn Mộc phong và Hàn Yên đang đứng bên cạnh gã thầm nghĩ: “Tên tiểu tử kia không có một chút công sức nào to tát nào trong cuộc tỉ võ lần này mà còn làm cao.”
Nghĩ là vậy nhưng đó là những lời không thể nói ra được nên gật đầu trả lời:
- Ta thấy Hàn huynh đệ thân thể nhỏ bé quả thực không hợp với việc chỉ huy quân lính nên bổn tướng quân chuẩn y theo lời cầu xin của ngươi.
Hàn Yên mặt lộ ra vẻ vui mừng vội vàng cúi người cảm tạ Tiêu tổng binh.
Đông Hải, Nhật Nguyệt Hồ đảo.
Nơi đây nằm cách lục địa tới gần tám trăm dặm hải lí, diện tích của đảo rất rộng, nếu phi ngựa chạy liên tục thì phải mất ba ngày mới chạy hết được quãng đường từ phía Đông sang phía Tây. Trên đảo có một vùng rừng rậm nguyên thủy, cây cối trong đó đan xen vào nhau khiến một tia nắng cũng khó xuyên qua, cách mười dặm không xa khu rừng là một hồ nước hình tròn có tên là Nhật Nguyệt Hồ. Bên cạnh tồn tại một số căn nhà nhỏ làm bằng gỗ và tre nứa xếp dọc theo nhau nằm dài trên trăm trượng. Sau khi Hàn Tang Quốc và Thiên Nam Quốc kí hiệp nghị hòa bình thì họ liền rời bỏ quần đảo này, ba mươi vạn quân của Vi Trung đại tướng quân được lệnh thoái lui toàn bộ từ ven bờ Đông Hải, chỉ để lại một ngàn quân sĩ dưới quyền quản hạt của người vừa được may mắn sắc phong làm thiên phu trưởng là Mộc Phong. Khả năng Tiêu đại hồ tử nghĩ nếu ông ta để cho Mộc Phong gánh vác trách nhiệm nặng nề thì sẽ bị triều đình trách phạt, vì vậy bố trí Mộc Phong ở lại trên hoang đảo vô danh này là tốt nhất. Ba năm trôi qua như chớp mắt.
Lúc này tại ven hồ có hai người đang ngồi ngắm cảnh, Hàn Yên tâm tư rất vui mừng vì có được ngày nghỉ ngơi thoải mái còn Mộc Phong thì suy nghĩ mông lung, từ ngày hắn được thăng cấp lên làm thiên phu trưởng thì suốt ngày phải đối mặt với thư tín hay hội họp nên không còn chút thời gian nào để liên lạc với gia đình, lúc rảnh rỗi tí chút thì lại thường mơ tưởng về Yên Nhiên, người thiếu nữ đã làm cho con tim của hắn rung động.
Trên toàn đảo không có nhiều hộ dân sinh sống, tổng cộng chỉ vào khoảng mười vạn dân, nhiều năm qua đều có thể tự cung tự cấp nên triều đình rất ít khi cử người ra đảo tuần hành kiểm tra, nơi này tuy là lãnh thổ cùa Thiên Nam Quốc nhưng thực ra không có nhiều sự qua lại với đại lục.
Trong vòng ba năm, Mộc Phong đã huấn luyện một ngàn binh sĩ thành những binh lính thiện chiến, việc trên đảo cũng được Mộc Phong quản lý rất tốt, dân chúng an cư lạc nghiệp. Mộc Phong ba năm trời do quá bận rộn với công việc nên Linh Lung Thần Anh trong tâm tạng vẫn ngủ say như trước. Còn Hàn Yên tiến bộ rất nhanh chóng, nội đan bên trong nguyên anh đã biến chuyển từ mầu vàng chanh sang mầu vàng kim. Gần đây tất cả tình hình trên đảo đều trở nên tốt đẹp, vì vậy có nhiều việc không cần đến tay Mộc Phong lo liệu nữa nhưng điều này lại khiến cho hắn tự dưng cảm thấy rất trống trải.
Hàn Yên nhìn ngắm dáng vẻ anh tuấn của Mộc Phong pha trộn một chút ít tĩnh mịch buồn buồn nên đưa bàn tay ngọc ngà lên kéo nhẹ mũi của hắn rồi nói:
- Phong ca ca phải chăng đang nhớ nhà ?
Mộc Phong lắc đầu đáp lại.
Hàn Yên liền nói tiếp:
- Lại nhớ đến Yên Nhiên tỷ tỷ phải không ?
Do đã nghe Mộc Phong kể cho nghe nhiều về những biến cố và tao ngộ của hắn nên nàng mới hỏi câu này. Mộc Phong nghe Hàn Yên nhắc đến tên của Yên Nhiên trong thâm tâm chợt như trùng lại, vẫn biết mình bao năm trời luôn thương nhớ ái mộ Yên Nhiên nhưng giờ thì luôn lo sợ rằng nếu nàng trở thành hầu môn quý phụ rồi thì hắn ra sao đây?
Hàn Yên thấy Mộc Phong bỗng dưng như mê muội ngẩn ngơ thì trong tim chợt dấy lên một chút ghen tức, thầm nghĩ: “Nếu mà có Yên Nhiên tỷ tỷ ở đây thì Phong ca ca chắc không có bộ dạng này đâu?”
Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng nàng không nói ra lời, thần sắc hơi đượm buồn.
Mộc Phong quay đầu sang nhìn Hàn Yên, ba năm trôi qua Hàn Yên giờ đã trưởng thành, trông càng trở nên mỹ lệ hơn trước rất nhiều, giọng nói cử chỉ ngập tràn sự hấp dẫn chết người. Mộc Phong đưa bàn tay ôm nhẹ lấy eo thon của nàng, nhìn sâu vào đôi mắt to thuần khiết như nước của nàng, cười nhẹ nói:
- Nha đầu ngốc à, có muội ở bên cạnh ta làm sao còn có thể suy nghĩ vu vơ chứ?
Hàn Yên trong mắt ngập tràn hạnh phúc dựa vào lồng ngực của Mộc Phong rồi ôm chặt lấy hắn. Thật lâu sau, Hàn Yên mới ngẩng đầu lên nói:
- Phong ca ca, chúng ta đã lâu lắm rồi không dạo chơi trên mặt biển, chúng ta giờ thi xem ai bay nhanh hơn nhé?
Vừa nói xong thì Hàn Yên đã nhanh chóng rời khỏi Mộc Phong, nàng rút thanh kiếm ra rồi tung mình phi thân bay lên trên trời. Mộc Phong nhìn thấy Hàn Yên như tiên nữ đang múa lượn trên những đám mây thì nhoẻn miệng cười, thân hình từ từ nâng lên rồi nhoáng một cái bay lên phía trên.
Hàn Yên nhẹ nhàng cười duyên một tiếng, ra sức nhằm hướng biển bay đi, tựa như một dải lụa hồng xoẹt ngang trong không trung.
Để bay từ Nhật Nguyệt Hồ ra ven biển Hàn Yên giờ chỉ mất có một thời thần là tới, so với hai năm về trước muốn bay tới đây phải mất gấp đôi thời gian. Hàn Yên đắc ý nhìn xuống dưới đất, trong thâm tâm thầm cao hứng: “Lần này ta có khi bay nhanh hơn Phong ca ca rồi? Hì hì!”
Hàn Yên còn đang hưng phấn thì đột nhiên thấy Mộc Phong từ sau một tảng đá lớn tại bờ biển đứng lên mỉm cười nhìn nàng nói:
- Tiểu nha đầu, sao đến muộn vậy? Làm ta ngủ xong một giấc giờ mới thấy muội đến a.
Vừa nói Mộc Phong vừa cố ý làm các động tác vươn người.
Hàn Yên nhảy về phía Mộc Phong đấm thùm thụp vào ngực của hắn giận dỗi nói:
- Phong ca ca thật là xấu quá đi, chắc là có pháp bảo nào tốt trợ giúp, hừm, mau lấy ra cho muội xem.
Mộc Phong cười khì nói:
- Được thôi, để ta cởi bỏ y phục ra cho muội kiểm tra một lượt.
Hàn Yên kêu to:
- Đại sắc lang!
Trong ba năm qua, Hàn Yên không còn xấu hổ đỏ mặt trước vẻ cười cợt trêu đùa như vậy của Mộc Phong, nhưng phản ứng thì vẫn mãnh liệt như lúc đầu.
Mộc Phong không để ý tới phản ứng mãnh liệt vừa rồi của nàng, “xoạt” một cái cởi tung áo ngoài ném lên trên mặt cát. Hàn Yên trông thấy Mộc Phong chỉ còn chiếc quần trên người làm lộ ra những đường nét tuyệt mỹ, ngây người ra một chút, không nhịn nữa bắt đầu kêu to lên:
- Phong ca ca, huynh không được khi dễ muội!
Mộc Phong vừa cười “hắc hắc” vừa bước từng bước tới gần Hàn Yên khiến nàng ta vội vàng đưa tay lên che đôi mắt, khuôn mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ.
Tâm lí của Hàn Yên lúc này thực là rối bời cả lên, nàng vừa e thẹn cũng vừa hi vọng rằng Mộc Phong sẽ đưa hai tay ra ôm lấy nàng vào lòng. Qua một thời gian rất lâu mà xung quanh vẫn không có một chút động tĩnh gì, Hàn Yên từ từ hạ đôi bàn tay che mặt xuống. A! Phong ca ca đâu rồi? Hàn Yên nhìn ngó xung quanh tìm kiếm một chút nhưng Mộc Phong không biết đã biến đâu mất rồi?
Đột nhiên từ mặt biển vang lên một tiếng “bùm”, Hàn Yên vội quay đầu lại nhìn thì “Ào” một cột nước nhỏ bay thẳng lên mặt nàng. Hàn Yên nhìn thấy Mộc Phong đang trồi lên từ dưới nước cách đó không xa, vẻ mặt đắc ý đang nhìn mình. Mặc dù nàng giận dỗi nhưng không dám nhảy xuống nước. Nghĩ thầm nếu mà nhảy xuống nước thì người sẽ bị ướt, đến lúc đó toàn bộ cơ thể sẽ bị tên sắc lang kia nhìn thấy hết.
Mộc Phong trên mặt biển gương mặt khẽ cười nhìn Hàn Yên gọi to:
- Ta từ lúc còn bé đã rất thích bơi lội, lúc ở dưới nước cảm thấy thân thiết như ở nhà vậy, muội cứ ở trên bờ một lúc nhỉn xem ta biểu diễn cho muội thưởng ngoạn tài bơi lội của ta.
Vừa nói xong thì hắn đã như con cá lặn mất tăm trong làn nước, Hàn Yên ở trên bờ không biết là giận hay là yêu, bực quá không làm gì được liền nhặt một hòn đá nhằm đúng chỗ Mộc Phong vừa biến mất ném tới.
Không ngờ được Mộc Phong lại đột nhiên từ dưới nước nhào lên cười to nói:
- Bớ người ta, Hàn Yên muốn mưu sát thân phu.
Hàn Yên giật mình nhìn xung quanh nhưng không có ai cả, quay đầu lại thì thấy Mộc Phong đáng ghét đã chui xuống nước lặn đi mất rồi. Giận dỗi mà không làm gì được nàng đành tìm một tảng đá thật to ngồi xuống, hai tay chống cằm nghĩ vẩn vơ về bộ dạng ngô nghê hài hước của Mộc Phong lúc vừa rồi.
[1] Quân trung vô hí ngôn: Câu này có nghĩa trong quân đội mệnh lệnh đưa ra phải được thực hiện, không phải là trò đùa nói rồi bỏ đấy. Bạn đọc để ý câu này khác với câu “Quân vô hí ngôn”. (Quân vô hí ngôn: Vua không nói chơi)