Thời gian trôi nhanh, ngày nào Mộc Phong cũng đến Thái Hành Sơn tìm kiếm tung tích của Lan Nhi và Hàn Yên. Dưới sự trợ giúp của Băng Lăng hoa, công lực của Liễu Diệp gia tăng rất nhanh. Nội đan trong nguyên anh đã có màu lục sắc. Những lúc nhàn rỗi, Mộc Phong đều giúp nàng luyện tập nên hiện tại Liễu Diệp đã có thể phi hành tự do trên không trung. Hắc sắc vật chất bên trong thái dương không hề xuất hiện trở lại, công lực Mộc Phong đình trệ không tiến triển khiến hắn càng ngày càng cảm thấy chán nản.
Hai mươi năm thoáng trôi qua trong nháy mắt, việc khiến hắn không lường được là ở trong thôn đối diện xuất hiện những tin đồn và lời bàn tán về Liễu Diệp - một thiếu nữ nhan sắc bình thường tìm được một nam nhân khỏe mạnh tuấn tú. Hiểu biết của người trong Đàm Thiên thôn rất hạn hẹp, họ chưa từng nhìn thấy người nào phiêu dật tuấn nhã như Mộc Phong. Không biết là do đố kỵ hay lo lắng hắn sẽ gạ gẫm nương tử của mình nên họ phao tin Mộc Phong là một con hồ li tu thành hình người. Vì vậy, người trong thôn lấy con suối nhỏ trước cửa nhà Liễu Diệp làm ranh giới, cấm nữ nhân trong nhà mình đi qua. Trái lại, Liễu Diệp chẳng hề để tâm, còn Mộc Phong thì lại càng được yên tĩnh, hắn không có việc gì làm nên thường ngồi bên dòng suối thơ thẩn đến ngây người.
Là con người ai chẳng yêu thích cái đẹp, tướng mạo đẹp tựa Phan An của Mộc Phong luôn khiến không ít thiếu nữ mộng mơ trong thôn đứng ở phía xa dòng suối ngắm nhìn. Không ít thiếu nữ si mê, cả ngày chỉ ảo tưởng mong vận may đến, mình có thể gặp được một mĩ nam tử do hồ li biến hóa như Mộc Phong. Tới khi có hai thiếu nữ phong cuồng, lớn mật đi vào trong Thái Hành Sơn tìm kiếm kỳ ngộ và bị rơi vào miệng cọp mới khiến các thiếu nữ khác hoảng sợ không còn ảo tưởng vào núi tìm cơ hội.
Mộc Phong thiện lương như vậy, không ngờ bị phao tin là hóa thân của ma quỷ. Trong thôn nếu có trẻ nhỏ ba tuổi khóc quấy thì chỉ cần dọa nó “Nếu không nghe lời sẽ quẳng trước nhà Diệp Tử” là sẽ sợ hãi nín khóc ngay.
Mộc Phong sớm đã luyện hóa hết Tử Ngọc tinh thạch trong ngọc trạc, không có việc gì làm, hắn càng đờ đẫn, cả ngày chỉ biết ngồi bên dòng suối đến ngây ngốc. Liễu Diệp rất đau lòng trước bộ dạng suy sụp của Mộc Phong, nhưng ngoài việc hết lòng chiều theo hắn, nàng cũng không còn cách nào khác. Nói cho cùng, trong lòng hắn chưa bao giờ quên được nương tử còn đẹp hơn cả thiên tiên của mình.
Mộc Phong ngồi bên con suối đã mười ngày mười đêm, cả việc đến Thái Hành Sơn tìm kiếm Hàn Yên cũng chẳng còn lòng dạ.
Thái độ căm tức của Tiểu Tinh Linh biểu hiện ra ngoài vô cùng quyết liệt, nhưng đáng tiếc, Mộc Phong đã giống như nước đổ đầu vịt. Vô luận nàng khuyên nhủ, chửi rủa thế nào, ánh mắt hắn vẫn mịt mù không có lấy một chút sinh lực, Tiểu Tinh Linh cũng chỉ có thể trừng mắt mà nhìn.
Tiểu Linh Lung nhào lộn càng lúc càng giỏi, lại có thể giống như con quay không ngừng xoay tròn, đã có thể tùy tâm thu phát năng lượng.
Diệu Diệu là yên bình nhất, cho dù Mộc Phong có ngồi bao lâu, nó cũng có thể nhắm mắt cùng hắn ngồi bấy lâu như vậy.
Liễu Diệp nhìn Mộc Phong ngồi bên khe suối suốt mười ngày, quần áo trên người đã bám đầy bụi, tóc tai rối bù lòa xòa trên mặt, râu ria mọc dài, vừa rối vừa dày, trong lòng hận mình không thể là cô gái Yên Nhiên đã thăng tiên đó. Liễu Diệp dùng phi kiếm lam sắc mà Mộc Phong đã luyện cho nàng cẩn thận cạo râu, sau đó tiếp tục ôn nhu chải đầu cho hắn.
Diệu Diệu nhân cơ hội nhảy lên đầu Liễu Diệp cạ trái cạ phải, ngửi đông ngửi tây. Điều khiến nó nghi hoặc, không hiểu là nữ nhân ngoại trừ mùi hương khác nhau, quả thực không biết còn có chỗ nào tốt đẹp lại có thể khiến ca ca của mình thất hồn lạc phách như thế?
Liễu Diệp đang thương yêu vuốt ve khuôn mặt sáng bóng như ngọc của Mộc Phong, đột nhiên hắn bật dậy ôm lấy nàng hét to:
- Nương tử, nương tử, nàng không thể rời bỏ ta, nàng không được rời xa ta, được không?
Kiên cường như Liễu Diệp nhất thời cũng không chịu nổi, nước mẳt tuôn đầm đìa, ôm chặt lấy hắn khẽ khóc thút thít.
Rất lâu sau, Mộc Phong mới tỉnh táo lại, nước mắt Liễu Diệp đã thấm ướt cả một khoảng áo trước ngực hắn.
Liễu Diệp dịu dàng nói với Mộc Phong:
- Công tử, nếu chàng thực sự muốn sớm có ngày gặp lại Yên Nhiên tỷ tỷ thì nên nghĩ biện pháp đến Tiên Giới tìm nàng chứ đừng chán nản thế này, nếu như Yên Nhiên tỷ tỷ ở Tiên Giới biết bộ dạng chàng như vậy, chắc tỷ ấy cũng sẽ rất đau lòng.
Mộc Phong khẽ than:
- Ta không tìm được năng lượng, không đột phát được đến tầng thứ năm thì sẽ không đến được Tiên Giới!
Liễu Diệp nói:
- Trời không tuyệt đường người, có lẽ còn có biện pháp khác để đến Tiên Giới, đúng không, công tử?
- Biện pháp khác…
Mộc Phong ngẩng đầu, mở mắt nhìn bầu trời u ám, mây đen cuồn cuộn, thỉnh thoảng vọng đến tiếng sấm vang đùng đùng, đột nhiên hắn hưng phấn kêu:
- Ta có biện pháp đến Tiên Giới rồi!
Tiếng kêu của Mộc Phong rất to, mặc dù không ngầm chứa thần linh chi lực nhưng vẫn khiến Liễu Diệp chấn động ong ong lỗ tai.
- Công tử tìm được biện pháp rồi sao?
Mười năm nay Liễu Diệp chưa từng nhìn thấy Mộc Phong cười như vậy, khuôn mặt nàng lập tức tràn ngập niềm vui.
- Diệp Tử, ta phải cố hết sức để nàng nhanh chóng độ kiếp, đợi đến lúc nàng phi thăng, ta sẽ ẩn trên người nàng cùng nàng lên Tiên Giới, ha ha ha!
Mộc Phong nói một hơi rồi không ngừng tự cười lớn.
- Thăng tiên? Độ kiếp?
Liễu Diệp chưa từng nghĩ đến chuyện này, hai mươi năm trước bản thân nàng vẫn là một cô thôn nữ tứ cố vô thân, đến khi gặp lại vị công tử tuấn tú này, vận mệnh bỗng nhiên biến chuyển. Liễu Diệp có được Mộc Phong ở bên cạnh, bản thân cảm thấy rất hạnh phúc, rất vui sướng, chưa hề nghĩ đến làm thần tiên, chỉ muốn suốt đời được như thế này, suốt đời Mộc Phong có thể ở cùng nàng là đã quá tốt rồi!
Nhưng hiện giờ, để hắn hết đau lòng, để hắn có thể sớm ngày gặp lại nương tử đẹp tựa thiên tiên, Liễu Diệp chỉ có thể thăng tiên. Nàng lại nghĩ đến tương lai sau khi hắn gặp được nương tử, mình lại chỉ có thể cô độc xa rời hắn, một mình ở thế giới lạ lẫm đó.
Liễu Diệp quay người, nước mắt không kìm nổi dàn dụa trên khuôn mặt, nàng vội vã đáp ứng rồi chạy vào trong phòng, không muốn để hắn nhìn thấy hình ảnh đau buồn của mình. Nàng sợ ảnh hưởng đến tâm tình của hắn.
Có được biện pháp mới, nghĩ rằng không lâu nữa sẽ gặp được nương tử yêu thương, Mộc Phong tinh thần phấn chấn, cả ngày thúc giục Liễu Diệp luyện công, cho nàng ăn rất nhiều Băng Lăng hoa. Hắn lục tìm trong mấy chân kinh cũ, dùng thần linh chi lực luyện cho Liễu Diệp một bộ thần giáp tuyệt đẹp, đồng thời chọn lấy một danh tự nghe rất kêu là Hinh Y thần giáp. Hắn còn mô phỏng Càn Khôn Như Ý trạc luyện cho Liễu Diệp một bạch ngọc thủ trạc có thể cất giữ đồ vật để khi nàng thăng tiên hắn có thể ẩn náu bên trong.
Mọi việc chuẩn bị đã sẵn sàng, chỉ còn đợi công lực Liễu Diệp đạt đến độ kiếp kì.
Băng Lăng hoa quả thực không hổ là loài hoa được liệt vào hàng đầu trong thập đại kì hoa của Phàm Gian giới! Trong vòng một tháng ngắn ngủi, không ngờ công lực của Liễu Diệp nhanh chóng đạt đến độ kiếp kì, nội đan trong nguyên anh đã có màu tím sẫm, lúc nào cũng có khả năng độ kiếp.
Liễu Diệp nghe Mộc Phong nói trong hai ngày này sẽ có khả năng độ kiếp, trong lòng vô cùng khẩn trương. Như một thiếu nữ chưa từng sinh con, đột nhiên bị thông báo phải sinh nở, hơn nữa thiếu nữ phải sinh nở này thậm chí còn không biết cha đứa nhỏ trong bụng là ai, không thể từ chối, buộc phải đón nhận sự thật tàn khốc là sinh được thì uống canh gà, sinh không được thì đi gặp diêm vương.
Mộc Phong không nghĩ nhiều như vậy, mọi người trên thế giới này còn có ai không muốn được làm thần tiên tiêu diêu tự tại, thọ ngang trời đất đâu chứ?
Nếu như thế giới này còn có một người không muốn làm thần tiên, người đó chính là Liễu Diệp.
Sáng hôm sau, Mộc Phong đã hưng phấn xuất ra Đỗ Ngu thần giáp, đồng thời nhắc nhở Liễu Diệp sớm khoác lên Hinh Y thần giáp. Hắn kiểm tra một lượt bạch ngọc thủ trạc của Liễu Diệp, thử dùng thần niệm đưa mình và Diệu Diệu vào trong, cẩn thận dùng thần quyết phân bố một cấm chế có khả năng che dấu hoàn toàn khí tức của mình, khi phát hiện không có vấn đề gì mới bay ra khỏi bạch ngọc thủ trạc.
Mộc Phong lại lấy Băng Lăng hoa đặt vào trong tay Liễu Diệp và ra hiệu cho nàng ăn ngay lập tức.
Liễu Diệp ngây ngốc nhìn nam nhân trước mặt – người từng khiến nàng ngày đêm mơ mộng, quan tâm chiếu cố. Nghĩ đến ngay lúc vừa thăng lên Tiên Giới sẽ có thể cùng hắn chia li, trong lòng đau như cắt.
Liễu Diệp tay nắm Băng Lăng hoa, ánh mắt tràn ngập vẻ bất lực, vẻ thê lương không kìm nén nổi. Nàng mỉm cười một cách buồn bã, ôn nhu nói:
- Công tử, không lâu nữa chàng sẽ gặp được nương tử, chàng có thấy vui không?
Mộc Phong phát hiện nhãn thần Liễu Diệp có gì đó không ổn, cho rằng trong lòng nàng sợ thiên kiếp, nhanh nhẹn cười an ủi nói:
- Diệp Tử, nàng chớ nghĩ ngợi nhiều, chỉ cần nàng vận công kháng cự đạo thiên kiếp đầu, hai đạo thiên kiếp còn lại ta đều có thể giúp nàng chống đỡ, đừng sợ, rất nhanh rồi sẽ ổn, chúng ta sẽ có thể lập tức lên Tiên Giới.
Liễu Diệp vội mím chắt môi gật đầu.
- Ồ, đa tình nữ tử, bạc tình lang!
Tiểu Tinh Linh trong cơ thể Mộc Phong khẽ thở dài:
- Chủ nhân, ngươi làm gì với người đã từng cứu mình vậy? Làm công cụ để ngươi tiến vào Tiên Giới sao?
Mộc Phong ngẩn người, trái tim đột nhiên đập mạnh, cố lấy lại bình tĩnh nói:
- Tiểu Tinh Linh, ngươi đừng có nói xiên nói càn, thế gian này có ai không muốn làm thần tiên chứ?
- Chủ nhân à, đó chỉ là ý tưởng mà người mong muốn, mỗi người đều theo đuổi thứ mà họ muốn có nhất, không phải là thứ họ không cần do người khác ép buộc!
Tiểu Tinh Linh trầm giọng nói:
- Không tin, người có thể hỏi Diệp Tử tỷ tỷ.
- Diệp Tử, nàng cũng muốn làm thần tiên, đúng không?
Mộc Phong khẩn thiết hỏi.
Liễu Diệp liếc qua Mộc Phong, môi hơi mím lại, khẽ gật đầu, hai hàng lệ đột nhiên lã chã rơi xuống.
Mộc Phong ngây người, vào khoảng khắc Liễu Diệp ôn nhu cúi đầu, hắn cuối cùng cũng đã hiểu ra, bước tới một bước, ôm chặt lấy Liễu Diệp, tìm đến đôi môi anh đào của nàng và nhanh chóng đặt một nụ hôn lên đó.
Liễu Diệp đứng bất động, hai mắt đẫm lệ mở to ngỡ ngàng.
Mộc Phong khẽ ngẩng đầu, hôn lên khuôn mặt còn vương nước mắt của nàng.
Liễu Diệp nhẹ nhàng tách khỏi Mộc Phong, nén lệ mỉm cười nói:
- Công tử, thiếp phải làm thần tiên, đúng không?
Mộc Phong miễn cưỡng gật đầu.
Liễu Diệp hai mắt đẫm lệ nhìn Mộc Phong, đem từng đóa từng đóa Băng Lăng hoa trong tay từ từ bỏ vào trong miệng. Băng Lăng hoa trong họng nàng lạnh ngắt, giống như muốn xuyên thấu vào trong lòng.
Trên trời từng đám mây đen từ từ kéo đến, càng lúc càng dày đặc, phía xa dường như có tiếng sấm truyền đến. Bầu trời mới đó vẫn còn trong xanh, chớp mắt phong vân biến sắc, trong không khí ngưng kết một bầu khí ẩm ướt nặng nề bức nhân, dường như bầu trời muốn đổ sụp, cuồng phong đột ngột nổi lên, đá cát tung bay, hai gian tiểu ốc ở cách Mộc Phong không xa bị tàn phá đổ sụp xuống. Liễu Diệp xoay người bay ra ngoài mấy chục trượng, ngẩng đầu bi phẫn thét lớn:
- Đến đi, ta phải trở thành thần tiên!