Vì sao lại có quá nhiều người xung quanh đến vậy? Mộc Phong đem chuyện này hỏi nhị nữ.
- Có thể là vài trăm năm nay, nam nhân càng lúc càng hiếm, thế nên nam nhân muốn cưới vợ càng lúc càng ít.
Bách Hợp trên mặt nở nụ cười đắc ý, yêu kiều cất tiếng.
- Chắc là vậy? Ta nghe nói vì nam nhân càng ngày càng hiếm, có vài đại hộ nhân gia, hoặc là người có vị thế có thế bắt đầu hạn chế nam nhân gả vào nhà mình cưới thêm vợ khác, vì thế càng ngày càng nhiều nữ nhân độc thân.
Hàm Tiếu ghé gần vào vành tai Mộc Phong, nhẹ nhàng nói.
- Các ngươi làm thế, không phải là khoa trương lắm sao?
Mộc Phong nói.
- Chúng ta không phải là cố ý! Đó là một quy củ của Yêu Giới, bọn ta vốn là người nghèo, càng không dám dễ dàng vi phạm, nếu bị Đồng trường của trấn biết được, nàng nhất định sẽ phái người cướp mất ngươi! Bách Hợp khẩn trương níu lấy tay Mộc Phong, mắt nhìn xung quanh người càng lúc càng đông, rất nhiều nữ nhân trong mắt không chỉ là ngưỡng mộ mà là ghen tức, phẫn nộ. Nếu như mục quang có thể giết người, thì chắc Bách Hợp cùng Hàm Tiếu phải chết trăm ngàn lần rồi.
- Đứng lại!
Đám người phân khai, một mỹ diễm phụ nhân cao giọng quát, xung quanh nàng ta có mười mỹ nữ lạnh như băng sương.
Bách Hợp cùng Hàm Tiếu nhích mạnh về phía Mộc Phong, mặt trắng bệch.
- Xin hỏi, có chuyện gì thế?
Mộc Phong bình tĩnh nhìn mỹ diễm phụ nhân trước mắt.
- Nàng ta là đồng trưởng của trấn bọn ta.
Bách Hợp thanh âm cực thấp, hơi run run vang lên.
- Ngươi không cần phải nói, ta đang hỏi bọn họ.
Đồng trưởng mỉm cười nhìn Mộc Phong nói, rồi quay đầu mắt lạnh lẽo trừng lên nhìn Bách Hợp cùng Hàm tiếu quát:
- Công tử đó tự nguyện chịu gả cho bọn ngươi sao?
- Đúng!
Bách Hợp lâm trận bất loạn, trầm trụ thần khí cung kính hồi đáp.
- Thật sao?
Đồng trưởng quay đầu mỉm cười hỏi Mộc Phong.
- Ta xác thực là đồng ý cưới bọn họ.
Mộc Phong nhíu này, ở Yêu giới này Đồng trưởng cuối cùng là vị quan nào, thái độ thay đổi nhanh thật, hoàn toàn có đủ những phẩm chất tốt của một con tắc kè.
- Bách Hợp, công tử này này là bọn ngươi lừa dụ à?
- Không phải, là bọn ta kiếm...cứu lại được.
- Bọn ngươi cứu được ở đâu?
- Mặc đàm.
- Vị công tử này, người nhà của người có biết ngươi cưới bọn họ không?
- Ta không có người nhà.
Mộc Phong nén lại tính tình, kiên nhẫn đáp.
- Không có người nhà? Công tử, ta trông ngươi niên kỷ còn trẻ, không biết thế đạo hiểm ác, có khi là bị hai con a đầu này lừa rồi? Ngươi không sợ, cứ can đảm mà nói ra, ta làm chủ cho ngươi! Nếu ngươi đã nhẹ dạ thất thân cho bọn họ, cũng không cần phải lo lắng không gả được cho ai nữa, trong trấn này bọn ta mỹ nữ rất nhiều, bổn Đồng trưởng kiếm cho ngươi tám mười nhà đại hộ!
Đồng trưởng thanh âm càng lúc càng nhu hòa, rõ ràng đang dụ hoặc Mộc Phong đồng ý với hiềm nghi của nàng ta. Trong đám người truyền lại cái tiếng xầm xì, đám người của Đồng trưởng ác độc quét mắt nhìn về phía phát ra tiếng xầm xì đó, thanh âm ồn ào lập tức ngừng lại.
Bách Hợp cùng Hàm Tiếu nắm chặt tay Mộc Phong, hắn chuyển đầu mỉm cười với mỗi nàng một lần, rồi mới quay đầu lại nói với Đồng trưởng:
- Ta là tự nguyện, bọn họ không hề lừa ta, đối với ta rất tốt, quan tâm đến ta rất cẩn thận, Đồng trưởng tôn kính, nếu như người đã hỏi xong rồi, bọn ra có thể ly khai được không?
- Không được, đối với hạng nam nhân còn trẻ người non dạ, lại vô chủ như ngươi, nữ nhân muốn lừa ngươi quả thật quá nhiều, ngươi đã ở trong phạm vi bổn đồng trưởng quản lý, ta phải có trách nhiệm, tuyệt đối không để bọn nữ nhân bày mưu lừa gạt ngươi!
- Ngươi cuối cùng là muốn thế nào đây?
Mộc Phong lạnh lùng nói.
- Công tử, nàng ta là Đồng trưởng, chúng ta không đắc tội được, chàng đừng có đụng vào nàng ta được không?
Hàm Tiếu nhỏ giọng bất an nói.
- Ta là vì muốn ngươi tốt, ngươi lại nghĩ hảo tâm của ta là có ý xấu thế này à, bọn ngươi ba người theo ta về công đường một lần, là đúng hay sai, thật giả sẽ rõ ràng ngay.
- Nếu như ta nói không đi ?
Mộc Phong trên mặt không có biểu tình, nữ nhân này đã vô lý như thế, mình cũng không cần cùng nàng ta lý luận.
- Bọn ta đến công đường đi, công tử, cứ coi như là bọn ta xin ngươi.
Bách Hợp đôi mắt đáng thương nhìn Mộc Phong van xin.
Mộc Phong thầm nghĩ: "Ta vốn chỉ là giúp bọn ho hoàn thành một tâm nguyện, không hề lường đến những chuyện phiền toái này! Ta vốn muốn chạy đi, nhưng lại sợ nhị nữ bị hại bởi tên Đồng trưởng đáng ghét này, nhìn người đẹp mà không làm chuyện tốt." Nghĩ xong liền lạnh lùng nhìn Đồng trưởng nói:
- Ngươi đã không tin, để bọn ta đi cùng với ngươi.
- Công tử xem ra là một người biết đại thể, bọn ngươi theo ta đi!
Đồng trưởng nói xong, bay về phía trung tâm trấn, mấy mươi lãnh diễm nữ tử di theo nàng vây lấy ba người Mộc Phong.
Mộc Phong ôm lấy nhị nữ, khệnh khạng bay sau nàng ta.
Đám đông dân chúng xô đẩy muốn xem náo nhiệt đi theo bọn họ như thủy triều dâng lên.
Phi hành một lúc, mọi người đến bên ngoài một tòa nhà to cao tường xây bằng đá xanh, phía trên nhà có treo một cái biển lớn, trên đó viết " Di thanh công đường" mấy chữ to, tự thể của những chữ này giống như một khúc cành cây mọc thêm vài cái rễ, cùng chữ của Phàm gian không giống nhau. Đồng trưởng dừng người lại, quay người quát to với đám đông vây xung quanh xem:
- Những người vô can cứ tự nhiên bước vào, nhưng công đường là nơi trọng địa, cấm không được cãi nhau to tiếng!
Mộc Phong ba người theo nàng đi vào trong nhà, đám người gác cửa đứng chặn đám đông nhốn nháo không ngừng ở bên ngoài không cho vào nhiều gây ồn ào. Tiến vào phòng, Mộc Phong ước lược tứ phía, đỉnh mái dường như là tự nhiên hình thành, mọc đầy những thực vật cành lá rậm rạp. Từ cành cây to đùng mà nói, thì có thể nói đây là một loại thực vật, nhưng phong cách những cành cây này uốn éo quấn quýt lấy nhau lại giống như dây leo. Trên cành mọc đầy những cái lá đến ba trượng trong suốt, không có mạch lá, dày khoảng hơn thốn, hình thành một mái nhà thiên nhiên. Mặt đất do đá màu vàng nhạt lát thành. Căn phòng rất rộng, chính diện trông giống như đại điện, các bên còn có vài thông đạo, ẩn trong những cành lá của dây leo thực vật thả xuống phía sau.
Chính giữa phòng có để một cái án bằng đá xanh, hai bên còn đứng mấy mươi yêu diễm nữ tử thanh lãnh, trong phòng lúc này đã tụ tập hơn trăm nữ tửa hình sắc xinh đẹp, thấy Mộc Phong ba người đến, mắt bọn nữ nhân đó sáng lên! Yêu Giới hiện tai nam nhân khó tìm, nam nhân thể phách cường tráng càng khó tìm hơn hơn. Nam nhân mắt sao mày kiếm cao to trước mắt sao lại chịu lấy hai a đầu nhan sắc không ra gì như vậy, thật là lãng phí! Không lẽ bọn ta nghe nhầm, hoa mắt rồi sao.
Đồng trưởng đi thẳng lên công đường, ngồi phía sau án kỷ ở giữa phòng. Trong tay nàng nắm một khối thạch đầu màu chanh, vỗ một cái lên trên án, trầm giọng quát:
- Bách Hợp, Hàm Tiếu! Thành thật khai ra, bọn ngươi lừa nam nhân nay từ đâu đến đây?
Nhị nữ trong lòng hoảng loạn, Mộc Phong không biết nói gì, nơi đây rất giống như nha môn của phàm gian, có lý không có tiền mà đến đấy, điện đảo hắc bạch, chỉ hươu ra ngựa, muốn tăng thêm tội xem ra rất dễ dàng.
- Đồng trưởng, tỷ muội bọn ta không hề lừa chàng, xác thực là cứu về.
Bách Hợp thần sắc có chút khẩn trương đáp.
- Cứu về à? Ở đâu có nhiều nam nhân cho các ngươi cứu thế? Bọn ngươi cứu được, sao bọn ta lại không cứu được?
Đồng trưởng trầm giọng quát.
Man di vô lý! Mộc Phong không vui nói:
- Đồng trưởng, có thể cho ta nói vài câu được không?
- Công tử cứ nói!
Đồng trưởng hòa hoãn trả lời.
- Đồng trưởng tôn kính, ta có thể cưới thêm vợ không?
- Có thể được, công tử, người có cách nghĩ rất hay.
ĐỒng trưởng vui mừng nói.
Nhị nữ run rẩy, mặt lộ sắc khổ sở.
- Bất quá, ta gần đây trong lòng có điểm mơi hồ, không biết quy củ cưới xin ở nơi đây thế nào?
Mộc Phong nói.
- Quy củ của chúng ta đơn giản lắm, chỉ cần nam nhân nguyện ý, hắn muốn cưới ai cũng được.
- Theo như ý của ngài, ta muốn lấy Đồng trưởng ngài cũng được chăng? Mộc Phong mỉm cười nói.
- Điều đó... đương nhiên là được.
Đồng trưởng trong lòng vui sướng, nhưng vẫn cố giả vờ không để tâm.
- Ta bây giờ có thể ở nơi đây tuyên bố lấy ngài không?
Mộc Phong mỉm cười như thường.
- Được! Được! ngươi cứ can đảm nói ra! Ta muốn , ta... chắc không có người nào không đáp ứng đâu!
Đồng trưởng nguyên bổn muốn nói mình không đời nào không chấp nhận, nhưng cảm thấy thế thi lộ liễu quá, liền vội sửa lời.
- Vậy bây giờ thì ta can đảm nói ra nhé!
Mộc Phong lễ phép đáp.
- Nói đi, ngươi nói ra, ta sẽ vì ngươi làm chủ, bọn chúng ta đều tôn trọng đầy đủ ý kiến của ngươi.
- Ta hiện tai một lần nữa muốn cưới bọn ho, có được không?
Mộc Phong chỉ vào Bách Hợp cùng Hàm tiếu cười nói.
Đồng trưởng biến sắc, ngượng quá thành giận, nói:
- Không được! Ngươi, ngươi trêu chọc ta.
- Đồng trưởng tôn kính, ngài vừa mới nói chỉ cần ta nguyện ý, muốn cưới ai đều được cơ mà?
Mộc Phong vẫn cười nhạt như vậy.
Đồng trưởng giật mình, mình không cẩn thận đã đi vào trong bẫy của tên tiểu tử này rồi.
- Bách Hợp, Hàm Tiếu, Đồng trưởng không còn phản đối ta cưới các ngươi nữa, các ngươi còn không mau cảm tạ ân điển của đồng trưởng đi!
Mộc Phong thừa thế đề tỉnh nhị nữ.
Nhị nữ trong lòng nhẹ đi, liền vội vã hành lễ với Đồng trưởng nói:
- Đa tạ đồng trưởng thành toàn, đại ân đại đức này tỷ muội bọn ta cả đời không quên!
- Đồng trưởng đã ân chuẩn cho ta cưới bọn ngươi rồi, bọn ngươi còn đứng ở đây là gì? Mau dẫn ta về nhà đi.
Mộc Phong nhìn nhị nữ, đỡ họ đứng lên đi ra ngoài.
- Đứng lại!
Đồng trưởng quát nói.
Mộc Phong quay đầu lại cười nói:
- ĐỒng trưởng, người còn muốn gửi quà mừng nữa sao?
- Ngươi...!
Đồng trưởng lòng rất bực mình, nhưng không biết nói sao cho phải.
.- Quà chưa chuẩn bị à, không cần vội đâu? Bọn ta ngày mai lại tới lấy cũng được.
Mộc Phong cười nói, xong đỡ nhị nữ như sao băng ra khỏi phòng.
Trăm nữ nhân trong điện đều không nhịn được cười, Đồng trưởng nhìn theo bóng lưng Mộc phong xa dần, mặt tức đến gân xanh nổi lên, không nhịn được giận nói:
- Tiểu tử, ta và ngươi chưa xong đâu! Cứ chờ xem đi.
Ra khỏi Di Thanh công đường, nhị nữ không còn lòng dạ nào dẫn Mộc Phong đi chơi phố, vội vã dẫn theo hắn bay về căn nhà nhỏ trong rừng.
Trong trấn bọn nữ nhân xô đẩy còn rất nhiều, hai nàng tìm lại được nhiều hư vinh với bọn nữ nhân ấy, không biết là làm cho mọi người xem, hay là tình dâng lên cao, nhịn không được ôm hắn thật chặt, bỏ lại rất nhiều nữ nhân ghen tức, ngưỡng mộ, thất vọng đằng sau ngó tới.
Bay về căn nhà nhỏ trong rừng, Mộc Phong than rằng:
- Ta cuối cùng đã diễn kịch xong cùng hai người đó rồi, bây giờ có thể đi, ở tại cái nơi yêu nhân bay đầy trời này thật không khoái, công lực tăng trưởng không hết, bây giờ có thể cứu bọn nương tử rồi!
Nghĩ đến Yên nhiên bế quan, Liễu Diệp bạo thể, Lan Nhi bị giam cầm, trong lòng Mộc Phong phẫn nộ dâng cao.
Việc cấp bách nhất trước mắt là bổ sung đủ năng lương, chỉ có tăng công lực nhanh chóng mới có thể đốt cháy hai tên cẩu tặc ấy.