Khi Mộc Phong đứng bên giường, mỹ nhân Tuyết Nhạn còn say giấc, hắn kiên cường chống cự lại mê hoặc đến từ làn da trắng mịn trên cặp đùi đẹp của Tuyết Nhạn đang lộ ra ngoài quần dài, hắn thực muốn hôn lên bờ môi đỏ mọng tươi đẹp như cánh hoa của Tuyết Nhạn. Kỳ thực hắn không biết, sự chống cự của hắn là dư thừa. Ngay lúc Mộc Phong cố lấy đủ dũng khí để hôn trộm Tuyết Nhạn thì nàng ta mở mắt, đôi mắt sáng như sao trong trời đêm, tuy ánh mắt nàng có chút chờ đợi, nhưng lại dọa cho Mộc Phong nhảy dựng lên. Việc thâu hương trộm ngọc cũng không phải là việc mà mỗi nam nhân đều có bản lĩnh làm.
Phía sau Mộc Phong bỗng nhiên truyền đến thanh âm của Vô Ngôn "Công tử, ngươi ở nơi nào" , hắn không thể không nhanh chóng quay thân ngược trở lại, thối lui cách giường mấy thước an toàn. Vô Ngôn cũng không có tỉnh ngủ, cô nàng chỉ nói mê sảng một tiếng, nhưng trong lúc vô ý đã cứu hình ảnh Mộc Phong ở trong lòng của Tuyết Nhạn.
Tuyết Nhạn mở đôi mắt đẹp, Mộc Phong hầu như theo bản năng lui về phía sau, tựa như một hài tử muốn trộm món đồ chơi bị phát hiện. Nhưng sự hoảng hốt của hắn rơi vào trong mắt Tuyết Nhạn lại khiến nàng nghĩ lầm rằng hắn không muốn để cho Vô Ngôn bắt gặp, vì vậy trong lòng nàng tha thứ cho sự nhát gan của hắn.
Trời đã sáng thật lâu, Vô Ngôn còn đang ngủ say.
Tuyết Nhạn nghe được tiếng kêu của Vô Ngôn, cuống quít nhắm mắt lại, một lát sau, phát hiện không có động tĩnh gì, mới cẩn thận đem con mắt hé mở. Vô Ngôn cuộn co rút lại trên mặt đất, trong phòng chỉ lưu lại bóng của Mộc Phong.
Tuyết Nhạn không còn tâm tư nằm ì ở trên giường nữa, xoay người xuống giường, sửa sang lại tóc mây, kéo kéo quần áo có chút nhăn nheo, đẩy cửa đi ra ngoài.
Xa xa núi xanh vắt ngang, trên hồ nước mặn nổi lên tầng tầng lớp lớp sương mù, đống lửa cháy đêm qua còn sót lại một đống tro tàn. Mộc Phong mặt hướng về hồ nước mặn, đưa lưng về phía phòng nhỏ, vẫn không nhúc nhích, giống như đông cứng ở bên hồ.
Tuyết Nhạn do dự chỉ chốc lát, nâng quần dài, xuống thang gỗ, bước chân nhẹ nhàng, đến không xa phía sau Mộc Phong.
"Sớm như vậy ngươi đã dậy rồi? Không ngủ nhiều đi một chút cho khỏe à?", Mộc Phong không xoay người, nhấc chân đá một hòn đá bay vào trong hồ, nhất thời bắn tung tóe "Đông" một tiếng vang nhỏ.
"Ngươi vừa rồi đi tới bên giường ta muốn làm cái gì?", Tuyết Nhạn ôn nhu hỏi.
"Ta xem ngươi tỉnh ngủ hay chưa?", tâm trạng Mộc Phong có chút quẫn bách, may mà đưa lưng về phía Tuyết Nhạn, thoạt nhìn cũng còn vẻ trấn định tự nhiên.
Tuyết Nhạn "Phì" một tiếng cười nói: "Đến gần như thế chỉ để xem ta tỉnh ngủ hay chưa sao?"
"Đương nhiên, như vậy mới thấy tỉ mỉ một chút.", Nếu Tuyết Nhạn không chịu để cho Mộc Phong có lối thoát, hắn dứt khoát cũng mặt dày, dù sao Tuyết Nhạn cũng không bắt được bằng chứng hắn mưu đồ gây rối. Mộc Phong đột nhiên xoay người bước nhanh về phía trước, cách thân thể Tuyết Nhạn chỉ có một thước, mặt không đổi sắc nhìn thẳng con mắt của nàng cười nói.
Cái này hắn gọi là xuất kỳ bất ý, biến bị động thành chủ động, chính là tuyệt chiêu "Can đảm cẩn trọng da mặt dày" trong "Tán gái" tâm kinh.
Tuyết Nhạn không ngờ tới Mộc Phong đột nhiên ra một chiêu như thế, tâm trạng hoảng hốt, lập tức muốn lui ra phía sau một bước, vừa vặn vấp chân vào một tảng đá, ngửa đầu"A" một tiếng, liền ngã về phía sau.
Mộc Phong tay mắt lanh lẹ, vội vã duỗi tay ôm lấy bờ eo nhỏ nhắn của nàng, hơi dùng lực, liền kéo nàng trở về.
Tuyết Nhạn "a" một tiếng, thuận thế ngã vào trong lòng Mộc Phong.
Phía sau bỗng nhiên truyền đến"Khụ khụ" hai thanh âm giòn khẽ. Vốn Vô Ngôn sau khi tỉnh lại liền bước ra ngoài cửa, vừa lúc thấy một màn mà Mộc Phong và Tuyết Nhạn có trăm miệng cũng khó biện bạch.
"Các người đừng giải thích!", Vô Ngôn lạnh lùng liếc mắt quét nhìn hai người, hừ một tiếng, " Cái gì ta đều thấy cả."
"Ta. . . . . . .", Tuyết Nhạn nhanh chóng đẩy Mộc Phong ra, mặt đỏ bừng, lắp bắp nói không ra lời. nàng ngẩng đầu đưa cho Mộc Phong một ánh mắt, ý bảo, ngươi mau giải thích a!
"Ta nói muốn giải thích hả? Vô Ngôn, ngươi đã đều thấy, ta cũng không có nói gì. Ngươi xem, vậy gạo đã nấu thành cơm, không bằng chúng ta đâm lao phải theo lao đi thôi?", Mộc Phong cười hì hì nhìn tiểu cô nương nói.
"Ngươi, ta, chúng ta không làm cái gì!" Tuyết Nhạn liếc mắt nhìn Mộc Phong, gấp đến độ đầy mặt đỏ bừng, quay đầu xấu hổ nhìn về phía Vô Ngôn nói, "Kỳ thực chúng ta không phải như ngươi tưởng tượng vậy."
"Ta đâu có nói rằng các ngươi làm cái gì chứ? Tuyết Nhạn tỷ tỷ, công tử nhà ta tuy rằng phong lưu phóng khoáng, tuy rằng là một tên hoa tâm cỡ nào, nhưng rất tốt tính, nếu như hắn thật sự đối với ngươi làm cái gì, chúng ta nhất định có trách nhiệm đối với ngươi. Tuyết Nhạn tỷ tỷ, ngươi yên tâm đi, hắn nếu dám bội tình bạc nghĩa, ta liền báo cáo với Yên Nhiên tỷ tỷ, a, còn có Hàn Yên tỷ tỷ, Lan Nhi tỷ tỷ và Liễu Diệp tỷ tỷ, ta sẽ bảo bốn người tỷ tỷ thu thập hắn, giải oan cho ngươi, vì ngươi xuất đầu lộ diện!", Vô Ngôn nhìn Mộc Phong đang trợn mắt, nghẹn họng cả kinh và vẻ mặt kinh hồn chưa định của Tuyết Nhạn, đắc ý dào dạt tiếp tục cười nói, "Tuyết Nhạn tỷ tỷ, tuy rằng bốn người tỷ tỷ rất khoan dung đối với công tử, nhưng, vì loại chuyện hắn xúc phạm ngươi này, nhất định sẽ mạnh mẽ nghiêm phạt hắn. Vì thế, ngươi đừng sợ, Vô Ngôn ta tuy nhỏ, nhưng cũng minh bạch lí lẽ, sẽ không để hắn khi không khinh dễ ngươi!"
Lời nói của Vô Ngôn lập tức làm khó chịu trong lòng Tuyết Nhạn nổi lên như dời sông lấp biển. Tuyết Nhạn vốn tưởng rằng Mộc Phong chỉ có một nương tử, bản thân luôn suy nghĩ mãi, mới không chú ý, hôm nay nghe được Vô Ngôn nói như vậy, không ngờ hắn lại có nhiều nương tử như vậy, nhất thời tâm như đao cắt, thầm nghĩ: chính mình trăm cay nghìn đắng, thậm chí không tiếc chọc cha mẹ tức giận, đem hết dũng khí tới tìm hắn, vậy mà hắn hoa tâm như vậy. Hắn hoa tâm cũng được thôi, vì sao lại muốn đi trêu chọc chính mình? trong mắt Tuyết Nhạn nước mắt lưng tròng đảo quanh, ủy khuất vô hạn cũng nhanh từ trong mắt rớt ra.
Mộc Phong đảo mắt thoáng nhìn Tuyết Nhạn thần sắc thương cảm, trong lòng vừa tức giận, vừa buồn cười, vội vã vài bước đến trước người Vô Ngôn, ôm nàng lên, cười nói: "Tiểu quai quai, miệng lưỡi ngươi càng ngày càng lợi hại nghe."
Vô Ngôn rốt cuộc chỉ là con gái, nàng vốn định dựa danh nghĩa mấy người tỷ tỷ dọa Tuyết Nhạn thối lui, nhưng liếc mắt nhìn thấy nàng ta bị lời nói của mình khiến cho tâm trạng trở nên thảm thiết như vậy, cũng không đành lòng, lại thấy Mộc Phong đối với mình rất sủng ái, không khỏi thở dài. Tâm địa của nàng thiện lương, trong lòng muốn rút lui, nàng chỉ lắc đầu, thong thả nói: "Tuyết Nhạn tỷ tỷ, ta đùa ngươi thôi, công tử chỉ có Yên Nhiên tỷ tỷ một nương tử, ai, Yên Nhiên tỷ tỷ còn không biết lúc nào có thể từ trong Thiên Y thần giáp đi ra. Công tử rất bất hạnh, ngươi xem hắn một dạng nhân tài, nhưng lại cô độc, như công tử người tâm tính tốt như vậy, nếu rơi vào Tiên giới, nhất định sẽ có không ít nữ tiên nhân chủ động yêu cầu cùng hắn Hợp tịch song tu. Ai! Tuyết Nhạn tỷ tỷ, ngươi không giận ta chứ?"
Mộc Phong vừa nghe Vô Ngôn lần thứ hai nhắc tới Yên Nhiên, đột nhiên cảm thấy buồn bã, nhịn không được thở dài một cái.
Tuyết Nhạn bán tín bán nghi, dừng bi thương, nâng tay lau khô nước mắt, ôn nhu nói: "Tiểu Vô Ngôn, sau này không được phép chọc ta. Ta với hắn, vừa chỉ là không cẩn thận. . . . . ."
Tuyết Nhạn vốn định nói "không cẩn thận mới ngã vào nhau", ai ngờ Vô Ngôn nghe tới, lại cho rằng hai người kìm lòng không được mới ôm nhau, sắc mặt nàng khẽ biến, vươn ngón tay khéo léo điểm trên trán Mộc Phong, thở dài nói: "Không cẩn thận thì cẩn thận a, cô nam quả nữ cùng một chỗ, khó tránh khỏi lại không cẩn thận đụng nhau, ta không nói các ngươi không nên như vậy, Tuyết Nhạn tỷ tỷ quá lo lắng rồi."
Tuyết Nhạn há to miệng, lời biện bạch chạy vòng trên lưỡi, chẳng biết nói như thế nào cho phải. Nàng vốn tưởng rằng mình giải thích vài câu liền đem hiểu lầm tiêu trừ, nào ngờ càng lúc càng rối, nhưng trong lòng nàng có chút cảm giác ngọt ngào, thầm nghĩ vừa rồi không vấp chân vào hòn đá, phỏng chừng cũng sẽ không bị kéo về phía Mộc Phong, nói đi nói lại, cũng bởi mình thầm yêu trộm nhớ hắn mà ra.
Mộc Phong khom lưng đem Vô Ngôn thả xuống đất, không muốn dây dưa đến chuyện này nữa, liền chuyển đề tài, mỉm cười nói: "Đợi một chút, ta đi xiên mấy con cá, trước nhét đầy bụng, sau đó ta lại làm thêm một cái giường, đêm nay ta và tiểu quai quai không phải ngủ trên mặt đất nữa."
"Công tử, ta nghĩ ăn món khác, ăn cá cố nhiên có thể làm cho đầu óc trở nên thông minh hơn, thế nhưng ăn hoài cũng chán ngấy rồi." Vô Ngôn liền nói.
Mộc Phong hơi hơi nhíu mày nói: "Vô Ngôn, tại Phạt Thần dị vực, chuẩn bị món ăn thôn quê cũng không phải việc gì khó, nhưng ai có thể bảo đảm nếu giết chết một con thú xong, nó lại có thể tự chuyển thế hay không? Đến lúc đó, chúng ta chẳng phải lại chỉ có thể bắt được một tấm da lông thôi sao?"
"Công tử, ban đầu chúng ta đến nơi đây, Đỗ Nhiễm đại ca và Bạch Uyển Nhi tỷ tỷ không phải mời chúng ta ăn thịt thỏ sao? Ta đoán, không phải mọi sinh vật đều có thể tự chuyển thế a?"
"Chúng ta vào trong rừng bắt một vài con nhỏ thử xem, nếu chúng ta có thể ăn được thịt thỏ, coi như vận khí của chúng ta cũng không tệ.", Mộc Phong đăm chiêu gật đầu.
"Đỗ Nhiễm chẳng phải là Thiên Quân Thần giới đó sao? Bạch Uyển Nhi nữa? Bọn họ cũng ở chỗ này sao?", Tuyết Nhạn trong mắt sáng ngời, kinh dị hỏi thăm.
"Đúng, chính là bọn họ, Tuyết Nhạn, ngươi nhận biết Đỗ Nhiễm đại ca và Bạch Uyển Nhi đại tỷ?", Mộc Phong thầm nghĩ, có khi lúc xưa bọn họ quen biết nhau.
"Không quen, khi đó ta còn ở Tiên giới, sau khi phi thăng đến Thần giới, từng nghe cha mẹ nói qua tên của bọn họ, chỉ nghe nói bọn họ tự nhiên mất tích, ai ngờ lại ở chỗ này. Chẳng lẽ ở đây còn có thần nhân nào khác nữa?", Tuyết Nhạn lắc đầu, nhíu mày khẽ nói vài câu, vẻ mặt nàng mờ mịt.
"Sau này rảnh rỗi ta mang ngươi đi gặp bọn họ, Tuyết Nhạn, chúng ta ở đây cái gì cũng thiếu, chỉ là không thiếu thời gian. Phạt thần dị vực không lớn, sau này chúng ta phỏng chừng còn gặp nhiều thần nhân nữa. Lúc này săn thú quan trọng hơn, đi thôi, chúng ta dến vùng phụ cận của cánh rừng xem sao, có khi lại săn được mấy con thú nhỏ.", Mộc Phong dời ánh mắt khỏi người Tuyết Nhạn, chân ngọc trần trụi trắng bóc của nàng gây cho người ta một loại mê hoặc khó có thể chống lại.
" Trong rừng này nhiều gai, ta không muốn đi, không bằng ta ở tại chỗ này giữ nhà, các ngươi đi đi.", Tuyết Nhạn cúi đầu nhìn đôi bàn chân trần trụi và quần dài của mình, bất an nhìn về phía cánh rừng, nàng là thần nhân, tất nhiên không cần lo lắng bàn chân trần sẽ bị gai làm tổn thương, mà bản tính nữ nhân sợ quần dài bị gai đâm thủng.
"Chúng ta săn hai con thú nhỏ sẽ trở lại, sẽ đi không xa. Tuyết Nhạn, cùng đi nghe!", Mộc Phong dụng ý niệm từ Càn Khôn Như ý trạc lấy đôi ủng da chồn có hoa vân màu tím đưa cho Tuyết Nhạn.
Trong lòng Tuyết Nhạn chợt mọc lên một cỗ cảm động không diễn tả nổi, tiểu tử này thật tâm lí, cực kỳ biết cách làm cho người ta hân hoan, vừa nghe xong lời nói của Vô Ngôn, nàng vốn định giữ cự ly với hắn, nhưng hiện tại dưới loại tình hình này, chỉ sợ nội tâm sớm muộn gì cũng lay động vì hắn. Tuyết Nhạn khẽ cắn môi, ngay cả một tiếng "cảm tạ" cũng nén lại, âm thầm thở dài.
Tuyết Nhạn mang ủng bó vào tựa hồ có chút không được tự nhiên, quần dài phối hợp với đôi giày này khiến người ta có cảm giác chẳng ra cái gì cả, thiên tính thích đẹp của nữ nhân khiến nàng nhanh chóng chạy vào trong phòng, thay một bộ váy ngắn màu phấn hồng khác. Khi nàng quay trở lại, tóc dài bay bay xuất hiện trước mắt Mộc Phong khiến Mộc Phong phảng phất thấy như Yên Nhiên đang mặc Thiên Y thần giáp, nhất thời hơi bị ngẩn ra, lại không tự giác bước tới trước một bước, thiếu chút nữa ôm lấy nàng.
Tuyết Nhạn nào đâu biết tâm ý của mộc phong, chỉ cho rằng hắn đối với mình tình ý sâu nặng, vì thế không có né tránh, hơi cúi đầu, trầm giọng nói khẽ: "Tên ngốc, đi săn thú đi, nhìn cái gì vậy hả?"
Mộc Phong bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, hắn lúng túng thu tay lại, sắc mặt bỗng nhiên bình lặng, trở tay biến Tiêu Diêu thần châu thành một thanh trường cung, đặt mũi tên trên dây, cúi đầu, lặng lẽ hướng trong rừng đi đến.
Phiến rừng long não thơm ngát này có diện tích không rộng, nhưng cây rừng tươi tốt, trong rừng thường có thú nhỏ lui tới, đa số là con hoẵng, thỏ rừng và hồ ly. Mộc Phong tạm thời gọi những tiểu thú này như vậy, tuy rằng nhìn kỹ, những con hoẵng, thỏ rừng và hồ ly này nhìn không giống như ở phàm gian, ngoại hình tuy thì giống, nhưng cũng có đôi chỗ bất đồng, con mắt những thú nhỏ này u ám không ánh sáng, gặp phải người sống, cũng hầu như không có tính cảnh giác gì. Mộc Phong đi săn một hồi liền bắn được ba con thỏ rừng, loại thỏ này khiến cho Mộc Phong nghĩ tới con ếch ở phàm gian, khi đó hắn còn nhỏ, mùa hè ban đêm, dưỡng phụ hắn thường dẫn hắn đến bên Minh Nguyệt hồ bắt ếch. Thông thường những con ếch này bị đèn bão chiếu tựa như biến thành ngây dại, đưa tay tùy ý có thể bắt, cực kỳ dễ.
Mộc Phong bắn trúng ba con thỏ rừng, nhưng không thấy chúng nó chuyển thế như gấu chó, tựa hồ, những thú nhỏ này cũng không có hồn phách, điểm này càng làm cho hắn cảm thấy vạn phần kinh ngạc. Tuyết Nhạn không quan tâm vấn đề này, bởi vì nàng không nhìn thấy gấu chó chuyển thế, Mộc Phong và Vô Ngôn tuy rằng tâm còn chút nghi vấn, nhưng việc này hoàn toàn không ảnh hưởng đến cái bụng đói của bọn họ. thịt thỏ nướng thơm ngào ngạt, mỡ trong vắt khiến cho ba thần nhân này dễ dàng quên lãng thế giới bên ngoài.
Mộc Phong và Vô Ngôn ăn cá hơn một tháng, hôm nay đột nhiên thay đổi khẩu vị, tâm tình đột nhiên tốt hẳn lên. Mộc Phong lại từ trong Càn Khôn Như ý trạc lấy hai vò rượu ra, ba người bèn vây quanh bên đống lửa ăn to uống lớn. Nếu thần nhân khác biết được, không ngưỡng Mộ Mộc Phong mới là lạ. Rượu ngon, món ăn thôn quê, còn có mỹ nhân làm bạn, cuộc sống tiêu dao khoái hoạt thần tiên cũng nhất định chỉ như thế mà thôi.
Ăn no mặc ấm nghĩ đến dâm ý, chẳng biết Mộc Phong sẽ chống cự được sắc đẹp của Tuyết Nhạn bao lâu nữa