Mục lục
[Dịch] Siêu Cấp Cường Giả - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Dương Sách, tốt nhất là ngươi hãy cho ta một lý do.

Thấy bộ dạng tùy ý của Dương Sách, nhận thấy trong ánh mắt cuả Dương Sách tràn đầy dục vọng, vẻ mặt Liễu Nguyệt trở nên lạnh lùng, giọng nói mang theo hàn ý.

- Liễu Nguyệt, cô cần gì phải cả ngày ngụy trang như vậy?

Đối với ánh mắt tức giận của Liễu Nguyệt, Dương Sách chẳng những không để ý, còn khe khẽ thở dài:

- Cô không cảm thấy mệt mỏi sao?

- Dương Sách!

Chân mày Liễu Nguyệt nhíu lại, trong con ngươi hiện ra hàn quang.

- Được rồi, coi là tôi sợ cô.

Dương Sách giang tay ra, trầm ngâm nói:

- Một đoạn thời gian trước, cô nhân cơ hội chèn ép Quý Hồng, đột nhiên tình thế xoay chuyển, Quý Hồng chẳng những thay đổi thế cục, còn liên hợp Bạch Gia, tiêu diệt Phương gia, tiếp nhận hết thảy Phương gia.

Lần này, Liễu Nguyệt trầm mặc không nói.

- Kế tiếp, Quý Hồng hẳn là hướng cô khai đao.

Dương Sách trực tiếp nhắc nhở nói:

- Nguyên bản, lấy tình thế của cô, Quý Hồng cũng không phải là đối thủ. Hiện giờ, Quý Hồng chẳng những khuếch trương thế lực, còn tìm được chỗ dựa vững chắc là Bạch gia, tình cảnh của cô bây giờ rất nguy hiểm.

- Chuyện của ta không cần người quan tâm.

Liễu Nguyệt lạnh lùng nói.

- Chẳng lẽ cô muốn hết thảy những thứ mà anh trai của cô lưu lại bị Quý Hồng nuốt trọn cả sao?

Dương Sách nói xong, dường như cảm thấy mình đã đâm trúng chỗ nhột của Liễu Nguyệt thì không nhịn được mà cười cười:

- Mấy năm nay cô luôn tận lực, chính là muốn bảo vệ mọi thứ mà anh trai của cô để lại, cho nên, chắc hẳn là cô không muốn mọi thứ này trở thành bàn đạp của Quý Hồng.

- Dương Sách ta lặp lại lần nữa, chuyện của ta không quan hệ với ngươi, ta không có hứng thú đối với ngươi.

Sau khi nghe xong Dương Sách nói thì Liễu Nguyệt trực tiếp truyền đạt mệnh lệnh đuổi khách:

- Nếu không có chuyện gì khác, ngươi có thể đi rồi.

- Ta có thể giúp cô đối phó Quý Hồng, thậm chí còn có thể đem nàng đá ra khỏi Đông Hải.

Dương Sách không có đứng dậy, mà là tung ra một mồi câu.

Liễu Nguyệt cười lạnh:

- Trước đó không lâu, Đông Hải thường vụ phó thị trưởng Phó Dong cũng nói qua điều tương tự.

- Phó Dong? Hắn đi con đường làm quan, muốn chân chính nhúng tay vào việc này là không có khả năng. Huống chi, coi như hắn có cái tâm tư kia, cũng không có năng lực, hắn làm quan có quyền thế, nhưng khi hậu trường của Bạch Gia xuất ra thì hắn không đáng giá để nhắc tới.

- Chẳng lẽ bằng vào nghĩa phụ cùng nhạc phụ của ngươi có thể đối kháng Bạch gia?

Liễu Nguyệt cười châm chọc .

Đối mặt với lời cười nhạo của Liễu Nguyệt, Dương Sách cũng không để ý, bất quá giọng nói lại toát ra vẻ tự tin:

- Bọn họ đúng là không được, nhưng… Ta tin tưởng, Bạch giạ cũng không thể vì Quý Hồng mà vạch mặt, đối lập với bọn họ. Đương nhiên… Ta nói cô giúp đối phó Quý Hồng, cũng không phải là mượn tay bọn họ, dù sao tay của bọn họ cũng không thể vươn tới Đông Hải.

- Vậy ngươi dựa vào người nào?

Trong lòng Liễu Nguyệt có hơi chút giật mình, Dương Sách ở Nam Tô có thể làm chủ một vùng, trừ năng lực bản thân xuất sắc ra thì hắn hoàn toàn là dựa vào nghĩa vụ đang làm quan ở Nam Tô còn có nhạc phụ đại nhân đảm nhiệm chức quan to ở quân khu Giang Ninh.

- Lâm gia ở Yên Kinh.

Dương Sách chậm rãi phun ra 5 chữ.

Đồng tử Liễu Nguyệt đột nhiên co rút lại, theo sau cười lạnh nói:

- Lâm gia có thể đối kháng với Bạch gia sao?

- Lâm gia thì không được, nhưng đúng như lời ta vừa nói, Quý Hồng và Bạch gia liên minh cũng chỉ vì lợi ích, Bạch gia cũng không vì lợi ích này mà trở mặt với nghĩa phụ và nhạc phụ ta, huống chi còn có Lâm gia? Hơn nữa… Cô chớ quên, Lâm gia cùng Diệp gia có quan hệ như thế nào.

- Lúc Bạch Quốc Du hiệp trợ Quý Hồng thống nhất giang hồ hắc đạo, chiếm lấy lãnh thổ của Diêp gia ở Hồ Giang thì bên Diệp gia vẫn còn lưu lại một con cờ, xem như là vì Diệp gia mà trả thù.

Dương Sách bổ sung nói:

- Mà cô nên biết, ở Đông Hải, thành viên của phe phái Diệp gia vô cùng đông đảo, so ra mà nói, Bạch gia còn yếu nhiều lắm.

Nói tới đây, Dương Sách không có ý tiếp tục nói hết, lời của hắn ý tứ đã rõ ràng:

- Bạch gia đúng là cường đại, nhưng… Nếu có ta ra mặt giúp cô, nếu Bạch gia dám vươn tay đưa tới Đông Hải gây sức ép thì Diệp gia tuyệt đối sẽ không ngồi nhìn. Chỉ cần Bạch gia không ra mặt giúp Quý Hồng, có ta và cô liên thủ, đừng bảo là đối phó Quý Hồng, cho dù đem Quý Hồng đá ra khỏi Đông Hải, cũng không phải việc khó.

Dưới ánh đèn, Dương Sách đã có tính toán trước, nhìn Liễu Nguyệt, đang đợi Liễu Nguyệt mở miệng thần phục.

- Lâm gia dựa vào cái gì giúp ngươi?

Liễu Nguyệt lại hỏi.

Dương Sách lại cười, vẻ tự tin trên mặt càng nồng đậm:

- Nhân vật đời thứ 4 của Lâm gia, Lâm Tường vừa mới được chuyển từ Yên Kinh xuống Giang Ninh, mà thư ký của hắn lại có quen với với ta, cho nên thông qua thư ký của hắn thì bây giờ chúng ta đã là bằng hữu với nhau, ân, cô có thể cho là quan hệ hợp tác cũng được.

-Thì ra là thế.

Nghe được câu trả lời thuyết phục của Dương Sách, mặt Liễu Nguyệt không chút thay đổi nói:

- Ngươi đi đi, vẫn là câu nói kia, chuyện của ta, ngươi không cần quan tâm.

“ Ách?”

Đối mặt với lời cự tuyệt của Liễu Nguyệt, nụ cười tự tên trên mặt Dương Sách trong nháy mắt đọng lại hơn nữa đôi mắt cũng phóng to ra, trên mặt liền xuất hiện vẻ kinh ngạc.

Hiển nhiên… Hắn không nghĩ tới, hắn đã đánh ra con át chủ bài là Lâm gia, mà Liễu Nguyệt còn có thể cự tuyệt hắn.

Tuy rằng kinh ngạc, nhưng Dương Sách lại không có mở miệng, mà là đốt một điếu thuốc lá, âm thầm suy nghĩ về nguyên nhân Liễu Nguyệt cự tuyệt hắn.

Cùng lúc đó.

Trên tầng cao nhất của Hồng Tử Cáp, nơi này chỉ dành cho việc đối ngoại, chẳng qua là hiện tại nơi này đang dùng đễ chiêu đãi khách nhân có thân phận đặc thù.

Bùi Đông Lai ngậm một điếu thuốc, ngồi trên ghé salon ở đại sảnh, Hà Hoa đứng ở trước người hắn, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ và phẫn nộ nhìn Bùi Đông Lai.

Hắn đã nói cho Bùi Đông Lai, hắn đến từ Hà gia ở Yên Kinh.

Hà gia ở nước cộng hòa tuy rằng không tính là giàu có, nhưng cũng là đại gia tộc ở kinh thành, ba đời làm quan, thâm căn cố đế.

Mà kể từ ba năm trước, tỷ tỷ của Hà Hoa được gả cho Lâm gia đời thứ tư Lâm Tường, một người đắc đạo, gà chó thăng thiên, thực lực cùng ảnh hưởng của Hà gia càng tăng lên.

Nguyên bản Hà Hoa nghĩ Bùi Đông Lai biết được thân phận chân thật của hắn thì sẽ lộ ra bộ dáng bất an thậm chí là sợ hãi, nhưng không ngờ Bùi Đông Lai lại không một chút để ý, điều này làm cho hắn vừa sợ vừa giận.

- Bùi Đông Lai mặc dù tao không biết được mày là thần thánh phương nào, nhưng tao hi vọng mày hiểu được, động vào tao thì mày đã trực tiếp đắc tội với Hà gia cùng Lâm gia, đến lúc đó đừng bảo Liễu Nguyệt giúp đỡ mày, cho dù có nàng ra mặt thì mày cũng chết chắc.

Mắt thấy Bùi Đông Lai trầm mặc không nói mà hút thuốc lá thì Hà Hoa nhịn không được mở miệng nói.

Bùi Đông Lai phun ra một ngụm khói thuốc, không có nói cho Hà Hoa biết chuyện tính Lâm Phong ở Nạp Lan gia bị hắn hù dọa đến tè ra quần, mà là hỏi:

- Rốt cuộc, Dương ca trong miệng mày là ai?

- Dương Sách ở Giang Ninh, đại ca hắc đạo Nam Tô, nghĩa phụ của hắn là phó thư ký tỉnh ủy Nam Tô, nhạc phụ hắn là Phó chính ủy Quân Khu Giang Ninh.

Vẻ mặt Hà Hoa cười lạnh nói:

- Hôm nay hắn đã đi tới Đông Hải thu phục Liễu Nguyệt, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, lúc này, Liễu Nguyệt đã thần phục ở dưới chân hắn.

- Nếu như tao đoán không có sai, mày há miệng cũng Dương ca mà ngậm miệng cũng Dương ca, là bởi vì Dương Sách có quen biết với Lâm Tường sao?

Bùi Đông Lai chậm rãi bóp tắt điếu thuốc, suy nghĩ một chút rồi nói.

-Đúng vậy!

Mắt thấy Bùi Đông Lai nghe câu trả lời của mình lại không lên tiếng, Hà Hoa liền tìm lại được sự tự tin, giọng nói lại càng trở nên cường ngạnh:

- Bùi Đông Lai, chỉ cần bản thân mày tự phế đi 2 cánh tay, sự tình hôm nay tao có thể coi như chưa phát sinh!

- Gọi điện cho Dương Sách, bảo cho hắn trong vòng nửa giờ chạy tới đây.

Bùi Đông Lai nhìn mặt Hà Hoa toát ra vẻ cuồng ngạo, trầm giọng nói:

- Nếu không, để cho hắn đến nhặt xác của mày về!

- Cái… Cái gì?

Ngạc nhiên nghe được lời nói của Bùi Đông Lai, Hà Hoa mới lấy lại được vẻ tự tin trong lòng liền chấn động, hắn trợn tròn mắt, vẫn không nhúc nhích nhìn Bùi Đông Lai.

Giờ khắc này, hắn hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề!

Ở hắn xem ra, khi Bùi Đông Lai biết được thân phận của hắn, mặc dù không tự đoạn hai tay thì cũng bị dọa đến không nhẹ mới đúng, chứ không nên hung hăng càn quấy, cuồng ngạo giống như bây giờ!

- Không cần hoài nghi lời của tao.

Sắc mặt Bùi Đông Lai bình tĩnh, ngữ khí lạnh lùng nói:

-Đây là cơ hội duy nhất để mày dựa vào thế lực sau lưng của mày.

- Mày…mày…

Lai nghe được lời cuồng ngạo không ai bì nổi của Bùi Đông Lai, Hà Hoa thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, sau đó… Hắn giận vươn ngón tay chỉ lên vào Bùi Đông Lai, run rẩy nói:

- Tốt, tốt, tốt, hôm na taoy cũng cần biết một chút về mày, Bùi Đông Lai mày rốt cuộc dựa vào cái gì có thể hung hăng càn quấy!

Nói xong, Hà Hoa không ngừng lại, trực tiếp từ trong túi lấy ra điện thoại, bấm số gọi cho Dương Sách.

Đầu bên kia điện thoại.

Dương Sách lẳng lặng hút xong một điếu thuốc lá, nhận thấy được điện thoại trong túi áo rung lên, nhưng hắn không có bắt máy mà ánh mắt của hắn lạnh lùng nhìn vào Liễu Nguyệt, trầm giọng nói:

- Liễu Nguyệt, ta đối với cô thế nào chắc trong lòng cô cũng hiểu được. Ta không dối gạt cô, ta tìm đến cô là vì điều này chứ không phải là những thế lực của cô, hắc đạo của Đông Hải sớm hay muốn ta cũng sẽ nhúng tay vào.

- Dương Sách, nếu ngươi không đi, ta cam đoan hôm nay ngươi sẽ hối hận khi tới Đông Hải!

Liễu Nguyệt nổi giận, sát ý nổi lên.

- Liễu Nguyệt, tận dụng thời cơ!

Dương Sách đứng lên:

- Đã đến nước này, cô tự thu xếp ổn thỏa.

Nói xong, Dương Sách lấy điện thoại di động ra, một bên đi ra ngoài, một bên nghe điện thoại.

- Dương ca, là đệ, Tiểu Hoa.

Điện thoại chuyển đến, Hà Hoa như vớ được cây cỏ cứu mạng, có vẻ hết sức kích động.

Nghê thấy lời nói của Hà Hoa khác lạ, Dương Sách dừng bước lại:

- Làm sao vậy? Tiểu Hoa.

- Dương ca, Anh có biết Liễu Nguyệt có quen một ngưởi tên là Bùi Đông Lai không?

Hà Hoa gấp gáp hỏi.

Dương Sách hơi có vẻ nghi hoặc:

- Biết.

- Hắn để cho em chuyển cáo với anh, nếu trong vòng nửa giờ anh không đến Hồng Tử Cáp, thì đến nhặt xác em về.

Đô… Đô…

Tầng cao nhất trong Hồng Tử Cấp, Hà Hoa vừa nói xong, điện thoại di động bị Bùi Đông Lai lấy đi, dập máy.

Trong biệt thự Đàn Cung sắc mặt Dương Sách đột nhiên biến đổi, theo sau quay đầu, nhìn thoáng qua Liễu Nguyệt, nói:

- Liễu Nguyệt, cái tên thanh niên Bùi Đông Lai mà cô quen biết không biết tại sao lại đi bắt cậu em vợ của Lâm Tường, hơn nữa còn nói, để cho ta trong nửa giờ phải qua đó, nếu không thì nhặt xác của nó.

Ngạc nhiên nghe được lời nói của Dương Sách, Liễu Nguyệt ngẩn ra.

- Nếu cô quản hắn, ta có thể nể mặt cô, để cho chính hắn nhảy sông Hoàng Phổ, có thể bơi tới bờ bên kia, coi là hắn mạng lớn, bơi không qua thì coi là hắn xui xẻo. Nếu cô mặc kệ, ta không ngần ngại đem hắn vứt xuống sông Hoàng Phổ cho cá ăn.

Thấy bộ dạng kinh ngạc của Liễu Nguyệt, theo bản năng Dương Sách tưởng Liễu Nguyệt sợ, cười lạnh nói:

- Ta khuyên cô nên nhúng tay vào, bởi vì… lửa giận của Hà, Lâm gia cô không chịu nổi.

- Dương Sách ta cũng khuyên ngươi, sau này ngươi không cần bước vào Đông Hải nửa bước, càng không nên đi trêu trọc hắn, nếu không, ngay cả chết như thế nào thì ngươi cũng không biết.

Dưới ánh đèn.

Liễu Nguyệt cũng cười.

Tuy rằng nàng không biết vì sao Bùi Đông Lai lại cùng em vợ của Lâm Tường nảy sinh xung đột, cần Dương Sách tới, nhưng… nàng biết ở Đông Hải, Dương Sách tuyệt đối không đấu lại Bùi Đông Lai!

Ngay cả… Hà gia cùng Lâm gia.

Nàng có một vạn lý do tin tưởng, nếu Bùi Đông Lai xảy ra chuyện không hay, nam nhân từng tiếu ngạo khắp TQ kia, tuyệt đối sẽ huyết tẩy Tử Cấm Thành!

Bên tai vang lên nhắc nhở của Liễu Nguyệt, trên khuôn mặt Liễu Nguyệt toát ra vẻ lạnh lùng kèm theo nụ cười khinh thường, Dương Sách vốn ngẩn ra, sau đó sắc mặt hắn phức tạp liếc mắt nhìn Liễu Nguyệt một cái:

- Liễu Nguyệt, ý của cô là chuyện lần này cô sẽ nhúng tay vào?

- Việc này ta không quản.

Liễu Nguyệt lắc lắc đầu.

Không quản?

Lúc trước Liễu Nguyệt đem lời kia nói ra, theo bản năng hắn cho rằng Liễu Nguyệt đã động thủ, hiện giờ nghe được Liễu Nguyệt nói không quản thì hắn liền lộ ra bộ dạng nghi ngờ.

- Hi vọng cô sẽ không nhúng tay vào.

Dưới ánh đèn, Dương Sách nghị hoặc nhìn chằm chằm Liễu Nguyệt.

Liễu Nguyệt cũng không giải thích thế nữa.

Dương Sách thấy vậy liền không nói lời vô ích, nhanh chóng rời đi.

Hắn tính toán đợi đến khách sạn Hồng Tử Cáp rồi quyết định, nếu Liễu Nguyệt nhúng tay, như vậy hắn liền đem việc này nói cho Lâm Tường ra mặt để tạo áp lực, bức bách Liễu Nguyệt không dám đi quản, đồng thời để cho Bùi Đông Lai từ mình nhảy xuống sông Hồng Phổ. Nếu Liễu Nguyệt mặc kệ không quản thì hắn không để ý mà giết chết Bùi Đông Lai sau đó ném hắn xuống sông Hoàng Phổ, tặng cho Lâm Tường một cái nhân tình, sau người 2 người sẽ hợp tác chặt chẽ với nhau hơn.

Nhìn bóng lưng Dương Sách rời đi, Liễu Nguyệt không có ngăn trở, cũng không có nói gì nữa, nàng rất rõ ràng, âm thầm phá vỡ Phương gia, đồng thời thu phục Quý Hồng, Bùi Đông Lai hoàn toàn không cần sự trợ giúp của nàng.

Ngược lại, theo ý nào mà nói, Quý Hồng cùng Phương gia liên thủ lại để đối phó nàng đều là Bùi Đông Lai âm thầm giúp đỡ.

Trong tầng cao nhất của khách sạn Hồng Tử Cáp.

Bùi Đông Lai để cho Hà Hoa nói chuyện điện thoại xong, thì hắn lại gọi một cuộc điện thoại.

Sau khi làm xong tất cả chuyện này, hắn liền đứng ở cửa sổ, hướng mắt nhìn khách sạn trước ngã tư đường.

Ban đêm 10h, ngã tư ngay khách sạn người xe đông như kiến, trong đoàn người này, cũng có sinh viên đi học vể, cũng có những đôi tình nhân đi thuê phòng, cũng có nam nhân được nữ nhân nhà giàu bao nuôi ngồi xe hơi rời đi.

Phía sau Bùi Đông Lai, bởi vì đã mất máu quá nhiều cho nên sắc mặt của Ngưu Hải Đào một mảnh trắng bệch, môi mơ hồ phát tím, như một con chó chết cuộn tròn trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích.

So sánh với Ngưu Hải Đào mà nói, Hà Hoa chẳng qua chỉ là bị Bùi Đông Lai cho ăn một cái tát, hơn nữa Bùi Đông Lai đã không chế lực đạo, cho nên hắn bị thương cũng không nghiêm trọng.

Không có Bùi Đông Lai cho phép, Hà Hoa không dám ngồi xuống, mà giống như là trẻ con nghe lời, đứng ở nơi đó, nhìn bóng lưng Bùi Đông Lai, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Lúc này hắn đã không còn vọng động như lúc trước, mà là dần dần bình tĩnh hơn.

Nói chung, người cuồng vọng chỉ có hai loại, thứ nhất, tuổi trẻ ngông cuồng, không biết trời cao đất rộng, thứ hai là có vốn để đủ cuồng vọng.

Sau khi tỉnh táo lại, Hà Hoa mơ hồ cảm thấy được, Bùi Đông Lai nếu đã biết được thân phận của hắn, nhưng vẫn biểu hiện rất cuồng vọng, như vậy khẳng định hắn có chỗ dựa vững chắc, hơn nữa… Tuyệt đối không phải dựa vào Liễu Nguyệt, Liễu Nguyệt mặc dù đang ở Đông Hải nắm giữ nửa địa bàn hắc đạo, nhưng so với Hà gia cùng Lâm gia hai đại gia tộc ở kinh thành thì không có tư cách.

Chẳng qua là…

Hắn hiểu được điểm này, lại không nghĩ ra tại sao Bùi Đông Lai có thể dựa vào cái gì mà coi thường Dương Sách, Hà gia cùng Lâm gia!

Dù sao, trong ký ức của hắn, gia tộc có quyền thế trong nước cộng hòa, cũng không có Bùi gia, thậm chí… Hắn còn nghĩ muốn những người ở sau lưng tìm hiểu một lần, nhưng cũng không tìm được họ Bùi.

Không thể đoán được bối cảnh của Bùi Đông Lai, Hà Hoa lúc này lại nghĩ tới cảnh tượng Bùi Đông Lai đánh vỡ xương tay Ngưu Hải Đào, cuối cùng hắn cho rằng Bùi Đông Lai dựa vào một thân võ nghệ.

Sau khi cho ra kết luận như vậy, Hà Hoa cảm thấy được Bùi Đông Lai tìm chết, ở hắn xem ra, Bùi Đông Lai có võ nghệ ngưu bức, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ trong chốn quan trường.

Tầng cao nhất, Hà Hoa âm thầm suy đoán thận phận Bùi Đông Lai, đại sảnh dưới lầu một, Trương quản lý cũng âm thầm phán đoán bố cảnh song phương.

Lúc trước, hắn đã gọi cho lão bản giấu mặt một cú điện thoại, sau khi lão bản lắng nghe hắn hội báo thì lão bản đã đoán ra thân phận của hai người Hà Hoa cùng Ngưu Hải Đào không tầm thường.

Về phần… Bùi Đông Lai.

Thân là lão bản sau màn của Hồng Tử Cáp, thân là lão bản trong giới kinh doanh, hắn tự nhiên biết tình cảnh hiện tại của Liễu Nguyệt không ổn, ở dưới tình hình như vậy Bùi Đông Lai dựa vào Liễu Nguyệt đi trêu chọc vào Ngưu Hải Đào và Hà Hoa, ngay cả Hạ gia cũng không dám mà Bùi Đông Lai lại dám, điều này làm cho hắn nghĩ hoài không ra.

Tuy rằng trong lòng vô cùng nghi hoặc, nhưng kinh nghiệm làm việc cẩn thận mấy năm qua của hắn, hắn muốn Trương quản lý không đếm xỉa, thờ ơ lạnh nhạt, không tham dự vào chuyện này.

Đối mặt với chỉ đạo của lão bản, Trương quản lý tự nhiên làm theo, nhưng… Trong lòng khó tránh khỏi suy đoán thân phận song phương.

Hai mươi mấy phút đồng hồ sau, chiếc xe lincoln có biển số 4444 được hai chiếc Benz hộ tống hai bên, một đường xông qua đèn đỏ, đi tới trước bãi đỗ xe của khách sạn Hồng Tử Cáp.

“ Vù”

Xe hơi dùng lại, tám tên từng là quân nhân đặc chủng trước tiên nhảy xuống xe, giống như là đi cháp hành nhiệm vụ, nghiêm chỉnh chờ đợi, mà Dương Sách thì không đợi cận vệ hắn mở xe, hắn chủ động mở cửa xe đi ra.

- Dương gia, chung quanh không có mai phục.

Dương Sách xuống xe, cận vệ Trần Bưu nhanh chóng quan sát chung quanh, phát hiện không có mai phục thì lập tức hội báo với hắn.

Dương Sách không có lên tiếng, mà khuôn mặt âm trầm, mang theo chín tên bảo tiêu, đi vào khách sạn.

- Bọn họ ở tầng trên cùng.

Mặc dù Trương quản lý chưa từng thấy Dương Sách, nhưng thấy Dương Sách không tầm thường, vội vàng tiến tới, chủ động mở miệng.

Hiển nhiên… Hắn nhìn ra, Dương Sách là viện binh của Bùi Đông Lai hoạc Hà Hoa.

- Phía trên có bao nhiêu người?

Dương Sách thu hồi nụ cười khinh thường, khuôn mặt âm trầm dọa người.

- Ba.. Ba

Nhận thấy được hàn ý toát ra trên người Dương Sách, Trương quản lý khẩn trương, lúc nói chuyện cũng có chút ấp úng:

- Trong đó, có hai người bị trọng thương.

“ Ách”

Nghe Trương quản lý trả lời như thế trong con mắt của Dương Sách hiện lên một tia nghi hoặc. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK