Sáng sớm, Bùi Đông Lai cùng Tần Đông Tuyết đang chạy bộ ở bên ngoài, lúc này Hạ Y Na vẫn còn đang ngủ say.
- Tớ cùng Y Hạ đã thương lượng, tính toán làm một việc.
Chạy được vài bước, Tần Đông Tuyết quay đầu hướng Bùi Đông Lai nói.
Bùi Đông Lai hơi ngẩn ra:
- Chuyện gì?
- Chúng tớ tính toán thành lập một tổ chức giống với Hồng Kinh hội, bất quá cũng không giống với Hồng Kinh hội, không chỉ tuyển nhận những con em quyền quý, mà còn có thể tuyể nhận một ít những người không có bối cảnh nhưng lại có năng lực cùng tiềm lực.
Tần Đông Tuyết nói ra kế hoạch đã ấp ủ từ lâu của bản thân.
Bùi Đông Lai có chú nghi hoặc:
- Như thế nào mà đột nhiên lại muốn làm việc này?
- Một mặt là muốn giúp cậu chia sẻ một ít áp lực, cậu nên biết trong vài chục năm đến đây thì vô luận là người ở khu vực nào, người ở ngành sản xuất nào thì nhân tài đều là một việc quan trọng. Diệp Tranh Vanh đã nhìn trúng điểm này cho nên mới xây dựng Hồng Kinh hội, lung lạc một số những con em quyền quý. Điều này đã làm cho lão nhân của Diệp gia tán thưởng. Nhưng mà bên cạnh thì chỉ có một mình Quý Hồng, nhân tài bên cậu còn thiếu rất nhiều, nhất định phải cần chuẩn bị.
Vẻ mặt Tần Đông Tuyết cơ trí nói, nhắc tới Diệp Tranh Vanh thì mặt không đổi sắc, tiếp tục nói:
- Còn nữa, tớ muốn cùng Y Na thông qua chuyện này để bản thân có thể tôi luyện.
Bùi Đông Lai cũng biết Tần Đông Tuyết không giống với những bình hoa, nàng có lý tưởng của mình cho nên nghe được Tần Đông Tuyết nói những lời này thì Bùi Đông Lai rất rõ ràng, gật đầu:
- Tốt, có muốn tớ giúp gì không?
- Nếu muốn cậu ra mặt thì còn gì gọi là chia sẻ áp lực với cậu nữa? Như vậy cũng sẽ không có tác dụng để rèn luyện.
Có lẽ bởi vì một mình Quý Hồng xử lý tốt những công chuyện trong tập đoàn Đông Hải nên Tần Đông Tuyết có chút không phục, sau đó cười cười:
- Bắt quá, vẫn còn cần cậu “ Lột da hổ làm đại kỳ” Bằng vào chuyện cậu vặn ngã Diệp Tranh Vanh ở Giang Lăng, đủ để cho chúng ta có thể lung lạc một số nhóm người, nhất là đám con em quyền quý.
Bùi Đông Lai cười khổ một tiếng, hắn biết rõ, luận chỉ số thông minh thì Tần Đông Tuyết cũng không thua gì hắn, chỉ là nàng không có cơ hội để thi triển mà thôi.
- Đúng rồi, bọn tớ tính đặt tên tổ chức này là “ Đông Đế hội” cậu cảm thấy thế nào?
Tần Đông Tuyết lại hỏi.
Bùi Đông Lai lắc lắc đầu, nói:
- Gọi là “ Đông Hạ” đi.
- Được rồi.
Tần Đông Tuyết liền đáp ứng, sau đó hỏi:
- Hôm nay cậu không đến trường sao?
- Uyển Nhi bị bệnh, một lát nữa tớ đến thăm nó.
Bùi Đông Lai nói:
- Xế chiều tớ sẽ đến trường tìm các cậu.
….
1 tiếng sau, khi Bùi Đông Lai và Tần Đông Tuyết trở lại biệt thự thì phát hiện đám người Ngô Vũ Trạch vẫn còn chưa rời giường.
Đối với việc này, Bùi Đông Lai chỉ đơn giản đi lên lầu tắm rửa, sau đó ăn một chén cháo rồi đi lên chiếc Rolls-Royce Phantom cấp quân chủ, đi tới biệt thự Đàn Cung.
“Reng…Reng”
Sau khi lái xe được một đoạn thì điện thoại Bùi Đông Lai lại rung lên.
Cầm lấy điện thoại, thấy người gọi đến là Liễu Nguyệt thì Bùi Đông Lai vội vàng nghe máy:
- Liễu tỷ.
- Đông Lai, Uyển Nhi đã sốt hơn 39 độ, tôi mang nàng đi bệnh viện trước đã.
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Liễu Nguyệt tỏ ra khẩn trương.
- Vậy tôi trực tiếp đến bệnh viện Đông Hải luôn.
- Được.
Liễu Nguyệt trả lời sau đó không đợi Bùi Đông Lai đáp lời thì cúp điện thoại.
“Reng..Reng”
Bùi Đông Lai vừa mới để di động xuống thì lại thấy di động lại vang lên.
Lúc này, người gọi đến là Quý Hồng.
- Lão bản thân ái, hiện giờ có thấy đầu gối và thắt lưng mỏi nhừ không?
Giọng nói của Quý Hồng vang lên trong điện thoại.
- Uyển Nhi đang sốt cao, nằm trong bệnh viện, hiện giờ tôi đang đến đó. Bên c có chuyện gì quan trọng không? Nếu không thì tôi cúp máy.
Bởi vì có chút lo lắng cho Uyển Nhi nên Bùi Đông Lai không còn tâm tư đùa giỡn với Quý Hồng nữa mà là nghiêm mặt nói.
Nghe được Bùi Đông Lai nói thế thì Quý Hồng ngẩn ra, sau đó thở dài:
- Đúng là có chuyện quan trọng, bất quá đợi sau khi cậu đến bệnh viện xong thì tôi sẽ gọi nói cho cậu biết.
- Được.
….
Trên đời này có rất nhiều chuyện có thể khiến cho phản ứng dây chuyền.
Bùi Vũ Phu chết thì liền như thế. Theo ý nào mà nói thì cái chết của Bùi Vũ Phu ảnh hưởng đến thế cục của thế giới ngầm trên toàn thế giới, ảnh hưởng đến thế cục trong quốc nội, từ phương diện nhỏ mà nói thì cái chết của Bùi Vũ Phu còn ảnh hưởng đến thế cục trong trường trung học tư nhân Thánh Quang.
Sau khi tin Bùi Vũ Phu chết được truyền ra thì người từ trước đến nay không nhìn thuận mắt Đông Phương Lãnh Vũ là Chu Kiến liền thông qua những con đường khác nhau, nói với mọi người trong trường trung học tư nhân Thánh Quang rằng sau khi Bùi Vũ Phu chết đi thì Diệp gia sẽ khai đao với Bùi Đông Lai, đến lúc đó Bùi Đông Lai sẽ nhận lấy bi kịch, đến lúc đó thì Đông Phương Lãnh Vũ cũng sẽ bị tai ương theo.
Vì thế, lúc Diệp gia đối phó với Bùi Đông Lai, làm cho tập đoàn Đông Hải chịu nhiều thiệt hại thì đám hoàn khó từng đi theo Đông Phương Lãnh Vũ liền rời bỏ Đông Phương Lãnh Vũ, đi nhờ vả Chu Kiến, ủng hộ Chu Kiến làm nhân vật thủ lĩnh trong trường trung học tư nhân Thánh Quang.
Lúc này đây, tại trường trung học tư nhân Thánh Quang, sau khi giờ thể dục buổi sáng kết thúc thì mọi người liền giải tán, đi về phòng học.
Lúc này đây, Đông Phương Lãnh Vũ không giống như lúc trước, không được những tên hoàn khố tiền hô hậu ủng mà là cô đơn đi về phòng học của mình.
- Ây za, đây không phải là Vũ thiếu của chúng ta sao? Như thế nào mà lại có một mình a?
Đột nhiên, trong đám người có một tên đi ra chọc ghẹo, ngăn cản Đông Phương Lãnh Vũ, tên này chính là Chu Kiến, sau lưng hắn toàn là những tên thuộc hạ của hắn.
Đối mặt với lời khiêu khích cuả Chu Kiến thì Đông Phương Lãnh Vũ cũng không để ý mà cố gắng đi qua.
- Ây za, như thế nào mà ngày hôm nay Vũ thiếu lại không rên lên một tiếng? Chẳng phải là muốn giấu điện thoại, gọi cho Tiểu cô, hỏi Tiểu cô đã biết những chuyện gì sao?
Chu Kiến lại cố ý ngăn cản trước người Đông Phương Lãnh Vũ.
- Cút.
Đối mặt với lần thứ 2 bị Chu Kiến khiêu khích thì ánh mắt Đông Phương Lãnh Vũ lạnh lùng nhìn vào Chu Kiến.
- Ai za, Vũ thiếu lại bắt đầu giở trò uy phong đối với chúng ta rồi đây.
Có lẽ cảm thấy bên mình nhiều người, có lẽ là cảm thấy Bùi Đông Lai không gắng gượng được bao lâu nên Chu Kiến vô cùng cuồng ngạo, hắn nở ra nụ cười trào phúng, nói:
- Nhưng mà Vũ thiếu, mày chớ quên, người của ban giám hiệu nhà trường đã đặt ra điều khoản, cấm không cho học sinh trong lúc này dùng điện thoại nếu không thì sẽ bị đuổi học. Mày hãy nghĩ lại, nếu như chúng ta đi nói chuyện mày điện thoại thì sẽ thế nào nhể?
- Tao nói lại lần nữa, cút.
Chân mày Đông Phương Lãnh Vũ nhíu lại, giọng nói to lên.
- A, tao tin tưởng Vũ thiếu chắc chắn sẽ không làm trái nội quy của nhà trường là lén gọi điện thoại.
Chu Kiến mảy may không thèm để ý đến lửa giận của Đông Phương Lãnh Vũ, cười lạnh nói:
- Bất quá, cá nhân tao cho rằng mày không nên gọi cuộc điện thoại kia, tên Bùi Đông Lai ngu ngốc kia nhất định là sẽ gặp bi kịch rồi, mọi người nói có đúng không?
- Đúng .
Phía sau Chu Kiến, mấy tên thủ hạ của hắn liền trăm miệng một lời.
- Mày muốn chết.
Đông Phương Lãnh Vũ quát lên một tiếng lớn, ngay tại chỗ bắn ra, thiết quyền vung lên cao, nện xuống đầu Chu Kiến.
Hắn có thể không để ý những lời khiêu khích của Chu Kiến nhằm về phía hắn nhưng mà hắn sẽ không tha thứ cho việc Chu Kiến sỉ nhục Bùi Đông Lai, là người thân cũng là sư phụ của hắn.
Việc đó tương đương động vào nghịch lân của hắn. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK