Mục lục
[Dịch] Siêu Cấp Cường Giả - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bệnh viện ABC nằm ở phía Tây của Yên Kinh, giáp với đường tàu điện ngâm số 1, là bệnh viện có quy mô lớn nhất trong quân đội. Ở nơi này bao gồm có chữa bệnh, bảo vệ sức khoẻ, dạy học , nghiên cứu khoa học… là một trong những căn cứ bảo vệ sức khỏe quan trọng của quốc gia, bệnh viện này chịu trách nhiệm bảo vệ sự khỏe cho các vị đại lão nắm quyền trên đỉnh Kim Tự Tháp.

Bởi vì nơi này sinh ra là để đảm bảo chữa trị sức khỏe cho các đại lão nên chia thành nội viện và ngoại viện.

Ngoại viện dành cho người bình thường đến trị liệu, còn nội viện là là nơi dành cho các vị đại lão có thân phận đặc biệt đến để chữa trị. Bảo vệ cực kỳ nghiêm mật, trong ngoài đâu đâu cũng sâm nghiêm, tổng cộng có sáu trạm kiểm soát, còn âm tầhm an bài cao thủ đại nội. Đừng nói là người thường, thậm chí là cán bộ của bệnh viện không được phép thì cũng không thể tiến gần lại nội viện.

Bùi Đông Lai ở một căn phòng cao cấp trong ngoại viện, đãi ngộ cũng tính là không tệ, nhưng so sánh với đãi ngộ danh cho Diệp Phong thì không thể nào với tới. Diệp Thiên quả thật đang nằm ở nội viện làm phẫu thuật, tham dự phẫu thuật cho Diệp Thiên đều là các chuyên gia y học cao cấp .

Ánh tà dương buổi chiều dần dần khuất sau đỉnh nói, trong một căn phòng đặc biệt cao cấp ở nội viện

- Chu viện trưởng, thật không có biện pháp khác sao?

Người đưa ra câu hỏi là một gã trung niên, gương mặt có vẻ phúc hậu, họ Diệp tên Chung. Trước mắt, ở trong ngành hắn đảm nhiệm chức phó bộ trưởng, xét về năng lực cũng được xếp vào hàng ngũ thành viên trung tâm đời thứ ba của Diệp gia, bởi vì con trai hắn là Diệp Thiên có những biểu hiện xuất sắc, được Diệp lão gia tử coi trọng, hắn ăn theo ánh hào quang của con trai tiến vào hàng ngũ thành viên trung tâm của Diệp gia.

Ngay lúc này, biết được con trai của mình sau này sẽ hoàn toàn trở thành một phế nhân, đã vậy lại còn có thể trở thành kẻ bệnh, sống đời sống thực vật. Quan chức cao cấp Diệp Chung không thể bảo trì trấn định, trong giọng nói đã tràn ngập vẻ lo lắng.

- Thật có lỗi, Diệp bộ trưởng, chúng tôi đã cố gắng hết sức.

Viện trưởng có thể hiểu được tâm trạng của Diệp Chung, nhưng cũng không thể làm khác hơn, đồng thời hắn cũng không nhịn được mà âm thầm cảm thán Bùi Đông Lai ra tay ngoan độc.

- Cám... cám ơn!

Nghe được câu trả lời dứt khoát từ viện trưởng. Trong nháy mắt, Diệp chung như bị rút hết sức lực toàn thân, máy móc nói cám ơn.

Viện trưởng thấy thế, không nói thêm điều gì, mang theo nhân viên của mình rời khỏi phòng bệnh.

- Tiểu Thiên, Tiểu Thiên!

Sau khi viện trưởng rời đi, mẹ Diệp Thiên tựa vào đầu gường vừa gọi tên Diệp Thiên vừa đau khổ rên rỉ.

- Diệp Chung, tôi không quan tâm ông làm như thế nào, nhất định phải nhanh chóng báo thù cho Diệp Thiên

Khóc lóc thảm thiết, mẹ của Diệp Thiên như nhớ tới cái gì đó, đứng dậy, bám vào Diệp Chung, nước mắt đầm đìa, hận ý ngút trời nói.

Không có câu trả lời, cho dù Diệp Chung biết người đả thương con trái hắn là ai, ở đâu, nhưng ở Diệp gia, người cầm quyền hiện tại là Diệp Thạch lại lên tiếng cấm hắn làm tất cả mọi chuyện báo thù.

- Diệp Chung, nếu vì chuyện này làm cho lão gia tử ở nhà tức giận, ảnh hưởng tới con đường thăng tiến của ông sau này, vậy tôi đi làm

Thấy Diệp Chung không nói lời nào, mẹ của Diệp Thiên dường như cũng hiểu được nỗi băn khoăn trong lòng của Diệp Chung, đỏ mắt lên, nghiên răng nghiến lợi nói, bộ dáng giống như bằng mọi giá phải báo thù được cho Diệp Thiên.

Dứt tiếng nói, nàng buông Diệp Chung ra, rời khỏi bệnh viện.

- Đứng lại!

Nhìn thấy mẹ của Diệp Thiên sắp rời khỏi phòng bệnh. Diệp Chung hìn Diệp Thiên trở thành phế nhân, hít một hơi hấy lại tinh thần, lớn tiếng gọi mẹ Diệp Thiên trở lại.

- Diệp Chung, ông coi trọng con đường làm quan của ông, còn tôi, tôi không cần. Tôi chỉ có một đứa con trai, hiện tại bị người ta đánh thành phế nhân. Tôi sẽ không để cho tên vương bát đản đó sống dễ chịu.

Mẹ Diệp Thiên tràn đầy hận ý, tức giận nói.

- Hồ đồ.

Diệp Chung quát lạnh một tiếng.

- Ông...

Mẹ Diệp Thiên tức giận run rẩy cả người, đưa tay chỉ Diệp Chung nhưng giận quá nên không đưa tay lên được.

- Bà nghĩ rằng tôi không muốn nhanh chóng báo thù cho Tiểu Thiên hay sao?

Sắc mặt Diệp Chung trở nên cực kỳ âm trầm, hai nắm tay nắm chặt 'răng rắc' kêu lên:

- Tôi hận không thể ngay lập tức phái người đi phế cái tên tiểu vương bát đản kia đi!

Mẹ Diệp Thiên trầm mặc không nói.

- Bà phải hiểu, Tiểu Thiên tham gia ở trong trận đấu, bị thương, dựa theo quy định của trận đấu, chúng ta không có cớ gì đi tìm hắn, mà quan trọng hơn là, thân phận của hắn bà cũng đã biết.

Diệp Chung nói tới đây, dừng lại một chút:

- Chuyện này không phải chúng ta có thể làm chủ, nhất định do lão gia tử đến định đoạt!

- Nhưng mà....!

Tuy rằng mẹ của Diệp Thiên cũng hiểu chuyện này, nhưng thấy đứa con duy nhất của mình bị đánh thành cho như vậy, nàng không thể làm cho mình tỉnh táo là suy nghĩ mọi chuyện.

- Không nhưng nhị gì cả.

Diệp chung lạnh lùng nói:

- Bà được gả vào Diệp gia từ ngày đó, bà phải hiểu rằng, trong Diệp gia, tất cả mọi người hành động, không phải là hành động của cá nhân mà còn phải đại biểu cho cả Diệp gia.

"Két...Két!"

Vào lúc đó, không đợi mẹ Diệp Phong mở miệng nói, cửa phòng bệnh mở ra, người mở cửa là một người đàn ông trung niên đeo kính, tuy không phải là một thành viên của Diệp gia, nhưng toàn Diệp gia không ai không biết hắn.

Bởi vì, hắn là thư ký của Diệp Thạch, phụ tá trưởng.

Mở cửa phòng bệnh ra, thứ ký của Diệp Thạch từng bước lui ra, sắc mặt củaDiệp Thạch âm trầm bước vào phòng bệnh. Thư ký đưa tay đóng cửa.

- Cha.

- Cha.

Nhìn thấy Diệp Thạch, Diệp Chung đứng dậy chào hỏi, mẹ Diệp Thiên cũng không khóc nữa, mà đứng lên chào hỏi.

Không để ý đến hai người, Diệp Thạch bước đến giường bệnh, thấy Diệp Phòng nằm yên không nhúc nhích. Khuôn mặt không giận mà uy làm cho người khác phải kinh sợ, trong con ngươi hiện lên một tia hàn quang làm lạnh lòng người, quay sang hai người hỏi:

- Tình huông thế nào rồi?

(@Vài lời dịch giả: DM mấy thằng khựa, chỗ nào cũng "Không giận mà uy, hàn quang lạnh thấu xương, sát khí làm ngộp thở. Với Ken mà nói, nó cầm cái súng dí vào đầu mình, đang cười thật tươi cũng sợ gần chết, sợ ở đây chả phải là sát khí cục shit gì mà là sợ cái súng, sợ cái nó cầm làm uy hiếp tính mạng thôi. Biết là văn thơ thì phải thế, nhưng hình như mấy thằng tác giả này nó học cùng 1 trường, 1 thầy ra hay sao ấy. Bối cảnh quanh đi quẩn lại cũng là Nhị thế tổ đấu với Pro, đủ âm mưu nhưng rồi không thắng, lôi lão đại gia đình ra, nhưng cũng ngậm đắng nuốt cay. Còn có thể oánh nhau mở mọi chỗ, mọi nơi, gặp chuyện tất tần tật mọi địa điểm: Rạp phim, quán ăn, quan nhậu, bến xe, sân bay, trên máy bay, trên xe bus. Khỏe oánh nhau quá.)

- Chu viện trưởng nói, sau này Tiểu Thiên sẽ hoàn toàn là một phế nhân, hơn nữa, tinh thần bị đả kích nghiêm trọng, có thể còn trở thành người thực vật.

Diệp Chung vội vàng đáp.

Diệp Chung vừa nói xong, không đợi Diệp Thạch lên tiếng, mẹ của Diệp Thiên nước mắt ngắn, nước mắt dài nói:

- Cha! Tiểu Thiên rất thảm, cha phải chủ trì công đạo cho Tiểu Thiên!

("Lổn cái chù, ngu thì chết chứ ốm đau gì!")

Nghe thấy lời của vợ mình, Diệp Chung vội biến sắc, vội vàng dùng ánh mắt ngăn cản, không cho bà ta nói nữa.

- Tiểu Thiên có thể trở thành phế nhân, không không thể sống đời sống thực vật. Nói cho Chu viện trưởng biết, ta không quan tâm hắn làm cách nào, nhất định phải như vậy.

Diệp Thạch không nhìn mẹ Diệp Thiên, dùng một giọng điệu không thể kháng cự nói với Diệp Chung

- Đã biết thưa cha!

Diệp Chung đưa ra câu trả lời thuyết phục

Diệp Thạch không nói lời vô ích, nhíu mày thật sâu, liếc mắt nhìn Diệp Thiên một cái, xoay người bước ra khỏi phòng bệnh. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK