- Đông Lai, tôi hiểu được, cơ hội cậu ở lại bộ đội là rất thấp, mà cơ hội ở lại đơn vị bộ đội đặc chủng Đằng Long là gần như không có.
Ngũ Cương thở dài nói:
- Nhưng... cậu hãy vĩnh viễn nhớ kỹ, đơn vị bộ đội đặc chủng Đằng Lòng là nhà của Bùi Đông Lai cậu, nơi đó có anh em của cậu, vĩnh viễn mở rộng cửa, khi nào cậu muốn trở về thì cứ việc..
"Bá!"
Nói hết câu, tay phải của Ngũ Cương nắm chặt, đưa ra phía trước.
"Bá bá bá bá..."
Bốn người Tiểu Trư cũng giống như Ngũ Cương, đưa tay phải ra:
- Mãi mãi là anh em.
"Bộp!"
Bùi Đông Lai giữ im lặng, chìa tay ra nắm ấy, nắm thật chặt. Cùng đám năm người Ngũ Cương nắm chặt tay nhau.
Vô thanh thắng hữu thanh.
Mười phút sau, đám người Ngũ Cương rời khỏi phòng bệnh, theo lệnh cấp trên trở về quân khu Giang Ninh
"Két...Két!"
Đám người Ngũ Cương vừa đi khỏi, cửa phòng bệnh lại được người ta đây ra. Quý Hồng mặc áo gió màu đỏ xuất hiện ở cửa. Theo thói quen, dùng ánh mắt câu hôn mà nhìn Bùi Đông Lai. Dùng giọng nói mê hoặc, chết người quyết không đền mạng nói:
- Lão bản thân mến, ngài có khỏe không?
"Ách..."
Ngạc nhiên thấy được Quý Hồng xuất hiện ở cửa, Bùi Đông Lai không khỏi ngẩn người ra.
Quý Hồng cười hì hì, đóng cửa phòng bệnh, mang theo trái cây cùng hoa tươi hướng tới giường bệnh.
- Cô biên thành nữ thanh niên văn nghệ từ khi nào?
Bùi Đông Lai dở khóc dở cười.
- Lão bản thân mến, chẳng lẽ ngài không biết tôi là Bách biễn nữ lang hay sao?
Quý Hồng đặt mọi thứ xuống, cởi cái áo gió màu đỏ, thân trên chỉ mặc một chiếc áo cổ chữ V. Lộ ra hai khe giữa ngực trắng như tuyết, rất mê người:
- Tôi nghe nói, nhiều người nằm trong bệnh viện lâu ngày, thấy y tá gợi cảm, trong lòng ngứa ngáy khó chịu. Ngài có bị như vậy hay không?
- Chẳng lẽ cô có thể đóng vai nữ y tá nữa hay sao?
Trả qua thời gian ở chung dài như vây, Bùi Đông Lai đã sớm thích ứng với sự trêu chọc của Quý Hồng, không cảm thấy xấu hổ mà còn đáp trả lại một câu.
- Quần ngắn hở đùi trắng, đặc biệt là đồng phục y tá, giày cao gót màu đen.
Quý Hồng nói xong, mở rộng vòng một, cầm lấy một trái chuối tiêu làm ra một động tác rất chi là xxx, liếm từ trên xuống dưới:
- Từ trên xuống dưới, toàn bộ đều được chăm sóc kỹ lưỡng, đảm bảo ngài hài lòng.
"................"
Hành động kiểu này của Quý Hồng làm cho đám nam nhân thú tính sôi trào, đã vậy bên tai lại vang lên âm thanh dụ hoặc, chết người không đền mạng. Làm cho đầu Bùi Đông Lai toàn màu đen, bị đánh bại hoàn toàn.
- Lão bản thân ái, tôi đã nghe nói những chuyện kinh thiên động địa ngài làm ở Yên Kinh, giờ đây nghe đồn trong quân đội ngoài Diệp Cô Thành ra thì ngài là người khủng bố nhất.
Quý Hồng dùng bàn tay trắng nõn, suôn như ngó hành nhẹ nhàng lột vỏ cuối:
- Nhưng mà không hiểu sao tôi thấy, hình như là hữu danh vô thực nhỉ? Chẳng lẽ chính là cái kiểu Anh hùng không qua ải mỹ nhân trong truyền thuyết hay sao?
- Tôi không phải là anh hùng.
Bùi Đông Lai tức giận nói.
"Khanh khách..."
Quý Hồng nũng nịu cười, rồi đem trái chuối đã lột vỏ đưa tới miệng Bùi Đông Lai, thổi một hơi thơm ngát rồi nói:
- Hôn trước, rồi tới liếm, sau đó là cắn...
Bùi Đông Lai nắm trái chuối tiêu ném mạnh về phía Quý Hồng, Quý Hồng thoải mái tránh thoát, sau đó giống như dâm phụ, câu dẫn được trai tơ, phóng đãng cười to, cười tới mực hai bầu ngực đồ sộ rung lên liên hồi.
- Tình huống hiện tại như thế nào rồi?
Vui đùa đi qua, Bùi Đông Lai nhịn không được hỏi, ngày hôm qua sau cuộc nói chuyện với Trần Quốc Đào hắn hiểu được tình huống có chút nghiêm trọng, nhưng cụ thể tới mức nào thì Trần Quốc Đào không có nói rõ.
- Lão bản thân ái, quả thực ngài đã chọc vào một tổ ong vò vẽ
Thấy Bùi Đông Lai nói đến chính sự, Quý Hồng cũng không để ý, vẻ mặt cười đùa như cũ nói:
- Cái tên bị cậu đánh cho tàn phế cũng ở trong bệnh viện này, nhưng là khu nội viện. Khi hắn vừa đến, tất cả mọi người của Diệp gia, tất cả thành viên trung tâm của Diệp gia đều đến hỏi thăm hắn. Cả người nắm quyền Diệp gia, Diệp lão gia tử cũng đến.
- Trừ chuyện đó ra, tối hôm qua, Diệp Thạch cùng với Tần Hồng Sơn gặp mặt.
Quý Hồng nói không sót chuyện gì.
- Vậy hả?
Cũng đoán được Diệp gia sẽ hành động, nhưng Bùi Đông Lai không ngờ Diệp Thạch sẽ phản ứng nhanh như vậy.
Cực kỳ sửng sốt, Bùi Đông Lai vừa nghi hoặc vừa hỏi:
- Làm sao cô biết được?
- Cha của cậu nói.
Quý Hồng cười nói.
"Ách..."
Ngac nhiên nghe lời Quý Hồng nói, Bùi Đông Lai không tránh khỏi một trận kinh hoàng, khẽ nhếch miệng sửng sốt nửa ngày. Sau khi nghĩ tới con trai Bạch Quốc Du từng nói với mình, Bùi Vũ Phu từng đi qua Bạch gia, cười khổi nói:
- Chắc chắn là ông ấy đang ở Yên Kinh nhỉ?
- Uh.
Quý Hồng gật gật đầu, mang theo vài phần khó hiểu, nói:
- Tôi hỏi ông ấy vì sao không tới tìm cậu, ông ấy nói chắc chắn cậu hiểu được ý của ông ấy.
Bùi Đông Lai trầm mặc.
Hắn biết Bùi Vũ Phu không đến tìm hắn, là bởi vì... Bùi Vũ Phu biết hắn muốn thông qua cố gắng của mình để cho Tần gia thấy rằng hắn, Bùi Đông Lai có tư cách tiến vào cửa lớn của Tần gia
- Mặt khác, cha của cậu nhờ tôi chuyển cho cậu một câu.
Quý Hồng thấy Bùi Đông Lai trầm mặc, lại nói.
- Câu gì?
- Trời sập xuống, Qua tử khiêng.
Bùi Đông Lai cả người rung mạnh.
Hắn không khỏi nhớ tới, lúc trước Bùi Vũ Phu cùng hắn bước vào trang viện của Nạp Lan gia, coi rẻ hết thảy, khí phách đánh cho Nạp Lan Trường Sinh tàn phế.
Ngày nào đó, Bùi Vũ Phu đập tan trang viện nhà Nạp Lan cũng nói ra mấy chữ này.
Ngày nào đó qua đi, ngoài tên Nạp Lan Minh Châu không biết trời cao đất dày, còn tất cả những kẻ khác trong Nạp Lan gia cũng không dám phóng một cái rắm.
Hiện giờ, Bùi Vũ Phu còn nói ra mấy chữ này, nghĩa là như thế nào? Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK