Mục lục
[Dịch] Siêu Cấp Cường Giả - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai phút sau, Diệp Thạch ngôi trên chiếc ô tô có treo kinh V02 rời đi khỏi nội viện.

Trong ô tô, gương mặt của Diệp Thạch không biểu cảm, cầm điện thoại, bấm một dãy số thần bí.

- Tại sao lại không ngăn cản chuyện này?

Diệp Thạch lạnh lùng hỏi.

- Tính khí của Tiểu Thiên thì ngài cũng quá hiểu!

Bên kia, thân là Long Vương Diệp Cô Thành, mặt không chút thay đổi nói

- Ta đang hỏi cậu, tại sao cậu không đi đến hiện trường, tự mình ngăn cản?

Diệp Thạc quát lớn, không thể che giấu lựa giận

- Nếu tôi ngăn cản hắn, là sỉ nhục hắn, mà đối với quân nhân cũng chính là vũ nhục!

Diệp Cô Thành lạnh lùng nói.

Diệp Thạch trầm mặc vài giây đồng hồ, cúp điện thoại, bấm thêm một dãy số.

- Lão Tần, đêm nay có thì giờ rảnh không?

Khi điện thoại được nối thông, Diệp Thạch không biểu hiện lạnh lùng như trước, mà giọng nói đã trở nên nhu hòa đi rất là nhiều, giống như hai ông bạn già đang ngồi nói chuyện phiếm

- Ông đã lên tiếng, không có thời gian cũng phải có thời gian.

Đầu bên kia điện thoại, gia chủ của Tần gia là Tần Hồng Sơn cười đáp.

- Tốt lắm, để tôi cho người làm vài món nhậu, đêm nay chúng ta làm vài chén!"

Diệp Thạch đưa ra lời mời.

- Được

Tần Hồng Sơn sảng khoái đưa ra câu trả lời.

Cúp điện thoại, khóe miệng Tần Hồng Sơn lộ ra một nụ nười.

- Chuyện gì khiến cho cha cao hứng như vây?

Ngươi đến báo tình hình bộ đội đặc chủng, tình huống Đại Bỉ Võ Tần Tranh thấy thế liền hỏi.

- Điện thoại của Diệp Thạch.

Ý người trên mặt Tần Hồng Sơn càng đậm:

- Hắn hẹn tối tối nay tới chỗ của hắn uống rượu.

"Hả?"

Tần Tranh nghe vậy, đồng tử đột nhiên mở rộng.

Diệp gia cần phải đưa sính lễ rồi.

….


Một giờ sau, Tần Hồng Sơn đón xe đi đến Hoàng Gia Lâm Viên nơi ở Diệp Thạch. Còn Tần Tranh thì đi xe trở về đơn vị, chuẩn bị xử lý mấy cái văn kiện quan trọng.

"Reng.. reeng!"

Không đợi Tần Tranh đến đơn vị chỉ huy, di động của hắn vang lên. Tần Tranh cầm di động lên, nhìn thấy là vợ hắn, Tiếu Ái Linh gọi điện thoại tới.

- Ông nhanh chóng lại đây một chuyến.

Điện thoại nối thông, thân là người đứng đầu một doanh nghiệp là nước nhưng giọng mang theo vài phần lo lắng nói.

Tần Tranh nhíu chặt lông mày, hỏi lại

- Có chuyện gì?

- Đông Tuyết biết được tiểu tử đó bị thương, muốn đến bệnh viện làm ầm lên. Tôi ngăn không được.

Tiếu Ái Linh mang theo vài phần lo lắng nói.

- Bà cứ trấn an tinh thần nàng đi, tôi đến liền.

Trần Tranh trầm ngâm sau đó đưa ra câu trả lời thuyết phục. Sau đó nói người lái xe ô tô đi đến Tần gia tứ hợp viện, nơi đang giam lỏng Tần Đông Tuyết.

Nửa giờ sau, Tần Tranh ngồi xe hơi đến nơi, phòng vệ không thua gì nhà của một vị thị ủy, đến trước một căn nhà theo kiểu tứ hợp viện thì dừng lại.

(Dịch: Tứ hợp viện nôm na là 4 dãy nhà xây đối mặt lại với nhau, ở giữa có cái sân)

Sau khi xuống xe, Tần Tranh bảo thư ký cùng lái xe ở bên ngoài chờ mình, một mình đi vào tứ hợp viện.

Trong một gian phòng, Tiếu Ái linh cùng mẹ chia ra ngồi hai bên ghế salon, mang theo vài phần lo lắng nhìn vào một căn phòng khác.

- Ở bên trong.

Nhìn thấy Tần Tranh đi vào, Tiếu Ái Linh cùng với vú Lan đồng thời đứng dậy, vẻ mặt củaTiếu Ái linh bồn chồn chỉ vào căn phòng đang đóng chặt cửa.

Tần Tranh im lặng, đi đến cửa phòng, nhẹ nhàng gõ cửa nói:

- Đông Tuyết, là cha.

"Két...Két"

Vài giây sau, cửa phòng được mở ra, mắt củaTần Đông Tuyết đỏ au, nước mắt còn vương lại trên mặt, vẻ mặt quật cường đứng ở cửa phòng

Thấy một màn như vậy, Tần Tranh ầm thầm có chút hối hận

Cho dù trong kỳ nghỉ hè, sau khi Bùi Đông Lai đến Yên Kinh, nàng đồng ý bị giam lỏng, nhưng yêu cầu Tần Tranh phải nói cho nàng biết hành tung của Bùi Đông Lai không được giấu diếm.

- Vào trong rồi nói!

Cảm thấy hối hận, Tần Tranh cười nhe, xoa đầu Tần Đông Tuyết.

Tần Đông Tuyết giữ im lặng, đi theo sau Tần Tranh, tới bàn đọc sách, thấy Tần Tranh ngồi xuống ghế, vẻ mặt quật cường nói:

- Hắn bị thương, con muốn nhìn thấy hắn.

- Không được.

Tần Tranh ngay lập tức nói, giọng nói không thể nghi ngờ.

- Con phải đi!

Tần Đông Tuyết nắm chặt hai tay, đỏ mắt lên nhìn chằm chằm Tần Tranh, hai bên đối mặt nhau.

- Hắn chỉ bị thương ở vai trai, không có gì là nghiêm trọng cả, Con có đi hay không cũng không ảnh hưởng gì.

Tần Tranh giải thích.

- Có ảnh hưởng!

Tần Đông Tuyết nhíu mày nói:

- Đi và không đi là hai chuyện hoàn toàn khác nhau! Hăn vì con trả giá nhiều như vây, vì cái gì mà còn không thể bù đắp một chút?

- Bởi vì con sinh ra ở Tần gia.

Tần Tranh trầm giọng nói.

"A..."

Nghe thấy Tần Tranh nói vậy, Tần Đông Tuyết giận quá hóa cười nói:

- Đúng rôi, là vì con xuất thân từ Tần gia, cho nên hôn nhân của con phải theo sự xắp đặt của cha mẹ, không được tổn hại tới lợi ích của gia tộc, cho nên cha cùng ông nội đem con thành hàng hóa, thử xem cha của Đông Lai và Diệp gia, ai đưa lễ nặng hơn, sau đó đem con bán đi có đúng không?

Bên tai vang lên lời nói tức giận của Tần Đông Tuyết, chân mày Tần Tranh nhíu lại

Nhíu mày không phải là bất ngờ vì Tần Đông Tuyết có thể đoán ra mọi chuyện. Mà là lời nói của Tần Đông Tuyết quả trực tiếp, mạnh mẽ đem mọi che giấu xé nát.

- Con đã biết, vậy thì con nên hiểu, trước khi hai bên đưa ra lễ hỏi, mọi chuyện con không thể tự quyết!

Trần Tranh nhíu mày thở dài nói:

- Chưa kể đến, vừa rồi Diệp gia đã đặt sính lễ rồi.

- Sính lễ ư?

Nghe được Tần Tranh nói vậy, Tần Đông Tuyết ngẩn người ra, cắn chặt môi, nhìn Tần Tranh vẻ mặt lạnh lùng, để mặc cho nước mắt chảy dài xuống gương mặt nói:

- Cha, cha có từng nhớ, lúc trước đi khỏi Thẩm Thành, cha nói với con: Chỉ cần 4 năm sau, Bùi Đông Lai có đủ dũng khí và tư cách bước vào Tần gia, cha là người đầu tiên ủng hộ việc chúng con ở cùng một chỗ?

Trong lòng Tần Tranh vừa động, vẻ mặt tỏ ra phức tạp.

- Cha im lặng nghĩa là cha không quên!

Tần Đông Tuyết để mặc cho nước mắt chảy vào miệng nói:

- Như vậy cha hãy nó cho con biết, ở khu vực kinh tế, hắn ta có thể sáng tạo ra một hệ thống mới, có thể ở đại hội võ thuật bộ đội đặc chủng cả nước, trong cuộc thi đấu Đại Bỉ Võ làm cho đội dự bị Long Nha toàn bộ bị đánh bại, đạt được ba chức quán quân. Hắn có hay không cái tư cách tiến vào cửa lớn nhà Tần gia không?

Im lặng

Tần Tranh, không phản bác được.

- Cha cho con biết, có hay không có?

Thấy Tần Tranh không nói lời nào, Đông Tuyết nắm chặt hai tay rồi đột nhiên đề cao âm thanh, lớn tiếng chất vấn:

- Diệp Tranh Vanh cùng hắn thì tính là cái gì? Cha... Cha nói cho con biết đi.

- Có.

Tần Tranh nhẹ nhàng thở dài.

- Vậy cha sẽ thực hiện lời hứa lúc trước sao?

Khuôn mặt của Tần Đông Tuyết đầy lệ, hỏi.

- Đông Tuyết, cha...

- Con hận cha!

Tần Đông Tuyết vô lực nhắm mắt lại, sau đó mở hai mắt, vẻ mặt kiên quyết nói:

- Mặc kệ kết quả như thế nào, nhưng con mong cha hiểu một chuyện, con chỉ làm vợ của Bùi gia, chết cũng không hối hận! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK