Mục lục
[Dịch] Phong Lưu Tiêu Dao Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thần thức của Mộc Phong sau khi phải hồi chuyển cả trăm ngàn lần cuối cùng cũng xuyên qua Thần trận. Dường như đã tiến vào một dị vực không gian rộng lớn, lại thăm dò một đoạn cự ly rất dài phía trước, không hề gặp phải điều gì kỷ lạ. Mộc Phong thu hồi lại thần thức đem những sự việc tình cờ gặp phải ở không gian kỳ quái nọ thuật lại cho tam nữ, định tự thân tiến nhập vào đó điều tra, tam nữ đang chìm đắm vào đóa sinh hoa hoàn vô cùng khả ái, không ai thèm trả lời câu nói của hắn. Mộc Phong dặn dò thì tam nữ mãi nhìn ngắm không hồi đáp, liền tự thân theo phương hướng thần thức đã dò tìm lúc trước mà tiến đến.

Thân thể xuyên qua thần trận cũng dễ dàng hơn so với thần thức, vì dù sao cảm quan của thân thể cũng tốt hơn nhiều.Thoát qua khỏi thần trận, trước mắt Mộc Phong đột nhiên bừng sáng, ở nơi đó không ngờ còn có một cái thạch động nhỏ, rộng khoảng mấy mươi trượng, cao đến 10 trượng, dù không có vật gì nâng đỡ vẫn lơ lửng trong không trung một cách khó giải thích.

Chính giữa động lơ lửng một khối hoàng sắc quang cầu to như một quả trứng khủng long, tỏa ra một quầng sáng nhu hòa. Không có bất cứ thứ gì nâng đỡ vẫn có thể bình ổn trong không trung, cứ như mọc rễ giữa thinh không vậy. Mộc Phong hiếu kỳ bay quanh quang cầu vài vòng, cuối cùng bản thân kinh hãi kết luận, chính hoàng sắc quang cầu kỳ diệu đó lơ lửng trong không trung! Ngoại trừ cách này, chẳng thể nào giải thích nỗi. Mộc Phong từ trong vòng ngọc lấy ra một nhánh rễ vàng, thả nhẹ, bất ngờ nhánh rễ cũng lửng lơ tại không trung một cách khó hiểu.

Mộc Phong rất kinh ngạc, mắt nhìn Kỳ Lân thần thú cùng Diệu Diệu có thể nằm cuộn tròn tỏa sáng trong không trung, càng thấy kì dị, nhịn không được chỉ dám khẳng đinh: Đây chắc là một cái ảo ảnh, chắc là chính mình đang nằm cõi mộng.

Tiểu Tinh Linh ở trong thể nội của Mộc Phong lảm nhảm nói một mình:

- Nơi đây thật giống như trong không gian vô trọng lực.

Mộc Phong cười to:

- Nơi đây rõ ràng là sơn động, nào có cái gì là tinh không? Không ngờ tiểu tinh linh một đời thông minh, lại nhất thời hồ đồ vậy, ha ha ,ngươi cũng có ngày hôm nay à!

- Ta phát hiên ra nơi đây chính là tinh không. Kỳ lân thần thú cùng Diệu Diệu hai miệng một lời.

Mộc Phong run lên môt cái, nghĩ kỹ lại, nơi đây đích xác so với bề mặt tinh không chẳng có chỗ nào khác biệt

Tiểu Tinh linh hét to nói:

- Ta biết rồi!

Mộc Phong tròn mắt thần tình nghi hoặc không hiểu hỏi:

- Ngươi biết cái gì!

Tiểu Tinh Linh ha ha cười to:

- Đây là ngụy tinh không!

Mộc Phong lấy làm kì lạ hỏi:

- Cái gì gọi là ngụy tinh không!

- Là có người mô phỏng tinh không chế tạo nên một phiến tinh không!

Mộc Phong ngạc nhiên đến há mồm cứng lưỡi, đầu lưỡi gần như không yên được:

- Cái gì! Tinh không cũng có thể chế tạo sao!

Tiểu Tinh linh hỏi:

- Chủ nhân, người biết cái hoàng sắc quang cầu đó là cái gì không?

Mộc Phong ngây ngốc lắc đầu:

- Tiểu Kì, ngươi phải biết cái hoàng cầu đó là cái gì?

Kỳ Lân thần thú mắt không chuyển nhìn trừng trừng hoàng sắc kim cầu, một lúc lâu không nói câu nào, đột nhiên nó thét to:

- Không lẽ chính là Bành Ky tinh cầu trong truyền thuyết sao?!

Tiểu Tinh linh hưng phấn nói:

- Có khả năng chính là nó!

Mộc Phong hiếu kỳ hỏi

- Bành ky tinh cầu gì?

Tiểu Tinh linh đề tỉnh nói:

- Các người nhìn kỹ xem, trên mặt cái quang cầu đó có phải ẩn ước một khối ám sắc quang đoàn phải không, giống như một con cua nhỏ? Bành ky thật ra là một loại cua!

Mộc Phong trong lòng tức khí nói:

- Không nói thì thôi, chứ nói rồi thì nhìn nó thật giống hệt một con cua sống linh động. Ai mà rỗi hơi đem một quả tinh cầu treo ở chỗ này? Hơn nữa ở đâu có cái tinh cầu nhỏ thế này?

Tiểu Tinh linh thở dài một hơi:

- Đúng là không có kiến thức, Bành Ky tinh cầu trên thực tế so mới quả lam tinh cầu cuả nhà ngươi không chỉ lớn hơn vạn lần! Thật không ngờ, Bành Ky tinh cầu mà thần giới đã thất tung đã mấy chục vạn năm lai xuất hiện ở đây, ai!

Mộc Phong đối với biểu hiện của Tiểu Tinh Linh lúc này không thể lý giải:

- Tiểu tinh linh, tinh cầu của thần giới nhất định nhiều không kể xiết, một tinh cầu thất tung sao lại làm ngươi kinh ngạc kỳ quái đến vậy sao? Trong thủ trạc của ta còn có ba quả tinh cầu của Tà thần nữa kìa!

Tiểu Tinh linh không ngừng lắc đầu than thở:

- Chủ nhân, người vẫn còn trẻ, vẫn còn chưa biết ba quả tinh cẩu trong thủ trạc của người là không có sinh mệnh, nhưng cái quả tinh cầu này có sinh mệnh, tại thần giới, tinh cầu có sinh mệnh đều có thần sứ tuần tra cùng giám quản, không phải ai muốn trộm đều có thể trộm được. Nếu như nói trộm tinh cầu vô sinh mệnh phải chịu tội luân hồi, thì trộm tinh cầu có sinh mệnh phải đem thu lại ba hồn bảy vía, đầy xuống phàm gian thuyết pháp, coi như là tử tội! Ta thật không biết, trên tinh cầu này cuối cùng có cái gì, mà có người lại dám mạo hiểm như thế!

Kỳ lân thần thú nói:

- Không biết sinh mệnh của nó đã diệt vong chưa?

Tiểu linh tinh nói:

- Chủ nhân, bọn ba tiến vào xem xem nhe. Cái quả Bành Ky tinh cầu bị người dùng pháp lực huyễn hóa thành kích cỡ này, chủ nhân, người chỉ cần biến thân thể sao cho đồng dạng giống như thế là có thể tiến vào.

- Đi, ta thử xem.

Mộc Phong hưởng ứng, trong tay niệm khởi cực Ngưng Thần quyết, từng đạo quang hoa như tia nhuyễn tơ quấn quít từ ngón tay bay ra, trong phút chốc tỏa khắp cả người. Kỳ Lân thần thú cùng Diệu Diệu cũng vội vàng bay đến trên thân Mộc Phong, Mộc Phong khẽ quát một câu:” Thu!” Cả người trong chớp mắt càng thu nhỏ, cuối cùng chỉ còn lai một điểm quang mang le lói, vi quang lóe lên một cái, Mộc Phong mang theo Kỳ lân thần thú cùng Diệu Diệu tiến nhập vào trong Bành Ky tinh cầu.

Mộc Phong ngẩng đầu nhìn bầu trời màu kết hoàng, tự mình đang đứng trên đỉnh một ngọn núi cao, quanh tầm mắt là những thực vật kỳ hình quái toàn một màu kết hoàng, mặt đất che phủ bởi một tầng tam diệp thảo màu y như vậy, nơi này hoàn toàn là một đại đương màu kết hoàng, thuần đến dường như không hề có chút tạp sắc nào

Tiểu Tinh Linh ngạc nhiên than thở một mình:

- Nơi đây,tràn đầy sinh cơ, dường như chưa từng chịu sự tàn phá! Cuối cùng là ai, lai có năng lực như thế?

Kỳ Lân thần thù nhãn châu đảo tròn liên hồi, thân thể bắt đầu theo người đung đưa hồ loạn:

- Ta cũng nghĩ không thông, Tiểu Tinh Linh, đã là người có năng lực như thế, vì sao lại còn phải trộm tinh cầu nữa?

- Thơm, quả thật là thơm!

Diệu Diệu to giọng hét lên, thân hình lóe sáng, quét sạch hắc quang bay đến nơi xa!Kỳ lân thân thú thẩn thể lao theo, như lưu tinh cản nguyệt bay theo phía sau Diệu Diệu.

Mộc Phong cũng vội bay theo thân ảnh của nhị thú phía trước, như thiểm điện lướt đi.

Một người hai thú nhanh như chớp, ba đạo quang mang lướt qua, đã ngoài mấy vạn trượng. Diệu Diệu đột nhiên dừng lại thân hình, móng nhỏ vươn đến đỉnh đầu gãi gãi, lảm nhảm tự nói:

- Hương vị đó sao đột nhiện lại biến mất rồi?

- Ta nói, Diệu Diệu đại vương a, ngươi đúng là làm chúng ta như luyện tập chạy thi mà.

- Không nên tùy tiện hoài nghi khứu giác của ta!

Diệu Diệu quay đầu nghiêm túc hét lại Kỳ lân thần thú, thân thể đột nhiên hồng quang phát sáng, Kỳ lân thần thú dọa nạt một hơi thối lui lại mấy trăm trượng.

- Ngư đản, ngươi không phải tự xưng mình là thần thú chi vương sao. Vì sao lại sợ hắn?

Mộc Phong không hề hoài nghi cái mũi của Diệu Diệu, nhưng đối với biểu hiện của Kỳ Lân thần thú lại rất bất mãn.

Kỳ Lân thần thú lúng túng nói:

- Chủ nhân, người còn có chỗ không biết, trên thân Diệu Diệu phát xuất ra khí thế vương giả, đối với thú tộc chúng ta tạo nên một uy hiếp trí mệnh. Hắn với người giống nhau, là cửu dương chi thể, tuy trước mắt hắn chỉ là ấu niên thần thú, nhưng uy nghiêm thật là không thể xâm phạm.

Tiểu Tinh Linh bình tĩnh nói:

- Người có quy củ của người, thú cũng có quy củ của thú, chủ nhân, thế gian này những sự việc li kì cổ quái còn nhiều lắm.

Mộc Phong không chịu được đạo lý lớn phiền phức của bọn chúng, quát hỏi Diệu Diệu:

- Diệu Diệu, cuối cùng là có mùi vị gì?

- Hương vị đó lại xuất hiện rồi!

Diệu diệu thân hình thi triển, lại phóng đi.Mộc Phong cùng Kỳ Lân thần thú như một trân cuồng phong lao theo. Một lúc sau, Diệu Diệu đứng lại, ngượng quá thành giận mà nói:

- Cuối cùng là cái quái gì? lại biến mất rồi! Con bà nó!

Mộc Phong nhìn Kỳ Lân thần thú cúi thấp đầu thất vọng không dám nói nhiều, trong lòng thấy buồn cười, nhếch mép nói:

- Diệu Diệu. Xem cái cách vừa chạy lại dừng, không phải là tính làm hại chết ta chứ, ta không đuổi nữa.

Diệu Diệu nọ dừng một lúc, lại như thiểm điện truy xuất, Kỳ Lân thần thú vộ vàng đi theo. Mộc Phong trong lòng thầm nghĩ: “Theo tên gia hỏa mơ hồ đó chỉ tổ làm cho sự việc càng thêm mơ hồ, lão tử không truy nữa.” Nói xong ngẩng mặt nằm thẳng cẳng trong không trung, hai tay đặt trước ngực, nhàn nhã nhắm mắt lại hương thụ những thời khắc yên tĩnh.

Một phiến thiên không màu hoàng kim không hề có chút gió, cỏ tự nhiên không dộng, cũng không có loại thú khác, không hề có cái gì phiền nhiễu, chính là một chốn an lạc thiên tạo, Mộc Phong vui vẻ tưởng tượng.

Đột nhiên, Mộc Phong cảm thấy một cái gì nhẹ đánh vào dũng tuyền huyệt ở bàn chân của mình, hai mắt mở to liền lập tức đứng dậy. Không biết từ bao giờ Diệu Diệu cùng kỳ lân thần thú như thiểm điện một trái một phải, theo huyệt dũng tuyền trên bàn chân tiến nhập vào thể nội, Mộc Phong lập túc đứng dậy quát to:

- Hai người bọn ngươi định chơi cái quái gì thế?

Diệu diệu bất giác gào hét to:

- Tiểu Linh lung, mau chặn hắn lại, hắn đã chui vào thể nội ca ca rồi!

Mộc Phong thất kinh, thần thức nhất động, lập tức thấy nhức đầu, môt lam sắc quang điểm ở trong kinh mạch mình loạn thoáng, phía sau còn có một hắc sắc quang điểm cùng hồng sắc quang điểm truy theo, không cần nhìn cũng biết hai cái phía sau là Diệu Diệu cùng ngư đản.

Tiểu Tinh linh thét to nói:

- Chủ nhân, mau chui vào trong tiểu ngọc, bố trí cấm chế, không được để cho nó thoát!

Linh Lung thần anh chân tay luống cuống đuổi theo, hai tay bé tí nắm lấy hai khối quang mang màu ám kim, múa như tiên nữ tán hoa, thần sắc chưa bao giờ khẩn trương như thế.

Mộc Phong hoảng hốt khải động thần niệm, thân thể chui vào trong Càn Khôn Như Ý Ngọc, ba chân bốn cẳng bày cấm chế quanh thân, phong bế lại chính mình.

Mộc Phong lập tức phân xuất thần thức tra khán thân thể mình, nhìn lần đầu thì không biết, nhìn cái nữa thì giật nảy người lên, con bà nó, cái gì là thế này hả? Trong thể nội loạn thành một khối, Linh Lung thần anh dùng từng khối từng khối thần linh chi lực chặn ở lối thoát của tâm mạch. Mộc Phong lập tức cảm thấy trong lòng bực dọc không dứt, trong thể nội kinh mạch có ba điểm sáng giống như đang chơi trốn tìm, chạy thì chạy rất nhanh, đuổi cũng đuổi rất gấp,nhất thời loạn đến không thể tách ra.

Mộc Phong gấp gáp quát to nói :

- Tiểu Tinh Linh, rốt cuộc bọn ngươi làm cái quái gì thế? Cái lam sắc gia hỏa đó là cái quái gì, chui vào trong người ta làm cái gì?

Tiểu Tinh linh không hề trả lời hắn, vội vàng giơ ngón tay lên chỉ đạo:

- Diệu Diệu theo bên trái mà truy, Tiểu Kỳ truy bên phải, Tiểu Linh Lung mau đưa năng lượng vào kinh mạch chủ nhân, giảm lưu chuyển của kinh mạch.

Tiểu Tinh linh có vẻ tay chân vội vàng, theo kinh mạch lưu chuyển giảm chậm, lam sắc quang điểm cũng chậm lại, nhưng Diệu Diệu cùng Kỳ Lân thần thú cũng không thể chạy nhanh, cũng theo đó mà chậm lại, ba luồng sáng tuy không còn nhanh vẫn chạy đông đuổi tây.

Mộc Phong lập tức cảm thấy kinh mạch không thông, cả người chân tay nặng trĩ, có có chút cảm giác căng cơ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK